Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Lê có đầy đủ năng lực và kỹ xảo đứng đầu nhóm Thú nhân, chống lại người kia lại vẫn có chút nan giải. Phương thức chiến đấu của Thú nhân Sóc Mông này phi thường hung hãn, có thể nói là không sợ chết, khí thế như muốn lấy mạng đổi mạng. Sở dĩ là có chút, bởi vì trường đao trong tay y thật sự là một vũ khí sắc bén, hiện tại xem ra khẳng định không phải bằng gỗ, hẳn là loại hợp kim đặc biệt nào đó. Lang nha bổng của Hoa Lê cũng là vũ khí cường đại Bộ lạc y hao hết tâm lực đúc ra, vậy mà gai góc trên đó đều bị trường đao chém rơi một mảng. Có vũ khí này, rất nhiều kiểu đánh lấy mạng đổi mạng lại thành chiến kỹ nắm chắc mười phần. Ác chiến hơn mười phút đồng hồ, Kim Hi để Hi Tư Lạc tham chiến.
Hoa Lê khá bất mãn, nếu như y dốc toàn lực, đồng quy vu tận tuyệt đối không thành vấn đề, cho dù gặp trên chiến trường, kiềm chế Thú nhân Sóc Mông cũng tuyệt đối có thể đảm nhiệm. “Đừng có gấp, hôm nay cũng không phải đấu trường sinh tử.” Kim Hi an ủi y. Còn hơn Hoa Lê đại khai đại hợp lại chiến đấu hung hãn, Hi Tư Lạc thì phát huy kỹ xảo tới cực hạn, vũ khí trong tay y là một đoản mâu, chiều dài chỉ có một thước hai, nhưng không có mặt lưỡi nào cùn. Hoa Lê càng hợp làm một thanh đao nhọn trên chiến trường, đâm thật sâu vào trái tim địch nhân, mà Hi Tư Lạc mới là người thích hợp chế trụ địch nhân cực mạnh. Trong giao chiến cận thân thì Hi Tư Lạc vô luận là tay, cánh tay, khửu tay, kiên, lưng, eo, chân, đầu gối hay chân, toàn thân trên dưới đều tham gia chiến đấu, khiến người ta hoa mắt khó lòng phòng bị, bị chế trụ toàn diện.
Kim Hi vỗ vỗ tay, Hi Tư Lạc nhanh chóng bứt ra, từ một khắc đó có thể nhìn ra sự khác biệt rõ ràng, Hoa Lê dưới sự tiếp ứng của Hi Tư Lạc mới toàn thân trở ra, Hi Tư Lạc thì không chỉ có thể xen vào tiết tấu chiến đấu của Hoa Lê và Thú nhân Sóc Mông, còn có thể ung dung rút lui, có thể nắm bắt tiết tấu chiến đấu là thập phần hiếm có. Nếu như nói Hoa Lê là chiến sĩ chủ lực, Hi Tư Lạc là kẻ điều khiển trận, như vậy Nạp Lan chính là đạo tặc trong trò chơi, Hi Tư Lạc kỹ xảo xuất sắc, chỉ trong trận đánh giáp lá cà, mà nếu Nạp Lan cận thân, căn bản sẽ không tiếp xúc với địch nhân. Thú nhân Sóc Mông bị Nạp Lan quấn thân, đánh nửa ngày đều đánh vào khoảng không, không khỏi càng thêm nôn nóng. Nạp Lan chạy nửa ngày, thế nhưng cũng chưa chạm binh khí với Thú nhân Sóc Mông, liền trực tiếp bị Kim Hi chiêu về. Nạp Lan không khỏi có chút ngượng ngùng, tuy rằng thần sắc vẫn lạnh lùng, nhưng không cam tâm tay chỉ nắm chặt chủy thủ vài lần.
“Không cần thiết ….” Kim Hi đã nhìn ra, Hoa Lê có thể lấy mạng đổi mạng lôi kéo Thú nhân Sóc Mông đồng quy vu tận, Nạp Lan lại có thể lấy thương đổi thương, lấy tiểu thương của mình đổi lấy đại thương của Thú nhân Sóc Mông, nểu đổi một đối thủ hơi yếu, sợ sẽ bị y trong lúc du đấu bắt lấy cơ hội cho một kích mất mạng. Cũng chỉ có Thú nhân Sóc Mông này có đủ hai tầng vũ lực và vũ khí đều cực hạn, mới có thể để Nạp Lan không thể đắc thủ. Kim Hi tử lệnh là tuyệt không cho bị thương, cho nên vô luận Hoa Lê hay Nạp Lan đều chưa xuất hết thực lực.
Tạp Tắc Nhĩ nâng cây cung trong tay, xa xa nhắm vào mi tâm của Thú nhân Sóc Mông. Hiện tại Thú nhân Sóc Mông cuồng vọng sắc mặt cũng thay đổi, y cũng nhìn ra tính toán của Kim Hi, thuần túy là lấy y ra để ‘mài đao’. Có một lần ám sát ở Thần miếu, không có một Thú nhân nào kịp tiếp cận cứu viện và đánh giáp lá cà với y, hiện tại tự mình đối chiến, có lẽ bất kể một kẻ nào cũng không thể so với y, nhưng bốn người liên thủ, y nhiều nắm chỉ kéo được một kẻ đệm lưng chết cùng mình. Nhưng trong năm người ở đây, kẻ nguy hiểm nhất còn chưa động thủ.
Kỳ thật có chiến sĩ chủ lực Hoa Lê, chiến sĩ tràng khống Hi Tư Lạc, đạo tặc cận thân Nạp Lan, hơn nữa cung tiễn viễn trình Tạp Tắc Nhĩ, đã là một tổ hợp cực kỳ cường đại. Nếu là bốn người này, bọn hắn thực thích hợp trở thành một tiểu đội tinh anh, cao thủ giết địch, mà nếu thêm Kim Hi, trở thành phòng ngự kiên cố không thể phá vỡ cho bốn Thú nhân. Lực sát thương của riêng Kim Hi thật sự quá lớn, một Giống đực cao nhất, nếu không thể bị cận thân thư sát, vậy tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng của Sóc Mông.
“Ta tên Long Tước.” Thú nhân Sóc Mông lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, thanh âm của y khác hẳn bề ngoài hung lệ, ôn nhu mà trong suốt, còn tinh tế hơn Hi Tư Lạc cùng Nạp Lan.
“Kim Hi.” Kim Hi đi đầu báo tên, Long Tước sau khi biết danh tính của tổ hợp năm người đáng sợ này, trầm tĩnh hỏi: “Ngươi gọi ta, muốn làm gì?”
Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ, Long Tước càng đáng sợ, động như giao long, tĩnh như miên tước, y một khi trầm mặc, sát khí thu liễm, vô hại tựa như chú chim nhỏ.
“Gọi tới?” Hi Tư Lạc thấp giọng lặp lại.
Kim Hi ha ha cười hai tiếng: “Chỉ là thấy ngươi một mình ngẩn người nơi dã ngoại, mới tâm sự với ngươi một chút.”
Long Tước vuốt ve lưỡi trường đao, tươi cười ôn nhu: “Nói không tồi.” Y giương mắt nhìn chằm chằm Kim Hi, “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
“Ta còn thật lo lắng.” Kim Hi cởi bỏ trường bào của mình, “Cho nên ăn món khai vị rồi, nên đến món chính a.”
“Ngươi làm gì?” Hi Tư Lạc ấn vai hắn, Kim Hi vỗ vỗ tay y, ánh mắt không cho cự tuyệt. Tạp Tắc Nhĩ cắn chặt răng, giương trường cung trong tay, nhưng không có bắn tên. Kim Hi mỉm cười nhìn y, lại quay đầu cho Nạp Lan một ánh mắt ngăn cấm.
“Giống đực đối kháng Thú nhân?” Long Tước nở nụ cười, “Không có kẻ nào, không có Giống đực nào gan lớn như vậy, Thú nhân của ngươi đã rất mạnh, không cần ngươi lên sàn, ta cũng không muốn phế đi hai tay ngươi.”
“Bọn họ là Tát nhĩ của ta, không phải Thú nhân của ta.” Kim Hi nhếch khóe miệng, “Một người đêm khuya làm bạn cùng kim sí đại bằng, là do ngươi rất ngạo mạn, hay là rất tịch mịch?”
Long Tước bĩu môi: “Ta không thích sống cùng kẻ yếu.”
“Ta không thích thấy kẻ nhược giả cường.” Những từ ngữ Kim Hi nói Long Tước cũng không hiểu nghĩa, nhưng lời Kim Hi có pha tinh thần lực, Long Tước biết đó là một nghĩa xấu.
Hai tay y cầm chuôi đao, sống dao dọc trước mũi, lưỡi dao dưới ánh trăng sáng như tuyết, ánh mắt oai phong, ngay cả tươi cười đều mang vị thị huyết, hai chân xê dịch vọt về phía Kim Hi.
Kim Hi bình tĩnh đứng tại chỗ, còn giả cường hơn Long Tước, Long Tước tốc độ cực nhanh, hắn cũng không hề khinh thị Kim Hi, trong nháy mắt tới trước người Kim Hi, vặn eo xoay người, từ trực diện đến mặt sườn Kim Hi, trường đao xoay vẽ ra một vòng cung hung tàn, một chiêu này rõ ràng vừa mới học của Hoa Lê, thiên phú chiến đấu kinh người. Năng lực nguyên tố như vòng lửa cùng rồng nước, khi đối mặt với địch nhân là vũ khí lợi hại, nhưng đối với Thú nhân đấu cận thân thì phải đề phòng thương tổn mình, hơn nữa nếu vận dụng không kịp cứu vãn, quả thực là tự tìm đường chết. Long Tước thấy Kim Hi song khống thủy hỏa thậm chí ngay cả lần trước còn chưa dùng, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Kim Hi môi huýt nhẹ, thổi ra một tiếu âm rất ngắn, động tác vung đao của Long Tước chợt run lên, chếch đi một chút, biến hóa quá ngắn rất nhanh bị Long Tước điều tiết lại, Kim Hi tiến công thẳng vào ngực y.
Hồ quang xanh ngọc hiện lên, Kim Hi hờ hững nhìn Long Tước té trên mặt đất run rẩy, quả là thân thể cường hãn, bị điện giật như vậy mà còn không mất khống chế, không khỏi khiến Kim Hi có chút thất vọng…
Long Tước run rẩy thật lâu mới ngừng lại, y ôm ngực, hơi thở suy yếu, trong ánh mắt lần đầu tiên toát ra hoảng sợ nhàn nhạt cùng khó chịu càng sâu.
“Tùy thời cho ngươi cơ hội khiêu chiến.” Kim Hi cởi giầy, dùng chân gợi cằm Long Tước lên, quả là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, càng thích hợp vợi bộ dạng chim nhỏ hồn nhiên, không thích hợp biểu tình hung tàn ác độc, chân hắn đạp lên người Long Tước, “Không có Giống đực, dựa vào một mình ngươi là không đủ.”
Long Tước phẫn nộ gục xuống đất, Hoa Lê đi tới, ôm y lên lưng kim sí đại bằng. Kim sí đại bằng linh tính cực thông khẽ kêu một tiếng, cõng Long Tước bay lên cao rồi mất hút.
Hoa Lê bình tĩnh nhìn Long Tước càng bay càng xa, liền xoay người chạy về, bọn Hi Tư Lạc sớm đều kích động vây quanh Kim Hi, sùng bái trong ánh mắt khiến Kim Hi một trận đắc ý.
“Sao lại thế này sao lại thế này?” Hoa Lê vẻ mặt phấn khởi xán lại hỏi, y cho tới giờ chưa từng thấy Giống đực nào có thể nắm trong tay năng lực mạnh mẽ như vậy, còn là điện kích chỉ có trong truyền thuyết, nhưng thực lực của bọn họ cũng nhìn ra được, mấu chốt khiến Long Tước đại bại vẫn là sai lầm đột nhiên vừa rồi. Lấy thực lực của Long Tước, sau khi ‘làm nóng người’ với bọn y hẳn phải đứng trên đỉnh cao mới đúng, sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Kim Hi cười mờ ám, đưa tay vuốt nhũ đầu của Hoa Lê: “Ngư thần quả kia, ngươi còn nhớ rõ sao?” Hoa Lê đối với ký ức đêm đó vẫn còn mới mẻ, lập tức mặt đỏ thẫm, tức giận gạt tay Kim Hi. Kim Hi cười cười: “Ta thật không ngờ hiệu quả của Ngư thần quả là ảnh hưởng tới cơ thể, hiệu quả của Long thiệt quả là ảnh hưởng tới thần kinh, ta bây giờ còn chưa quá thuần thục, chỉ có thể làm động tác của y chếch đi chậm lại trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để ta phát huy sức mạnh của Điện kích quả.”
Lợi dụng trái cây trong lúc hoan hảo để học tập năng lực là do Kim Hi phát minh, bây giờ còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, ít nhiều trái cây xuất hiện trên giường đều là do hắn thử nghiệm, Hoa Lê cũng không nghĩ đến bản thân bị giằng co một lần lại mang đến biến hóa thần kỳ như thế. Y có chút thẹn thùng lại có chút đắc ý cúi đầu, nhưng cười đến lộ ra tiểu hổ nha, không giấu diếm được sự vui vẻ.
Kim Hi liếm liếm môi: “Ta cảm thấy ta còn chưa nắm giữ tốt năng lực, đêm nay các ngươi giúp đỡ ta được không?”
“Kháo ngươi mỗi ngày nghĩ cái gì a?” Hoa Lê đi đầu mở miệng mắng, y là Thú nhân duy nhất từng hưởng dụng những trái cây này, tuy rằng thích vô cùng, nhưng quả thật không chịu nổi a.
Kim Hi cũng không nói chuyện, lấy tay vén quần mỏng của Hoa Lê lên, nhìn ‘cái gì đó’ khẽ ngẩng đầu, Kim Hi nở nụ cười tà ác. Hoa Lê một phen đè quần mình xuống, nhưng vì động tác quá lớn, ngược lại càng lộ rõ ràng. Vì mượn sức Lạc Mông, cũng vì làm yên lòng Hoa Lê, Hoa Lê hưởng thụ nửa tháng chuyên sủng, ở trong sơn động Kim Hi mạnh mẽ bồi thường bọn Hi Tư Lạc, Hoa Lê vẫn không tiện tiến lên, đã sớm có chút chịu không nổi. Y không biết xấu hổ không tao trộm nhìn bọn Hi Tư Lạc ba người một cái, thấy bọn họ đều mang ý cười tránh ra bên trái giường Kim Hi, cũng có chút động tình áp sát vào Kim Hi, vén quần da của mình, nắm tay Kim Hi ấn lên. Kim Hi thấy Hoa Lê cười đến thuần phác, lộ ra một đôi tiểu hổ nha, có một loại dâm đãng tự nhiên, càng thêm kìm nén không được.
Sáng ngày thứ hai, không chỉ có Hoa Lê, ngay cả Hi Tư Lạc, Nạp Lan cùng Tạp Tắc Nhĩ, khi rời giường đều có dấu vết bị thưởng thức đầy người, bộ dạng có chút mệt mỏi. Đêm ngắn ngủi nhưng cường độ chiến đấu cao kéo tính trí của bọn họ, nhưng lại không chịu nổi mấy trái cây Kim Hi mang từ Thần miếu ra, trong sơn động bọn hắn liên thủ ‘ép’ Kim Hi, không nghĩ tới ngược lại kích phát tiềm lực của Kim Hi, hơn nữa nhờ uy lực của trái cây, bọn hắn đều có chút chống đỡ không được.
Có điều thả Long Tước nhất định một đường sẽ không thái bình, tối hôm sau, Long Tước lại tới cửa khiêu chiến.