Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
  3. Chương 12
Trước /163 Sau

Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vừa dứt lời, một dòng linh lực hùng hậu công kích về phía Lạc Tiệm Thanh.

Khi nghe tới ba chữ “ngươi là yêu”, đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, theo phản xạ lấy ra Thanh Trúc tán trong nạp giới. Linh lực mãnh liệt công kích lên Thanh Trúc tán, vậy mà khiến Thanh Trúc tán gãy một nan!

Thấy thế, chuông cảnh báo trong lòng Lạc Tiệm Thanh vang lên, lập tức rút kiếm nghênh chiến.

Trong mảnh không gian hỗn độn không ánh sáng, Lạc Tiệm Thanh nhắm hai mắt cẩn thận lắng nghe, rút kiếm chặn lại công kích xung quanh. Toàn bộ công kích của đối phương đều đánh lên Thanh Trúc tán, mà công kích của Lạc Tiệm Thanh lại đánh lên không khí, hoàn toàn không đánh trúng đối phương.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Những công kích kia mặc dù không mạnh như lúc đầu, một chiêu làm gãy một nan Thanh Trúc tán, nhưng trong vòng mười chiêu cũng làm gãy một nan ô. Cho dù hiện tại Lạc Tiệm Thanh không đau lòng cho cái ô này nhưng y cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị đối phương bức đến đường cùng.

Loại công kích này ít nhất là một vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là hậu kỳ đại viên mãn!

Trong đầu nhanh chóng phân tích, Lạc Tiệm Thanh một bên gian nan đánh trả, một bên suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Y cũng không tin mình là yêu. Nhân – yêu từ xưa tới nay không đội trời chung, nếu như ngay cả Huyền Linh Tử tôn giả Hóa Thần kỳ cũng không nhìn ra y là yêu, còn thu y làm đồ đệ, thứ trong di tích này tuyệt đối không thể phát hiện y là yêu.

Vậy vấn đề là từ đâu…

“Viên yêu đan kia?!”

Lạc Tiệm Thanh cầm ô dừng lại công kích, không để ý tới công kích của đối phương, cao giọng hô: “Tiền bối! Tại hạ không phải yêu!”

Trong giọng nói mang theo một ít linh lực, truyền cực xa, rốt cục cũng làm cho công kích dừng lại. Chỉ nghe thanh âm kia khàn khàn khó nghe như trước, thì thào lẩm bẩm: “Là yêu, là yêu, là yêu…”

Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy ra một viên yêu đan màu tím từ trong nạp giới, cung kính nói: “Tiền bối, đây là một viên nội đan yêu thú cấp sáu tại hạ vừa lấy được ở cánh đồng hoang vu vạn trượng. Trên thực tế, lúc trước tại hạ còn giết mấy trăm yêu thú, cũng đều lấy nội đan của chúng, ngài có hiểu lầm gì không?”

Trong không gian hỗn độn yên lặng một lúc, trong lòng Lạc Tiệm Thanh cũng dần dần trầm tĩnh lại, ai ngờ đúng lúc này thanh âm kia lại trở nên bén nhọn, thét chói tai: “Ngươi là yêu! Ngươi là yêu! Ngươi là yêu!”

Lại là một trận công kích kéo đến đánh về phía Lạc Tiệm Thanh, cho dù Lạc Tiệm Thanh có Thanh Trúc tán có thể chống đỡ những công kích này, nhưng y không biết kẻ địch ở đâu nên không thể tấn công. Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy thanh âm này rất vô lý, dựa vào đâu nhận định y là yêu? Nếu y là yêu không phải các vị trưởng lão tôn giả ở Thái Hoa Sơn trở thành trò cười sao?

Mắt thấy Thanh Trúc tán lại gãy một nan, Lạc Tiệm Thanh cắn răng ném Thanh Trúc tán lên không trung. Màn sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống bao phủ Lạc Tiệm Thanh bên trong.

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh gõ mấy cái lên Sương Phù kiếm, trường kiếm liền chậm rãi bay khỏi lòng bàn tay của y, mũi kiếm hướng ra ngoài lơ lửng trên không trung. Hai tay Lạc Tiệm Thanh làm thủ quyết, từng đốm sáng xanh từ tay y bay ra, ánh sáng trên Sương Phù kiếm cũng càng thêm chói mắt.

Trong mảnh không gian hỗn độn này như có tiếng sấm rền vang.

Tốc độ thủ quyết của Lạc Tiệm Thanh nhanh hơn, Sương Phù kiếm cũng xoay tròn chờ đợi công kích kẻ địch. Lúc này, ánh sáng trên tay y ảm đạm đi vài phần, Lạc Tiệm Thanh không chút do dự giậm chân phải, một ngụm máu phun lên Sương Phù kiếm.

Nhất thời! Ánh sáng lại lóe lên!

Lạc Tiệm Thanh làm thủ quyết, bên môi chảy xuống một dòng máu.

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”

Một thanh kiếm phân ra làm chín xông về phía trước, Sương Phù kiếm hình thành hư ảnh, sấm sét từ chín tầng trời cũng ầm ầm đánh xuống. Bởi vì có Huyền Thiết vạn năm, Lôi Tinh ngàn năm đúc thành Sương Phù kiếm nên Lạc Tiệm Thanh mới có thể sử dụng hai lần Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên trong một ngày, nhưng giờ phút này linh lực y cũng đã khô kiệt, chỉ có thể dựa vào Thanh Trúc tán để bảo vệ mình.

Tia chớp tím bao trùm không gian, tia chớp kia như những con rắn bạc điên cuồng uốn lượn. Chín thanh kiếm cũng không tìm được đối tượng để công kích, bèn hình thành một kiếm trận đảo qua từng ngóc ngách trong không gian.

Lạc Tiệm Thanh đã hết cách, nếu như y không thể qua cửa thì chỉ đành bóp nát ngọc bài rời khỏi di tích này. Nhưng như vậy y không thể ám sát Lý Tu Thần, coi như đến không.

Tay phải Lạc Tiệm Thanh ôm ngực, cảm thấy linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt. Đáng tiếc là Tụ Linh đan khi y đối kháng với Mị Ảnh Yêu Hồ đã dùng hết, giờ phút này Lạc Tiệm Thanh chỉ có thể cười chua xót nhìn Sương Phù kiếm công kích mù quáng: “Chẳng lẽ… ta phải dừng ở đây sao?”

Ngay sau đó, ánh sáng trắng trên người Lạc Tiệm Thanh lóe lên, vừa mở mắt y đã tới một căn phòng đá!

Lạc Tiệm Thanh giật mình sững sờ đứng nguyên tại chỗ, phản ứng đầu tiên của y là kiểm tra Sương Phù kiếm. Sau khi cảm nhận được thanh kiếm này đang nhảy nhót trong thức hải của mình thì Lạc Tiệm Thanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, y nâng mắt nhìn, bỗng nhiên sửng sốt.

Lý Tu Thần nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lạc Tiệm Thanh cũng sửng sốt.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh khép hai ngón tay lại, kiếm khí màu xanh ngưng kết trên đầu ngón tay.

Lý Tu Thần đang ngồi trên một cái bồ đoàn, thấy thế hắn vội vàng bò dậy nôn nóng nói: “Ngươi… Ngươi thực sự muốn giết ta? Chúng ta đều cùng một chỗ, chúng ta là đồng hương mà! Ta cam đoan, dù về sau ta phải giết ngươi thì ta cũng sẽ không giết ngươi, ngươi tha cho ta đi!”

Lạc Tiệm Thanh híp mắt lại, mang theo kiếm khí đi về phía trước.

Lý Tu Thần lại nói: “Ta không tranh với ngươi, ta nhường vị trí nhân vật chính cho ngươi được không! Ngươi cũng biết ải thứ bảy là ải phần thưởng, ta không cần truyền thừa, ta cũng không lấy bảo vật, ta đưa hết cho ngươi. Sau này ta sẽ làm tiểu đệ của ngươi, đồ của ta đều là của ngươi.”

Lúc này đây, Lạc Tiệm Thanh đã đi tới trước mặt Lý Tu Thần, y cười lạnh nhìn người nọ, bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, trên Đoạn Tình nhai, cũng chính khuôn mặt này khinh miệt nhìn y.

Khi đó, Lý Tu Thần nói: “Lạc sư huynh, hôm nay ta sẽ gọi ngươi một tiếng sư huynh cuối cùng. Ngươi đã đọa nhập ma đạo, còn giết Nhị sư huynh và Lục sư huynh, có thể nói là Thiên Đạo không dung, làm xằng làm bậy. Hôm nay nếu ngươi chấp nhận tự kết liễu ở Đoạn Tình nhai thì xem ở tình nghĩa sư huynh đệ ngày xưa, ta sẽ xin các vị đạo hữu tha mạng cho ngươi, cho ngươi được chết toàn thây.”

Lý Tu Thần khi đó khoa trương làm càn thế nào, Lý Tu Thần hiện giờ lại càng hèn mọn thế ấy.

Nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt lấy lòng của Lý Tu Thần khiến Lạc Tiệm Thanh chán ghét vô cùng, nhưng y cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Kiếm khí lạnh lẽo chỉ về phía Lý Tu Thần, Lý Tu Thần đã bị dọa cho tái nhợt cả mặt.

Lúc này đây, Lạc Tiệm Thanh cầm Thanh Trúc tán che chắn cho mình, ngăn trở toàn bộ công kích từ bên ngoài.

Y lãnh đạm nhìn Lý Tu Thần trước mắt, ngón tay khẽ động, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng cười như chuông bạc vang lên trong thức hải: “Hi hi hi hi, nhân loại các ngươi còn có thể tự giết lẫn nhau? Tiểu lang quân ngươi thật hư, nhưng ta thích, hay là… ngươi dâng bản thân cho ta thì thế nào?”

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt, đau đớn đến xương từ trong thức hải truyền đến.

“A!!!”

Y đau đớn ôm đầu ngã xuống đất, Lý Tu Thần tranh thủ tránh ra chạy tới góc tường.

Một viên yêu đan màu tím từ trong nạp giới của Lạc Tiệm Thanh bay ra, sương mù tím tỏa ra bao phủ lấy tu sĩ áo xanh. Lý Tu Thần trố mắt nhìn một màn này, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đương nhiên không hiểu Lạc Tiệm Thanh lúc này phải chịu đau đớn thế nào.

Trong thức hải, Sương Phù kiếm phát ra kiếm ngâm sợ hãi lo lắng, một quầng sáng trắng đang đối kháng với khói mù tím từ ngoài xâm nhập vào. Lạc Tiệm Thanh thống khổ lăn lộn trên mặt đất, bụi đất dính lên áo bào xanh, mái tóc lộn xộn, một bên con ngươi vẫn bình thường, nhưng một bên con ngươi đã phủ tím.

“Tiểu lang quân, đừng cố nữa, hiện tại ngươi đã là đèn cạn dầu, không bằng để ta tới đi.”

“Đừng hòng!”

“Tiểu lang quân, ngươi cần gì phải cậy mạnh như thế.”

“Ngươi...”

Trên khuôn mặt tuấn mĩ đã phủ đầy mồ hôi, Lạc Tiệm Thanh thống khổ ôm đầu, trong con mắt tím chảy xuống một dòng máu.

Không biết qua bao lâu, Lý Tu Thần vẫn luôn trốn ở một góc nhìn, hắn nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Lạc Tiệm Thanh nằm trong đống khói tím, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng nức nở của Lạc Tiệm Thanh, thật lâu sau, Lý Tu Thần thấy đám mây khói tím kia tản bớt đi nhưng hắn vẫn trốn ở góc tường không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi hắn nghe thấy một tiếng than nhẹ ám muội.

Thanh âm kia thực sự quá mê người, Lý Tu Thần cứng đờ, tò mò đi tới.

Chỉ thấy trong không gian quẩn quanh mây tím, một thanh niên tuấn tú mĩ lệ tựa lên vách tường thở hổn hển. Đôi mắt phượng xinh đẹp ướt át, đôi môi đỏ như máu, hình dáng diễm lệ, đẹp không gì sánh được.

Lý Tu Thần hít sâu một hơi.

Cao ngạo khi là đại sư huynh Thái Hoa Sơn và tu sĩ Kim Đan vào thời khắc này biến mất không còn một mảnh, xinh đẹp chỉ thuộc về Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn nở rộ. Lý Tu Thần nhận ra, Lạc Tiệm Thanh nhất định là người đẹp nhất trong “Cầu Tiên”, cho dù là vị công chúa tộc người cá về sau hắn cưới e là cũng không thể bằng vị nhân vật phản diện này.

Lúc trước Lý Tu Thần không quá chú ý diện mạo Lạc Tiệm Thanh là vì người này quá mạnh, tính đến hiện tại hắn cũng không có thực lực đối kháng với người này. Nhưng bây giờ, Lạc Tiệm Thanh vô lực nằm trong đám mây tím, tóc đen phủ lên áo xanh, đôi mắt ướt át, hai má ửng hồng nhìn về phía trước.

Giờ khắc này, Lý Tu Thần đã hiểu cái gì gọi là đẹp không giới hạn!

Ngón tay Lý Tu Thần run rẩy, hắn muốn bước tới trước nhìn rõ thêm chút, nhưng chưa kịp cử động thì đám mây tím kia như có ý thức xông về phía hắn. Lý Tu Thần cảm thấy đám mây tím này nhìn rất quen, nhưng hiện tại lại không nhớ ra.

Chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh khàn giọng hét lên: “Không!!!”

Lý Tu Thần khó hiểu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, chỉ thấy người nọ mở to hai mắt, trong mắt toàn là tơ máu, thống khổ nhìn hắn và đám mây tím. Trong lúc chưa hiểu ra sao thì Lý Tu Thần bỗng thấy cả người nóng lên, một dòng lửa nóng chạy xuống dưới thân.

Đùng một tiếng, lý trí như bị thiêu thành tro.

Lý Tu Thần thở hổn hển, run rẩy nhìn tu sĩ tuấn mỹ nằm ở góc tường.

Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đã không thể mở to hơn được nữa, nhưng dù đang phẫn nộ cũng không thể che đi sự xinh đẹp. Một giọt mồ hôi từ trán Lạc Tiệm Thanh chảy xuống, lăn dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ chảy xuống cằm, cuối cùng chìm trong quần áo khiến người khác mơ màng.

Lý Tu Thần không kiềm nén được mà nuốt nước miếng, khàn khàn thì thầm: “Thật là đẹp…”

Lạc Tiệm Thanh lật tay ngưng kết ra một đạo kiếm khí đâm tới Lý Tu Thần. Ai ngờ kiếm khí kia lại lệch đi, chỉ sượt qua mặt Lý Tu Thần rồi đánh lên vách tường, biến mất.

“Thiên Đạo!!!”

Lạc Tiệm Thanh run rẩy ngăn chặn dục vọng trong thân thể, hận không thể lập tức lấy ngọc bài rời khỏi đây.

Yêu Hồ kia vừa rồi thừa dịp lúc linh lực y khô kiệt định đoạt xá thân thể y. Sau một hồi giằng co, Lạc Tiệm Thanh gần như liều chết mới giết chết ý thức của Yêu Hồ, đồng thời cũng bị trúng dục độc trong yêu đan. Nhưng Lạc Tiệm Thanh tuyệt đối không ngờ tới là Yêu Hồ kia trước khi chết còn phẫn nộ phóng khói tím về phía Lý Tu Thần cũng đang ở trong phòng đá.

Lời nói của Yêu Hồ trước khi chết như vang lên bên tai: “Nhân loại bẩn thỉu ghê tởm! Ngươi hãy nếm trải mùi vị nằm dưới thân nam nhân đi!”

Đạo kiếm khí vừa rồi đã là sức lực cuối cùng của Lạc Tiệm Thanh, linh lực y đã suy kiệt, không tới nửa canh giờ tuyệt đối không thể khôi phục. Sức lực để mở mắt cũng là do dục độc thúc đẩy, khỏi nói tới làm chuyện khác.

Nếu như nói dục độc trong khói yêu sẽ làm tiểu sư muội Kim Đan kỳ không thể tự kiềm chế, vậy thì dục độc trong yêu đan có thể khiến một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ không thể ngăn cản.

Giờ phút này Lạc Tiệm Thanh đã bị dục vọng điên cuồng cắn nuốt, thân thể y đang gào thét muốn người khác vuốt ve, nhưng chút lý trí còn sót lại lại để y trơ mắt nhìn Lý Tu Thần đi đến gần, cởi đai lưng của y, ánh mắt liên tục di chuyển từ mặt đến người y, sau đó chậm rãi cúi đầu.

“Lý Tu Thần... ta sẽ giết ngươi, đời này… ta sẽ giết ngươi!”

Bên môi chảy ra tơ máu, Lạc Tiệm Thanh dùng hết sức lực để nói những lời này, từng câu nói ra lại có máu từ miệng chảy xuống.

Lý Tu Thần sao có thể nghe lọt những lời này, ánh mắt tham lam của hắn lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp kia, cuối cùng nhìn tới nốt chu sa diễm lệ trên mi tâm y. Nốt chu sa đỏ rực như sắp bốc cháy khiến Lý Tu Thần nhìn hồi lâu. Một lát sau hắn không kìm lòng được mà cúi đầu muốn hôn lên đôi môi căng mọng kia.

Trên mặt Lạc Tiệm Thanh đều là căm giận và nhục nhã, y có thể cảm nhận được hơi thở của tên ác nhân Lý Tu Thần này, y mở to hai mắt, y không muốn nhắm mắt, y phải vĩnh viễn nhớ những chuyện này, phải nhớ kĩ vũ nhục người này mang đến, sau đó trả lại gấp trăm triệu lần!

Môi và môi chỉ cách không tới một tấc, hơi thở của Lý Tu Thần cũng đã phả lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia.

Ngay giây phút đó, ánh sáng vàng lóe lên.

Rầm!

Lý Tu Thần bị hất đập lên vách tường, thanh âm thanh lãnh xen lẫn phẫn nộ, khẩn trương, sợ hãi vang lên trong phòng đá nhỏ hẹp: “Nếu ngươi dám bước tới một bước, ta nhất định không tiếc hết thảy mà băm thây ngươi vạn đoạn!”

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bồi Hồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net