Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yuku nhảy xuống ngựa, nhanh chóng tiến đến trước mặt lão nhân kia, khom người chào một tiếng. "Lão bá, có thể cho ta hỏi một chút?"
Lão nhân kia thân người gầy yếu, run rẩy nhìn Yuku: "Cô gái, cô là ai? Tại sao dám tới đây vậy? Mau..mau một chút đi ra đi! Khụ..."
Lão nhân gập người ho khan, Hashi đứng đằng xa quan sát hơi nhíu mày. Người này là do bị tà khí kia làm ảnh hưởng, liền hướng Yuku làm động tác, ý là hỏi nhanh một chút.
Yuku gật đầu: "Lão bá, cũng không có gì nghiêm trọng, bọn ta chỉ là lạc vào đây, nhưng nơi này có gì lạ sao?"
Lão nhân kia ngước mắt nhìn nàng: "Cô thực không biết đây là thành của lãnh chúa Shitafui sao? Nếu để ngài ấy biết có người ở đây sẽ giết các cô đó! Sau chuyện đó lãnh chúa đã đổi tính rồi."
Yuku ngạc nhiên, nhưng rất nhanh ý nghĩ xoay chuyển nàng lại hỏi: "Vậy sao lão vẫn dám đi lại nơi đây vậy?"
Lão nhân lắc đầu: "Ta là nô bộc trong thành, bị phái ra ngoài mua bán.. Ta khuyên các cô mau đi đi, trước khi quân lính phát hiện."
Yuku chưa buông tha: "Chuyện đó người nói..là chuyện gì vậy?"
"Cô... Hình như không phải người ở đây? Cái gì cũng không biết. Chuyện lãnh chúa bị hôn thê phản bội... nhưng thôi bỏ đi, các cô mau mau chút rời khỏi đây!"
Lão nhân kia nói xong, nhanh chóng mặt điếc tai ngơ đi thẳng, dáng vẻ thận trọng mà hoảng sợ. Yuku định ngăn lại để hỏi thì nghe Hashi gọi giật: "Yuku, bỏ qua đi, chúng ta nên rời xa nơi này chút, từ từ thám thính..."
Nhưng nàng chưa kịp nói xong, cánh cửa bằng đồng to lớn kia dần mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt rất khó nghe, tiếp đó một toán quân kiếm bạc sáng loáng nhất tề xông ra. Trong số bọn họ có một người vận y phục bằng lụa sang trọng, cũng không có cầm vũ khí đi ở giữa. Mặt hắn mang một lớp phấn trắng toát, trang điểm như một Geisha, nhưng lại không phải là Geisha.
(*)Geisha: dịch là Nghệ giả, là một trong những nét văn hoá truyền thống của Nhật Bản. Họ là những con người vừa có tài ca múa nhạc vừa có khả năng trò chuyện, là một hình thức giải trí lành mạnh cho các Samurai Nhật xưa.
Toán lính kia nhanh chóng nhảy ra, dàn trận xung quanh hai nàng. Người mang khuôn mặt Geisha kia cũng cất giọng the thé: "Hai vị, thành chủ có việc cần gặp hai vị, thỉnh vào thành".
Hashi mặt vẫn không đổi sắc nhìn sự tình trước mặt, nghe được câu nói kia lặng lẽ nhìn người đó. Yuku cũng đứng bên kia không chút động tĩnh
"Chẳng phải muốn giết tất cả những ai lai vãng ở đây sao? Sao còn không ra tay?". Hashi nhàn nhạt hỏi.
"Hai vị, chúa công đặc biệt phân phó ta mời các vị vào thành đàm đạo. Còn lại ta đều không biết. Hai vị, mời!".
Người này vừa dứt lời, quân lính vây xung quanh hai nàng đồng loạt xông tới, ý đồ muốn bắt gọn hai nàng.
Hashi nhanh chóng giật nhẹ cương, con ngựa xoay đầu, chuyển hướng đi nơi khác, tránh được một nhát kiếm đưa tới. Yuku nhanh như cắt dùng thân kiếm tấn công vài người gần đó để mở một đường máu, rồi phi thân lên lưng ngựa rong thẳng. Hai nàng không hiểu do đâu kết hợp lại vô cùng ăn ý. Tất cả diễn ra nhanh trong tích tắc, Yuku cũng không tuốt kiếm khỏi vỏ nên không làm ai bị thương.
Mà Hashi ngồi ngay ngắn trong lòng Yuku, trước khi rời khỏi nơi đó cũng không quên để lại một cái hẹn: "Nhắn với thành chủ của các người, khi khác ta sẽ đến hỏi chuyện ông ta".
Toán quân kia không hiểu sao cũng không đuổi theo. Hai nàng chạy đến một ngôi làng gần đó rồi tìm được một nhà dân xin ở nhờ.
Chủ nhà là một góa phụ trẻ tên Midojin, có một cậu con trai tầm vài tuổi. Dựa vào dung mạo cùng cung cách xử thế, hai nàng dễ dàng được cô ấy đồng ý cho ở cùng.
"Chị Midojin, chị có biết chuyện chúa công thành Shitafui vì sao không cho ai đến gần ngôi thành đó không?". Hashi hỏi lúc bốn người đang dùng cơm tối.
Midojin nghe xong sắc mặt khẽ biến: "Cô Hashi, sao cô lại hỏi như vậy?"
Hashi cười gượng, Yuku một bên chỉ lẳng lặng ăn cơm: "Ban nãy chúng tôi vô tình đi lạc vào đó, may mắn có người nhắc nhở mới thoát được một kiếp. Chị Midojin, rốt cuộc tại sao vậy?"
Midojin sắc mặt thận trọng, âm lượng cũng hạ xuống mức nhỏ nhất: "Các cô nghe xong lấy đó làm chú ý, đừng tùy tiện đi vào đó. May các cô phước lớn vẫn còn sống"
Hashi gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt lại tỏ vẻ sợ sệt chăm chú lắng nghe. Yuku nhìn thấy biểu cảm đó của nàng, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Hashi, không sợ trời đất như nàng không nghĩ tới có thể dọn ra vẻ mặt đó nha!
Ban đêm, gió lạnh hiu hiu thổi, cảnh vật như chìm trong bóng tối vô tận. Yuku cùng Hashi được Midojin sắp xếp cho một căn phòng riêng. Vào thời kì này cái gì cũng chưa phát triển, không phải ở đâu cũng có giường nằm, hai nàng đành trải hai cái nệm cạnh nhau, mỗi người một nệm nằm trên sàn gỗ.
"Hashi, có lạnh không? Vẫn chưa ngủ sao?". Yuku trở mình, nhìn sang lại thấy Hashi nằm bất động, đôi mắt tĩnh lặng trong đêm.
"Ừ". Hashi khẽ khàng trả lời. Căn bản nàng không ngủ được. Cảm giác bất an chưa hề lắng xuống trong lòng nàng.
"Mau ngủ lấy sức một chút, hôm nay nàng mệt rồi". Yuku nói, trong lòng xót xa. Nếu là một mình nàng chuyện gì cũng không đáng ngại, nhưng Hashi không như nàng đích thực là một ngọc nữ chân yếu tay mềm. Nàng chỉ lo cho an nguy của Hashi, hơn nữa người nàng thích đêm nay lại không ngủ được, Yuku có chút hối hận lẽ ra không nên cho nàng ấy lo chuyện bao đồng.