Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dược này nghe nói là trăm năm trước có một vị phụ nhân nổi danh ghen tuông nghiên cứu chế tạo ra, có công hiệu giục tình, nhưng công hiệu lớn nhất lại là tuyệt đường sinh sản. Cũng giống như đưa nữ nhân thuốc hoa hồng, loại dược này là thuốc tránh tử dùng cho nam nhân. Nữ nhân uống thuốc hoa hồng thì sẽ không thể có thai, cùng một tác dụng, nam nhân nếu dùng loại dược này thì sẽ thương tổn thân người, rất có thể sau này... không có hài tử được nữa.”
Lời nói của Nghiêm Lạc Đông vang lên bên tai Tiết Thần -- "Không có hài tử được nữa" -- vậy nghĩa là Tiết Vân Đào nếu trường kỳ dùng loại dược này để gây trợ hứng với Từ Tố Nga, như vậy hiện tại rất có thể ông cũng đã bị thương thân thể, sau này không thể sinh ra hài tử?
Vấn đề này khiến cho Tiết Thần cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng. Hồi tưởng lại đời trước dường như thật sự như vậy -- ngoại trừ Lư thị sinh hạ nàng, Từ Tố Nga sinh hạ Tiết Uyển và Tiết Lôi, bao nhiêu năm sau Tiết Vân Đào đích xác không hề có thêm một hài tử nào.
Chẳng lẽ vấn đề này thật có quan hệ với phương thuốc của Từ Tố Nga? Nếu là thật sự, nữ nhân này điên rồi hay sao? Vì không cho hài tử khác tới tranh giành tình thương của Tiết Vân Đào đối với Tiết Uyển và Tiết Lôi, ả ta lại có thể ra tay tàn nhẫn đến mức đó đối với nam nhân của mình?
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nếu nói Từ Tố Nga chỉ là muốn Tiết Vân Đào không có thêm hài tử, đời trước ả ta có đủ năng lực để dùng biện pháp khác, nhưng vì sao ả ta lại muốn Tiết Vân Đào bị tuyệt đường sinh sản?
Nhớ tới lúc trước khi Từ Thiên Kiêu chết, tựa hồ muốn khai ra chút gì nhưng bị Từ Tố Nga ngăn lại. Tiết Thần xoay người hỏi Nghiêm Lạc Đông: “Thúc có thể tra được chuyện của mười mấy năm trước hay không?”
Nghiêm Lạc Đông nhìn thoáng qua Tiết Thần, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tiểu thư cứ việc phân phó, ta có thể thử tra xem sao."
Tiết Thần gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm tràn đầy vẻ nghiêm trọng, nói với Nghiêm Lạc Đông: “Ta muốn biết, sau khi phụ thân của Từ Tố Nga bị cách chức lưu đày, tình huống sinh hoạt của một nhà bọn họ thế nào? Năm đó Từ Tố Nga đã làm cái gì?”
Nghiêm Lạc Đông cẩn thận ghi tạc điều Tiết Thần phân phó trong đầu, sau đó mới gật đầu trả lời: “Được, ta hiểu rồi, sẽ đi tra ngay. Bởi vì đã qua nhiều năm rồi, điều tra sẽ tương đối phiền toái, có khả năng phải cần một khoảng thời gian.”
Tiết Thần đương nhiên minh bạch đạo lý này, cũng không yêu cầu Nghiêm Lạc Đông ngay lập tức có thể đưa ra đáp án. Hai người bàn bạc xong thì Nghiêm Lạc Đông mới ra khỏi Thanh tước cư.
Sau khi Nghiêm Lạc Đông đi rồi, tâm tư Tiết Thần lại không thể bình tĩnh, có một ý tưởng đáng sợ đang ấp ủ trong đầu nàng...
Nếu Từ Tố Nga hạ loại dược này vì muốn để Lư thị năm đó không thể sinh được nhi tử cho Tiết Vân Đào, vậy thì sau khi ả ta hạ dược, làm sao ả ta có thể bảo đảm Tiết Vân Đào nhất định có thể khiến ả ta sinh hạ hài tử chứ? Năm đó ả ta chỉ là nữ nhân làm ngoại thất cho Tiết Vân Đào, nếu không có hài tử, ai có thể bảo đảm ả ta có thể buộc trụ Tiết Vân Đào nhiều năm như vậy? Nhưng nếu ả ta muốn có hài tử, mà thân thể của Tiết Vân Đào đã sớm bị dược làm tổn thương bị tuyệt đường sinh sản... Vấn đề này đi đến đâu đây?
Tiết Uyển và Tiết Lôi... hai hài tử này làm sao ra tới??
Tiết Uyển nhỏ hơn Tiết Thần một tuổi, Tiết Lôi lại nhỏ hơn Tiết Uyển ba tuổi, nếu nói trong khoảng thời gian này Từ Tố Nga không hạ dược Tiết Vân Đào, như vậy vì sao Lư thị lại không thể hoài thai? Khi Lư thị sinh nàng ra cũng không tổn thương thân mình, vì sao trong suốt bốn năm trời một hài tử cũng không có? Còn Điền di nương nữa, thời gian bà ta hầu hạ Tiết Vân Đào cũng không phải là ngắn, nhưng vì sao ngay cả bà ta cũng không có thể sinh hạ hài tử?
Không có khả năng cả Lư thị lẫn Điền di nương đều không sinh hài tử được, chẳng lẽ chỉ có một mình Từ Tố Nga khỏe mạnh thôi sao?
Cho nên, hiện tại mấu chốt nhất chính là, nhất định phải điều tra một phen năm đó Từ di nương đã gặp chuyện gì. Lần trước ở điền trang, thật ra nàng cũng không phải thật sự muốn mạng của Từ Thiên Kiêu, chỉ muốn ép bức Từ di nương, khiến ả ta đồng ý mang Từ Thiên Kiêu đến Đông phủ thẩm vấn. Nhưng Từ Tố Nga không chỉ liên tiếp phản đối đề nghị này, cuối cùng vì sợ Từ Thiên Kiêu khai ra cái gì mà dứt khoát -- hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng -- hạ lệnh giết ca ca ruột thịt của ả ta.
Đó là ca ca ruột thịt đấy! Lý do gì để ả ta ngay cả huyết mạch thân tình cũng không rảnh lo tới? Nhất định là có một bí mật nào đó quan trọng hơn cả ca ca ruột thịt, nếu bị vạch trần ra thì có khả năng ả ta sẽ có chung một kết cục giống như Từ Thiên Kiêu, cho nên ả ta không thể không làm ra loại lựa chọn này.
Đang lúc tư duy bị hướng vào ngõ cụt, Tiết Thần nghe thấy bên ngoài Thanh tước cư truyền tới tiếng bước chân ồn ào. Không lâu sau liền thấy Khâm Phượng có chút nôn nóng đi vào bẩm báo với Tiết Thần: “Đại tiểu thư mau đi xem một chút. Nhị tiểu thư lôi Oanh Ca ra đâm cho thảm thương. Hiện tại, các nha hoàn và bà tử ở Hải đường uyển đều phản kháng, khiêng Oanh Ca tới tìm tiểu thư nói rõ lí lẽ.”
Tiết Thần nhanh chóng theo Khâm Phượng ra ngoài. Chẩm Uyên đang an bài trong viện, thấy Oanh Ca nằm sấp trên một cái cáng bằng trúc, phần lưng đỏ tươi một mảnh. Oanh Ca cắn chặt môi dưới, hai mắt đẫm lệ, cái mũi đỏ bừng, cũng không biết vì khóc hay bị người đánh.
“Sao lại thế này?” Thanh âm bình tĩnh của Tiết Thần truyền ra, liền làm sân viện vốn dĩ có chút ầm ĩ hỗn độn nháy mắt an tĩnh lại. Hạ nhân trong Hải đường uyển thấy Tiết Thần liền đồng loạt quỳ xuống. Tiết Thần nhìn nhìn Chẩm Uyên, Chẩm Uyên liền minh bạch khom người lui xuống đi ra khỏi sân viện.
Trong đám người, có một bà tử mắt to mặt tròn khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng ra nói: “Cầu Đại tiểu thư cứu Oanh Ca đi! Nhị tiểu thư không coi chúng nô tỳ là người, coi nàng ta đâm Oanh Ca thành như vậy, lưng bị đâm lỗ chỗ như cái sàng.”
Tiết Thần đi xuống bậc thang, dừng lại trước người Oanh Ca, cúi đầu nhìn vết thương trên lưng Oanh Ca, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Oanh ca ngậm miệng không nói ra lời, chỉ biết khóc. Bà tử lúc nãy tiếp tục nói: “Hồi Đại tiểu thư, hôm nay Nhị tiểu thư sai Oanh Ca đến phòng thu chi lấy một trăm lượng bạc ra chi tiêu, nhưng phòng thu chi muốn Nhị tiểu thư đưa ra mệnh lệnh của Đại tiểu thư hoặc của Lão gia mới có thể lãnh bạc. Nhị tiểu thư không có bất kỳ một sự đồng ý nào từ cả hai vị, cho nên Oanh Ca đương nhiên không lấy được ngân lượng đem về. Nhị tiểu thư liền nổi giận với Oanh Ca, còn nói Oanh Ca vô dụng, kêu rằng nếu là Khâm Phượng hay Chẩm Uyên cô nương bên người Đại tiểu thư, cho dù Đại tiểu thư muốn một trăm lượng thì các nàng có thể lấy về hai trăm lượng. Oanh Ca nghe xong lời này liền không phục, vừa cãi một câu thì Nhị tiểu thư liền đá vào mặt Oanh Ca. Oanh Ca bị dọa sợ bèn khóc to, Nhị tiểu thư sợ bị người khác biết nên dùng cây trâm đâm vào lưng Oanh Ca, đâm đến nỗi như vậy. Thỉnh Đại tiểu thư làm chủ thay Oanh Ca và chúng nô tỳ.”
Bà tử kia vừa nói xong, không đợi Tiết Thần phản ứng, các hạ nhân khác của Hải đường uyển đều nối nhau nói tiếp: “Đúng vậy, Đại tiểu thư, cầu ngài thay chúng nô tỳ làm chủ. Trước đó không lâu, Bách Thúy bị Nhị tiểu thư phạt quỳ thiếu chút nữa hai chân đã bị chặt đứt, hiện giờ còn nằm dưỡng. Hôm nay Oanh Ca lại bị trọng thương như vậy, cầu Đại tiểu thư đừng phái chúng nô tỳ đến hầu hạ cho Nhị tiểu thư.”
“Đúng vậy, cầu xin Đại tiểu thư, ngài cứu chúng nô tỳ đi. Bọn nô tỳ tình nguyện xin đi tạp phòng, cũng không muốn đến hầu hạ Nhị tiểu thư.”
Thanh âm trần tình thỉnh nguyện một tiếng cao hơn một tiếng. Tiết Thần nhìn người quỳ đầy đất thở dài, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ: “Được rồi, tất cả đều đứng lên đi. Chuyện này ta đã biết, các ngươi tạm thời cứ về lại chỗ trước đây, ta sẽ phái người khác tới Hải đường uyển.” Lại quay đầu nhìn thoáng qua Khâm Phượng nói: “Đi tư khố lấy cho Oanh Ca và Bách Thúy hai mươi lượng bạc, kêu đại phu đến trị thương thật tốt cho bọn họ. Sau khi thương thế lành lặn sẽ chuyển tới Thanh tước cư hầu hạ. Tất cả đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Ta sẽ sai quản sự phân công chỗ làm cho các ngươi.”
Sau khi hạ nhân của Hải đường uyển lui ra, Chẩm Uyên cũng đã hỏi thăm rõ ràng sự tình từ bên ngoài rồi quay trở lại. Lúc nãy Tiết Thần ra hiệu cho Chẩm Uyên mau chóng ra ngoài hỏi thăm hôm nay ở Hải đường uyển phát sinh chuyện gì, cho dù biết sự tình có thể làm cho nhiều hạ nhân đồng loạt tiến đến muốn nàng chủ trì công đạo là tất nhiên không sai được, nhưng Tiết Thần vẫn muốn cẩn thận xem xét, kêu Chẩm Uyên đi điều tra một phen.
Chuyện này ở trong phủ nháo đến ồn ào huyên náo, cho nên Chẩm Uyên cũng không phí bao lớn sức lực liền nghe được ngọn nguồn, ở bên tai Tiết Thần nhẹ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, lời bọn họ nói chính là tình hình thực tế. Sáng nay Oanh Ca đích xác chưa làm việc gì khác, liền đi đến phòng thu chi giúp Nhị tiểu thư lấy bạc. Phòng thu chi chỉ nghe lệnh của Đại tiểu thư và Lão gia, đương nhiên sẽ không đưa cho Oanh Ca, khi trở về thì Nhị tiểu thư liền phát hỏa, hành hung Oanh Ca một trận rồi đi Tây Khóa Viện.”
Sự tình cũng không phức tạp, nhưng Tiết Uyển cũng đủ lợi hại. Chỉ không bao lâu mà đã khiến hạ nhân "người ngã ngựa đổ", một đám tránh nàng như quỷ, liều mạng chấp nhận có nguy cơ bị xử phạt cũng muốn tới cáo trạng với Tiết Thần, có thể thấy được Tiết Uyển ngày thường không được ưa chuộng tới mức nào.
Hơn nữa, với sự việc Nghiêm Lạc Đông hội báo lúc nãy, Tiết Thần cảm thấy hiện tại thật sự không có cách nào nảy sinh tình nghĩa tỷ muội gì đối với Tiết Uyển, bèn sai Khâm Phượng: “Đến nói Nhị tiểu thư đi Phật đường sao chép năm mươi lần kinh Pháp Lan để sám hối tội lỗi, sao chép chưa xong không cho phép ra.”
Xử phạt này đối với Tiết Uyển không thể cho là nặng, cũng không thể coi là nhẹ. Chỉ là Tiết Thần không muốn trước khi hết thảy sự việc còn chưa sáng tỏ làm ra phản ứng dư thừa. Cứ bắt Tiết Uyển đi sao chép kinh để Hải đường uyển yên tĩnh thêm mấy ngày rồi tính sau.
Khi màn đêm buông xuống, Tiết Vân Đào gọi Từ di nương tới chủ viện thị tẩm.
Từ di nương sau một phen uốn éo dụ tình, ngay trước mặt Tiết Vân Đào bỏ hương liệu làm gia tăng tình thú vào lư hương giữa phòng đốt lên. Tiết Vân Đào cũng không bài xích hương liệu này, không bao lâu liền ôm Từ di nương vào trong màn trướng.
Từ di nương dịu dàng ngâm nga, nhuyễn ngọc ôn hương, câu mất ba hồn bảy vía của Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào hận không thể chết trong tình thú ôn nhu này, không hề có ý thức bất luận chuyện gì nguy hiểm hoặc không thích hợp.
“Lão gia, nghe nói Đại tiểu thư phạt Nhị tiểu thư cấm túc sao chép kinh thư. Ngày thường Nhị tiểu thư rất lễ phép với Đại tiểu thư, không có nửa phần bất kính. Dù cho nàng có chỗ nào mạo phạm Đại tiểu thư, xin hãy xét lại nàng mới có bao lớn, không hiểu quy củ, để ma ma quản giáo dạy dỗ là được. Tội gì mà phải sao chép kinh thư chứ.” Từ Tố Nga thập phần hiểu được tâm tình của nam nhân, biết rõ khi nào nên nói chuyện.
Chỉ nghe thanh âm có chút hổn hển của Tiết Vân Đào cất lên: “Ngày mai ta sẽ đi hỏi một chút sao lại thế này. Thần tỷ nhi đôi khi xác thật có hơi chút nghiêm khắc, ta nói với nàng vài tiếng là xong. Ngươi động mau chút, ta sắp ra rồi.”
Theo lời tuyên cáo này, trong màn lại là một trận xuân ý dạt dào. Cùng với tiếng r.ên rỉ yêu kiều cao vút lên, màn trướng đong đưa rốt cuộc ngừng lại.