Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Nguyên xoa xoa thái dương hệ đang đau nhức, đưa mắt nhìn người đang ngồi trên nền đất, trái tim như rỉ máu, hắn đã tốn mấy ngàn năm chỉ để trồng để trồng thất lý* Hải Đường này, tận tâm săn sóc từng cây một, hôm nay lại bị Cục bột nhỏ này đè hết ở dưới mông, làm gãy vài gốc cây.
*Thất lý: đơn vị địa lý.
Phấn Hàm ngồi giữa bụi hoa, ngẩng đầu lên, đôi mắt chờ mong nhìn khuôn mặt méo mó của Phượng Nguyên: "Lão tổ tông, ngài đỡ con đi, con không đứng dậy nổi!"
Phượng Nguyên kéo Phấn Hàm lên, nàng đưa tay tự phủi vài cái lên y phục của mình, nhìn bộ y phục vô cùng bẩn, nàng bất mãn nói: "Lão tổ tông, y phục của con dính toàn bùn đất, làm sao trở về được!"
Phượng Nguyên thầm kêu khổ, đau lòng nói: "Y phục dơ rồi có thể giặt, còn hoa của ta, hoa của ta, hoa của ta, chuyện nào quan trọng phải nói lại ba lần."
Phấn Hàm lấy tay xoa lên vết bùn trên y phục, Phượng Nguyên giả vờ tươi cười: "Ngươi cút ra khỏi cánh đồng hoa đi, mẫu phi ngươi sẽ không trách ngươi đâu!"
Phấn Hàm sững người, nhàn nhạt trả lời: "Mẫu phi của con hiển nhiên sẽ quan tâm con, nhưng trở về trong bộ dạng này, nhất định sẽ bị bọn họ cười nhạo!"
Phượng Nguyên chế giễu: "Ai dám cười nhạo Cục bột nhỏ cơ chứ, e rằng đám nhóc ở Cửu Trùng Thiên cũng không dám!"
Phấn Hàm nhìn vết bùn trên y phục của mình, dứt khoát mặc kệ, nàng vỗ hai tay, nói: "Lão tổ tông cũng học được cách cười nhạo con, tất nhiên người ở Cửu Trùng Thiên không dám, nhưng có bí mật nói hay không thì con không biết."
Phượng Nguyên bất đắc dĩ thở dài, cố nén lửa giận trong lòng, nếu đổi lại là Tiên tôn của Tiên tử nhà khác, nhất định sẽ bị hắn dạy cho một bài học. Nhưng hắn chỉ có thể nhịn vị đang đứng ở trước mặt này, ai bảo nàng là tiên tôn bảo bối trong lòng hắn! Khóe miệng Phượng Nguyên cong lên nhưng không hề có chút ý cười, nắm tay Phấn Hàm bước ra khỏi cánh đồng hoa.
Phấn Hàm theo sau Phượng Nguyên, đôi mắt không tự chủ được mà dán chặt vào một bên mặt hắn, thầm cảm thán trong lòng: "Lão tổ tông thật đẹp, nhất là đôi mắt như hoa đào bà con ngươi đen kịt."
Phấn Hàm lén nhìn Phượng Nguyên, người đang nắm bàn tay nhỏ của nàng, tất cả người trong Tứ hải bát hoang đều biết Phượng Khâu có một vị Thượng thần tính tình rất cổ quái, chính là Phượng Nguyên Thượng thần. Nhưng theo quan điểm của nàng, vị lão tổ tông này không hề kỳ quái, ngược lại còn rất ôn hòa.
Phượng Nguyên kéo nàng ra khỏi thất lý đồng hoa, xuyên qua rừng đào, dẫm lên mặt nước đang chảy róc rách, đi về phía nhà trúc tinh xảo ở giữa hồ.
"Lão tổ tông, kỹ năng đi trên mặt nước ngày càng mạnh đó! Khi nào ngài dạy con với!" Sau khi người đi đến ngôi nhà trúc, Phấn Hàm sùng bái nói.
Phượng Nguyên thấy vẻ mặt sùng bái của Phấn Hàm, lắc đầu cười vài tiếng, không dám nhận công nói: "Còn kém xa vị gia gia Thiên quân không biết xấu hổ của con, nhớ ngày đó, kỹ năng đi trên nước này là hắn ta dạy ta!"
Phượng Nguyên không dám tự nhận công lao, nói trắng ra là cự tuyệt, hắn không muốn chọc tức một nhà Cửu Trùng Thiên.
Kỹ năng đi trên nước này đích thực là được dạy bởi đương kim Thiên quân Cửu Trùng Thiên. Lúc trước, để học được bản lĩnh này, hắn đã luyện tập suốt ba tháng ở mặt hồ.
Phượng Nguyên dựng nhà ở giữa hồ mà không có hành lang là vì không muốn bị quấy rầy, không muốn các Thần tiên đến Phượng Khâu bái phỏng. Bay trên không, chạy trên nước bình thường không làm khó được chúng tiên, nhưng, Phượng Nguyên chỉ sợ không ai dám đi trên dòng Thương Qua.
Mặc dù dòng Thương Qua uy lực không lớn, nhưng cả tứ hải bát hoang cũng không quá năm người đi được trên nước Thương Qua.
Phấn Hàm quan sát xung quanh, im lặng không nói. Nàng đã đến Phượng Khâu rất nhiều lần rồi, tuy nhiên, đây là lần đầu nàng đến nơi ở của Phượng Nguyên. Nhìn cách trang trí đơn giản mà tinh tế, nàng khẽ cảm thán trong lòng, hóa ra, lão tổ tông của nàng rất tinh ý. Bộ ấm trà đặt trên bàn là bộ ấm Tử Sa ngàn năm tốt nhất, mặt bàn được làm từ gỗ Hồng Đàn Mộc vạn năm.
Phượng Nguyên đưa cho Phấn Hàm một bộ y phục lụa mỏng, nói: "Cục bột nhỏ, đây là bộ y phục mà năm đó nãi nãi ngươi để lại, ngươi mặc tạm đi."
Phấn Hàm nhận bộ y phục trong tay Phượng Nguyên, ướm thử lên người mình: "Lão tổ tông, sao ngài lại có y phục của nãi nãi con?"
Phượng Nguyên dựa vào khung cửa, đầu mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, cười đáp: "Đều là chuyện cũ rồi, nếu vừa người thì mặc tạm trước đi, lát nữa ta đưa ngươi về."
"Ồ." Phấn Hàm lên tiếng, gật nhẹ đầu, đi vào căn phòng sau lưng Phượng Nguyên.
Phượng Nguyên nhớ lại một số chuyện cũ, người và vật đều không còn… Bọn họ lấy nhau đã hơn mười vạn năm rồi, ngay cả Cục bột nhỏ đã năm trăm tuổi, có phải hắn nên suy nghĩ đến việc tìm một nương tử không?