Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mây đen quay cuồng, phía chân trời như bị mực nhuộm đẫm. Trong tầng mây như chì kia, tia chớp như những con rắn uốn lượn giống như muốn hạ xuống một trận mưa to. Bầu không khí yên tĩnh như có thể đóng băng, không có gió, phảng phất như không gợi nổi mặt nước.
Hơn mười thiếu niên thiếu nữ mặc quần áo vải bố đi trên sơn đạo gập ghềnh, bọn họ cúi đầu, gấp rút lên đường giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú gì vậy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
“Nhanh lên chút! Sắp tới giờ rồi!”
“Chỉ còn có hai khắc*.”
*30p
Bên trong đội ngũ nhốn nháo nói, vài đứa trẻ gấp đến mức trên mặt toàn là mồ hôi, bọn chúng không ngừng tăng tốc để xuyên qua sơn đạo này, nhưng sơn đạo này giống như vĩnh viễn sẽ không đi hết, nhìn mãi không tới điểm cuối.
Bốn phía là vách núi cao ngất chọc mây, chỉ có một sơn đạo nhỏ hẹp ở giữa vách để mấy đứa nhỏ đi. Không bao lâu đã có rất nhiều thiếu nữ kiệt sức ngã xuống, thế nhưng vẫn có rất nhiều người cắn răng cố gắng đi về phía trước.
“Đùng đoàng –”
Một tia sét to tựa vại nước chém thẳng xuống phía trước đội ngũ, tạo thành một hố to trên mặt đất. Trên bầu trời vang dội tiếng sấm, từng mảng chớp rạch chiếu sáng cả khoảng trời cũng khiến thiếu niên cao cao đi đầu hoảng sợ run rẩy.
“Ta không đi! Ta không đi nữa! Sấm này mà đánh xuống thì sẽ chết mất!”
“Ta cũng không đi, ta không muốn tu tiên nữa, ta không muốn gia nhập Thái Hoa Sơn, ta muốn kết thúc thí luyện!”
“Ta cũng muốn kết thúc thí luyện!”
Chỉ cần nói bốn chữ “kết thúc thí luyện”, trên người những đứa trẻ đó sẽ xuất hiện ánh sáng bạc, nhanh chóng biến mất trên sơn đạo. Mà những người còn lại lại nhanh chóng rảo bước, tiếp tục thí luyện.
Thái Hoa Sơn là đệ nhất tông môn trong Tu Chân giới, cứ mười năm mở sơn môn một lần, nhận hài đồng dưới mười lăm tuổi khắp nơi trên thiên hạ tới thí luyện. Chỉ cần thông qua ba vòng thí luyện, mấy đứa trẻ phổ thông này có thể đạt được cơ hội tiến vào Thái Hoa Sơn, thậm chí từ đây một bước lên trời, trở thành tiên nhân được kính ngưỡng nhất trong lòng đám phàm nhân.
Trong ba vòng thí luyện ở Thái Hoa Sơn, hai vòng trước không có nguy hiểm, nhưng “Lôi Đình lộ” cuối cùng này lần nào cũng có hài đồng bỏ mạng. Sấm sét ở đây đều là sấm sét thật, lấy thân thể người thường của mấy đứa trẻ này, bị đánh trúng chắc chắn sẽ chết, hơn nữa đi qua “Lôi Đình lộ” còn giới hạn về thời gian, nếu vượt quá thời gian vẫn sẽ tính là không thông qua thí luyện.
Còn lại một khắc cuối cùng, trên Lôi Đình lộ chỉ còn lại có ba mươi mốt hài đồng.
Bọn nó cách đích hơn một dặm, nhưng sấm sét lại càng ngày càng hung mãnh, mỗi một lần đánh xuống đều rung chuyển đất trời, giống như có thể cắt đôi một ngọn núi.
Một cô bé trong đội ngũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khiếp đảm nói: “Thần ca ca, chúng ta từ bỏ được không, sấm sét này sẽ đánh chết người ……”
Đi ở phía trước cô bé là một thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, nghe lời này, thiếu niên quay đầu nhìn cô bé.
Thiếu niên này diện mạo không tính là anh tuấn, nhưng lại rất dễ nhìn. Trong ánh mắt nó lấp lóe tia khôn khéo, vẻ mặt cổ quái nhìn cô bé trước mắt, cuối cùng bỗng nhiên nở nụ cười: “Muội cũng quá nhát gan, yên tâm đi, chúng ta đều có thể thành tiên, ngươi nắm lấy tay ta đi về phía trước là được.”
Cô bé kia còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của thiếu niên, cô đành phải nuốt lời nói vào trong bụng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc bọn nhỏ tiếp tục đi về phía trước, một tia sét to ầm vang đánh xuống, thẳng tắp bổ tới người thiếu niên. Đứa bé gái sợ run lên, thế nhưng không biết lấy dũng khí từ đâu, dang hai tay chắn trước người thiếu niên, hô lớn: “Thần ca ca cẩn thận!”
Lúc tia sét chỉ còn cách khoảng mười mét, đứa bé gái không nhìn thấy thiếu niên được mình bảo vệ phía sau lại đang nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt như đã biết trước. Trong mắt nó đều là đắc ý và chờ mong, phảng phất như đang áp chế nội tâm rục rịch.
Nhưng ngay khi tia sét kia sắp bổ xuống người đứa bé gái thì một đạo kiếm quang màu xanh phá không mà đến!
Kiếm khí sắc bén va chạm lên sấm sét hung hãn, tóe ra lửa bạc. Kiếm quang kia băng lãnh vô tình, đâm thủng tia sét, kiếm quang màu xanh chậm rãi xuyên qua, chấn động khiến đám hài đồng đều ngã nhào xuống đất, tia sét cũng tan biến.
Ba mươi mốt người mở to hai mắt, kinh hãi nhìn người bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung kia.
Ở giữa vách núi ngàn vạn trượng, một tiên nhân mặc bạch y dài đứng giữa vô số sấm sét, lạnh nhạt buông mi nhìn nhóm thí luyện giả đang ngồi bệt dưới đất.
Mắt phượng mi dài, mũi thẳng môi mỏng, đuôi mắt hẹp dài hơi nâng lên, giống như mực tàu lan trên giấy khiến đám hài đồng đều nín thở. Tóc đen không gió tự động, bay múa trong không trung, phía sau là chớp rạch như rắn nhưng người này lại không để ý mà lấy thân thể mình ra ngăn cản trăm ngàn sấm sét, mà việc duy nhất y làm là: Rũ mắt nhàn nhạt nhìn đám hài đồng.
Quả nhiên là cao quý xuất trần, tuấn tú tú nhã vô cùng!
Lại một tia sét hung ác giáng xuống, y nâng kiếm đánh tan. Trường kiếm trắng bạc múa trên không trung, đẹp đẽ không tả xiết, thanh kiếm kia dần dần thu nhỏ lại hóa thành một dòng sáng trắng, vèo một cái chui vào mi tâm người nọ để lại một hoa văn trắng bạc.
Trên Lôi Đình lộ không ai dám lên tiếng.
Lúc này đã quá thời gian thí luyện, nhưng không ai nhớ tới vấn đề này.
Không qua bao lâu, ba tu sĩ mặc trường bào màu trắng vội vã bay tới, vừa thấy người nọ liền hành lễ, hô: “Lạc sư huynh.”
Lạc Tiệm Thanh vuốt cằm, gật đầu với ba người. Sau đó y quay đầu nhìn về phía vài hài đồng ở Lôi Đình lộ, nhìn quét một vòng nhanh chóng phát hiện một đôi thí luyện giả trông như anh em.
Tu sĩ bên cạnh thấy thế lập tức nhỏ giọng nói: “Thiếu niên này tên là Lý Tu Thần, năm nay mười bốn, căn cốt bình thường. Đứa bé gái kia tên là Liễu Tiêu Tiêu, năm nay chín tuổi, căn cốt xem như tam phẩm.” Lời nói vừa dứt, lại nói tiếp: “Lạc sư huynh, Lôi Đình lộ hôm nay không biết bị làm sao, độ khó tăng vọt, nếu không phải ngài tới sớm, e rằng cô bé kia sẽ vô tội chết ở đây.”
Thái Hoa Sơn mười năm mở sơn môn một lần nhưng không phải lần nào cũng tuyển nhận được đồ đệ. Căn cốt tam phẩm tuy kém nhất phẩm và nhị phẩm nhưng cũng được coi là có tiềm chất tu tiên hơn so với người bình thường, theo lý thuyết là có thể tiến vào Thái Hoa Sơn tu tiên.
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy, ánh mắt nhẹ bẫng nhìn đôi anh em kia, sau đó quay đầu mở miệng nói: “Ta trùng hợp quay về tông môn, chỉ là thuận tiện mà thôi. Chuyện Lôi Đình lộ còn cần các ngươi cẩn thận thẩm tra, không thể lại xuất hiện sai lầm.”
Giọng nói như tiếng đàn, ngọc chạm lên dây, trầm thấp động nhân.
Ba người kia lập tức gật đầu tuân mệnh.
Một lát sau, Lạc Tiệm Thanh ngự kiếm rời đi, chớp mắt đã rời khỏi Lôi Đình lộ.
Người nọ vừa đi, trời đất như khôi phục về dáng vẻ vốn có, không còn hơi thở áp bách kinh hoàng kia nữa.
Liễu Tiêu Tiêu nuốt nước miếng một cái, kéo tay áo Lý Tu Thần, cẩn thận dè chừng nói: “Thần ca ca, bộ dạng tỷ tỷ kia thật là đẹp mắt, tiên nhân…… có phải tiên nhân đều dễ nhìn như vậy không?”
Sắc mặt Lý Tu Thần âm trầm như nước, không đáp lại.
Cô bé kia không phát hiện sự khác thường từ Lý Tu Thần, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp kia chính là người Thái Hoa Sơn sao? Thần ca ca, chúng ta nhất định phải gia nhập Thái Hoa Sơn, nàng đã cứu chúng ta, chúng ta cần phải cám ơn nàng.”
“Đi thôi.” Lý Tu Thần lạnh giọng nói.
Liễu Tiêu Tiêu hít một hơi: “Thần ca ca, ngươi kéo đau ta.”
Lý Tu Thần chậm rãi thả lỏng tay, đầu tiên là quay đầu nhìn cô bé bên cạnh, sau đó nâng bước tiếp tục đi về phía trước. Đứa bé kia hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nói thầm một câu “Chẳng lẽ Thần ca ca còn chưa tỉnh táo lại?”, sau đó nhanh chóng đi theo.
— Không đúng! Tất cả đều không đúng!
Cô bé kia vĩnh viễn không biết, sinh mệnh của mình vốn nên ngừng ở đây, ngăn hộ tia sét kia cho Thần ca ca mà mình thích nhất.
Lôi Đình lộ phát sinh khác thường, độ khó tăng vọt, Lý Tu Thần căn cốt bình thường suýt chút nữa bị Lôi Đình đánh chết, lại được muội muội Liễu Tiêu Tiêu thanh mai trúc mã cứu. Liễu Tiêu Tiêu hương tiêu ngọc vẫn, Lý Tu Thần thống khổ gào khóc, cảnh tượng này được các tu sĩ Thái Hoa Sơn nhìn thấy, quyết định phá luật thu thiếu niên căn cốt bình thường này vào sơn môn.
— Đoạn trên chính là tình tiết mở đầu của [Cầu Tiên].
Ba năm trước, Lý Tu Thần không tên là Lý Tu Thần, một chuyện ngoài ý muốn khiến gã xuyên đến [Cầu Tiên]. Khi phát hiện mình xuyên thành Lý Tu Thần, gã kích động không thôi.
Lý Tu Thần! Nhân vật chính của [Cầu Tiên]! Có được bàn tay vàng siêu cấp vô địch! Chính là con đẻ của vị diện này!
Ba năm qua, gã dựa theo tình tiết trong trí nhớ của mình thành thành thật thật mà sống, sau đó mang theo muội muội Liễu Tiêu Tiêu nhà hàng xóm tới tham gia thí luyện Thái Hoa Sơn. Gã đã sớm chuẩn bị tinh thần hi sinh con nhóc này để mình vào sơn môn.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại khác? Rốt cuộc là chỗ nào xuất hiện vấn đề?
Vì sao Lạc Tiệm Thanh lại xuất hiện!
Giờ này khắc này, bạch y tiên nhân bị hiểu lầm là “đại tỷ tỷ” đã bay khỏi Lôi Đình lộ từ lâu, chân chính bước vào sơn môn Thái Hoa Sơn. Các sư huynh đệ nhiệt tình chào hỏi y, y đều ôn hòa đáp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ấm áp, mỹ lệ như nữ tử, rực rỡ mà dịu nhẹ như hoa nở bốn mùa.
Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh đi về phòng, y lại nặng nề đóng sầm cửa phòng lại.
Ý cười trên mặt biến mất không còn một mảnh, Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng quay đầu nhìn cái bàn cách đó không xa, con ngươi nhíu lại, một quyển sách thật dày nhanh chóng bay đến tay y. Trên bìa quyển sách kia là hai chữ mạnh mẽ rõ ràng —
[Cầu Tiên]
Lạc Tiệm Thanh, thủ đồ Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn, đại đệ tử quan môn của đệ nhất Tu Chân giới. Người ghen ghét sư đệ Lý Tu Thần mà phản bội sư môn, trở thành ma đầu một đời. Nhiều năm sau, Lạc Tiệm Thanh bị Lý Tu Thần mang người đuổi giết, trải qua ác chiến mười ngày mười đêm, chết dưới kiếm Lý Tu Thần, có thể nói là chết xứng đáng, hả lòng hả dạ!
Thế nhưng hiện tại……
Lạc Tiệm Thanh nhếch môi cười khẽ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai chữ “Cầu Tiên” lấp lánh trên quyển sách kia.
“Lạc Tiệm Thanh ta đã trở lại.”