Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào giữa tháng sáu, hài tử vốn dĩ tháng bảy mới giáng sinh thì lại ra đời trước kỳ hạn.
Tức phụ Phùng thị của Thanh Dương Công chúa sinh hạ một tôn nữ trắng trẻo mập mạp, nặng hơn sáu cân, xem như khá lớn. Nghe nói Phùng thị phải mất hai ngày mới sinh được hài tử, Thanh Dương Công chúa phá lệ vì tức phụ mà mắng to nhu thuật của Sách Na không có một chút tác dụng nào. Bà ta không nghĩ tới Phùng thị đâu có bỏ tâm bỏ sức để luyện tập, Sách Na ở phủ Công chúa hơn nửa năm nhưng thời gian Phùng thị chân chính học chỉ có vài ngày, toàn bộ thời gian còn lại chỉ ngồi xem Sách Na thao tác. Sau khi Thanh Dương Công chúa đuổi Sách Na về cung, Phùng thị càng thêm phóng túng bản thân, cả ngày ở trên giường nằm bất động, luôn lấy cớ thân mình nặng nề mà cự tuyệt hết thảy hoạt động.
Thái y nói lần lâm bồn này của Phùng thị quá nguy hiểm, trong suốt hai ngày nếu thực sự có vấn đề gì thì cả người lớn lẫn hài nhi đều có khả năng giữ không nổi. Bất quá Phùng thị mạng lớn, ngoại trừ bị chút xuất huyết thì không còn vấn đề gì khác, hài tử cũng khỏe mạnh.
Đây là tôn nữ đầu tiên của Thanh Dương Công chúa, cho nên lễ tắm ba ngày người tới tham dự nối liền không dứt.
Tiết Thần vốn dĩ muốn nhờ Nhị phu nhân Hàn thị lại đây một chuyến, nhưng hôm nay Hàn thị vừa lúc phải về mẫu gia thăm bệnh. Trưởng Công chúa quyết định bà sẽ đích thân lại đây, Tiết Thần không yên tâm để Trưởng Công chúa đi một mình bèn xin Lão thái quân để nàng đi cùng. Lão thái quân nghĩ dù sao cũng tới cửa đưa quà, nhiều người như vậy ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì nên đồng ý.
Trưởng Công chúa giá lâm, sự kiện này làm cho trong phủ Thanh Dương Công chúa một mảnh xôn xao. Mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai thầm thì với nhau tỏ vẻ không hiểu Trưởng Công chúa có ý gì đây, bởi vì ai cũng biết tháng trước Hoàng Thượng mới giúp đỡ Vệ Quốc Công phủ chèn ép Thanh Dương Công chúa một phen; theo lý thuyết, hai nhà chắc hẳn phải "như nước với lửa", nhưng hiện giờ coi bộ lại không giống như thế.
Tiết Thần đi theo bên cạnh Trưởng Công chúa, bụng bầu to đùng cũng thực khiến người chú ý, nhưng cử động của nàng lại không chậm chạp nặng nề giống như thai phụ bình thường, nàng đỡ eo khoai thai nhịp nhàng tiến bước nhìn rất thanh thản khiến người chứng kiến khó quên.
Thanh Dương Công chúa về tình về lễ đều phải tự mình ra cửa nghênh vào, chẳng qua sắc mặt không đẹp chút nào. Nhưng Trưởng Công chúa nhân hậu nên chẳng ngại biểu tình khó ưa trên mặt muội tử, Tiết Thần thì càng tỉnh bơ, chẳng thèm để ý trên mặt Thanh Dương Công chúa tròn méo ra sao, bất quá nhìn bà ta không tình nguyện ra ngoài tiếp đón như vậy, phỏng chừng Hoàng Thượng chắc hẳn cũng từng âm thầm bảo bà ta phải giải hòa với Vệ Quốc Công phủ, ba người "bằng mặt không bằng lòng" đi vào phủ Công chúa. Trưởng Công chúa dĩ nhiên được tiếp đón như thượng khách, còn Tiết Thần cũng để bà được tự nhiên, chỉ cần Trưởng Công chúa không gặp phải vấn đề giải quyết không được thì nàng liền mừng rỡ lui về phía sau kiếm chỗ ngồi xuống, ngoại trừ có chút đói bụng thì tất cả mặt khác đều khá tốt.
*Edited by Bà Còm*
Sau khi cùng các vị phu nhân hàn huyên, Trưởng Công chúa mau mắn đưa ra đề nghị muốn xem hài tử. Thanh Dương Công chúa tuy không tình nguyện nhưng cũng không có lý do gì để ngăn cản; huống chi hôm nay là lễ tắm ba ngày của tôn nữ, bà ta cũng đâu muốn ở trước mặt mọi người gây chuyện, thế là bèn dẫn Trưởng Công chúa và Tiết Thần vào hậu viện.
Tiết Thần hoài thân mình không thể ôm hài tử, Trưởng Công chúa thì lại rất thích, ôm tiểu nha đầu nhẹ như trang giấy khen vài câu. Phùng thị tuy rằng cao hứng, nhưng ngầm nhìn nhìn sắc mặt bà mẫu nhà mình cũng không dám nói cảm ơn trước mặt Trưởng Công chúa.
Phùng thị trông vô cùng nhỏ xinh, là bộ dáng tiêu biểu của nữ tử Giang Nam, tuy diện mạo không phải mỹ miều nhưng thắng ở chỗ có khí chất. Cứ xét theo việc nàng ta có thể ở chung với người có tính nết như Thanh Dương Công chúa liền biết ít nhiều gì nàng ta cũng có bản lĩnh riêng, ít nhất không phải là người lỗ m.ãng.
Hôm nay Thanh Dương Công chúa đối với tức phụ này cũng khoan dung hiếm thấy, lúc tiếp nhận hài tử cũng rất cẩn thận sợ làm bị thương tiểu cô nương mềm mại này. Tiết Thần thấy vậy trong lòng cũng lóe lên một mảnh nhu hòa, không biết có phải vì trong bụng đang mang hài tử hay không mà nàng luôn đặc biệt dễ dàng cảm động bởi mẫu tử thân tình.
Thanh Dương Công chúa nhìn thấy Tiết Thần nhìn mình chằm chằm bèn thu hồi biểu tình, giao hài tử cho nhu mẫu bế xuống cho bú. Phùng thị ngoan ngoãn nằm trên giường, sắm vai một tức phụ nghe lời lại săn sóc, trong lúc Trưởng Công chúa và Thanh Dương Công chúa gượng ép nói chút chuyện nhà, Phùng thị luôn chêm vào vài câu đúng thời điểm nên đã làm không khí hòa hoãn hơn nhiều, lại thay Thanh Dương Công chúa giảm bớt một ít gượng gạo.
“Thật không ngờ Trưởng Công chúa sẽ đích thân tới. Không nói gạt tỷ, sau chuyện lần trước Hoàng Thượng cũng khuyên bảo ta rất nhiều. Nói thật, ta cũng không phải cố ý muốn đi náo loạn Quốc Công phủ, chẳng qua lúc ấy không phải đã xảy ra tranh chấp hay sao? Ta cũng thật sự nhất thời tức giận, coi như là ta không hiểu chuyện, thỉnh Trưởng Công chúa đại nhân đại lượng, không cần chấp nhất với ta.”
Trưởng Công chúa "thụ sủng nhược kinh" nhìn Thanh Dương Công chúa. Từ khi bà còn nhỏ trở về Hoàng cung, trong ấn tượng chưa từng gặp qua Thanh Dương dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy để nói chuyện với bà. Câu mà bà được nghe nhiều nhất chính là: Ngươi đoạt hết thảy của ta; ta hận ngươi... cả đời.
Dường như cũng phát giác biểu tình khác thường của Trưởng Công chúa, Thanh Dương Công chúa cũng có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi lại nói với Trưởng Công chúa: “Hôm nay là lễ tắm ba ngày, sau một tháng ta còn sẽ tổ chức tiệc rượu trăng tròn cho đứa nhỏ này. Đến lúc đó Trưởng Công chúa nếu có rảnh thì vui lòng tới tham dự, được không?”
Trưởng Công chúa gật đầu lia lịa: “Được, tốt tốt tốt, nhất định đến, nhất định đến!”
Được Trưởng Công chúa nhận lời, Thanh Dương Công chúa mới nở một nụ cười gượng gạo, bên ngoài có người tới thỉnh bà ta đi xử lý sự tình, Thanh Dương Công chúa liền rời khỏi phòng. Trước khi đi còn dặn dò Phùng thị bồi Trưởng Công chúa nói chuyện, Phùng thị và Trưởng Công chúa đều đáp ứng.
Phùng thị nhìn nhìn bụng Tiết Thần hỏi: “Thiếu phu nhân đã được mấy tháng rồi?”
Tiết Thần cúi đầu nhìn bụng mình trả lời: “Sắp bảy tháng.”
“Ồ, vậy thì cũng nhanh thôi.” Phùng thị hình như thực cảm thấy hứng thú với bụng Tiết Thần, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm. Tiết Thần bị nàng ta quan sát kiểu vậy có chút không được tự nhiên, bèn theo bản năng kéo vạt áo che một chút. Lúc này Phùng thị mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: “Ai da, thật là ngượng ngùng, lúc này thân mình ta quá mệt mỏi, mới nói trong chốc lát là đã mệt đến mức mí mắt muốn sụp xuống. Nếu Trưởng Công chúa và Thiếu phu nhân không chê, phía đông viện này có một ngôi đình hóng gió, là chốn hậu viện nên không có người ngoài lui tới gây ồn ào, cảnh sắc quanh đình lại rất đẹp. Nếu hai vị nguyện ý có thể đến đó ngắm cảnh một phen, cũng đỡ phải ứng đối với khách nhân nối liền không dứt bên ngoài.”
Trưởng Công chúa thấy bộ dáng nàng ta xác thật muốn ngủ liền tự giác đứng lên: “Ngươi mệt mỏi thì cứ ngủ đi, đừng để ý đến chúng ta, tự chúng ta ra ngoài đi dạo là được.”
Vốn dĩ hai người tặng lễ xong là muốn rời phủ ngay, sợ Thanh Dương không cho mặt mũi làm mất thể diện. Nhưng hai người lại không ngờ được Thanh Dương không chỉ đối xử rất khách khí, còn đưa hai người tới nhìn hài tử. Trưởng Công chúa thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tất nhiên là Hoàng Thượng đã nói gì đó với Thanh Dương làm nàng ta hồi tâm chuyển ý, cho nên hôm nay Thanh Dương mới có thể hiền lành như vậy.
Cảm giác tỷ muội hòa thuận thật sự tốt quá. Đi ra khỏi viện Phùng thị là Tiết Thần liền nói nên đi về, Trưởng Công chúa hiếm khi phản bác nhưng lần này lại đưa ý kiến: “Lúc này bên ngoài khách khứa rất đông đúc, chúng ta vừa tới liền đi thì khó tránh khỏi cho người mượn cớ. Nếu muốn nối lại tình xưa vậy chúng ta nên ở lâu thêm chốc lát, cũng coi như cho Thanh Dương mặt mũi.”
Nói xong Trưởng Công chúa liền đi dọc theo hành lang về hướng đông. Tiết Thần biết Trưởng Công chúa muốn đi đến đình hóng gió Phùng thị đề cử, tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút không ổn, nhưng rốt cuộc nói không nên lời không ổn chỗ nào, chỉ có thể đi theo Trưởng Công chúa cùng tới đó.
Góc Đông Nam của hậu viện xác thật có một ngôi đình hóng gió bát giác mái cong, ba mặt đình bao quanh bởi một hồ nước. Trên mặt hồ ánh nắng phản chiếu thành những tia sáng rực rỡ, phong cảnh xác thật đẹp như tranh. Trưởng Công chúa ở Quốc Công phủ đã xem quen mắt cảnh đẹp, nơi này ở trong mắt của bà nhiều nhất chỉ có thể coi như tú lệ, bất quá tạo hình của ngôi đình thật ra cũng rất độc đáo.
Tiết Thần ngắm mặt hồ trong chốc lát rồi ngồi xuống ghế đá, hỏi Hạ Châu trên người có mang đồ ăn hay không? Hạ Châu biết Tiết Thần dễ dàng đói bụng, đã sớm chuẩn bị tốt một ít điểm tâm dễ dàng tiêu hoá đặt trong nhưng chiếc bình sứ nhỏ để Tiết Thần có thể nhâm nhi trong bất kỳ tình huống nào. Tiết Thần mở mấy bình sứ ra, nhìn thấy điểm tâm bên trong xác thật có chút thèm ăn, chỉ là ăn điểm tâm mà không uống nước cũng không được.
Nhưng nói thật, sở dĩ Tiết Thần muốn ăn điểm tâm Hạ Châu mang theo bởi vì không tin được đồ ăn ở phủ Công chúa, lúc này cho dù có trà đặt ở trước mặt thì nàng cũng không dám uống. Hạ Châu ngẫm nghĩ rồi nói: “Trên xe chúng ta thật ra có nước, chẳng qua nếu nô tỳ đi lấy vào, để người của phủ Công chúa nhìn thấy có thể... khiến họ nghi ngờ gì hay không?”
Chính mình mang nước trên xe, đây chẳng phải muốn nói cho mọi người biết Quốc Công phủ không tin được đồ ăn của phủ Công chúa hay sao? Hai người tới là muốn làm tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng không phải là tới gây chuyện. Tiết Thần nhìn Trưởng Công chúa nói: “Thôi, không ăn cũng được. Tức nhi nhịn một chút, chốc lát trở về mới ăn.”
Trưởng Công chúa đau lòng: “Vậy đâu thể được? Nếu không con cứ ra xe trước chờ ta, ta ở trong đình ngồi trong chốc lát, chờ Thanh Dương bận rộn xong thì ta đi nói với nàng một tiếng rồi đi tìm con, được không?”
Tiết Thần xoa bụng, xác thật bắt đầu cảm thấy đói. Loại cảm giác này nàng rất quen thuộc -- một khi bắt đầu thấy đói mà không ăn gì thì chỉ một lát liền biến thành đói cồn cào, tư vị này rất khó chịu.
Tiết Thần gật đầu. Vốn dĩ nàng muốn lưu Hạ Châu lại để hầu hạ Trưởng Công chúa, nhưng Trưởng Công chúa nói đã có Thiền Oánh và Thiền Hương nên không cần Hạ Châu, kêu Hạ Châu theo hầu hạ Tiết Thần.
Tiết Thần ưỡn bụng, một đường bình tĩnh chào hỏi chư vị phu nhân tiểu thư, đều lấy lý do thân mình nặng nề nên cáo từ trước, gạt qua mọi xã giao đi về hướng đại môn. Ra khỏi phủ Công chúa, Tiết Thần lên xe ngựa nhà mình yên tâm uống nước, yên tâm ăn điểm tâm, miễn bàn thỏa mãn biết bao nhiêu. Nhi tử trong bụng cũng dường như cảm giác niềm hạnh phúc, quơ chân múa tay giật giật. Tiết Thần vỗ về bụng, nghĩ nếu Lâu Khánh Vân ở đây nhất định sẽ vui vẻ la hét một hồi, khỏi cần nói trông ngốc đến độ nào.
*Edited by Bà Còm*
Hai người thợ thủ công đi ngang qua xe ngựa của Tiết Thần, cuộc đối thoại của hai người truyền vào: “Thật không biết định làm cái gì, kêu chúng ta tới rồi lại không cho tu sửa. Nếu lỡ mà xảy ra chuyện gì, ngươi nói coi, có đổ lên đầu chúng ta hay không?”
“...”
Hạ Châu rót cho Tiết Thần một chén nước, thấy Tiết Thần không tiếp nhận bèn liền ngẩng đầu nhìn Tiết Thần, chỉ thấy Tiết Thần nhìn chằm chằm màn xe không nhúc nhích. Hạ Châu sợ hãi buông cái chén liếc Tô Uyển. Tô Uyển giải thích: “Thiếu phu nhân đang nghĩ gì thế ạ? Coi bộ có chỗ nào của phủ Công chúa bị hư nên muốn thợ thủ công tới sửa chữa, khổ nỗi vừa đúng vào dịp lễ tắm ba ngày của tiểu tiểu thư nên phải hoãn lại.”
Tiết Thần vẫn nhìn chằm chằm vào màn xe, ngay cả mí mắt cũng không chớp một chút, đột nhiên đứng bật dậy. Xe ngựa đặc chế có trần rất cao nên Tiết Thần đột nhiên đứng lên cũng không cụng đầu, sắc mặt Tiết Thần trắng bạch, nhíu mày chỉ vào Hạ Châu gấp gáp ra lệnh: “Ngươi mau xuống xe đi vào đình tìm Trưởng Công chúa, mau kêu Trưởng Công chúa ra đây ngay, cứ nói là ta không khỏe.”
Thấy Hạ Châu và Tô Uyển đều thất thần không kịp phản ứng, Tiết Thần nóng nảy cầm chén trà trên bàn ném xuống đất quát lớn: “Còn thất thần làm gì! Hãy đi mau!”
Bởi vì hét quá lớn nên Tiết Thần cảm thấy có chút đau sốc hông, vừa vỗ về x.oa nắn bụng vừa phất tay ra hiệu Hạ Châu mau rời đi. Hạ Châu lúc này mới lấy lại phản ứng, chân tay luống cuống xuống xe. Tiết Thần phát giận như vậy là lần đầu tiên các nàng chứng kiến, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hai nha hoàn đều phỏng đoán tất nhiên là sắp xảy ra chuyện lớn, liền nửa khắc cũng không dám trì hoãn. Hạ Châu chạy như bay về hướng trong đình, Tô Uyển đỡ Tiết Thần xuống xe xong cũng vội vàng chạy về hướng phủ Công chúa.