Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phàm Cốt Tu Tiên
  3. Chương 31-32
Trước /16 Sau

Phàm Cốt Tu Tiên

Chương 31-32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 31: Nàng ta đang nói dối

Khi con sói yêu gần nhất sau lưng cô gái chỉ còn cách Thanh Trúc cư năm trăm mét, Hứa Thanh Phong kéo căng dây cung thành hình trăng tròn, sau đó thả dây ra cùng với mũi tên.

“Vèo!”

Khi một tiếng xé gió chói tai vang lên, mũi tên bao phủ chân khí Tàn Hà bắn trúng vào trán con sói yêu, sau đó hắn đâm một nhát kiếm xuyên qua người nó.

Sau khi nắm được cách sử dụng chân khí Tàn Hà, uy lực từ mũi tên của Hứa Thanh Phong đã vượt xa lần trước.

“Ấu…”

Sói yêu hét thảm một tiếng, tức khắc ngã phịch xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, hai con sói yêu khác ở đằng sau sợ tới mức trốn vào rừng, không dám đuổi theo nữa.

Lúc đầu rõ ràng cô gái kia cũng giật mình, nhưng sau khi thấy hai con sói yêu kia bỏ chạy, song cũng nhìn thấy Hứa Thanh Phong đứng trên mái nhà, nàng ta lập tức mừng chảy nước mắt.

“Cảm ơn ơn cứu mạng của thiếu hiệp”.

Cô gái ngã lăn quay một vòng rồi chạy như điên tới trước sân Thanh Trúc cư.

Từ dáng vẻ căng thẳng thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn xung quanh, hình như trong lòng nàng ta vẫn còn sợ mấy con sói yêu kia.

“Hai con sói yêu đó đã chạy rồi, tỷ không cần lo lắng”.

Hứa Thanh Phong đứng trên mái nhà quay đầu nhìn về phía cô gái ở ngoài cửa.

Cô gái này chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, diện mạo thanh tú động lòng người, cực kì giống với các đại tiểu thư thiên kim nhà giàu ở quê hắn.

“Ừm, may nhờ có thiếu hiệp, không thì ta đã trở thành bữa ăn trong bụng hai con sói yêu đó rồi”.

Thiếu nữ sợ hãi vỗ ngực, sau đó hỏi Hứa Thanh Phong với vẻ mặt cảm kích.

“Xin hỏi thiếu hiệp tên là gì?”

“Ta họ Hứa, tên Thanh Phong, tỷ tỷ cứ gọi ta Thanh Phong là được”.

Hứa Thanh Phong trả lời.

Lúc này hắn vẫn còn đứng trên mái nhà, cầm cung tên trong tay, ánh mắt nhìn cô gái rõ ràng mang theo vài phần cảnh giác.

“Thanh Phong tiểu thiếu hiệp, ta là Liễu Thanh Mai, đệ tử ký danh ngoại môn của Thanh Huyền Môn. Mấy ngày trước, ta cưỡi linh cầm đến ngọn núi lân cận hái thuốc thì bị lạc đường, đi dọc đường còn làm mất sáo Xuyên Vân. Lúc gặp mấy con sói yêu này, ta chỉ có thể bỏ chạy, cuối cùng bị chúng đuổi theo tới tận đây”.

Thiếu nữ vừa nói, vừa lấy một chiếc gương đồng từ trong ngực ra.

Nhìn thấy chiếc gương đồng này, vẻ cảnh giác trên mặt Hứa Thanh Phong lập tức giảm bớt khá nhiều.

Kính Huyền Linh này chỉ đệ tử ngoại môn mưới có, cô gái có thể lấy thứ này ra thì coi như đã xác nhận thân phận của nàng ta.

“Xin hỏi Thanh Phong tiểu thiếu hiệp có thể cho Thanh Mai tá túc ở đây một đêm không? Hôm nay mặt trời đã xuống núi, Thanh Mai lại đang bị thương, đi đêm không tiện cho lắm”.

Cô gái thỉnh cầu Hứa Thanh Phong.

“Được… Hửm?”

Hứa Thanh Phong vừa định đồng ý, dù sao cũng đã xác nhận thân phận của đối phương, nhưng còn chưa nói xong, ánh mắt hắn đã vô tình nhìn lướt qua đôi giày của nàng ta.

Cô gái này mang giày thêu, đế giày được làm bằng vải, nhìn từ ngoài là một đôi giày vải cực kì bình thường, nhưng sau khi kết hợp với những lời nàng ta vừa nói, Hứa Thanh Phong lại cảm thấy không thích hợp…

Đôi giày này quá sạch sẽ.

“Chưa tính đến việc mang loại giày này đi hái thuốc có thích hợp hay không, chỉ tính việc nàng ta bị sói yêu đuổi theo cả ngày, nhưng đôi giày vải dưới chân vẫn hoàn hảo không một vết rách, như vậy đã đủ chứng minh nàng ta đang nói dối”.

Hứa Thanh Phong nói thầm trong lòng.

“Thanh Mai tỷ tỷ, trong nhà Thanh Phong rất đơn sơ, ta sợ tỷ ở không quen”.

Hứa Thanh Phong hạ mình bật nhảy lên, nhảy tới trên cánh cửa sân, sau đó thản nhiên nói.

“Tiểu thiếu hiệp nói đùa, Thanh Mai đã rơi vào hoàn cảnh này, sao vẫn có thể kén cá chọn canh được. Hơn nữa, mặc dù hồi nhỏ khi còn ở ngoài núi, gia đình ta cũng khá giả, nhưng đến năm ta mười tuổi thì gia cảnh cũng đã sa sú, sau khi lên núi Vân Lư càng thêm quen với cuộc sống kham khổ, có được chỗ đặt chân là tốt rồi, sao còn có thể kén cá chọn canh?”

Liễu Thanh Mai khổ sở nói.

Cô gái trước mặt này nói một cách rất chân thành, nếu không phải Hứa Thanh Phong đã nhìn ra nàng ta đang nói dối, có lẽ hắn đã đồng cảm với nàng ta rồi.

Chương 32: Liễu Thanh Mai bị nhập

“Hoá ra Thanh Mai tỷ tỷ cũng là người mệnh khổ giống ta. Nếu tỷ đã không chê thì tối nay ở lại trong sân của ta đi”.

Hứa Thanh Phong giả vờ như rất đồng cảm mà gật đầu.

Nghe vậy, trên mặt Liễu Thanh Mai lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, trong mắt còn có vẻ hưng phấn thoáng vụt qua rồi biến mất.

“Cảm ơn Thanh Phong tiểu thiếu hiệp, khi nào vết thương lành hẳn, Thanh Mai nhất định sẽ mang quà đến đền đáp ơn cứu mạng của ngươi”.

Liễu Thanh Mai rưng rưng nước mắt, nói với vẻ mặt đầy cảm kích.

“Thanh Mai tỷ, có thể con sói yêu kia còn đang mai phục ở xung quanh đây, ta mà mở cửa sân thì sợ nó sẽ lẻn vào. Hay là tỷ xoay người lại trông chừng giúp ta, đợi ta mở cửa rồi tỷ đi nhanh vào, như vậy sẽ chắc ăn hơn”.

Hứa Thanh Phong cảnh giác nói với Liễu Thanh Mai.

Nghe vậy, Liễu Thanh Mai thoáng sững sờ, sau đó lập tức gật đầu.

“Thanh Phong, ngươi nói rất đúng, để ta trông chừng giúp ngươi, khi nào mở cửa thì ngươi báo với ta một tiếng nhé.”

Nói xong, nàng ta nhanh chóng quay người sang chỗ khác.

Ngay khi vừa quay đầu đi, vẻ dịu dàng trên mặt Liễu Thanh Mai liền biến mất, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn, sau đó nàng ta nhếch mép, lẩm bẩm với giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

“Nhìn có vẻ cẩn thận, thực ra lại ngu đần, sắp chết đến nơi mà vẫn không nhận ra, thật buồn cười”.

Nhưng vừa dứt lời, tai nàng ta run lên, một tiếng kéo dây cung rõ ràng truyền vào trong tai nàng ta.

“Ngươi…”

“Vèo!”

Liễu Thanh Mai vừa định bỏ chạy, nhưng tiếng mũi tên xẹt qua trong gió đã vang lên từ phía sau lưng, một mũi tên được bao phủ bởi băng sương đâm xuyên qua ngực nàng ta.

“Ngươi muốn chết…”

“Vèo!”

Nhìn mũi tên trên ngực, Liễu Thanh Mai xụ mặt hét lên, có điều tiếng hét này vừa nói ra khỏi miệng, lại có thêm một mũi tên sắc bén bay xuyên qua không khí, đâm thủng cổ họng nàng ta.

Lúc này Liễu Thanh Mai đã quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên đang đứng trên cửa sân, nàng ta không thể tin được mà hỏi.

“Ngươi đã… phát hiện bằng cách nào?”

“Vèo!”

Hứa Thanh Phong lại bắn thêm một tên, mũi tên đâm xuyên qua giữa hai đầu mày Liễu Thanh Mai, để lại một lỗ thủng to chừng nắm đấm.

“Tỷ tỷ, lần sau đi hái thuốc nhớ mang giày thích hợp hơn nhé”.

Trước ánh mắt phẫn nộ của Liễu Thanh Mai, Hứa Thanh Phong tiếp tục cài tên lên dây rồi kéo căng, bình tĩnh dặn dò nàng ta.

Như thể đã chịu nhục nhã cực lớn, Liễu Thanh Mai như thẹn quá hoá giận, không đếm xỉa đến vết thương trên người mà bật nhảy lên, sau đó dùng móng tay đột nhiên dài ra của mình cào về phía Hứa Thanh Phong đứng trên cửa sân.

“Rầm!”

Không đợi Hứa Thanh Phong ra tay, một luồng ánh sáng xanh chợt xuất hiện, nó tát cho Liễu Thanh Mai đã trúng ba mũi tên mà vẫn chưa chết kia bay ngược ra xa.

“Á…”

Liễu Thanh Mai té ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau thảm thiết.

Ngay sau đó nàng ta phun ra một làn khói đen, làn khói đen biến thành lốc xoáy màu đen khiến cho bụi bặm bay tứ trung trước sân nhà.

“Nhóc con, trừ phi ngươi ở lì trong căn nhà nhỏ này không bao giờ ra ngoài, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong!”

Trong lốc xoáy màu đen, một giọng nam tàn nhẫn nham hiểm nghe rất chói tai vang lên.

“Hình như ta đâu có đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Phong gặp loại yêu quái này, hắn đang cố trấn tĩnh. Trong lúc hỏi con quái vật đó, dây cung trong tay hắn lại lần nữa kéo căng ra.

“Ngươi sẽ biết sớm thôi!”

Cùng với một tiếng cười lớn, lốc xoáy màu đen kia lao nhanh đi, chớp mắt đã biến mất biệt.

“Chẳng lẽ đây là yêu ma quỷ quái được nhắc tới trong ngọc giản?”

Hứa Thanh Phong nhìn theo hướng lốc xoáy màu đen kia biến mất, lẩm bẩm một câu.

Theo nội dung trong ngọc giản, trong khu rừng núi dành cho đệ tử ngoại môn này, ngoài yêu thú trong núi sâu thì còn có yêu ma quỷ quái xuất hiện.

Mà những yêu ma quỷ quái này thường thích nhập vào người dã thú hoặc thi thể của người chết, sau đó đi dụ dỗ người sống, hút máu và sinh khí của họ để tu hành.

Bởi vì là ma quỷ, không có bản thể, nên để diệt trừ tận gốc bọn chúng, chỉ có một số ít thuật pháp mới có thể làm được.

Chương 32: Liễu Thanh Mai bị nhập

“Hoá ra Thanh Mai tỷ tỷ cũng là người mệnh khổ giống ta. Nếu tỷ đã không chê thì tối nay ở lại trong sân của ta đi”.

Hứa Thanh Phong giả vờ như rất đồng cảm mà gật đầu.

Nghe vậy, trên mặt Liễu Thanh Mai lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, trong mắt còn có vẻ hưng phấn thoáng vụt qua rồi biến mất.

“Cảm ơn Thanh Phong tiểu thiếu hiệp, khi nào vết thương lành hẳn, Thanh Mai nhất định sẽ mang quà đến đền đáp ơn cứu mạng của ngươi”.

Liễu Thanh Mai rưng rưng nước mắt, nói với vẻ mặt đầy cảm kích.

“Thanh Mai tỷ, có thể con sói yêu kia còn đang mai phục ở xung quanh đây, ta mà mở cửa sân thì sợ nó sẽ lẻn vào. Hay là tỷ xoay người lại trông chừng giúp ta, đợi ta mở cửa rồi tỷ đi nhanh vào, như vậy sẽ chắc ăn hơn”.

Hứa Thanh Phong cảnh giác nói với Liễu Thanh Mai.

Nghe vậy, Liễu Thanh Mai thoáng sững sờ, sau đó lập tức gật đầu.

“Thanh Phong, ngươi nói rất đúng, để ta trông chừng giúp ngươi, khi nào mở cửa thì ngươi báo với ta một tiếng nhé.”

Nói xong, nàng ta nhanh chóng quay người sang chỗ khác.

Ngay khi vừa quay đầu đi, vẻ dịu dàng trên mặt Liễu Thanh Mai liền biến mất, thay vào đó là vẻ tàn nhẫn, sau đó nàng ta nhếch mép, lẩm bẩm với giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

“Nhìn có vẻ cẩn thận, thực ra lại ngu đần, sắp chết đến nơi mà vẫn không nhận ra, thật buồn cười”.

Nhưng vừa dứt lời, tai nàng ta run lên, một tiếng kéo dây cung rõ ràng truyền vào trong tai nàng ta.

“Ngươi…”

“Vèo!”

Liễu Thanh Mai vừa định bỏ chạy, nhưng tiếng mũi tên xẹt qua trong gió đã vang lên từ phía sau lưng, một mũi tên được bao phủ bởi băng sương đâm xuyên qua ngực nàng ta.

“Ngươi muốn chết…”

“Vèo!”

Nhìn mũi tên trên ngực, Liễu Thanh Mai xụ mặt hét lên, có điều tiếng hét này vừa nói ra khỏi miệng, lại có thêm một mũi tên sắc bén bay xuyên qua không khí, đâm thủng cổ họng nàng ta.

Lúc này Liễu Thanh Mai đã quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên đang đứng trên cửa sân, nàng ta không thể tin được mà hỏi.

“Ngươi đã… phát hiện bằng cách nào?”

“Vèo!”

Hứa Thanh Phong lại bắn thêm một tên, mũi tên đâm xuyên qua giữa hai đầu mày Liễu Thanh Mai, để lại một lỗ thủng to chừng nắm đấm.

“Tỷ tỷ, lần sau đi hái thuốc nhớ mang giày thích hợp hơn nhé”.

Trước ánh mắt phẫn nộ của Liễu Thanh Mai, Hứa Thanh Phong tiếp tục cài tên lên dây rồi kéo căng, bình tĩnh dặn dò nàng ta.

Như thể đã chịu nhục nhã cực lớn, Liễu Thanh Mai như thẹn quá hoá giận, không đếm xỉa đến vết thương trên người mà bật nhảy lên, sau đó dùng móng tay đột nhiên dài ra của mình cào về phía Hứa Thanh Phong đứng trên cửa sân.

“Rầm!”

Không đợi Hứa Thanh Phong ra tay, một luồng ánh sáng xanh chợt xuất hiện, nó tát cho Liễu Thanh Mai đã trúng ba mũi tên mà vẫn chưa chết kia bay ngược ra xa.

“Á…”

Liễu Thanh Mai té ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau thảm thiết.

Ngay sau đó nàng ta phun ra một làn khói đen, làn khói đen biến thành lốc xoáy màu đen khiến cho bụi bặm bay tứ trung trước sân nhà.

“Nhóc con, trừ phi ngươi ở lì trong căn nhà nhỏ này không bao giờ ra ngoài, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ rơi vào tay ta, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong!”

Trong lốc xoáy màu đen, một giọng nam tàn nhẫn nham hiểm nghe rất chói tai vang lên.

“Hình như ta đâu có đắc tội ngươi, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Phong gặp loại yêu quái này, hắn đang cố trấn tĩnh. Trong lúc hỏi con quái vật đó, dây cung trong tay hắn lại lần nữa kéo căng ra.

“Ngươi sẽ biết sớm thôi!”

Cùng với một tiếng cười lớn, lốc xoáy màu đen kia lao nhanh đi, chớp mắt đã biến mất biệt.

“Chẳng lẽ đây là yêu ma quỷ quái được nhắc tới trong ngọc giản?”

Hứa Thanh Phong nhìn theo hướng lốc xoáy màu đen kia biến mất, lẩm bẩm một câu.

Theo nội dung trong ngọc giản, trong khu rừng núi dành cho đệ tử ngoại môn này, ngoài yêu thú trong núi sâu thì còn có yêu ma quỷ quái xuất hiện.

Mà những yêu ma quỷ quái này thường thích nhập vào người dã thú hoặc thi thể của người chết, sau đó đi dụ dỗ người sống, hút máu và sinh khí của họ để tu hành.

Bởi vì là ma quỷ, không có bản thể, nên để diệt trừ tận gốc bọn chúng, chỉ có một số ít thuật pháp mới có thể làm được.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Copyright © 2022 - MTruyện.net