Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mei A Mei
Nhưng Chu Triều Khanh cũng chưa mất đi lí trí. Ở đây là hoàng cung. Thân phận của người này chính là thái tử phi.
Nếu cảnh tượng đó bị phát hiện thì cô sẽ phải đối mặt với án tử trong thâm cung. Cung phi nảy sinh tư tình cùng hoạn thần. Sao có thể để sự gièm pha ấy tồn tại giữa hoàng thất.
Mặc dù cô vẫn là trưởng công chúa Trần Quốc.
Trên đời này, không một ai có thể tha thứ.
Chu Triều Khanh khẽ đẩy cô ra rồi lập tức quỳ trên mặt đất, gí trán.
"Thái tử phi nương nương thứ tội. Nô tài mạo phạm nương nương, đáng trách phạt."
Trần Nhữ Tâm ngẩn ra trước cử chỉ của y. Đáy lòng bộc lộ tâm trạng khó tả. Cô bình ổn, nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi. Sao ngươi lại có tội?"
"Thân thể nô tài khiếm khuyết, bần tiện như bùn. Thân phận thái tử phi nương nương tôn quý. Nô tài không dám nảy lòng khinh nhờn."
Lời nói ấy bỗng khiến Trần Nhữ Tâm tỉnh táo hẳn.
Đúng vậy, kiếp này thân phận của hai người quá chênh lệch. Mà quy tắc thế giới lại đặc biệt nghiêm khắc nên cô và Chu Triều Khanh không thể có bất kỳ kết quả gì.
Dẫu vậy, Trần Nhữ Tâm vẫn muốn ở bên y. Không liên quan đến thân phận của y, thậm chí tất cả những gì y nói đều chẳng phải là trở ngại với cô.
Nhưng, không lẽ cô muốn mình và Chu Triều Khanh phải chịu sự chửi rửa, khinh thường của người đời sao?
Trước kia sự chênh lệch đó vô hình. Nếu cô không phải công chúa thì y cũng chẳng cần bám chặt chốn hoàng cung này bán sống bán chết.
Vậy, kết cục sẽ khác chăng?
Trần Nhữ Tâm thôi nghĩ ngợi, chậm rãi xuống giường.
Chân trần giẫm trên đệm. Lục lạc vàng ở mắt cá chân cũng phát ra tiếng kêu lanh lảnh làm Chu Triều Khanh đang quỳ dưới đất phải nhịn lắm mới không ngẩng đầu lên, bảo cô hãy đi giày thêu, đừng để bị nhiễm lạnh.
Chu Triều Khanh quỳ trên mặt đất.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi bước đến trước người y, nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay nâng y dậy.
Chu Triều Khanh đứng dậy. Đối diện với đôi mắt kia, y bỗng cảm giác mình đã làm sai chuyện gì.
Đôi mắt ấy thật bình tĩnh, nhưng lại khiến y cảm nhận được nỗi bi thương nhạt nhòa khó hiểu.
Cảm giác này từ đâu mà ra?
Chu Triều Khanh không hiểu, càng không hiểu hơn là nàng ấy lại nảy sinh tình cảm với một hoạn thần khiếm khuyết.
Biểu hiện của nàng ấy rõ ràng như thế. Chu Triều Khanh khó mà lừa mình dối người rằng nàng ấy đang muốn kéo gần khoảng cách với mình.
Thậm chí nàng ấy còn nhấc chân đạp thái tử ngay đêm tân hôn. Người hèn yếu vốn không làm chuyện này.
Tại sao, nếu chỉ vì lợi ích và mạng sống thì một công chúa như nàng sao có thể tự hạ thân phận đi lôi kéo một hoạn thần chẳng có thực quyền gì chứ.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Chu Triều Khanh mới cảm nhận được mọi thứ đã tiến triển vượt ngoài kế hoạch của y.
Chu Triều Khanh cúi thấp đầu xuống, bộ dạng hèn mọn kính cẩn nghe theo.
"Ta sẽ không làm ngươi khó xử nữa." Trần Nhữ Tâm buông tay ra, chậm rãi nói: "Thế nên, ngươi không cần hạ mình như thế."
Bàn tay trong tay áo Chu Triều Khanh bất giác run lên, nhưng giọng nói lại rất bình thường: "Dạ."
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên người Hạ Hầu Phỉ Nhiên đang bất tỉnh bên cạnh. Cô nói: "Đỡ thái tử lên giường ta. Đừng để ngươi khác phát hiện điều gì."
"Dạ." Chu Triều Khanh đến bên cạnh Hạ Hầu Phỉ Nhiên, kéo lê hắn lên giường. Sức lực mạnh hơn nhiều so với khi Hạ Hầu Phỉ Nhiên ném Trần Nhữ Tâm lúc trước.
Còn bên kia, Trần Nhữ Tâm ra sau tấm bình phong thay y phục.
Trần Nhữ Tâm mặc thêm áσ ɭóŧ. Cô phát hiện một mình cô rất khó mặc loại y phục rườm rà lộng lẫy này. Huống chi, nguyên chủ cũng chưa bao giờ tự mặc nên cô càng không biết phải làm thế nào.
Bóng cô phản chiếu trên tấm bình phong. Một lát sau chưa thấy cô ra, Chu Triều Khanh tính toán thời gian, hẳn người của hoàng thượng cũng sắp qua đây rồi.
"Thái tử phi nương nương, chúng ta còn một phút."
Trần Nhữ Tâm thở hơi gấp gáp. Nghe y nói, cô gọi: "Ngươi lại đây."
Chu Triều Khanh vừa tới đã thấy dường như cô đang rất mệt mỏi. Mặt mũi có phần đỏ ửng. Trán còn lấm tấm mồ hôi. Trên người cô, ngoại trừ áσ ɭóŧ đã mặc xong thì y phục cả trong lẫn ngoài đều lỏng lẻo...
Chu Triều Khanh thầm than rồi đi qua.
Chẳng biết có phải cố ý hay vô tình, Chu Triều Khanh bước đến sau lưng cô, cởϊ áσ ngoài giúp cô trước, sau đó mới đứng trước mặt đối phương, sửa sang y phục lộn xộn cho cô thêm lần nữa.
Trong lúc lơ đãng, ống tay áo rộng thùng thình đã quệt phải cổ tay cô. Mặt Chu Triều Khanh nhìn thì tâm lặng như nước, nhưng đầu quả tim lại như bị thứ gì đó chạm qua. Nhưng rất nhanh, Chu Triều Khanh đã giấu đi cõi lòng bay bổng của mình. Y hầu cô cài nút áo tơ vàng thêu hoa mẫu đơn trên y phục bằng lụa Tứ Xuyên, nửa quỳ trước người cô cố định dây lưng một lần nữa và đeo thắt lưng ngọc bích lên.
Khi bước đi, tiếng ngọc bích càng khiến cô thêm phần uy nghi.
Vừa dắt tay cô ra thì nghe thấy tiếng truyền triệu bên ngoài Thái Cùng Điện.
Trần Nhữ Tâm vịn lên cổ tay y, bước ra khỏi tẩm cung.
Vì thái giám phúc hậu bên cạnh hoàng thượng truyền lại khẩu dụ và đưa thánh chỉ nên cô quỳ xuống dựa theo lệ cũ.
"Thái tử phi nương nương đứng dậy đi." Còn chưa kịp quỳ, tên thái giám kia đã đỡ cô đứng dậy, nói: "Nghe thái tử điện hạ tới chỗ thái tử phi, nô tài phụng khẩu dụ của hoàng thượng, truyền thái tử điện hạ vào ngự thư phòng thương lượng chuyện quan trọng."
Trần Nhữ Tâm hơi chần chừ rồi chậm rãi nói: "Thái tử điện hạ uống chút rượu, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi trong tẩm điện của bổn cung. Bổn cung qua gọi thái tử điện hạ tỉnh lại ngay."
Nghe vậy, vị thái giám kia vẫn tươi cười phúc hậu nhưng rõ ràng có phần ngạc nhiên.
Hắn khẽ chắp tay: "Vậy phiền thái tử phi nương nương."
Nếu hoàng thượng muốn gặp thái tử thì đừng để hoàng thượng phải chờ.
Lúc xoay người quay về tẩm cung, Trần Nhữ Tâm chưa bắt gặp ánh mắt trao đổi mà chỉ có Chu Triều Khanh và đại thái giám mới hiểu. Họ yên lặng đứng chờ.
Còn hai tên tiểu thái giám đi theo thái tử đến đây lại nơm nớp lo sợ, chẳng dám thở mạnh một hơi.
Bên kia, Trần Nhữ Tâm bước vào tẩm cung của mình. Nhìn Hạ Hầu Phỉ Nhiên bất tỉnh trên giường, cô khẽ nhíu mày.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhấn một cái vào ấn đường của hắn. Một tiếng hừ khó chịu. Cuối cùng hai mắt Hạ Hầu Phỉ Nhiên mở ra.
Vừa mở mắt đã trông thấy ánh nhìn lạnh lùng của Trần Nhữ Tâm. Hắn còn chưa kịp nhớ đã xảy ra chuyện gì thì lại nghe giọng nói thờ ơ kia truyền đến: "Thánh thượng phái người truyền thái tử tới ngự thư phòng. Công công đang đợi thái tử điện hạ bên ngoài."
"...Ngươi!" Hạ Hầu Phỉ Nhiên gắng gượng đứng dậy. Bỗng đầu như bị kim châm, suýt thì ngã.
Ngay lúc hắn sắp ngã, Trần Nhữ Tâm vô thức lùi một bước, đỡ vạ lây người vô tội. Đối với Hạ Hầu Phỉ Nhiên, hành động ấy chắc chắn là một cái gai. Hắn nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Trần Nhữ Tâm: "Thái tử phi của cô, được lắm!"
Trần Nhữ Tâm thờ ơ nhìn trả lại hắn, đáp: "Điện hạ quá khen."
Khoảnh khắc đó, Hạ Hầu Phỉ Nhiên chỉ thấy tức muốn nổ phổi. E rằng sự bất tỉnh của mình không tránh khỏi liên quan đến nữ nhân này!
Nhưng dĩ nhiên, trước mắt hắn sẽ không có thời gian so đo với cô. Hắn phẫn uất liếc cô một cái rồi phất tay áo rời đi.
Nhìn hắn biến mất trong tầm mắt mình, Trần Nhữ Tâm nói với Anh Lạc đang đứng canh bên ngoài: "Đổi hết những thứ hắn đã từng chạm qua."
"Dạ, công chúa." Anh Lạc chậm rãi bước tới, cúi đầu đáp.
Trần Nhữ Tâm nhìn Anh Lạc, "Sau này, trừ bản cung ra, bất kể là ai cũng không thể tin tưởng. Đừng vô tình gây phiền toái không nên có."
Anh Lạc khẽ ngẩng đầu, vẻ lạnh lẽo trên mặt Trần Nhữ Tâm lại khiến nàng ta cảm thấy kinh hãi.
"Dạ, công chúa."
Trần Nhữ Tâm liếc nàng ta một cái. Anh Lạc chỉ lớn hơn cô một tuổi. Tu tập võ công từ nhỏ, thiên phú rất cao. Đáng tiếc, lòng dạ quá đơn thuần. Một người thiếu kiên nhẫn như nàng ta sẽ khó mà tồn tại trong chốn hoàng cung đầy rẫy nguy cơ này.
"Chúng ta còn phải về Trần Quốc nữa."
"...Công chúa!" Anh Lạc trợn trừng mắt như thể vừa nghe được chuyện gì bất khả thi. Nàng ta bất giác kêu khẽ rồi bụm miệng lại.
Đối diện với ánh mắt vui mừng bất ngờ của nàng ta, Trần Nhữ Tâm hơi gật đầu, nét mặt dịu đi.
Ra khỏi tẩm cung, bên ngoài Hạ Hầu Phỉ Nhiên đang nói gì đó với đại thái giám rồi theo ông ta rời đi. Trần Nhữ Tâm khẽ hành lễ, "Nô tì cung tiễn thái tử điện hạ."
Bóng lưng Hạ Hầu Phỉ Nhiên cứng đờ, nhẫn nhịn, không quay đầu lại.
Chu Triều Khanh bên cạnh liếc Trần Nhữ Tâm một cái. Nàng ấy đang chọc giận Hạ Hầu Phỉ Nhiên.
Bây giờ Hạ Hầu Phỉ Nhiên luôn để vuột mất nàng ấy, nhưng như vậy có lợi gì với nàng ấy đâu?
...Rốt cục nàng ấy muốn làm gì?
Thấy hạ Hầu Phỉ Nhiên đã đi xa, Trần Nhữ Tâm đứng thẳng người lên nhìn bờ hồ gần đó. Một nụ mai hồng nở rộ bên hồ.
Hoàng hôn, ánh nắng vàng nhạt ló ra, nhuộm một lớp lụa ấm áp trên người cô.
Khiến người ta cảm giác như đồ sứ quý báu dễ vỡ vậy...
Thấy thế, Chu Triều Khanh nhất thời quên mất thân phận của mình lúc này, nhìn bóng cô không chớp mắt.
Hồi lâu, Trần Nhữ Tâm xoay người, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi đen thẫm của Chu Triều Khanh. Môi hơi cong cong. Sau đó cô đi lướt qua y. Thắt lưng ngọc bích phát ra tiếng vang có nhịp, xa dần xa dần.
Chu Triều Khanh rũ mắt đứng tại chỗ, chẳng biết từ lúc nào, mặt hồ vốn yên tĩnh đã không thể sóng yên gió lặng như lúc ban đầu nữa...
...
Trần Nhữ Tâm quay về tẩm điện của mình, ngồi ở giường bên ngoài.
Anh Lạc đã đổi hết đồ đạc trong phòng. Đám cung nữ tiến lên mang đồ đi, thay mới rất nhanh.
Trần Nhữ Tâm cầm sách trên bàn thấp. Bấy giờ tâm tư của cô vốn không đặt trong sách mà đang nghĩ hẳn vị kia đã nhận được tin rồi. Vậy có phải cô cũng nên bắt tay vào việc không?
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng tới tiếng bước chân.
Rất nhanh, "Thái tử phi nương nương, công công Cảnh Dương Điện cầu kiến."
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đến. Ánh mắt không chút bất ngờ, lạnh nhạt mở miệng: "Chuyện gì?"
"Dạ...Nô tì không biết." Nguyệt Dung quỳ phịch xuống. Khoảnh khắc đó, thái tử phi vô mưu lại mang con mắt sắc bén như lưỡi dao khiến người ta lạnh buốt.
Như thể...bản thân mình sơ sẩy chỗ nào vậy.
Trần Nhữ Tâm lia mắt qua nàng ta rồi rơi trên người Chu Triều Khanh mới tới. Ánh mắt dịu hẳn đi.
Chu Triều Khanh đến bên cạnh cô, dâng lên một chén trà.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận lấy, nhấp ngụm trà.
Hồi lâu, Trần Nhữ Tâm mới chậm rãi mở lời: "Cho hắn vào."