Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yêu, đương?
Với ai?
Từ Giáo?!
Giang Nại sửng sốt, lập tức phản bác: “Tôi đâu có yêu đương với anh ta, tôi và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp.”
Nhưng ánh mắt Lý Thanh Tễ nhìn cô dường như có chút không tin tưởng.
Giang Nại vội vàng nói: “Tôi tự có chừng mực, trong thời gian cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn tiếp diễn tôi sẽ không cắm sừng anh.”
“…”
Cô chợt dừng lại, bởi vì người phía trước đã dừng bước.
Giang Nại ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh: “…Sao vậy?”
“Cậu ta có ý với em.” Lý Thanh Tễ đột nhiên nói.
Giang Nại sửng sốt, lại nghe thấy Lý Thanh Tễ nói tiếp: “Nhưng mà cũng không quan trọng, chỉ cần em không có suy nghĩ kia là được.”
Cửa phòng ngủ phụ được mở ra, Lý Thanh Tễ đi vào.
Giang Nại đứng ngây ra đó một lúc.
Từ Giáo có ý với cô sao?
Thật sao?
Nhưng cho dù là thật hay giả, thì tại sao anh lại biết được…
Lúc này Giang Nại mới dần phát hiện ra, có lẽ lời Lý Thanh Tễ nói là đúng.
Vì vậy sau khi đơn giản trả lời lại Từ Giáo xong, trong lòng cô có chút băn khoăn.
Hôm sau chính là thứ Bảy, Giang Nại nhớ tới chuyện đã hứa với Lý Thanh Tễ là sẽ cùng anh đi dự sinh nhật bạn của anh.
Thật ra, cho dù đã ở nhà họ Giang nhiều năm nhưng Giang Nại vẫn chưa thể hòa nhập vào giới nhà giàu được.
“Giới” không mang ý xúc phạm, chỉ là cô không thể thích ứng được mà thôi.
Từ khi học cấp ba cô đã không tham gia nhiều vào các bữa cơm, tiệc tùng và các hoạt động linh tinh khác, cũng không có hứng thú với các buổi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu.
Đương nhiên Lý Thanh Tễ sẽ không trả lời cho cô biết đáp án.
Ngày hôm sau, anh ra ngoài từ rất sớm, bởi vì không phải đi làm nên Giang Nại ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày.
Trong thời gian này Từ Giáo gửi cho cô mấy tin nhắn, hỏi cô có cảm thấy khó chịu không. Sau đó lại gửi cho cô hình ảnh các hoạt động của bọn họ ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng hôm nay.
Lý Thanh Tễ lập tức nghẹn lời.
Tạm dừng vài giây, anh mới đặt điện thoại của cô lên bàn dài bên cạnh, sắc mặt trông có vẻ đã tốt hơn: “Ừm, em tự biết chừng mực là được.”
Sau đó quay người đi vào trong.
–
Sáu giờ chiều, màn đêm buông xuống.
Lý Thanh Tễ vừa kết thúc một cuộc họp online trong phòng làm việc, vừa đặt điện thoại xuống không bao lâu lại có tin nhắn đến, người gửi là mẹ của anh.
[Ông nội con hy vọng sớm được gặp mặt chắt.]
Lý Thanh Tễ nhìn thoáng qua, nhíu mày, khóa màn hình mặc kệ nó.
Cốc cốc ——
Có tiếng gõ cửa.
Giang Nại nhanh chóng thay giày đi vào.
Anh có ý gì?
Cô đi theo phía sau anh, nhíu mày nói: “Tôi đương nhiên có chừng mực, chuyện này liên quan đến thể diện của hai nhà, tôi biết rất rõ. Nhưng tại sao anh lại nghĩ như vậy? Chỉ là anh ta nghe nói tôi bị bệnh nên mới gọi điện thoại đến hỏi thăm mấy câu thôi mà, tôi cũng không có ý gì khác với anh ta…”
Nhưng mà bây giờ, cho dù không thích thì vẫn phải đi.
Anh vẫn chưa đi sao?
Trong lòng Giang Nại có chút kinh ngạc, cũng có chút không quen.
Kinh ngạc vì theo sự hiểu biết của cô về Lý Thanh Tễ, cảm thấy anh sẽ không ân cần như vậy.
Không quen là bởi vì trong cuộc sống mấy năm qua, rất ít khi cô tỉnh dậy sau cơn bệnh lại có một người ngồi bên cạnh giường chờ mình.
Giang Nại ngơ ngác nhìn người trước mặt một lúc, sau đó thử với lấy điện thoại di động bên cạnh.
Nhưng mà Lý Thanh Tễ không ngủ say, bên này cô vừa có chút cử động nhỏ đã đánh thức anh.
“Làm gì vậy?” Giọng nói của anh có chút khàn khàn vì vừa tỉnh dậy, trong phòng bệnh yên tĩnh lại càng trở nên thu hút.
Đi cùng Lý Thanh Tễ đến một số dịp quan trọng là chuyện cô phải làm với tư cách là “nửa kia” của anh, hơn nữa sau này sẽ càng có nhiều trường hợp như vậy, cô cần phải thích nghi.
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra một khe hở, nhưng không mở ra hoàn toàn, một cái đầu thò vào trong: “Làm phiền rồi.”
Lý Thanh Tễ nhìn qua: “Sao vậy?”
Hoàn toàn khác xa hiện tại.
Anh hơi khựng lại, dời ánh mắt, nói: “Ở quán bar, không có yêu cầu gì.”
Hóa ra là tiệc sinh nhật ở quán bar, cô còn tưởng là kiểu dạ tiệc ở khách sạn, suýt nữa đã mặc một chiếc váy dạ hội nhỏ, may mà đã đến hỏi anh.
“Vậy tôi mặc tùy ý nhé?”
“Ừm.”
Rộng rãi thoải mái, cả người trông rất mềm mại.
Nhưng không biết vì sao Lý Thanh Tễ lại nhớ đến cảnh tượng ở cạnh hồ nước nóng ngày hôm đó, dây buộc màu đen quấn quanh người cô, chia da thịt cô thành những vùng sáng bóng trắng nõn.
Không ngờ rằng một vòng eo thon gọn vụt qua ngay trước mắt.
Sau khi cởi bỏ áo sơ mi, bộ ng ực trắng lạnh cùng hình dáng cơ bụng hiện ra rõ ràng…
Giang Nại sửng sốt, lúc trước cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Lý Thanh Tễ vốn đang định ngồi xuống, nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn cô.
Giang Nại bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, bèn quay đầu sang bên kia: “Lát nữa tôi có thể tự về.”
“Tôi nghĩ là về mặt pháp luật thì tôi vẫn cần có trách nhiệm với em.” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại sửng sốt.
Lý Thanh Tễ lại nói: “Hay là em đã quên, tôi với em là quan hệ vợ chồng?”
Giang Nại: “…Tôi không quên.”
“Vậy là được rồi.” Lý Thanh Tễ ngồi xuống ghế sô pha, thấp giọng nói: “Ngủ tiếp một lúc đi, truyền xong tôi đưa em về.”
Bởi vì lúc anh đi ngủ vẫn luôn mặc đồ ngủ, lúc ở bên suối nước nóng, cô còn chưa kịp nhìn rõ anh đã đi xuống nước, đối mặt trực tiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cô giật mình sửng sốt, Lý Thanh Tễ đang thay quần áo cũng nghiêng đầu nhìn qua, thấy cô đứng ở cửa thì cũng không có phản ứng gì, chỉ chậm rãi cài lại khuy áo sơ mi, thản nhiên nói: “Chuẩn bị xong rồi à?”
Giang Nại không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, cô cũng không thích mặc lễ phục, những bộ trang phục đó khiến cô ăn không ngon.
Nhưng khoảnh khắc đóng cửa lại, cô lại do dự.
Giang Nại đẩy cửa ra thêm một chút, nói: “Là thế này, không phải tối nay phải đi tiệc sinh nhật của bạn anh sao, có yêu cầu phải ăn mặc thế nào không?”
Lý Thanh Tễ dừng lại, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Bởi vì đang ở nhà nên cô chỉ mặc một bộ váy ngủ màu trắng sữa rộng rãi dài đến bắp chân, để lộ cánh tay và mắt cá chân mảnh khảnh, mang đôi dép lê bằng lông nhung, mái tóc được buộc tùy ý sau đầu.
Giang Nại hoàn hồn lại, lập tức mở mắt ra, đứng ngây ở cửa, đi vào cũng không được mà lùi lại cũng không xong, hắng giọng nói: “Vâng, tôi xong rồi, có thể đi ngay.”
Lý Thanh Tễ: “Đợi tôi một lát, tôi xong ngay đây.”
“Vâng.”
Cô nhanh chóng lùi ra ngoài.
Cánh cửa lần nữa được đóng lại, Giang Nại đứng ngoài cửa một lúc, hai má có chút nóng lên.
Sớm biết như vậy đã gõ cửa…
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Tễ đưa “vợ” đến gặp bạn bè, là một người đàn ông, có lẽ anh vẫn cần cô ăn mặc chỉnh chu một chút, đúng không?
Thế là, Giang Nại trực tiếp gạt bỏ ý định không trang điểm và mặc áo thun quần jeans ra khỏi đầu, cô trở về phòng thay đồ chọn một bộ váy, lại theo phép lịch sự trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Lúc cô đến phòng sách một lần nữa, phát hiện Lý Thanh Tễ đã không còn ở đó, cô lại đến phòng ngủ phụ, cửa phòng khép hờ, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
*
Sinh nhật Lục Phong, bữa tiệc được tổ chức ở quán bar do chính anh ta mở.
Anh ta giao thiệp rộng rãi còn có tính cách vui vẻ dễ gần, người đến tham gia sinh nhật gần như lấp đầy toàn bộ quán bar.
“Cậu nói hôm nay Thanh Tễ sẽ mang vợ đến cùng à?” Bạn thân Trần Quý Minh sau khi biết được tin này thì vô cùng hứng thú.
Lý Thanh Tễ sẽ trở thành như vậy sao? Đó là điều không thể.
“Nhưng mà cô chủ nhà họ Giang trông như thế nào nhỉ? Nếu không phải khoảng thời gian trước các cậu nói với tôi anh Thanh Tễ kết hôn, tôi cũng không biết còn có một người như vậy?”
“Nhưng đã tám chín phần rồi, nếu không phải cô ta đi quá giới hạn, vị trí này vốn là của cô ta.”
“Cho nên có thể nói, phải trách bản thân cô ta.”
Lục Phong nói: “Đúng vậy, lần trước tôi nói cậu ấy đưa đến làm quen một chút, cậu ấy nói không thành vấn đề. Lần này vừa đúng lúc sinh nhật tôi, tôi bèn mượn lý do này bảo cậu ấy dẫn theo vợ mình đến. Cậu nói thử xem, cậu ấy đã kết hôn thì cũng nên giới thiệu vợ với chúng ta một chút chứ đúng không?”
Trần Quý Minh mỉm cười: “Cũng đúng, nhưng tôi cảm thấy hình ảnh đó có hơi kỳ lạ.”
Lục Phong: “Tôi hiểu ý của cậu, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Hơn nữa tôi cũng muốn xem thử Lý Thanh Tễ ở bên cạnh vợ sẽ như thế nào.”
“Đương nhiên vẫn giống như trước, chẳng lẽ còn có thể giống anh Tiểu Trương sao?” Một người bạn phụ họa nói.
Anh Tiểu Trương mà anh ta nhắc tới cũng là một người bạn của họ, sau khi kết hôn đã hoàn toàn trở thành thần dân dưới váy vợ, nói gì nghe nấy, tính tình thay đổi 360 độ.
Lục Phong gật đầu: “Đúng vậy…”
“Tóm lại em gái của cô ta rốt cuộc trông thế nào?”
Một người bạn đáp lại: “Em gái của Giang Dao thì có lẽ không khác Giang Dao lắm, một bông hồng có gai.”
Cách miêu tả này thật ra rất chính xác, bọn họ đều quen biết Giang Dao đã lâu, người nọ từ nhỏ đã như vậy, vênh váo kiêu ngạo, dáng vẻ xinh đẹp nhưng tính cách quá xấu, khó chịu đến mức không ai chấp nhận được.
Nghĩ tới cô em cũng không “khác” là mấy.
Haizz, có chút thông cảm cho Lý Thanh Tễ.
Lục Phong: “Hai ngày trước tôi có gặp Giang Dao, thuận miệng hỏi một câu, nhưng hình như Giang Dao không thích cô em gái này cho lắm, hoàn toàn không có lời nào tốt đẹp, bảo tôi tự đi mà xem.”
Trần Quý Minh: “Quan hệ của bọn họ không tốt à?”
“Đương nhiên không tốt.” Lục Phong nói: “Trước tiên chưa kể tới tính tình xấu xa của Giang Dao không ai có thể hòa thuận được, chỉ nói đến chuyện Giang Nại đột nhiên thế chỗ của cô ta trở thành vợ chưa cưới của Lý Thanh Tễ, như vậy cũng đủ để cô ta không thể hòa thuận với cô em gái này rồi.”
Trần Quý Minh: “Cũng không thể coi là vị trí của cô ta, trước đây nhà họ Lý cũng chỉ có ý định thôi, còn chưa quyết định liên hôn với nhà họ Giang.”
Tám giờ tối, Giang Nại và Lý Thanh Tễ đến quán bar.
Đêm nay quán bar đã được bao toàn bộ, không có người ngoài, tất cả mọi người đều là bạn bè của nhân vật chính Lục Phong, cho nên ai cũng quen biết Lý Thanh Tễ, lúc anh đi vào, dọc đường liên tục có người chào hỏi.
Lý Thanh Tễ không quá quen biết những người này, nhưng anh vẫn sẽ đáp lại những người chào hỏi anh, không nhiệt tình nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy bị khinh thường.
“Lần trước còn nói không ồn ào dễ ở chung, biết là cậu gạt tôi mà. Rốt cuộc là ma quỷ xà thần gì mà cậu không dám dẫn ra ngoài vậy?” Lục Phong cúi người, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ còn kinh khủng hơn Giang Dao?”
Lý Thanh Tễ im lặng liếc anh ta một cái, đáp lại: “Tới rồi.”
“Ở đâu, tôi không thấy ——” Giọng nói của Lục Phong đột nhiên nghẹn lại rồi dừng hẳn. Bởi vì anh ta nhìn thấy một người đang từ trong đám đông đi về phía bọn họ.
Dừng lại trước mặt anh ta.
“Xin chào, tôi là Giang Nại.”
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, tóc dài buông xõa, quấn khăn choàng, ánh mắt dịu dàng mềm mại, nhìn ra được đã trang điểm nhẹ. Cả người toát ra khí chất nhẹ nhàng trong trẻo, vô cùng khác biệt, giống hệt như tiên nữ.
“Đây là nguyên nhân từ tôi, tôi đi làm ở Tư Ninh Đặc, không muốn để mọi người biết tôi là…” Giang Lại vẫn chưa nói xong nhưng Lục Phong đã hiểu được, là muốn khiêm tốn đi làm, không muốn để người khác biết quan hệ của mình và sếp Lý Thanh Tễ.
“Hóa ra là như vậy, tôi còn nói sao ở công ty hai người như không quen biết nhau. Không sao không sao, hôm nay chúng ta gặp mặt cũng vậy thôi.” Lục Phong cười nói: “Tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lục Phong, là bạn của cậu ấy.”
Giang Nại gật đầu: “Tôi biết, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Lục Phong: “Cảm ơn, cảm ơn! Này, đừng đứng nữa, lại đây ngồi đi.”
“Cô…”
“Chúng ta đã từng gặp nhau.” Giang Nại mỉm cười: “Lần trước ở Tư Ninh Đặc.”
Ban đầu Giang Nại vẫn đi song song với Lý Thanh Tễ, nhưng vì dọc đường có quá đông người nhìn cô với ánh mắt dò xét, cô tự giác lùi lại vài bước, thoát khỏi tầm mắt thu hút sự chú ý của nhân vật chính.
“Aiza, thiếu gia của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi!” Lục phong đang chơi đùa với người bên cạnh, vừa quay đầu nhìn thấy Lý Thanh Tễ thì lập tức đứng lên.
Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, chợt thấy Lục Phong kích động chạy tới bên cạnh Lý Thanh Cậu: “Người đâu người đâu? Sao cậu lại tới một mình! Vợ cậu đâu?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh, quay đầu lại mới phát hiện Giang Nại không có ở bên cạnh.
Lục Phong: “Cậu sao đấy, sao lại không dẫn theo? Đến mức phải giấu kỹ vậy à?”
Trần Quý Minh cười nói: “Đúng đó Thanh Tễ, không phải nói sẽ dẫn theo giới thiệu với mọi người sao?”
Lúc cười lên càng khiến người ta kinh ngạc, đôi mắt lấp lánh trong suốt, linh động, cảm giác rất điềm đạm dịu dàng.
Lục Phong có chút sửng sốt, nhìn Lý Thanh Tễ, lại nhìn cô: “Nhớ ra rồi! Là cô sao!”
“Vậy tại sao lần trước cậu không giới thiệu?” Lục Phong lại nhìn về phía Lý Thanh Tễ.
Giang Nại nhìn Lý Thanh Tễ, người nọ nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Phía bên này là dãy ghế có vị trí tốt nhất trong quán bar, những người ngồi xung quanh đều là bạn bè của Lục Phong và Lý Thanh Tễ.
Sau khi Giang Nại ngồi xuống, mọi người đều nhìn cô chăm chú.
Hay lắm, vừa rồi là ai nói cùng một kiểu với Giang Dao?
“Cô Giang, cô uống rượu gì?” Trong dãy ghế còn có một cô gái, có lẽ vì cùng là con gái nên cô ấy lên tiếng chào hỏi trước.
Giang Nại do dự một lúc: “Nồng độ thấp một chút là được.”
“Được, tôi rót cho cô.”
Giang Nại khách sáo nhận ly rượu cô ấy đưa tới, nhưng không uống ngay, không có biết có nên uống hay không.
Bởi vì hiện tại đang có Lý Thanh Tễ ở đây, cô còn phải cùng anh “diễn”.
Nếu muốn diễn tốt vai “vợ” này, cô cần phải biết anh muốn cô làm gì, cho nên quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng Lý Thanh Tễ đang nói chuyện cùng mấy người bạn, không nhìn thấy ánh mắt của cô.
Hoàn toàn không giống, cô gái này rất có khí chất.
Là một đóa bách hợp thuần khiết dịu dàng, không phải hoa hồng có gai.
Đẹp, thật sự rất xinh đẹp.
Hơn nữa lúc cười lên còn rất thánh thiện, cảm giác dễ gần, có lẽ tính cách cũng rất tốt.
Bây giờ mọi người không còn thông cảm cho Lý Thanh Tễ nữa, mà cảm thấy thông cảm cho Giang Nại.
Một cô gái tốt như vậy, sao có thể ở bên loại người không có trái tim như Lý Thanh Tễ chứ?
Vẫn là Lục Phong chú ý tới trước, vỗ vai anh: “Này, vợ cậu tìm cậu.”
Lý Thanh Tễ nhìn sang.
Thật ra Giang Nại ngồi cách anh một khoảng, nhưng bởi vì tiếng nhạc quá lớn, khoảng cách này không thể dùng âm lượng bình thường để đối phương nghe rõ, chỉ thấy cô gõ nhẹ vào chiếc ly trong tay mình.
Trong lúc nhất thời Lý Thanh Tễ không hiểu cô có ý gì: “Em muốn uống gì à?”
Giang Nại ngồi lại gần, cao giọng lên một chút: “Tôi muốn hỏi anh, tối nay tôi có thể uống rượu không?”
Sợ anh vẫn chưa nghe rõ, lúc hỏi câu này cô lại dựa gần thêm một chút. Lúc nói chuyện, hơi thở giống như phả vào mặt anh. Ánh mắt nhìn anh không chớp, tựa như… một con nai đi lạc?
Lý Thanh Tễ hơi híp mắt lại.
“Lý Thanh Tễ, tôi có thể uống rượu không?” Thấy anh không trả lời, cô lặp lại lần nữa.
Lý Thanh Tễ hơi ngửa người về phía sau, ánh mắt vẫn dán vào mắt cô, một lúc sau mới nói: “Tùy em, muốn uống thì uống.”