Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân
  3. Chương 17
Trước /68 Sau

Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyên viên trang điểm lôi ra tất cả kỹ thuật đỉnh cao giấu dưới đáy hòm, tỉ mỉ hóa trang cho Vệ Biện.

Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, còn sớm, nhưng cô ta đã đỏ mặt, tim đập thình thịch, cả ngón tay cũng run rẩy: "Anh Biện, mặc gì đây?"

Vệ Biện nhắm mắt lại: "Cô chọn đại cho tôi một bộ đi."

Vì Vệ Biện nói muốn nhảy, cả không khí trong phòng cũng trở nên căng thẳng, hơi nước bốc lên, nóng rát như lửa.

Chuyên viên trang điểm nuốt khan: "Được."

Với suy nghĩ muốn mang phúc lợi cho đám chị em, cô ta chọn cho Vệ Biện một bộ trang phục đơn giản nhưng cực kỳ mạnh mẽ, đầy tính xâm lược.

Áo ba lỗ đen, khi nhảy có thể thấp thoáng lộ ra cơ bụng và cơ ngực, bốt da cao cổ, quần dài bó sát nhét gọn vào bốt, vòng eo được thắt chặt, vừa nhìn đã thấy tràn đầy sức mạnh và vẻ khỏe khoắn.

Vệ Biện nhận lấy bộ đồ, mở mắt nhìn vào gương: "Có hơi quá đáng đấy, cưng."

Trang điểm đậm đến mức đôi mắt ấy như hóa thành lưỡi dao sắc bén đòi mạng người ta.

Anh vốn thuộc dạng đẹp trai với từng đường nét rõ ràng, tự nhiên đã mang sẵn nét sắc bén, qua bàn tay của chuyên viên trang điểm, sự sắc bén ấy hóa thành một vẻ gian tà, khiến người khác run lên vì sợ.

"Nhưng mà cũng được," Vệ Biện lẩm bẩm, "có thể dọa tiểu thư nhà người ta chạy mất."

Chuyên viên trang điểm nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đang hiểu lầm gì về bản thân mình?

Nhưng khi đối diện với đôi mắt của Vệ Biện trong gương, cô ta không thốt được lời nào. Sức công phá quá lớn, khí chất quá mạnh mẽ, biết đâu anh Biện nói đúng thật, rất ít tiểu thư nhà lành nào chịu đựng nổi kiểu này.

Chỉ có những kẻ điên cuồng mới phấn khích thôi.

Giống như chuyên viên trang điểm đang sôi lên vì phấn khích đây XD.

.

Trời còn sớm, khi xe dừng lại, mặt Đàm Xảo Nhi vẫn còn nở nụ cười, Từ Lương từ phía bên kia xe bước xuống, vẻ mặt khó chịu: "Xảo Nhi, đây là nơi em nói nhất định phải đến tối nay à?"

"Đúng, chính là đây," Đàm Xảo Nhi gọn gàng đáp, "anh không thích thì giờ có thể về luôn."

Từ Lương: "Không, anh nhất định muốn xem ở đây có điều gì thu hút em đến vậy."

Anh ta nhíu mày nhìn quanh một vòng người qua lại, ánh mắt dừng lại phía trước: "Thích Trang?"

Thích Trang tựa vào tường, nét mặt thư thả, khóe miệng cong lên, rõ ràng là dáng vẻ đang đợi người. "Trùng hợp quá, Đàm tiểu thư."

Đàm Xảo Nhi thu lại nụ cười: "Thích tiên sinh."

Thích Trang đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt Đàm Xảo Nhi dưới ánh nhìn địch ý của Từ Lương: "Nghe nói Đàm tiểu thư đã đặt chỗ trung tâm tốt nhất ở MIAIDU, trùng hợp là tôi chưa kịp đặt trước. Đàm tiểu thư không phiền nếu tôi ngồi chung chứ?"

Chỗ ngồi trung tâm là dãy sofa bọc da đen được bố trí thành hình chữ nhật dài. Không chỉ ba người họ, mà vào lúc đông nhất có thể ngồi lên đến hơn hai mươi người.

Nụ cười của Thích Trang rất ôn hòa, nhưng thái độ lại không cho phép từ chối, ẩn chứa ý lạnh mơ hồ.

Đàm Xảo Nhi siết chặt tay cầm túi xách, gật đầu: "Dĩ nhiên không phiền, Thích tiên sinh cứ tự nhiên."

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Từ Lương, người đã thích cô mấy năm, nhận thấy ngay sự miễn cưỡng của Đàm Xảo Nhi, lập tức khoanh tay, mỉa mai: " Thích thiếu gia lừng danh mà cũng có ngày không đặt được chỗ, nói ra người ta cười rụng răng mất thôi."

Thích Trang dường như lúc này mới để ý đến anh ta: "Ồ, vị này là?"

"..." Từ Lương: "Anh cố ý đúng không."

Thích Trang bật cười, mang chút xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy không nhận ra, anh là... Từ Lương tiên sinh phải không?"

Đàm Xảo Nhi bỗng lên tiếng: "Thích tiên sinh, trông anh có vẻ không vui?"

"Trước khi gặp Đàm tiểu thư thì đúng là không vui," ánh mắt Thích Trang trầm xuống, "nhưng gặp Đàm tiểu thư rồi, tôi thấy khá hơn nhiều."

Trình Liêu trừng mắt nhìn bọn họ, cảm thấy hai người họ đối diện nhau thật ngứa mắt, bèn lên tiếng trước: "Còn không vào trong à?"

Ba người không còn giằng co nữa, theo dòng người bước vào MIAIDU.

Vừa ngồi xuống, Thích Trang đã cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.

Hắn đã đến đây hai lần, lần nào cũng ngồi đến khi kết thúc. Rất quen thuộc với nơi này, có Vệ Biện ở đây lúc nào cũng có cảm giác k.ích thích treo lơ lửng trong không khí và đám đông đã sớm bị cuốn vào trạng thái hưng phấn. Nhưng lần này, vừa nhìn một cái, hắn nhận ra nhân viên của MIAIDU đã sớm nhập cuộc trước.

Người phục vụ rượu nhận ra Thích Trang, cười đầy ẩn ý: "Thích thiếu, tối nay anh Biện sẽ nhảy đấy."

Thích Trang ngừng gõ ngón tay lên đùi, nghẹn ra một câu: "Cậu ấy... nhảy à?"

Chết tiệt.

Mẹ nó.

Hắn nhớ đến bài đăng mà hắn đã đọc.

Múa....cột.

Chết tiệt.

Mặt Thích Trang hơi méo mó: "Nhảy cái gì?"

Người phục vụ sửng sốt, không ngờ hắn sẽ hỏi câu này: "Chuyện đó thì chưa biết, còn phải xem tâm trạng của anh Biện."

Rõ ràng, không ai có thể yêu cầu Vệ Biện nhảy cái gì. Càng không ai có thể ép anh múa cột.

Sắc mặt Thích Trang dịu đi chút ít, định nói thêm gì đó thì âm nhạc mạnh mẽ trên sân khấu bất chợt dừng lại. DJ đổi một bài còn sôi động hơn, một bóng dáng từ bên hông lộn lên sân khấu, đứng vững vàng ngay chính giữa.

"Woa—ô—"

Vệ Biện từng là thành viên của một ban nhạc, khi có Lưu Thành và bốn người bọn họ, nhất định sẽ có Vệ Biện. Nhưng khi bọn họ không có mặt, chỉ còn lại mình Vệ Biện... những khách quen của MIAIDU đều biết điều đó có nghĩa là gì.

Khách ngồi ở chỗ đặt đã không thể ngồi yên, khách đứng cạnh quầy bar cũng vòng qua mấy tầng chỗ ngồi để chen lên phía dưới sân khấu. Mảnh đất trống đó đã bị đám đông chiếm lĩnh, tay chạm tay, đùi sát đùi. Rõ ràng hiện tại chỉ mới có âm nhạc, nhưng khuôn mặt ai nấy đều đã đỏ bừng.

Có người hô theo nhịp: "Vệ Biện! Come on! Vệ Biện! Cởi áo đi!"

"Chúng tôi muốn xem nhảy thoát y!"

"Không lộ da thì không phải đàn ông!"

Vệ Biện đứng trên sân khấu, cao cao tại thượng nhìn bọn họ. Ánh mắt lướt qua, bắt gặp người đang ngồi ngay phía trước.

Thiên kim tiểu thư kia, một anh trai đẹp trai nhỏ nhỏ, và Thích Trang.

Anh nhếch môi, liếc người vừa hô to: "Nghịch ngợm."

Người đứng gần nhất bị hai chữ này làm cho chân muốn nhũn ra.

Thân hình của Vệ Biện rất đẹp, quần áo hóa trang sắp xếp khéo léo bởi thợ trang điểm chỉ cần một cái cúi người hay nhảy bật lên, người có mắt tốt có thể nhìn thấy rõ từng giọt mồ hôi trượt xuống từ cổ áo.

Anh nhảy không phải lên là cao trào ngay, mà giống như cảnh tình yêu trên giường, trước chậm, rồi nhanh, rồi khiến người ta thăng hoa.

Hôm nay, anh quyết tâm phải quyến rũ khiến cho thiên kim tiểu thư kia sợ hãi mà bỏ chạy.

Người pha chế càng lúc càng chậm tay, mắt dán lên sân khấu: "Anh Biện lần này nhảy cái gì đây?"

"Nhìn cái mặt kìa, nhìn cái eo kìa, có người từng hỏi tôi—ôi trời ơi!"

Vệ Biện đặt một tay nhẹ nhàng lên vùng nhạy cảm, tay kia dựng một ngón trỏ trước môi, hông đẩy lên rồi thu lại.

Động tác của anh lười biếng, ánh mắt lãnh đạm, nhưng thân hình ở góc nghiêng lại đẹp đến kinh ngạc. Đối với anh, động tác nhẹ như không cũng chẳng thể tính là khởi động, thế mà lại làm bùng lên từng đợt từng đợt tiếng hét không ngừng.

Tiếng hét thỏa mãn khát vọng biểu diễn của Vệ Biện. Anh hôn nhẹ lên ngón tay đang chạm môi, rồi chầm chậm đưa ngón tay đó vuốt dọc xuống yết hầu.

Người nhảy giỏi đầy rẫy, nhưng rất hiếm có người nào đạt hiệu quả như Vệ Biện.

Bởi vì anh nhảy đầy d.ục vọng.

Ẩn chứa ngụ ý về tình dục, nhìn anh nhảy là nghĩ đến giường, nghĩ đến trải nghiệm tình ái tuyệt vời nhất từng có.

Huống hồ hôm nay anh lại mặc bộ đồ thế này, trang điểm thế này, càng hợp với anh một cách kỳ diệu.

Thích Trang đột ngột bỏ chân đang gác xuống, dời mắt đi, nhưng chưa đến ba giây sau lại quay trở lại.

Vệ Biện dưới ánh mặt trời, Vệ Biện trên sân khấu, Vệ Biện trong rừng, Vệ Biện đang nhảy múa.

Vệ Biện của hôm nay.

Chỉ tiếc là không mang theo máy ảnh.

Nếu không phải vì bên cạnh có hai người không quen, nếu không phải đây là MIAIDU, hắn đã như đám người điên cuồng phía trước mà giơ điện thoại lên quay rồi.

Chả trách đám người đó muốn xem Vệ Biện nhảy, đối với những người trống trải lâu ngày, Vệ Biện nhảy mà vẫn quyến rũ như vậy đúng là đem lại cho họ sự thỏa mãn cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Người tình kế tiếp của hắn chắc chắn là một người thú vị, ánh mắt của hắn thật sự không tệ.

Vệ Biện một khi đã chơi, rất hiếm khi để ý đến người khác, anh vuốt nhẹ cạp quần của mình, mấy lần lướt qua chỗ cởi khuy, nghe được những tiếng hò reo mong chờ rồi lại tiếc nuối của đám người xung quanh, khóe môi anh khẽ cong lên.

Trêu chọc người khác, thật là vui.

Có một thằng trai thẳng hiếu kỳ với GAY bar chỉ vào người trên sân khấu hỏi: "Cái này cũng là gay à?"

"Không chỉ là gay đâu, người ta chỉ làm top thôi."

"Khụ, may mà còn đẹp trai..."

Vệ Biện nghe thấy không biết bao nhiêu tiếng reo hò vang dội.

Anh liếc mắt về phía bàn VIP nổi bật nhất, ánh mắt xoay qua xoay lại, đột nhiên thực hiện một bước nhảy xoay người, ngón tay chỉ về phía người đang ngồi, giọng điệu trêu chọc: "Này, anh đẹp trai, muốn qua đây chơi cùng không?"

Trong MIAIDU có điều hòa, nhưng đám đông chật kín cùng bầu không khí hưng phấn khiến không khí như bốc cháy, những mảnh giấy màu bay đầy, rơi xuống đất, xuống bàn, sau đó bị người ta giẫm nát dưới chân.

Trán của Vệ Biện lấm tấm mồ hôi, mồ hôi dính vào tóc vàng, trông vừa ướt át vừa quyến rũ.

Bàn VIP này chỉ có ba người, Vệ Biện gọi là anh đẹp trai, thì chỉ có Thích Trang và Từ Lương.

Thích Trang trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

Không hổ danh là "lớp trưởng lớp mẫu giáo", lại dùng kiểu này để cười nhạo hắn.

Bầu không khí này k.ích thích hormone, Thích Trang cười một cái, vừa định phối hợp để xem anh chàng kia muốn giở trò gì, thì Từ Lương bên cạnh đã nhảy bật dậy.

Mặt đầy vẻ không tình nguyện, "Làm cái gì?"

Vệ Biện không ngờ là kết quả này, nhịn không được bật cười thành tiếng, tiếng cười truyền qua micro rõ ràng, mặt Từ Lương đen lại, "Mẹ nó, nói gì đi."

"Anh đẹp trai," Vệ Biện cố tình liếc qua Thích Trang, ánh mắt nhìn rõ từng biểu cảm trên mặt hắn, cố tình nhả chữ vừa quấn quýt vừa đầy d.ục vọng, "Cậu thật đáng yêu."

Trong lòng Thích Trang cảm thấy kỳ lạ.

Biểu cảm kia, Vệ Biện dường như không phải đang nói cậu thật đáng yêu với Từ Lương, mà giống như đang chỉ vào mũi hắn, đường hoàng nói, Thích Trang, hắn thật đáng yêu.

...Cái suy nghĩ này thật là buồn nôn.

Hắn theo bản năng liếc sang Từ Lương với gương mặt đầy biểu cảm kỳ dị, phát hiện cái vẻ mặt kia thật là phong phú, liền mở miệng: "Đúng vậy, cậu Từ thật là rất đáng yêu."

Lại bồi thêm một câu xấu xa, "Vừa hay là kiểu người được yêu thích nhất trong giới GAY, ai đứng trước mặt cậu cũng đều là 1."

Mặt Từ Lương lúc đỏ lúc xanh, rõ ràng không biết phải nói gì.

Đôi mắt của Đàm Xảo Nhi thì cứ dán chặt vào người Vệ Biện, nghe xong lời vừa rồi liền nhìn về phía Từ Lương, ánh mắt mang theo sự dò xét và cảnh giác, cuối cùng cười nói: "Từ Lương, đừng để ý đến họ."

"Anh không thèm để ý," Từ Lương nghiến răng, "Tên này ăn nói không kiêng nể gì, vừa nhìn đã biết là một tên cặn bã! Tay chơi!"

Đàm Xảo Nhi, "Anh ấy không phải."

Giọng điệu rất nghiêm túc, Từ Lương ngây ra.

Thích Trang nhìn bọn họ, khóe môi luôn treo nụ cười quyến rũ.

Những người ngồi ở bàn VIP đều là hạng có tiền, không dễ gì đắc tội, những ánh mắt xung quanh cũng theo Vệ Biện nhìn về phía Từ Lương, đa số đều chẳng có thiện ý.

Ánh mắt đó giống như đang nhìn một con hồ ly tinh không biết xấu hổ đã cướp mất người đàn ông nhà mình vậy.

Chu Hằng từ sau lần được #muôn người chú ý# thì đã có ám ảnh với "MIAIDU", nói gì cũng không chịu đến nữa, và người thứ hai hưởng thụ cảm giác này chính là Từ Lương, vừa hay anh ta lại đến.

Thích Trang quay đầu nhìn về phía sân khấu, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Vệ Biện, hắn phản ứng rất nhanh, làm khẩu hình: "Sao không gọi tôi chơi, bé cưng?"

Vệ Biện cũng làm khẩu hình đáp lại, "Chơi cậu á, cục cưng?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /68 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vọng

Copyright © 2022 - MTruyện.net