Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bế nữ nhân xinh đẹp đang say giấc lên, Lý Hạo chợt thở dài. Vì quá chén nên hắn mới không kiềm chế được bản thân, làm ra loại hành động không thể chấp nhận nổi như vậy! Lát nữa Mặc Uyển cô dậy rồi biết ăn nói thế nào đây?
Hắn vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên nhận thức được chính là tư thế có phần thân mật của chính mình với với người vợ hờ. Những kí ức lúc say xỉn cũng theo đó mà ùa về như một thước phim kinh dị đầy đáng sợ. Được rồi, sẽ không sao đâu! Do say rượu mà ra thôi! Hắn theo lẽ thường mà tự ngụy biện cho bản thân.
Lý Hạo nhìn xuống cô gái trong lòng, môi mỏng không khỏi nhếch lên. Tối qua hắn không về như vậy, khẳng định cô đã chờ tới gần 1, 2 giờ sáng mới chịu ngủ. Bây giờ mệt mỏi thế này, đúng là nha đầu ngốc!
Chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang, hắn cố tình đi thật nhẹ, tránh để Mặc Uyển cô tỉnh dậy. Nhưng quả thật Lý Hạo có lo hơi thừa, cho đến tận khi hắn đặt cô xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ của cả hai, Mặc Uyển vẫn không có dấu hiệu thức giấc.
Cẩn thận đắp chiếc chăn mỏng lên người cô, Lý Hạo khoanh tay, tỏ vẻ tự hào với thành quả của chính mình. Lại xoa nhẹ thái dương đang đau đến mức muốn nổ tung, hắn không nhịn được rủa thầm một tiếng khó chịu. Mùi rượu nồng nặc mang theo chút mồ hôi khiến cơ thể hắn không khỏi có chút rã rời.
Lơ đãng liếc Mặc Uyển thêm lần nữa để chắc rằng cô chưa tỉnh giấc, Lý Hạo nhanh chóng bước vào phòng tắm, nôn nóng được gột rửa hết thứ men say đang bám dính lấy mình.
Tiếng nước róc rách vang lên, cuốn theo những dòng suy nghĩ vẫn mải miết chảy trong tâm trí hắn. Việc cả hai ngủ chung là xuất phát từ chuyện Mặc Uyển bị ác mộng, đó cũng không thể coi là một căn bệnh mà Lý Hạo hắn nhất định phải quan tâm. Tuy ban đầu những cơn ác mộng chỉ đến hai ba lần một tháng, nhưng tần suất của chúng cứ thế tăng lên đều đều. Đỉnh điểm những đêm Mặc Uyển cô không thể nào chợp mắt được nữa.
Đó bắt đầu trở thành một tâm bệnh mà ngay cả thuốc an thần liều mạnh cũng chẳng thể làm được gì. Nó như vắt kiệt sức lực của Mặc Uyển vậy. Cô phải nhờ tới việc ngủ cùng hắn mới có thể an tĩnh mà ngủ qua một đêm. Dần dà việc ngủ chung đã trở thành một thói quen mà cả hai đều ngấm ngầm chấp nhận.
Thời điểm Lý Hạo bước ra ngoài thì đồng hồ báo thức đã chỉ đúng 13h chiều. Hắn vươn tay chọn đại một bộ đồ trong tủ rồi mặc vào. Mỹ nhân trên giường vì tiếng quần áo cọ sát mà khẽ dịch người, tìm kiếm một vị trí thích hợp hơn rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Hắn khẽ cười, ghé tay kéo lên góc chăn vừa bị cô vô thức đẩy ra. Chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, Lý Hạo tắt bớt đèn rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài. Theo hướng hành lang nhỏ, hắn đi về phía thư phòng, tìm lại cho mình chút thư giãn hiếm hoi.
Thư phòng rộng rãi chứa đầy sách bị bóng tối bao phủ. Ánh sáng từ bên ngoài đã bị lớp rèm nhung ngăn cách. Vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt. Nhưng đây chính là một thói quen của Lý Hạo. Hắn không thích bản thân bị những thứ ánh sáng và tạp âm bên ngoài đánh đổ sự tập trung.
Đợi sẵn trong phòng là một gương mặt quen thuộc mà Lý Hạo đã ước khi ấy phải chi mình đừng nhặt hắn về! Lưu Phất Nhiên ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế bành ở góc phòng, nơi mà ánh sáng không thể nào rọi tới được. Cả tiếng động và hơi thở đều biến mất, tựa hồ như chẳng có ai trong phòng cả.
- Lão gia, ngài có phải là đàn ông không vậy? Chỉ là tắm thôi mà? Có cần lâu la vậy không??? - Nghe thấy tiếng mở cửa, Lưu Phất Nhiên lèm bèm vài câu, đôi mắt xếch mang theo sự tinh ranh của loài cáo khẽ đảo quanh. Y đứng dậy khỏi cái ghế, ung dung bước tới trước bàn làm việc nơi Lý Hạo vừa ngồi xuống.
Hắn liếc tên nam nhân đang biếng nhác gác chân lên bàn mình, mày kiếm nhíu lại ra vẻ không vui. Gạt phăng đôi bốt thấp xuống khỏi mặt bàn, hắn lạnh giọng. - Chuyện gì? - Không thể nào tự nhiên vô duyên vô cớ mà cái tên lười nhác này lại vác xác đến tìm hắn cả, trừ khi có chuyện gì đó quá mức quan trọng.
Bĩu môi phủi phủi đôi giày yêu thích bị gạt một cách không nương tay, Lưu Phất Nhiên rút ra từ ngực áo một tập hồ sơ mỏng có con ấn của sở cảnh sát, ném lên bàn. - 3h sáng nay đội cảnh sát tuần tra biên giới đã tìm thấy một thi thể bị cháy khô ở vùng ngoại ô thành phố! - Việc này đáng lẽ phải là do Túy Kiêu hắn báo cáo mới đúng, nhưng hiện tại hắn lại phải bay sang Mỹ để giải quyết chút công chuyện của Lý Quảng. Nên chút việc vặt này đương nhiên rơi vào tay y.
Lý Hạo vừa nghe vừa thuận tay lật một vài trang trong tập giấy, tuy mặt vô cảm nhưng đáy mặt đã trào lên vài tia ớn lạnh. Bức hình được đính kèm bên trong chụp một thi thể bị cháy đến mức khó mà nhìn ra được hình dạng. Thông tin bên dưới chỉ đơn giản là một chữ: "Female". Còn lại tất cả đều trống trơn.
Lại đưa ánh mắt khó hiểu về phía đối diện, Lý Hạo ra chiều giải thích. - Bị cạo trọc đầu, bẻ gãy răng và thiêu cháy, đương nhiên không thể nào nào xác định được danh tính! Lũ cớm đó chỉ tưởng đây là một vụ cháy bình thường, nên không để tâm mấy! - Người mà Phất Nhiên y cài vào sở nội vụ cảnh sát rất dễ dàng để có được tập hồ sơ này, giống như là bước vào siêu thị để lấy một gói mì tôm thôi vậy.
Cả hai đồng loạt đặt tầm mắt vào tấm hình trong tay Lý Hạo, mi tâm nhíu lại thành một đường thẳng. - Ra tay tàn độc như vậy, khẳng định vẫn chưa lấy được thông tin gì! - Hắn nhấp môi, không nhanh không chậm gấp tập hồ sơ lại, thản nhiên nói. Phấy Nhiên không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ lẳng lặng chớp mắt.
- Đã xác định danh tính? - Lý Hạo tuy biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn cẩn thận nhếch mi hỏi. - Người của ta đều đã xác định,trên vai cô ta quả thật có một mảng thịt màu xanh lục, tuy không rõ ràng, nhưng đúng là loại mực dùng để xăm ấn ký của Tam Giáo ta! -
Nói cách khác, cái thi thể nát bấy kia, chính là Mẫn Ly. Yên tĩnh nghe Lưu Phất Nhiên hắn nói, ấn đường của Lý Hạo từ từ giãn ra, dáng vẻ cực kỳ thâm trầm khó đoán. - Vũ Vương Phong hắn cũng thật rảnh rỗi, lại có thời gian đi quản chuyện của Tam Giáo - Thanh âm mang theo vài phần chế giễu rõ ràng. Tuy không rõ lý do vì sao Vũ Vương Phong lại bắt Mẫn Ly đi, nhưng theo suy tính của Lý Hạo, thì chắc hẳn nữ nhân đó đang nắm giữ một bí mật gì đó.
Xem ra nếu hắn không tự mình đi "cảm tạ" thì không được rồi! Nghĩ đến đây, Lý Hạo bỗng chốc thảy sống giấy tờ trong tay lên bàn, bất giấc đứng dậy. - Chuẩn bị xe đi! Chúng ta phải đi cảm ơn vị Vũ thiếu này một chút chứ!!! - Lưu Phất Nhiên cười, tuy bên ngoài một hai đều là cảm ơn cảm tạ, nhưng làm trong hắc đạo lâu như thế, y lẽ nào lại không nhìn ra được rốt cuộc lời này có ý gì??
Y đứng dậy, lười nhác gật đầu coi như đã hiểu, rồi biến mất hút sau tấm mành cửa sổ vừa khẽ động. Chớp mắt một cái, bóng dáng nọ đã khuất mắt. Thân thủ tốt như vậy, về phe mình thì vạn sự đều thành, về phe địch đương nhiên họa vô đơn chí! Lý Hạo đến thời điểm hiện tại vẫn vô cùng cảnh giác trước nam nhân này. Hắn thật sự không khỏi lo sợ một ngày y sẽ lật lỏng, trở thành quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Cẩn trọng suy nghĩ, cuối cùng Lý Hạo vẫn cảm thấy bản thân đã quá mức mệt mỏi rồi, thật sự không thể quản thêm việc nữa. Hắn vừa thở dài mệt mỏi, vừa từ tốn định mở cửa. Nhưng ngoài dự kiến của Lý Hạo, trước thư phòng văn lại có bóng dáng một nữ nhân quen thuộc.
Khẽ nhíu mày, hắn tự hỏi liệu có phải cô đã nghe thấy hết những gì xảy ra ở trong kia hay không? - Mặc Uyển... - Lý Hạo cứng đờ người. Hắn không hề có ý định cho cô biết việc mình sẽ đến gặp Vũ Vương Phong.
Mặc Uyển đứng trước hắn, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài mang theo vẻ bất an lo lắng, mắt phượng tựa hồ như muốn nhìn thấu cả những bí mật hắn cất giấu. Trong phút chốc, cô chẳng thể mở miệng nói gì hơn ngoài một câu xin hắn đừng đi gặp Vũ Vương Phong. - Hắn ta nhất định sẽ gây khó dễ! -
Lý Hạo nhìn mỹ nhân trước mặt, vừa định mở miệng nói nhưng lại thôi, chỉ đành thở dài một tiếng khó khăn. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới có thể bình tĩnh nói. - Hắn và tôi gặp nhau nói chuyện, là việc sớm hay muộn. Nếu hắn đã cần thông tin của Mẫn Ly đến như vậy, thì tôi cũng không ngại mà đáp ứng! -
Ý hắn nói là gì, sao Mặc Uyển có thể cố tình không hiểu. Nhưng cảm giác tò mò cứ thế giày vò cô mãi không thôi. Nếu hắn biết việc Vũ Vương Phong thích cô, vậy thì hắn có tức giận không? Có ghen tuông như những nam nhân khác không?
Mắt nhìn thấy Mặc Uyển cô cắn chặt môi, một mực cúi đầu, dáng vẻ thập phần lo lắng, không hiểu sao Lý Hạo hắn lại có thứ cảm giác dở khóc dở cười. Cô đây là lo cho an nguy của hắn sao? Hay là còn ý tứ gì khác đây?
Định kéo cô vào lòng để nói những lời an ủi ngọt ngào, nhưng rồi Lý Hạo hắn lại thôi, chỉ vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng. - Có Phất Nhiên rồi, đừng lo! - Thân thủ của tên tiểu tử kia rất tốt, có thể nói là vượt xa đám người ở Tam Giáo, nên Mặc Uyển cô đương nhiên không lo.
Thứ cô suy nghĩ chính là liệu Vũ Vương Phong có dùng đến con át chủ bài của mình hay không? Lần gặp này lành ít dữ nhiều, Mặc Uyển không thể không lo lắng. - Vẫn là nên cẩn trọng một chút mới tốt! -
------------------------------
*Dưới đây không phải là chuyện, chỉ là một phút tâm thần của tác giả:
Hạo Hạo *bộ dạng đáng sợ*: Nói, có phải ngươi có ý đồ với vợ ta không?
Phong Phong *bình thản*: Phải, thì sao a~~~
Phất Nhiên *ló đầu vào từ cửa sổ*: Phải, thì sao a~~~
Hoắc (Minh) Lôi *đội mồ từ dưới đất chui lên*: Phải, thì sao a~~~
A Sách *thường dân qua đường góp vui*: Phải, thì sao a~~~
Như Hoa *tay phải cầm dao, tay trái cầm chảo*: Anh yêu, anh vừa nói gì???
[Tuần san giải trí thành phố Y] Tề Môn Đại thiếu gia chọc giận vợ yêu, phạt một tuần không được mò lên giường - Người đại điện: Thật ra là một tháng:)))