“Người con gái bị bó chân, người con gái không có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, không có quyền phản kháng lại số mệnh. Sủng ái và ruồng bỏ, nâng niu và lạnh nhạt, tất cả chỉ trong chớp mắt nhân quả luân hồi.” Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vung đắp đã bị thời gian gặm nhắm, cho tận tới khi chết đi rồi.
Khi nàng thành một kỹ nữ, học cách nhìn đời bằnh con mắt của kỹ nữ, phát hiện ra mọi thứ tựa hồ điễu trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả rồi. Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi, nàng đã tê dại rồi, trơ lì với thân phận gái làng chơi, hoặc giả nàng đã trơ lì với xã hội rồi.