Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 33: Hương Tầm Trần, bị kẻ gian hại biến thành nô lệ
“Có quái vật ẩn nấp trong tối đánh lén kiểu này, sau này muốn đi săn xung quanh đây cũng hơi phiền phức. Điều quan trọng nhất là mình hoàn toàn chẳng biết gì về bọn chúng cả”.
Hứa Thanh Phong nhìn thi thể dưới đất, lông mày khẽ chau lại.
Trong tình huống này, đáng lý ra có thể thông báo với tông môn, nhưng sau khoảng thời gian vừa rồi hắn đã hiểu, dù có báo với tông môn thì cũng sẽ không có ai đến kiểm tra.
Ở trong mắt họ, những đệ tử ký danh ngoại môn như hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, họ sẽ không dành quá nhiều tâm sức vào việc này.
“Phù…”
Khi Hứa Thanh Phong đang nhức đầu nghĩ cách đề phòng con yêu quái kia, ngoài cửa sân lại bất chợt nổi gió lạnh.
Lúc này trời đã tối đen, nên khi cơn gió lạnh này nổi lên mang lại cho người ta cảm giác cực kì đáng sợ.
“Chẳng lẽ con quỷ quái đó đến nhanh thế ư?”
Hứa Thanh Phong cảnh giác cài tên lên dây, mắt quan sát xung quanh.
“Thiếu niên lang, ta ở bên này”.
Khi Hứa Thanh Phong không tìm được gì, từng con đom đóm xanh lục bay ra từ trong thi thể nữ kia, cuối cùng hoá thành bóng dáng một cô gái gần như trong suốt.
Bóng người này có diện mạo giống hệt thi thể dưới đất.
“Ngươi còn dám xuất hiện à?”
Hứa Thanh Phong cầm cung tên nhắm thẳng vào bóng dáng cô gái kia.
Trước giai đoạn kết băng, tuy cung tên trong tay không thể giết chết linh hồn của con yêu quái đó, nhưng mũi tên bao bọc chân khí Tàn Hà vẫn có thể làm chúng bị thương, Tử Dương Chân Quân đã từng nhắc tới trong lúc giảng bài.
“Xin thiếu niên lang tha mạng cho, xin thiếu niên lang tha mạng cho, ta chỉ bị con trành quỷ kia uy hiếp, bất đắc dĩ nên mới đến đây dụ ngươi ra ngoài thôi”.
Linh hồn cô gái liên tục xin tha thứ.
“Trành quỷ?”
Nghe giọng điệu của nàng ta không giống như đang giả vờ, lại nghe nàng ta nói ra thân phận của con quỷ quái vừa rồi, bèn dời cung tên sang bên cạnh một chút.
“Phải, đó chính là một con trành quỷ, lúc ấy ta đã bị nó giết hại, sau đó biến thành quỷ, ngày ngày bị nó làm nhục”.
Linh hồn cô gái nghiến răng nghiến lợi kể lể, trong mắt tràn đầy hối hận và căm thù, trông có vẻ cực kỳ hận con trành quỷ kia.
Nhưng sau bài học vừa rồi, tất nhiên Hứa Thanh Phong sẽ không dễ dàng tin những lời phiến diện của nàng ta, càng sẽ không bước ra khỏi cửa sân gặp nàng ta.
“Thiếu niên lang không cần sợ ta sẽ làm hại ngươi. Vốn dĩ linh hồn của ta đã không còn nguyên vẹn, vừa rồi còn bị trúng hai mũi tên mà ngươi bắn ra bằng chân khí, cùng lắm là chừng vài phút nữa, ta sẽ hồn phi phách tán”.
Dường như biết được suy nghĩ của Hứa Thanh Phong, linh hồn cô gái vội vàng giải thích với hắn, chẳng qua khi nói đến sau cùng, giọng điệu nàng ta nghe có vẻ rất xót xa.
“Tỷ tỷ cố ý hiện thân nói với ta những lời này là muốn nhờ vả ta việc gì sao?”
Hứa Thanh Phong cũng đoán được suy nghĩ của nàng ta.
“Thiếu niên lang đoán không sai, lần này ta hiện thân là vì có việc muốn nhờ vả”.
Nữ quỷ gật đầu lia lịa.
“Ta có một đứa em gái song sinh tên là Liễu Tử Khâm, ba năm trước con bé theo ta lên núi, có điều nó có thiên phú cao, được Đệ Nhị Phong nhận làm đệ tử. Vốn dĩ hai chúng ta đã hứa với nhau, khi nào thông qua tuyển chọn của Đệ Nhị Phong, ta sẽ có thể cùng con bé tu hành ở đó”.
“Vào thời điểm này năm ngoái, có một đệ tử Đệ Nhị Phong đột nhiên đến chỗ ta, hắn ta nói mình là Tam sư huynh của em gái ta, khi đi xuống núi tiện đường ghé qua đưa thư thay Tử Khâm, giúp con bé xem xem ta có khoẻ hay không”.
“Nghe là sư huynh của Tử Khâm, ta đương nhiên không dám thất lễ, bèn bưng rượu và đồ ăn ngon lên tiếp đãi hắn ta một hồi”.
“Nhưng sau khi uống xong ba lượt rượu, không ngờ tên đó lại phát điên, lấy đi sự trong sạch của ta như một tên súc vật, sau đó còn uy hiếp ta không được nói cho ai biết chuyện này, hơn nữa còn cầm tù ta để độc chiếm, bắt ta hầu hạ hắn ta mỗi khi cần”.
“Ta vốn định tự vẫn, nhưng hắn ta lại lấy em gái Tử Khâm của ta ra để uy hiếp, nếu không nghe lời hắn ta, hắn ta sẽ giá hoạ cho Tử Khâm, khiến con bé bị trục xuất khỏi Đệ Nhị Phong”.
“Vì bất đắc dĩ, ta chỉ có thể lệ thuộc vào hắn ta, nghĩ rằng đợi đến khi Tử Khâm đứng vững ở Đệ Nhị Phong, sau đó tìm cách báo mọi chuyện cho con bé biết”.
“Nhưng cách đây vài tháng, ta tình cờ nghe hắn ta nói lúc say, không ngờ hắn ta lại định lấy ta uy hiếp Tử Khâm, bắt con bé cũng phải biến thành món đồ chơi của mình”.
“Nếu chỉ một mình ta chịu nhục, dù thế nào ta cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn ta lại dám có ý đồ với Tử Khâm, tất nhiên là ta thà chết cũng không thể để hắn ta đạt được mục đích”.”
“Thế là ta bèn nhân lúc hắn ta ngủ, lấy vũ khí đã giấu sẵn trong phòng ra, chuẩn bị kết liễu tính mạng của tên khốn đó”.
“Nhưng ta đã đánh giá thấp tu vi của đệ tử trên núi, vừa bại lộ sát ý, ta đã bị hắn bắt ngược lại”.
“Tên khốn đó thẹn quá hoá giận, sau khi làm nhục ta, hắn ta đã giết ta rồi vứt xác vào núi sâu phụ cận, không lâu sau ta đã bị con trành quỷ ở nơi đó bắt và biến thành nô lệ của quỷ”.
Sau khi nghe nữ quỷ kể xong câu chuyện thật dài, Hứa Thanh Phong khó kìm nổi cơn giận trong lòng.
Hắn không ngờ trên ngọn núi tiên này cũng có kẻ ác, việc ác như thế. So với tên Ngũ đệ tử kia, trành quỷ đã lương thiện lắm rồi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là những lời nữ quỷ nói đều là sự thật.
“Làm sao để chứng minh những gì ngươi nói đều là sự thật?”
Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Thanh Phong hỏi nữ quỷ.
“Để vạch trần tên khốn đó, ta đã không tiếc dùng hết số công đức mà mình đã tích tụ trong hai năm để mua hương Tầm Trần từ Đông Minh các”.
Nàng ta vừa nói vừa chỉ vào ống tay áo của thi thể dưới đất, sau đó nói tiếp.
“Hương Tầm Trần này bao gồm một mẫu ba tử, có tổng cộng bốn cây, châm hương mẫu là có thể ghi lại tất cả những gì xảy ra trong phòng trước khi hương tàn”.
“Khi muốn xem lại, chỉ cần châm hương tử, những chuyện trước đó sẽ được phát lại toàn bộ”.
Nghe vậy, Hứa Thanh Phong thầm gật đầu.
Lúc trước hắn cũng từng nhìn thấy thứ này từ trong gương đồng.
“Vậy nên tỷ tỷ muốn nhờ ta đưa mấy nén hương tử còn lại cho em gái Tử Khâm của tỷ?”
Không đợi Liễu Thanh Mai lên tiếng, Hứa Thanh Phong đã hỏi thẳng.
“Đúng vậy!”
Liễu Thanh Mai ra sức gật đầu, sau đó nói với giọng điệu có đôi chút tuyệt vọng.
Chương 34: Chấp nhận lời thỉnh cầu, Hứa Thanh Phong nghĩ cách giải quyết
“Nghe nói tên Lục Thần, Ngũ đệ tử của Nhị Phong đó, là cháu trai của một vị trưởng lão Nhị Phong. Thanh Huyền Môn chắc chắn sẽ không vì một đệ tử ngoại môn như ta mà phạt hắn ta, cho nên ta không cầu giải oan, chỉ cầu mong Tử Khâm không bị tên khốn đó lừa gạt thôi!”
Nàng ta vừa dứt lời, trước cửa sân lại nổi lên một cơn gió mát, theo sau đó thân hình nàng ta bắt đầu từ từ trở nên mờ nhạt.
“Thiếu niên lang, nếu như có cơ hội đến Nhị Phong, xin ngươi hãy đưa hương Tầm Trần cho em gái ta!”
Khi thấy mình sắp hồn phi phách tán, Liễu Thanh Mai lập tức nôn nóng thúc giục, tha thiết chờ Hứa Thanh Phong trả lời.
“Nếu tỷ tỷ không nói dối, ta nhất định sẽ giúp tỷ đưa hương Tầm Trần này đến tay Tử Khâm tỷ tỷ”.
Hứa Thanh Phong không chút do dự, đồng ý với ánh mắt kiên định.
“Cảm ơn ngươi!”
Sau khi nhận được lời đồng ý của Hứa Thanh Phong, nữ quỷ Liễu Thanh Mai quỳ xuống, nặng nề dập đầu xuống đất.
“Thiếu niên lang, hôm nay con trành quỷ kia không thành công thì nhất định sẽ không từ bỏ, có điều tuy nó rất khó đối phó nhưng cũng không phải không có điểm yếu. Trong khoảng thời gian bị nó bắt, ta tình cờ biết được lúc còn sống, nó đã chết vì say rượu. Đối với linh hồn của nó, rượu giống như thuốc độc vậy. Có lẽ ngươi có thể nghĩ cách dụ nó thoát ra khỏi người nó nhập, sau đó dùng rượu để đối phó nó”.
Liễu Thanh Mai đột nhiên ngẩng đầu lên, nói cho Hứa Thanh Phong biết điểm yếu của con trành quỷ.
“Điểm yếu của con trành quỷ này là rượu ư? Cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở!”
Nghe vậy, Hứa Thanh Phong kinh ngạc nói cảm ơn, mặc dù vẫn chưa châm hương Tầm Trần kia, nhưng trong lòng hắn đã tin tưởng Liễu Thanh Mai hơn một chút.
“Thiếu niên lang, ngươi nhất định phải đưa hương Tầm Trần cho em gái ta nhé”.
Nữ quỷ lắc đầu, dặn lại thêm lần nữa với vẻ mặt đầy khẩn cầu.
“Thanh Mai tỷ tỷ cứ yên tâm, chỉ cần có thể lên núi, ta nhất định sẽ tìm cách đưa hương Tầm Trần này cho Tử Khâm tỷ tỷ”.
Hứa Thanh Phong trịnh trọng gật đầu.
Nghe thế, trên khuôn mặt khổ sở của nữ quỷ Liễu Thanh Mai cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
“À đúng rồi, thiếu niên lang, sau lưng con trành quỷ đó còn có một con hổ tinh vô cùng lợi hại, nếu có thể thì không cần thiết phải đối đầu với nó!”
Khi thân hình nữ quỷ sắp biến mất, nàng ta đột nhiên gấp gáp nhắc nhở Hứa Thanh Phong một câu.
“Hổ tinh?”
Nhìn thi thể Liễu Thanh Mai toả ra những đốm lửa xanh, Hứa Thanh Phong ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Không ngờ câu chuyện làm ma cho hổ lại có thật”.
Sau khi nghe nói sau lưng trành quỷ còn có một con hổ tinh, Hứa Thanh Phong ngạc nhiên, rồi chợt nhớ lại câu chuyện làm ma cho hổ.
“Mặc dù đã biết điểm yếu của con trành quỷ đó, nhưng theo những gì Tử Dương Chân Quân đã giảng, nếu chưa đột phá cảnh giới Khai Môn mà gặp phải quỷ quái, rất có thể sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Vậy nên tốt nhất là đừng đối phó một mình, thay vào đó hãy báo với tông môn, để tông môn phái người đến xử lý”.
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Phong nhảy xuống khỏi cửa sân.
“Tóm lại cứ báo chuyện này với tông môn trước đã, đến lúc đó mình đem xác con sói yêu kia về, chắc họ sẽ không thờ ơ nữa đâu nhỉ?”
Hắn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong ống tay áo thi thể Liễu Thanh Mai ra.
Mở ra xem, trong hộp gỗ đựng ba nén hương.
“Về chuyện hương Tầm Trần và Thanh Mai tỷ tỷ này, hôm nay mình sẽ đốt một cây trước để xem là thật hay giả. Ngày mai sẽ xem thái độ của người được tông môn phái đến xử lý trành quỷ ra sao. Nếu họ đồng ý giải quyết, mình sẽ nói cho họ biết chuyện của Liễu Thanh Mai, sau đó đưa ba nén hương này cho họ”.
Hứa Thanh Phong đứng dậy cất chiếc hộp gỗ đựng hương Tầm Trần.
Theo lời của Liễu Thanh Mai, tên Lục Thần đó là cháu trai của một vị trưởng lão nào đó ở Đệ Nhị Phong, chắc chắn sẽ được tông môn che chở, thế nên hắn sẽ không ngốc đến mức giao hương Tầm Trần và thi thể của Liễu Thanh Mai ra ngay.
“Nếu những gì Thanh Mai tỷ tỷ nói đều là sự thật, với tính cách thâm độc của Lục Thần, nói không chừng hắn ta còn sẽ nghĩ cách tìm người bảo vệ, sau đó giết mình để diệt khẩu”.
Hứa Thanh Phong vừa kéo thi thể Liễu Thanh Mai vào trong sân, vừa nói thầm trong bụng.
…
“Rầm!”
Vào tối hôm đó, trong phòng ngủ của Hứa Thanh Phong ở Thanh Trúc cư đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn, sau đó chỉ nghe Hứa Thanh Phong hét lên với giọng có vẻ hơi non nớt.
“Súc vật!”