Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm giờ rưỡi, hai người rời khỏi nhà, đến dự bữa tiệc tối từ thiện đêm nay.
Xe dừng lại trước sảnh tiệc, tài xế xuống xe mở cửa, Lý Thanh Tễ và Giang Nại xuống xe.
Anh dừng lại trước bậc thang, kéo tay cô khoác lên cánh tay mình, Giang Nại cũng thuận thế ôm lấy anh.
Con đường từ lối vào đến sảnh tiệc được trải thảm đỏ. Sau khi vào trong là sảnh chính rộng rãi sáng sủa, cách đó không xa dàn nhạc đang hòa tấu một bản nhạc du dương, trên chiếc bàn bên cạnh là những ly rượu, các món điểm tâm và hoa tươi, mùi hương của hoa hoà cùng với mùi trái cây thoang thoảng trong không khí, vô cùng dễ chịu.
Những người đến đây đều ăn mặc sang trọng, bất kể nam nữ già trẻ, tất cả đều ăn diện rất chỉnh chu.
Sau khi vào trong, Lý Thanh Tễ và Giang Nại nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Vài người có quen biết với Lý Thanh Tễ cũng dẫn đầu bước đến chào hỏi, sau đó lịch sự lên tiếng chào hỏi Giang Nại, gọi cô một tiếng cô Giang, Giang Nại cũng lễ phép đáp lại.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang hai ly champagne đến.
Lý Thanh Tễ nhận lấy một ly, quay đầu lại hỏi Giang Nại: “Em muốn uống không? Hay uống nước trái cây?”
Giang Nại: “Cái này cũng được.”
Lý Thanh Tễ gật đầu, lúc này mới nhận ly còn lại đưa cho cô, sau đó lại hỏi: “Em có muốn ăn chút gì trước không?”
Tối nay hai người đều chưa ăn cơm, nhưng vào trường hợp thế này, Giang Nại rất ngại nói muốn ăn: “Chắc không cần đâu…”
Nhưng Lý Thanh Tễ lại biết có lẽ cô đã đói bụng rồi, bèn quay đầu lại nói với mấy người bên cạnh: “Tôi đưa cô ấy đi trước, mọi người cứ tự nhiên.”
Mấy người nọ vội vàng gật đầu: “Được, được.”
“Chậc, Lý Thanh Tễ còn có những lúc thế này nhỉ….”
“Bộ váy của cô ta là mẫu thiết kế cao cấp của nhà X, tôi còn không mua được, hóa ra là ở chỗ cô ta.”
“Dù cô mua được thì có thể mặc vào được sao? Cô xem vòng eo thon thả của cô ta đi.”
“Này, đây là đang công kích cá nhân đấy.”
“Đừng nói vậy, dáng vẻ của Giang Nại thật sự rất xinh đẹp. Hiện tại tôi đã hiểu được Lý Thanh Tễ….”
“Có thôi đi không.” Giang Dao trừng mắt nhìn mấy người đang ríu rít trò chuyện bên cạnh: “Im miệng hết cho tôi đi.”
“…”
Lời nói im bặt, Giang Dao bỏ đi với sắc mặt lạnh lùng.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, mãi cho đến khi Giang Dao biến mất mới có người khẽ hừ một tiếng: “Không phải chúng ta chỉ đang nói sự thật thôi sao? Cô ta tức giận gì chứ.”
“Có thể không tức giận được sao? Cô ta ghét nhất là cô em gái này và Lý Thanh Tễ.”
“Nói cô ta ghét em gái của cô ta thì tôi tin, nhưng mà ghét Lý Thanh Tễ? Ha ha, tôi cảm thấy là do cô ta không chiếm được nên mới chuyển qua chán ghét đấy.”
“Cô nói hệt như những gì tôi đang nghĩ trong lòng, lúc trước tôi còn ngại nói ra.”
Mấy người bọn họ nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười chế giễu và khinh thường chạm ly với nhau.
Cuối cùng Giang Nại cũng chỉ ăn một miếng nhỏ, bởi vì bộ váy này thật sự bó hơi sát.
“Không ăn nữa, em no rồi.”
Lý Thanh Tễ: “No thật à?”
Giang Nại ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Là giả đó, nhưng mà em quyết định đợi sau khi kết thúc sẽ về nhà ăn.”
Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Được, vậy chúng ta về sớm một chút.”
“Vâng.”
Hai người nắm tay nhau đi vào, dọc đường đi, Lý Thanh Tễ sẽ thường xuyên đáp lại những người tới chào hỏi anh.
“Thanh Tễ, Giang Nại.” Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi hai người, Giang Nại nghe thấy giọng nói thì nhìn qua, lúc này mới nhận ra là người nhà họ Lý.
Ông bà nội và bố mẹ của Lý Thanh Tễ đều đang ở đó.
Trái tim Giang Nại hơi thắt lại, trong lòng có chút căng thẳng, từ sau khi cô trở mặt với nhà họ Giang lần trước, cô cũng chưa từng gặp lại người nhà họ Lý.
Dường như Lý Thanh Tễ cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dẫn cô qua đó.
Lý Thanh Tễ: “Ông nội, bà nội, bố mẹ.”
Giang Nại cũng theo sau lên tiếng chào hỏi bốn người.
Ông nội Lý Sùng Phong khẽ gật đầu, liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, không nói gì.
Bà nội Phó Dung Trân lại bước tới kéo Giang Nại đến bên cạnh: “Giang Nại à, gần đây chắc cháu bận rộn lắm đúng không, không thấy cháu về nhà ăn cơm.”
Giang Nại: “Cháu xin lỗi……. bà nội.”
“Không sao, không sao cả, thanh niên các cháu chắc là rất bận rộn. Nhưng bà nội rất nhớ hai đứa, nếu như cuối tuần có thời gian rảnh thì về nhà ăn cơm, bà nội sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu.”
Giang Nại vốn tưởng rằng thái độ của bà nội sẽ thay đổi, nhưng bà ấy lại không như vậy, vẫn đối xử với cô rất nhiệt tình.
Trong lòng cô rất vui vẻ, bởi vì thật ra trong số người nhà của Lý Thanh Tễ, người cô yêu thích nhất chính là Phó Dung Trân.
Cô gật đầu: “Được ạ, cảm ơn bà nội.”
“Không cần cảm ơn, chúng ta là người một nhà, nói cảm ơn gì chứ.”
“Được rồi, buổi đấu giá bên trong sắp bắt đầu rồi, vào trong đi.” Lý Sùng Phong vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, xoay người đi vào trong.
Phó Dung Trân buông tay Giang Nại ra: “Thanh Tễ, chăm sóc Giang Nại cho tốt đó.”
Lý Thanh Tễ: “Cháu biết rồi, bà nội.”
Nhóm người lớn đi trước, một lúc sau Lý Thanh Tễ và Giang Nại cũng vào trong.
Buổi tiệc từ thiện tối nay sẽ tập trung vào việc đấu giá, tất cả những vật phẩm đều từ các bộ sưu tập cá nhân, số tiền thu được từ buổi đấu giá hôm nay sẽ được sử dụng cho các dự án từ thiện.
Lý Thanh Tễ và Giang Nại ngồi xuống, không lâu sau thì buổi đấu giá bắt đầu.
Những món đầu tiên là đồ cổ và bảo vật thời Trung Quốc cận đại, Giang Nại không có hiểu biết gì về những thứ này nhưng lại rất tò mò, cho nên quan sát vô cùng nghiêm túc, lắng nghe những người có mặt giơ bảng ra giá, có vài món được ra giá rất cao, vượt xa giá trị của bản thân món đồ.
“Bức tranh này thật sự đắt tiền thế sao?” Giang Nại thấp giọng hỏi.
Lý Thanh Tễ: “Không phải, nhưng bởi vì một phần tính chất của hôm nay là từ thiện, cho nên trong rất nhiều trường hợp người mua sẽ ra giá cao hơn, tương đương với quyên góp.”
“À….em hiểu rồi.”
Sau các món đồ cổ và bảo vật thì đến trang sức bằng ngọc bích, Giang Nại nhìn thấy mẹ của Lý Thanh Tễ giơ bảng lên, dùng giá cao mua được món đồ này.
Qua một lượt các món trang sức, ở giữa trung tâm sân khấu xuất hiện một viên kim cương.
Lý Thanh Tễ dẫn Giang Nại đến bàn đặt thức ăn gần đó.
“Ăn chút đồ ngọt nhé?”
Giang Nại khẽ ho một tiếng, đến gần anh rồi nói: “Thật ra em muốn ăn, nhưng lại sợ ăn rồi sẽ không ổn, chất liệu của chiếc váy này rất dễ làm lộ bụng.”
Lý Thanh Tễ mỉm cười: “Giang Nại, không để đói bụng vẫn ổn hơn.”
Anh lấy đ ĩa bánh nhỏ đưa cho cô: “Ăn đi.”
Trông rất ngon miệng…..
Giang Nại không nhịn được, cầm lấy đ ĩa bánh và nĩa, dè dặt nói: “Vậy em chỉ ăn một miếng thôi.”
Lý Thanh Tễ dùng ánh mắt thích thú nhìn cô: “Ăn mấy miếng cũng được.”
Cách đó không xa có mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy đang đứng bên cạnh cửa sổ đã nhìn về phía này được một lúc lâu.
“Xem ra những lời Hứa Ngôn nói lúc trước đều là sự thật, Lý Thanh Tễ và Giang Nại sẽ không ly hôn.”
“Mấy hôm trước tôi đã nói với cô rồi mà? Có một buổi tối bạn tôi ra ngoài ăn cơm thì gặp được hai người họ, trông quan hệ rất tốt. Thậm chí cô ấy còn tỏ rõ ý định của mình, nhưng mà ngay cả Wechat Lý Thanh Tễ cũng không đồng ý kết bạn với cô ấy.”
“Dao Dao, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải trước đó cô đã nói nếu Giang Nại không có thân phận của nhà cô ủng hộ, bọn họ chắc chắn sẽ chia tay sao?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt Giang Dao tái nhợt, vốn dĩ cô ta không hề muốn đến bữa tiệc tối nay, nhưng mẹ cô ta nhất quyết bảo cô ta đến, không ngờ vừa đến lại gặp phải Giang Nại và Lý Thanh Tễ ở đây.
“Này, Lý Thanh Tễ thật sự thích Giang Nại đúng không?”
“Tôi cảm thấy là vậy.”
“Trước kia tôi gặp Lý Thanh Tễ đều là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng mà lúc anh ta ở trước mặt Giang Nại lại khác.”
Một vài người tranh giành, sau vài lần đã trở thành cuộc chiến giữa hai người.
Giá cả cũng đã lên đến chín trăm vạn đô la, hành động của hai người kia hơi chậm lại, chín trăm hai mươi, chín trăm năm mươi, rốt cuộc dừng lại ở mức chín trăm năm mươi, một người trong đó đã dừng lại, xem ra đã từ bỏ.
Cô gái ra giá chín trăm năm mươi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân đã nắm chắc thắng lợi.
Tuy nhiên, ngay vào lúc mức giá cuối cùng được xác định thì đột nhiên có người giơ tay lên.
“Lý Thanh Tễ vậy mà lại đấu giá kim cương? Trước đây anh ta chưa bao giờ đấu giá những thứ như trang sức.”
Cách đó không xa có vài người đang nhỏ giọng thảo luận, có người nhanh chóng xen vào: “Không phải là muốn tặng cho vợ anh ta đó chứ?”
“….. Rất có thể, hình dạng giọt nước này rất hợp để làm đồ trang sức.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì sắp đến hôn lễ của hai người họ rồi, có thể dùng làm nhẫn kim cương đấy.”
“Thật không đấy.”
“Chịu chi thật! Chồng tôi cũng chưa bao giờ mua cho tôi nhẫn kim cương đắt tiền như vậy!”
“Còn nói ly hôn gì chứ…. Giang Dao kia mở miệng ra toàn ăn nói bậy bạ.”
…..
Tin tức Lý Thanh Tễ mua một viên kim cương màu xanh trong buổi đấu giá tại tiệc từ thiện nhanh chóng được lan truyền.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán thì đương sự đã kéo theo vợ rời đi vào giữa buổi đấu giá.
Hôm nay là thứ Bảy, nhưng trên con đường dẫn ra phòng tiệc không có nhiều người qua lại.
Hai người cũng không lên xe mà đi dọc theo con đường này về phía trước.
Lý Thanh Tễ cởi áo khoác tây trang ra, vắt trên khuỷu tay, tay còn lại nắm tay Giang Nại.
“Anh là đột nhiên nảy ra ý tưởng này, hay là….. đã nghĩ đến từ lâu rồi?” Giang Nại vẫn không nhịn được hỏi.
Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn cô nói: “Anh biết tối nay sẽ có viên kim cương này.”
“Vậy anh đã sớm nghĩ đến 1205…”
Lý Thanh Tễ nói: “Chuyện này cũng không phải nghĩ đến trước, dù sao anh cũng không biết rốt cuộc người khác sẽ ra giá bao nhiêu.”
“…”
“Không thích à?”
Giang Nại sờ mũi, thấp giọng nói: “Đắt như vậy, ai mà không thích…”
Khóe môi Lý Thanh Tễ khẽ nhếch lên: “Em thích thì cũng đáng giá.”
Giang Nại liếc nhìn anh.
Cô thích, nhưng không phải vì viên kim cương này, mà là…. cảm giác được đối xử một cách nâng niu và trân trọng.
Kể từ khi bố mẹ đều rời đi, Lý Thanh Tễ là người duy nhất quý trọng cô như vậy.
“Đói lắm rồi phải không?” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại che đậy sự mãnh liệt trong mắt, gật đầu.
Lý Thanh Tễ: “Em muốn ăn gì, bây giờ chúng ta có thể đi ăn.”
Giang Nại suy nghĩ: “Bây giờ em rất muốn ăn hoành thánh, loại cho thật nhiều dấm chua và thật cay.”
“1205.”
Cô gái ra giá chín trăm năm mươi giật mình, lập tức nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện tranh giành, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, giống như vẫn luôn kiểm tra giới hạn của mọi người đối với viên kim cương này, sau đó trực tiếp chen vào, ra một cái giá cao.
Những người khác cũng xôn xao, đều nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở hàng thứ ba.
Đương nhiên người kinh ngạc nhất vẫn là người đang ngồi bên cạnh người đàn ông đó – Giang Nại.
Giang Nại thật không ngờ Lý Thanh Tễ sẽ tham gia vào cuộc vui tranh giành viên kim cương này.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lý Thanh Tễ, người nọ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không nói gì thêm.
Trên sân khấu, sau khi người đấu giá nhận được cái giá này thì lập tức bắt đầu xác nhận cuối cùng, cô gái lúc trước ra giá chín trăm năm mươi vạn cũng cắn chặt răng, bây giờ Lý Thanh Tễ đột nhiên nâng giá lên hơn một ngàn vạn, cô ta cũng cảm thấy khó nuốt.
Hơn nữa, cô ta cũng nhận ra Lý Thanh Tễ, cô ta chắc chắn nếu như mình theo đến cùng, anh sẽ lại tăng giá.
Vì vậy, cô ta cũng không lên tiếng nữa, người đấu giá gõ bàn chốt giá cuối cùng.
Viên kim cương xanh được Lý Thanh Tễ bỏ vào túi.
Sau khi kết cục đã định, Giang Nại vẫn còn chút mơ hồ.
“Kích thước khá phù hợp.”
Giang Nại chậm rãi quay đầu lại nhìn Lý Thanh Tễ: “Hả?!”
Lý Thanh Tễ nói: “Ý anh là, kích thước rất phù hợp để làm thành một chiếc nhẫn kim cương.”
Nhẫn kim cương……
Giang Nại trợn mắt: “Anh có ý gì?”
Lý Thanh Tễ nói: “Chúng ta kết hôn, ngoại trừ nhẫn đôi ra thì anh còn thiếu em một chiếc nhẫn kim cương, hôm nay đúng lúc gặp được thứ thích hợp.”
Giang Nại sững sờ tại chỗ, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động, trong lúc ngơ ngác, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.
1205……
Con số này, không phải là ngày sinh nhật của cô sao?
“Lý Thanh Tễ, anh đang nghĩ gì vậy?”
Lý Thanh Tễ nắm lấy tay cô, ánh mắt trong veo: “Những gì anh vừa nói chính là những gì anh đang nghĩ.”
“Không phải, giá của viên kim cương này….”
“Yên tâm đi, không lỗ đâu. Năm ngoái có một viên kim cương màu xanh 11ct có chất lượng tương tự đã được bán đấu giá ở Hongkong với giá hơn hai ngàn năm trăm vạn đô la. Hơn nữa, đây không phải là để làm từ thiện sao?”
Nó có đáng giá hay không không phải vấn đề.
Mà trọng điểm chính là, anh mua một viên kim cương đắt tiền như vậy để làm nhẫn kim cương cho cô?
Màu xanh lam.
“Đây là viên kim cương màu xanh mà bà Lưu Phượng Ninh đã vô cùng trân trọng trong suốt cuộc đời mình. Lúc còn sống, bà đã quyên tặng viên kim cương này, sau đó còn bày tỏ sẽ dùng tất cả số tiền thu được giúp đỡ trẻ em nghèo trên khắp Trung Quốc, đảm bảo cho sự phát triển và giáo dục của các em. Viên kim cương màu xanh này vào khoảng 5.2 ct, là viên kim cương type II-B đã được GIA công nhận, có độ trong suốt thuộc loại vs1(*)…”
(*) Ct (carat): Trọng lượng của kim cương; Type II-B chỉ những viên kim cương chứa nhiều thành phần Boron, có thể hấp thụ ánh sáng và khiến kim cương phát ra ánh sáng màu xanh lam hoặc xám; GIA – Gemological Institute of America (Viện đá quý Hoa Kỳ); VS1 chỉ những viên kim cương gần như không chứa tạp chất.
Lưu Phượng Ninh….
Giang Nại biết người này, bà ấy là một doanh nhân rất nổi tiếng ở thế kỷ trước, cũng là một người rất thích sưu tập kim cương.
Thật không ngờ đồ do bà ấy sưu tập lại xuất hiện trong buổi đấu giá lần này.
“Màu xanh đó nhìn rất đẹp.” Giang Nại rất thích màu xanh lam, khi nhìn thấy viên kim cương có màu sắc này, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Viên kim cương do Lưu Phượng Ninh ủy thác này có giá khởi điểm là sáu trăm vạn đô la, mức giá này thật ra đã thấp hơn rất nhiều so với giá mà bà ấy mua được từ người khác, đúng là một món hời.
Cho nên ngay sau đó đã có một số người có hiểu biết giơ bản lên, đẩy giá lên bảy trăm vạn đô la.
Sau đó có rất nhiều người theo sau.
Bảy trăm rưỡi, tám trăm, tám trăm hai, tám trăm rưỡi….
Giang Nại nghe thấy con số không ngừng tăng lên, còn là đô la, âm thầm cảm thấy không nói nên lời.
Giây trước còn là một viên kim cương có giá trị xa xỉ, giây tiếp theo lại là hoành thánh khác một trời một vực.
Giang Nại nói xong cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nhưng Lý Thanh Tễ lại dung túng cô: “Vậy thì ăn hoành thánh.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Lý Thanh Tễ lấy điện thoại ra xem bản đồ: “Đúng lúc cách đây hai trăm mét có một con phố có rất nhiều quán ăn, trong đó có một quán hoành thánh, là quán này.”
Anh đưa cho cô xem.
Hai mắt Giang Nại sáng lên: “Quán này được đó, em đã từng gọi đồ ăn của bọn họ giao đến công ty, ăn rất ngon.”
“Vậy thì đi thôi.” Lý Thanh Tễ liếc nhìn đôi giày của cô: “Hơi cao, còn đi được không?”
Vừa rồi đã đi được một lúc, thật ra cô đang cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hoành thánh ở ngay trước mắt, cô phải ăn bằng được.
“Cởi giày ra rồi đi được không?”
Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài: “Cầm áo giúp anh.”
Giang Nại vô thức cầm lấy áo khoác của anh, đang định hỏi anh có chuyện gì thì Lý Thanh Tễ đột nhiên bế cô lên.
Giang Nại kêu lên một tiếng, vội vàng muốn xuống.
Nhưng Lý Thanh Tễ vẫn thản nhiên bế cô đi về phía trước, không cho phép từ chối: “Đoạn đường này không có người, đợi đến phía trước đông người hơn anh sẽ thả em xuống.”
Gió đêm thổi đến, ánh đèn đường sáng rực. Ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến đường nét gương mặt của anh trở nên vô cùng rõ ràng.
Trầm tĩnh lại dịu dàng.
Dường như người này chính là Lý Thanh Tễ chỉ thuộc về mình cô.
Trái tim Giang Nại mềm nhũn, cô ôm lấy cổ anh, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh.
Vầng trán cao rộng, lông mi thật dày, sóng mũi cao thẳng….
Giang Nại nhìn một lúc, ma xui quỷ khiến tiến lại gần, hôn lên má anh.
Âm thanh đặc biệt vang dội trên con đường yên tĩnh.
Bước chân của Lý Thanh Tễ hơi khựng lại rồi dừng hẳn.
Hai má Giang Nại đỏ bừng, nhưng không hiểu sao lại trở nên gan dạ: “Lý Thanh Tễ.”
“Ừm?”
“Anh rất đẹp trai.”
Lý Thanh Tễ có chút sửng sốt, rũ mắt nhìn cô.
Giang Nại hơi nhếch môi lên, tựa vào vai anh: “Em rất thích…”