Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nạp Lan cõng Kim Hi cùng Hoa Lê trở về, khiến cho toàn Bộ lạc nhìn chăm chú. Đối với Kim Hi mà nói, lần trước giao tranh với Bộ lạc Lạc Mông không liên quan đến hắn, nhưng trong người trong Bộ lạc vẫn nhớ kỹ Thú nhân Lạc Mông dũng mãnh này.
“Không thể để hắn tới Thần miếu, nơi đó là Thánh địa Bộ lạc, người khác không thể đi vào, để hắn tới nhà Tạp Tắc Nhĩ.” Giống đực đứng cản trước cổng vào Bộ lạc chính là đầu lĩnh mấy ngày hôm trước tìm đến hắn tên là Qua Nhật Lãng, năng lực của hắn ở Bộ lạc tương đối cao uy vọng quả nhiên có vài phần quyết đoán, lúc này làm ra quyết định.
Tạp Tắc Nhĩ lúc này còn chưa săn bắn trở về, bọn hắn đem Hoa Lê ném lên giường Tạp Tắc Nhĩ, Bạch Thiền cùng Khang Địch đều nghe tin mà tới. Bạch Thiền dùng lá bọt biển ép nước rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc nước, dùng phiến lá dài nhỏ bó miệng vết thương. Hắn tìm một Thú nhân của Bộ lạc đến chiếu cố Hoa Lê, kéo Kim Hi ra góc nhỏ hỏi han.
Nghe hết chuyện đã xảy ra, Bạch Thiền cau mày: “Cùng tổ chức hiến tế, cũng không phải đơn giản như vậy. Cùng hiến tế cũng không phải một nghi thức, mà là một hồi tỷ thí, hình thức hiến tế, đồ tế, Thú nhân hai Bộ lạc sẽ cùng thi đấu. Bên thua nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều. Bộ lạc Lạc Mông nhất định là chiếm được bảo vật nào đó, muốn áp đảo Bộ lạc Bỉ Mông. Trong khi hiến tế nếu bị áp đảo, Bảo Phù Thụy nữ thần sẽ phù hộ Lạc Mông, bỏ qua Bỉ Mông, ít nhất người trong Bộ lạc sẽ cho rằng như vậy.”
Trong lời Bạch Thiền nói rất có thâm ý, hiển nhiên hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng chỉ đồ tế lại có thể thay đổi tâm ý nữ thần. Nhưng con dân Bộ lạc vẫn thành kính tin tưởng sự tồn tại của nữ thần, nếu mất đi lòng dân, mất đi tín ngưỡng, địa vị Tế Ti liền tràn đầy nguy cơ. Mà cái gọi là cùng hiến tế, có điều lần trước chiến tranh Lạc Mông giữa Bỉ Mông bên này chẳng thể làm gì bên kia, cho nên sửa đấu võ thành đấu văn. Áp đảo một lần hiến tế, thì sẽ càng ngày càng bị áp đảo, thẳng đến khi Bỉ Mông Bộ lạc suy sụp. Trong nền văn minh này, tín ngưỡng mang ý nghĩa quá lớn.
“Vào tết âm lịch ta nhất định sẽ áp đảo Lạc Mông, khiến bọn họ không trở nổi mình.” Kim Hi tin tưởng tràn đầy.
“Nhận được thần văn của nữ thần Ngả Lộ Ni, chúng ta đã hoàn toàn áp đảo Bộ lạc Lạc Mông, nếu tết âm lịch hiến tế lại có thể nhận được nữ thần Bảo Phù Thụy ân sủng, địa vị Bộ lạc Bỉ Mông sẽ bay lên rất nhiều. Nói thật, trước khi ngươi thức tỉnh, ta chỉ cho rằng nữ thần là thần thoại, là tín ngưỡng, cũng không tin tưởng các nàng thật sự tồn tại, nhưng hiện tại, ta cũng bắt đầu kính sợ.” Bạch Thiền sờ sờ đầu Kim Hi, thần tình từ ái, nghiêm phụ hiếu tử, Bạch Thiền tuy rằng bình thường thực nghiêm khắc, nhưng trong ánh mắt không giống được quan ái với nhi tử. Kim Hi cũng rất áy náy, Bạch Thiền vẫn cho rằng Kim Hi lúc hôn mê gặp được nữ thần Ngả Lộ Ni mới có thể biến thành một người khác, nhưng thực tế đã thay đổi nguyên một linh hồn đến từ địa cầu thế kỷ hai mươi mốt.
Bạch Thiền nói hắn không tin thần, Kim Hi lại tương phản, sau khi cẩn thận quan sát tượng thạch của Bộ lạc, hắn đã phát hiện một sự thật kinh người. Tượng thần Phụ thần Áo Lạp Hách cao năm thước, dáng người gầy yếu, mà ba vòng Minh Nguyệt chỉ có lớn bằng nắm tay của người, treo trên đỉnh đầu của hắn. Lần đầu tiên hắn cũng không xem cẩn thận, sau đó vào lúc tự hỏi việc hiến tế tết âm lịch nên làm thế nào, Kim Hi còn thật sự ngắm ba vòng minh nguyệt để tìm kiếm linh cảm. Ba vòng minh nguyệt là vòng tròn trắng trên vách tường màu đen, mà nữ thần trong đó cũng là dùng sơn đen vẽ phác thảo, như là ba cái bóng. Mà nhìn kỹ, Y Tư Mai nữ thần chưởng quản quang minh cùng năng lực ngồi ngay ngắn, tóc nàng uốn lượn như sóng cuộn đổ về mặt đất, có đường nét đỏ sậm vòng quanh thân thể hắc sắc, nàng rõ ràng đang mặc một cái mặc váy dài có bộ ngực nữ tính rõ ràng. Mà bên cạnh là Ngả Lộ Ni nữ thần tay cầm chủy thủ, bởi vì là góc nghiêng nên lộ rõ bộ ngực, hơn nữa cực kỳ đặc sắc là, trên mắt nàng có vẽ một vòng tròn màu đỏ, dùng một cây sợi dây nối qua tai, giống như —— kính mắt! Mà tay nàng cầm chủy thủ, từ nắm tay vuông góc xuống dưới, như là kéo dài thành hình chữ U, mà đáy chữ U lại vẽ phác một đường đỏ sậm, tuy rằng Bạch Thiền giải thích đó là đoản chủy thủ có bôi độc, nhưng Kim Hi thấy thế nào cũng giống như một ống chích. Rõ ràng nhất là Bảo Phù Thụy nữ thần, vị nữ thần này phụ trách sinh đẻ cùng trưởng thành, trong tay nắm bảo kính có thể xuyên thấu vạn vật thế giới, mà đồ vật kia rõ ràng giống cái kính lúp.
Tinh cầu này chưa bao giờ có loài sinh vật gọi là ‘nữ nhân’, vậy dân chúng trước kia làm thế nào lại xây dựng ra hình tượng nữ thần đặc sắc đến vậy? Đây cũng là vì sao lúc xác định văn tự, Kim Hi lựa chọn những tục danh giàu nữ tính như vậy cho nữ thần, hơn nữa sáng tạo độc nhất vô nhị, trên thế giới này chỉ biết dùng hai chữ ‘Nữ thần’ để hình dung nữ thần. Nghe nói lúc ban đầu tượng thần bắt nguồn từ Bộ lạc Lư Quỳnh còn xa hơn cả Bộ lạc Sóc Mông, mỗi Tế Ti trước khi chính thức nhậm chức, đều phải tới đó học tập. Bạch Thiền nói nơi đó thần thánh mà đồ sộ, uyên thâm mà bí mật. Nơi kia khiến Kim Hi vô cùng tò mò, nếu có cơ hội hắn nhất định phải tới đó nhìn xem rốt cuộc nó là cái dạng gì.
“Nếu ngươi thích, thú Hoa Lê về cũng tốt.” Bạch Thiền do dự một lát, bỗng nhiên phun ra chủ đề quỷ dị như vậy, “Hắn là chiến sĩ Bộ lạc Lạc Mông, thực lực cường đại, chiến tranh lần trước còn cần Hi Tư Lạc và Nhĩ Nhã cùng nhau kiềm chế hắn, nói vậy khả năng sinh hạ giống đực cũng càng lớn.”
“Có lầm hay không.” Kim Hi bất đắc dĩ rên rỉ nói, “Ta giống như nhặt về người nào liền cưới người ấy vậy? Lại nói hắn có nguyện ý hay không vẫn còn là vấn đề nha.”
“Không phải chính ngươi ôm hắn trở về sao? Qua Nhật Lãng đã báo với ta, Hoa Lê cũng không phản kháng, chẳng lẽ ngươi không thích hắn, kia thật đáng tiếc, hắn là một Thú nhân vĩ đại a, tuy rằng bộ dạng có chút xấu.” Bạch Thiền nghiêm túc sắm vai người cha khuyên bảo con trai, làm Kim Hi thập phần không nói được gì.
“Ôm hắn về thì liên quan gì?” Kim Hi thập phần khó hiểu rống.
Bạch Thiền nhíu mày, còn thật sự nhìn hắn trong chốc lát: “Xem ra Mẫu mụ ngươi còn chưa nói rõ ràng, cũng phải, hắn cũng không biết ngươi rốt cuộc đã quên bao nhiêu. Xem ra chuyện này phải để ta dạy lại, miễn cho ngươi mơ hồ dụ dỗ một đám Thú nhân về, cuối cùng lại không chịu phụ trách, hủy sạch thanh danh của ta.”
“Đến tột cùng là thanh danh của ngươi trọng yếu hay ta dụ dỗ một đống Thú nhân trọng yếu, lại nói ta khi nào thì dụ dỗ chứ?” Kim Hi phun tào.
Bạch đại thúc không chút do dự gõ đầu hắn: “Ta đã nghĩ ngươi chủ động theo đuổi Tạp Tắc Nhĩ, chứng tỏ ngươi đã trở nên thành thục, nào biết vẫn tính tình hài tử như vậy. Hi Tư Lạc, Nạp Lan đều đang theo đuổi ngươi, ngươi hiện tại lại lôi một Hoa Lê trở về, không cần chơi cái trò gì mà lạt mềm buộc chặt, thích liền nhanh chóng cầu ái, không thích thì nói trắng ra, nhi tử của Bạch Thiền ta cũng không phải là loại Giống đực nơi nơi trêu chọc Thú nhân.”
Kim Hi miệng há lớn, cảm giác mình hoàn toàn không thể hồi thần: “Hi Tư Lạc, Nạp Lan sao lại theo đuổi ta?”
“Hi Tư Lạc mỗi ngày bận trước bận sau hầu hạ ngươi, ý đồ đã quá rất rõ ràng! Nếu nói Hi Tư Lạc vẫn còn có chút mất tự nhiên, thú hình của Nạp Lan cũng đã cho ngươi cưỡi, ngươi chẳng lẽ không hiểu được?” Bạch Thiền chứng kiến Kim Hi biểu tình dại ra liền chán nản, “Thú hình của Thú nhân chỉ có Na nhĩ của mình mới có thể cỡi, nếu không vì sao khi Thú nhân động tình lại xuất hiện tai và đuôi thú, đó là vì bọn hắn muốn thân cận ngươi. Còn có Hoa Lê kia, ngươi nếu không thích hắn, để hắn cưỡi song đầu kiêu về Bộ lạc của hắn đi, kéo về đây làm gì.”
“Ta là thấy hắn bị thương, hơn nữa bên cạnh hắn không có song đầu kiêu.” Kim Hi than thở.
Bạch Thiền nâng trán: “Thú nhân tùy thân mang theo vũ tiếu, là làm từ lông của song đầu kiêu, phát ra thanh âm chỉ có song đầu kiêu có thể nghe được. Nếu hắn không muốn theo ngươi, chỉ cần thổi một tiếng là có thể gọi song đầu kiêu của mình. Ngươi thực cho là hắn không có cách nào chiếu cố bản thân? Hơn nữa ta thấy miệng vết thương kia, không nghiêm trọng lắm, còn lâu mới tới mức ngươi phải tha về Bộ lạc cứu trị.”
Kim Hi há to mồm, im lặng không nói gì, đây rốt cuộc thứ tập túc quỷ gì vậy, thế nào bất tri bất giác mình lại như vạn nhân mê vậy, không cần TomSue như vậy chứ, ta rốt cuộc là xuyên đến thế giới quái quỷ gì đây a, có phải có tên tác giả đáng khinh tam lưu nhị bức đam mỹ đang có dâm với ta a!!
(TomSue và MarySue đề cập đến nhân vật chính bình thường nhưng lại thu hút rất nhiều ‘vệ tinh’, Tom là chỉ nhân vật nam, Mary chỉ nhân vật nữ)
“Này, thực không có khả năng, vô duyên vô cớ, bọn hắn tại sao lại yêu thích ta.” Kim Hi tuy rằng không phải loại có tư tưởng Quỳnh Dao “Bọn họ không hề thích ta, bọn họ không phải thật sự yêu ta, bọn họ chỉ yêu gia thế thân phận của ta dung mạo của ta không phải bản nhân ta, bọn hắn có hảo cảm với ta nhưng không tới mức thích, bọn hắn thích ta nhưng không tới nỗi yêu, bọn hắn yêu ta nhưng không có dũng khí tiếp tục yêu”, nhưng kiểu đào hoa không hiểu ra sao này, vẫn làm hắn cảm thấy khó hiểu.
Bạch Thiền tỉnh ngộ, dở khóc dở cười nhìn hắn: “Thì ra là thế, ngươi kỳ thật căn bản không biết sức quyến rũ của ngươi ở đâu.” Hắn sờ sờ Kim giác của Kim Hi, mang theo tự hào nói, “Sừng của Giống đực là nữ thần Y Tư Mai ban ân, nó không chỉ là suối nguồn năng lực, còn là trụ cột sinh dục. Cấp bậc sừng càng cao, lại càng dễ thụ thai, có thể sinh sản càng nhiều con nối dõi. Mà cấp bậc sừng càng cao, cũng càng hấp dẫn Thú nhân chú ý, càng là Thú nhân cường đại, sẽ càng bị ngươi hấp dẫn. Đây là quy luật nữ thần Bảo Phù Thụy định ra, Thú nhân cường đại cùng Giống đực cường đại kết hợp, mới có thể sinh sản càng nhiều, thực lực đời sau càng mạnh, mới có thể để Bộ lạc không ngừng tiến bộ. Hiện tại thực lực trong Bộ lạc so với thế hệ trước cao hơn không ít, mới có Kim giác như ngươi xuất hiện. Kim giác của ngươi ban đầu đã gảy, mà hài tử của ngươi sau này Kim giác sẽ càng ổn định, mà tương lai có lẽ Lam giác sẽ biến mất, trong Bộ lạc sẽ xuất hiện sừng có màu sắc đại biểu cường đại hơn.” Bạch Thiền đại thúc đã hoàn toàn lâm vào Bộ lạc phồn vinh lớn mạnh trong ảo tưởng, không thể không nói lão lưu manh đối với Bộ lạc quả thật yêu sâu nặng.
Có điều Kim Hi thì hoàn toàn 囧, hóa ra có chuyện như vậy, sức quyến rũ Giống đực không phải ở 180,180,180, mà ở màu sắc của sừng. Nói cách khác, Thú nhân càng cường đại sẽ càng bị hắn hấp dẫn, cũng có thể cùng hắn sinh ra đời sau càng mạnh càng nhiều, lợi ích được đặt vào dục vọng nguyên thủy thật đúng là thói xấu a. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Thú nhân có thể thay đổi giữa thú hình và nhân hình, Giống đực có được tinh thần lực kinh người, phương thức tiến hoá thức sự quá quỷ dị. Thời gian hắn đi tới thế giới này thật sự quá ngắn, lại trực tiếp là hồn xuyên, thân thể hoàn toàn thích ứng nơi này, cũng không biết hoàn cảnh địa lý, vũ trụ có giống Địa Cầu hay không, nhưng sau khi hắn xem qua ba nữ thần, vẫn có một loại suy đoán táo bạo, có điều đối với Bộ lạc mà nói, khó có thể lý giải lại có chút vô nghĩa, nói ra cũng vô nghĩa.
“Giống đực hướng Thú nhân cầu ái, chỉ cần mở miệng là được. Mà Thú nhân thì cần để ý nhiều lắm, bọn hắn kề cận ngươi, chiếu cố ngươi, sẽ triển lộ thân thể mình cho ngươi xem, thú hình, âm xử, nếu có Thú nhân làm như vậy với ngươi, ngươi lại không có ý tứ, liền rõ ràng cự tuyệt. Vô luận ngươi quyết định muốn thu ba người bọn hắn hay không, đêm nay cũng để Tạp Tắc Nhĩ dẫn ngươi tới Khuê hà nhặt Lệ châu bối đi.” Bạch Thiền cao thấp nhìn quét qua hắn, “Nếu ngươi chuẩn bị trước mấy người ta cũng không để ý, đều thú về còn tốt hơn ngươi nơi nơi trêu chọc lại không chịu trách nhiệm.”
Bị khinh bỉ, đây là bị khinh bỉ sao, ngươi là lão lưu manh trâu già gặm cỏ non lại có thể khinh bỉ ta, Kim Hi nhăn mặt. Thế nhưng kỳ thật cái này cũng có thể hiệu được, tại thế giới tràn ngập dã tính, tràn ngập Giống đực này, vời Kim Hi từ hiện đại văn minh xuyên đến mà nói kỳ thật ngược lại là một kẻ tâm tư tối tinh tế. Mọi người ở đây yêu liền yêu, không thương liền không thương, mấy Thú nhân yêu một Giống đực, một cái Giống đực thượng mấy Thú nhân, đều là văn hóa bọn hắn thừa nhận, dùng tình yêu của người hiện đại để đánh giá bọn họ yêu thật hay không, hạnh phúc hay không căn bản không thích hợp. Huống chi theo Kim Hi thấy, đại bộ phận đều thực hạnh phúc, hoàn toàn không cần lo lắng đến mấy tình tiết ngôn tình như trong đầu Kim Hi này.
“Kim Hi, ngươi không sao chứ!” Lúc này một bóng người từ ngoài cửa vội vàng chạy tới, Hi Tư Lạc vẻ mặt khẩn trương nắm lấy tay Kim Hi nhìn nhìn hắn. Vừa mới cùng lão lưu manh nói chuyện này, Hi Tư Lạc lại đột nhiên xuất hiện, làm cho Kim Hi thực xấu hổ.
“Hắn không có việc gì. Có điều hắn dẫn Hoa Lê Bộ lạc Lạc Mông theo về, Hoa Lê thực lực rất mạnh, ta sợ hắn có động tác gì, ngươi đêm nay phụ trách coi chừng hắn đi.” Bạch Thiền khôi phục biểu tình nghiêm túc, thản nhiên đi ra ngoài.
Lúc này Tạp Tắc Nhĩ cũng chạy về, hắn mặc dù không rống không kêu, nhưng ánh mắt lo lắng nhìn Kim Hi hảo manh, như là cẩu cẩu bắt gặp chủ nhân đi làm không hài lòng sinh phiền muộn, đôi mắt nhỏ bán manh thuần khiết này.
“Ta không sao, chỉ là chiếm mất giường của ngươi.” Kim Hi buồn khổ, nhà Tạp Tắc Nhĩ mặc dù là giường lớn, nhưng không chịu nổi ba Thú nhân cao lớn a, Bạch Thiền rõ ràng là muốn đẩy hắn xuống hố lửa mà, hết chỗ nói rồi.