Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh
  3. Chương 209: Nam nam thụ thụ bất thân
Trước /206 Sau

[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 209: Nam nam thụ thụ bất thân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit + beta: Iris

Mấy người Ô Nhược rời khỏi Do phủ, đến ở khách điếm.

Ăn xong thì đã là giờ ngọ, Ô Nhược ở trong phòng luyện dược chữa thương cho Quỷ Bà, tới giờ cơm chiều mới ra ngoài phòng, nhưng cậu không ngờ Quỷ Bà lại phản ứng kịch liệt như vậy, không chịu nuốt dược chữa thương, không muốn chữa lành vết thương trên mặt.

Cậu khuyên mấy lần cũng không được, đành tạm thời không trị liệu nữa, chờ đến khi tìm được Hắc Tuyển Dực sẽ chữa trị cho Quỷ Bà tiếp.

Sáng hôm sau, Ô Nhược lại đến nha môn hỏi thăm chuyện Cựu tộc, tuy nhiên, Cựu tộc rất thần bí, không ai biết được họ ở đâu, thậm chí có người nhắc tới họ là biến sắc. Hơn nữa trong Tượng Thành không có nhà nào họ Hắc.

Cậu không từ bỏ, liên tục ba ngày sử dụng bí thuật Tàng Ảnh để đến các gia đình giàu có, nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đâu, đành từ bỏ ý niệm, chuẩn bị rời khỏi Tượng Thành cùng Quỷ Bà.

Ô Nhược đến điều tra hộ đại phú cuối cùng nhưng vẫn không tìm thấy người, liền trở về khách điếm, từ đằng xa đã thấy một đám người vây kín cửa khách điếm.

"Con mẹ nó, thằng nhóc này lại có pháp bảo phòng ngự lợi hại như vậy, chúng ta bắt nó thế nào đây?" Có người tức giận nói.

"Ta không tin bọn nó cả đời không ra khỏi pháp bảo."

Ô Nhược nghe thấy giọng nói quen quen, hình như là giọng của Tô Bạch Song, cậu tò mò đi lên, thấy Đản Đản và Quỷ Bà ngồi bệt dưới đất, trên đỉnh đầu có pháp bảo phòng ngự đang bảo vệ bọn họ.

Cậu nghi ngờ chen vào đám người: "Đản Đản?"

Đản Đản thấy Ô Nhược thì mắt sáng lên: "Cha..."

Ô Nhược giơ tay ra hiệu bé đừng đi ra, xoay người nhìn những người khác, trong đó có một người là Tô Bạch Song đã gặp ba ngày trước.

"Chính là hắn." Tô Bạch Song kích động chỉ vào Ô Nhược: "Lượng quản sự, hắn chính là Do Phán Dương, con trai của ta."

Lượng quản sự đánh giá Ô Nhược, hài lòng gật đầu: "Trông rất giống lão gia, đều là tướng mạo đường đường chính chính, nhân trung long phượng."

Ai cũng thích được người khác khen, Tô Bạch Song cũng vậy, nghe quản sự khen trượng phu của nàng đẹp thì khóe miệng cong lên.

Ô Nhược cười khẩy nói với Tô Bạch Song: "Do phu nhân, lúc ngươi vô tình đuổi chúng ta đi, ta đã không còn là con của ngươi."

Tô Bạch Song biến sắc.

Lượng quản sự hỏi: "Do phu nhân, vậy là sao?"

Tô Bạch Song vội nói: "Mấy ngày trước ta mắng nó có mấy câu, bây giờ nó đang giận dỗi thôi."

Lượng quản sự cau mày: "Vậy hắn có biết chuyện hôn sự không?"

Ô Nhược lạnh giọng hỏi: "Hôn sự gì?"

Nữ nhân này tự ý đính hôn cho cậu?

Tô Bạch Song nói: "Hôn sự của con cái, từ trước đến nay đều do cha mẹ xử lý, nó có biết hay không cũng như nhau thôi."

Lượng quản sự hơi do dự, quay đầu hỏi tiểu thư trong xe ngựa: "Tiểu thư, ngài có vừa ý vị công tử này không?"

Bức màn được vén lên lộ ra một đôi mắt, vừa nhìn thấy Ô Nhược thì vội buông màn xuống, ngại ngùng ừ một tiếng.

Tô Bạch Song vui mừng.

Chỉ cần tiểu thư Lượng gia thích con trai nàng là được.

Lượng quản gia mỉm cười, hạ lệnh: "Người đâu, dẫn Do tam công tử về."

Ba tên hộ vệ Lượng gia bao vây Ô Nhược.

Ô Nhược đen mặt, phất tay áo một cái, ba tên hộ kia liền bay ra ngoài.

Tô Bạch Song ngẩn người.

Thằng ngốc này lợi hại như vậy từ khi nào?

Lượng quản sự nhíu mày: "Do phu nhân, không phải ngài nói lệnh công tử không biết võ, cũng không hiểu huyền thuật sao? Nhưng như vậy cũng tốt, Do tam công tử văn võ song toàn mới xứng với tiểu thư nhà ta."

Ô Nhược cười lạnh: "Ta không phải là con trai của nàng ta, nếu các ngươi muốn kết thân thì đi tìm thằng con khác của nàng đi."

Lượng quản sự bỗng trầm mặt: "Lượng gia chúng ta không quan tâm chuyện Do gia các ngươi, nếu mẫu thân ngươi đã nhận mười vạn lượng lễ hỏi của chúng ta thì phải thực hiện cuộc hôn nhân này."

"Thì ra Do gia đã nghèo đến mức muốn bán cả con trai." Ô Nhược trào phúng nhìn Tô Bạch Song: "Nhưng người Do gia cũng thật vô sỉ mặt dày, lúc trước các ngươi không nói hai lời liền đuổi ta đi, bây giờ thiếu bạc thì lại muốn bán ta lấy tiền, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, mọi người nói xem, ta nói có đúng không?"

"Đúng." Mọi người vây xem đều gật đầu, âm thầm chỉ trỏ Tô Bạch Song.

Tô Bạch Song tức đỏ cả mắt: "Do Phán Dương, ngươi cũng là người Do gia, đừng có làm hỏng thanh danh Do gia."

Ô Nhược vô tội nhìn nàng: "Chẳng lẽ ta nói sai sao?"

Tô Bạch Song nén lửa giận, đi đến trước mặt cậu nói nhỏ: "Ta thu mười vạn lượng bạc là để giúp đại ca và nhị ca ngươi thăng giai, chờ bọn họ đến lục giai thì chắc chắn sẽ không quên ngươi."

Ô Nhược trào phúng nhìn nàng: "Xem ta là thằng ngốc sao?"

Cậu thật sự buồn thay cho Do Phán Dương, cùng là con trai nhưng mẫu thân lại chỉ lo cho hai đứa trước, có một mẫu thân như vậy chi bằng không có. May mà mẫu thân cậu là Quản Đồng sẽ không như vậy.

Tô Bạch Song còn muốn khuyên nhủ Ô Nhược, bỗng có người kéo góc váy nàng, cúi đầu thì thấy Đản Đản mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng: "Ngươi chết chắc rồi."

Tô Bạch Song tức giận lườm bé: "Thằng nhỏ chết tiệt này nói cái gì vậy hả?"

Đản Đản bĩu môi: "Ngươi làm mai cho cha ta, ngươi chết chắc rồi."

Nếu phụ thân bé biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Do phu nhân, các ngươi nói xong chưa?" Lượng quản gia thúc giục.

Tô Bạch Song quay đầu cười nói: "Nói xong rồi."

"Ừ, nói xong rồi." Ô Nhược chỉ vào Tô Bạch Song: "Nàng nói nàng thu bạc, nàng nguyện ý gả đến Lượng gia làm ma kính* cho tiểu thư các ngươi."

*Ma kính là một loại kính mờ, một mặt hoàn toàn nhìn thấu qua như thủy tinh, một mặt giống như tấm gương soi bình thường, tấm gương có ma lực nhìn ra người đẹp xấu trong thế gian. Còn nghĩa của tác giả thì mình không biết :v

Mọi người sửng sốt.

Đột nhiên, phụt một tiếng, có người bắt đầu bật cười, những người khác cũng cười to theo.

Sắc mặt Tô Bạch Song lúc xanh lúc trắng: "Do Phán Dương... — —"

Sắc mặt Lượng quản sự cũng khó coi: "Người tới, bắt Do tam công tử lại."

Hộ vệ của Lượng quản sự vừa mới nhấc chân đã nghe có người nói: "Lượng quản sự, gan ngươi cũng lớn thật, dám bắt người thành thân trước bàn dân thiên hạ."

Lượng quản sự ngẩng đầu nhìn, sắc mặt trắng bệch, vội cung kính quỳ xuống hành lễ với nam nhân cưỡi yêu thú: "Lão nô gặp qua Thâm Tụng đại nhân..."

Tô Bạch Song cũng run lên, cuống quít quỳ xuống hành lễ.

Ô Nhược híp mắt, người này là nam nhân cao gầy gặp mấy hôm trước đây mà?

Thâm Tụng từ trên cao nhìn xuống Lượng quản sự: "Do tam công tử đã không muốn thành thân với tiểu thư nhà các ngươi, các ngươi cần gì phải ép người ta."

"Dạ, dạ, dạ, lão nô không suy nghĩ thấu đáo, không nên ép Do tam công tử thành thân với tiểu thư nhà ta."

Thâm Tụng mỉm cười chỉ vào Tô Bạch Song: "Theo như Do tam công tử nói, bạc là nàng thu, vậy để nàng và tiểu thư nhà các ngươi..."

"Thâm Tụng!" Một giọng nói âm lãnh truyền đến từ phía sau, cảnh cáo Thâm Tụng không được nói năng lung tung.

Thâm Tụng hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.

Lượng quản sự nhìn đám người đằng sau, thần sắc càng thêm cung kính: "Lão nô gặp qua Tuyển Hành* đại nhân."

*Tác giả khi thì để là Bằng Hành, khi thì là Tuyển Hành =.= chẳng biết ông này tên gì nữa, mà mình thấy số lần ghi Tuyển Hành nhiều hơn Bằng Hành nên đổi luôn, sau này sai thì đổi lại.

"Không cần đa lễ." Tuyển Hành đến trước mặt Ô Nhược: "Do tam công tử, lại gặp nhau rồi."

Ô Nhược nhướng mày: "Ừ, có duyên ghê."

Tuyển Hành nhìn Lượng quản sự: "Biết làm thế nào rồi chứ?"

"Dạ biết." Trán của Lượng quản sự toát đầy mồ hôi, vội mang hộ vệ rời đi.

Tô Bạch Song thấy Ô Nhược quen biết mấy người kia, liền biết cuộc hôn nhân này đã đổ sông đổ biển, nàng không dám đắc tội bọn họ, đành vội vàng rời đi.

Những người khác thấy trò hay đã hết, cũng giải tán.

Thâm Tụng nhìn Ô Nhược, nói: "Do tam công tử, ngươi nợ chúng ta hai lần."

Ô Nhược bế Đản Đản nói lời cảm tạ: "Đa tạ hai vị đại nhân hỗ trợ."

Tuy cậu có thể tự giải quyết đám người kia, nhưng bọn họ giúp cậu cũng đỡ phải kết oán với người khác.

Tuyển Hành nhìn đứa bé trong ngực cậu: "Con trai của ngươi?"

"Đúng vậy." Ô Nhược giúp Đản Đản đeo mặt nạ lại ngay ngắn, để mặt nạ không che mất mắt bé.

"A a a..." Quỷ Bà che trước người Ô Nhược, cảnh giác nhìn bọn họ.

Ô Nhược thấy Quỷ Bà dường như không thích đám Tuyển Hành, liền nói với bọn họ: "Tại hạ còn có chuyện gấp phải rời đi trước, nếu lần sau có duyên gặp lại, tại hạ sẽ mời hai vị đại nhân bữa cơm."

Thâm Tụng nói: "Quyết định vậy đi."

Vốn dĩ ấn tượng của hắn với Ô Nhược rất xấu, nhưng từ khi thấy cậu trị được chứng Khuyết Dương cho đứa bé kia thì hoàn toàn thay đổi ấn tượng.

Tuyển Hành nhìn bóng lưng mấy người Ô Nhược rời khách điếm.

Thâm Tụng cười nói: "Chủ tử, người này hay ghê đấy, dám ở trước mặt nhiều người nói là mẫu thân hắn muốn làm ma kính cho tiểu thư khác, ha ha, vậy mà hắn cũng nói ra được."

Tuyển Hành cũng hơi nhếch khóe miệng.

"Chủ tử, chúng ta đã lục soát toàn bộ tầng mười tám nhưng vẫn không tìm được người kia, ta đoán chắc là hắn không bị tách ra hoặc là họ không đến Tử Linh quốc, hơn nữa ta nghe nói, bọn họ đã hồi cung rồi."

Tuyển Hành không nói gì.

Thâm Tụng thấy hắn lạnh mặt, cẩn thận hỏi: "Chủ tử, chúng ta có tìm tiếp không?"

Tuyển Hành híp mắt: "Tiếp tục tìm."

"Được."

Thâm Tụng xoay đầu yêu thú, chuẩn bị rời đi thì thấy Ô Nhược xách tay nải, dẫn theo Quỷ Bà đi ra từ khách điếm, hắn cười ha ha: "Do tam công tử, chúng ta lại gặp nữa rồi, có phải ngươi nên mời cơm chúng ta không?"

Tuyển Hành: "..."

Ô Nhược: "..."

Sao hai người này vẫn còn ở đây vậy.

Đúng lúc này, phu canh đi ngang qua trước mặt bọn họ, gõ chuông nói: "Đến buổi trưa — —"

Cùng lúc, bụng nhỏ của Đản Đản sôi ùng ục.

Khóe môi Ô Nhược giật giật: "Được rồi, ta mời hai vị đại nhân dùng cơm."

Cậu trở lại khách điếm, kêu tiểu nhị dẫn bọn họ đến sương phòng dùng cơm.

Vừa vào phòng, Thâm Tụng bất chấp Đản Đản có đồng ý hay không, trực tiếp ôm Đản Đản kéo mặt nạ bé ra: "Sắp ăn cơm rồi, ngươi còn đeo mặt nạ làm gì."

Đản Đản vội vịn mặt nạ lại, không vui bĩu môi: "Nam nam thụ thụ bất thân, ngươi không thể tháo mặt nạ của ta."

Ô Nhược: "..."

Vừa nghe đã biết là học từ Cức Hi.

Thâm Tụng ngơ ngác buông tay, cười to: "Nam nam thụ thụ bất thân?"

Hắn cúi đầu, chơi xấu hôn bẹp bẹp lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đản Đản, cười nói: "Ta hôn ngươi nhiều như vậy, còn nam nam thụ thụ bất thân không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ừm thì, 1 phần truyện trên truyenwikiz.com chỉ đăng được có 200 chương, chương này nữa là đủ 200 rồi, ngày mai sẽ tạo thêm 1 phần nữa :v

Đăng: 7/2/2022

Quảng cáo
Trước /206 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cứu Rỗi Của Thời Gian

Copyright © 2022 - MTruyện.net