Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
  3. Chương 134
Trước /163 Sau

Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 134

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ba vạn năm trước, Cửu Liên tôn giả đoạt Thiên thất bại, liên lụy Mặc Thanh, Thương Nhược Yêu tôn và hơn trăm vị đại năng tuyệt thế hồn phi phách tán. Từ đó về sau bọn họ biến mất khỏi đất trời này, bọn họ là vạn vật thế gian, nhưng thế gian vạn vật lại không còn là bọn họ.

Nhưng bọn họ không phải biến mất vĩnh viễn.

Khi đất trời hợp nhất, vạn vật sống lại thì bọn họ cũng sẽ sống lại, sống trong một thế giới hoàn toàn mới.

Đây cũng là luân hồi!

Đoạt thứ bảy trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, đoạt vạn vật luân hồi!

Thiên Đạo dùng ngũ pháp để khống chế sinh linh trên thế gian, sau đó lấy năm tháng và luân hồi để khống chế vạn vật thế gian.

Sinh linh là một trong vạn vật, còn có rất nhiều thứ nhìn tưởng không có luân hồi, lại vẫn sẽ là một phần trong Luân Hồi.

Nói thí dụ như một luồng gió, nó nhẹ nhàng thổi qua đây, va vào đá rồi biến mất, nhưng nó cũng có luân hồi thuộc về mình. Có lẽ chỉ ngay sau đó nó sẽ hóa thành một cơn gió khác, nó vẫn tồn tại, chỉ cần sợi dây đỏ còn đó nó sẽ mãi mãi trường tồn.

Đại lục Huyền Thiên có lịch sử lâu đời, lâu đến nỗi không ai biết đại lục này xuất hiện từ bao giờ. Nhưng trên đời này không có thứ gì là vĩnh viễn cả, không vào Tiên giới, Nhân tộc sẽ diệt vong, Yêu tộc cũng sẽ diệt vong, đại lục Huyền Thiên một ngày nào đó cũng sẽ đi đến chặng cuối, đất trời hợp lại hóa thành một sợi dây.

Nhưng chỉ cần dây luân hồi còn thì nó sẽ tiếp tục được sinh ra.

Đất trời tách, đất trời hợp, bao dung vạn vật.

Cuộc sống mới cũng không phải là vĩnh hằng, hủy diệt không có nghĩa là chấm dứt.

Hủy diệt mới là bắt đầu, khi vạn vật tan biến thì đường luân hồi sẽ mang theo tất cả bước tới một khởi đầu mới, bắt đầu một tương lai mới.

Vì thế người có sợi dây này sẽ đi vào luân hồi; không có thì không vào luân hồi!

Từ khi Lạc Tiệm Thanh sống lại, ban đầu khó thích nghi cho tới bây giờ kiên cường, y không còn là thủ đồ trẻ tuổi xúc động của Thái Hoa Sơn trước kia. Y trải qua đại chiến giữa hai tộc, y trải qua đuổi giết đáng sợ, rất ít khi y biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này y không còn cách nào kìm nén tâm tình của mình.

“Sư phụ, rốt cuộc ngươi đã giấu ta cái gì!”

Đối mặt với chất vấn của Lạc Tiệm Thanh, sắc mặt Huyền Linh Tử thoắt cái trắng bệch. Hắn mấp máy môi lại không nói ra lời, chỉ trầm mặc nhìn thanh niên.

Một lúc sau Huyền Linh Tử mới khàn giọng nói: “Vi sư cũng không rõ, Tiệm Thanh… ngươi đang nói cái gì.”

Nhìn bộ dáng bình tĩnh trấn định của Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh bỗng bật cười, y nói: “Hóa ra ngươi đã biết từ lâu nhưng vẫn không chịu nói cho ta biết.”

Huyền Linh Tử siết chặt ngón tay, vẫn trấn tĩnh nói: “Vi sư thật sự không biết ngươi đang nói cái gì.”

Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng sâu, trong đôi mắt ướt át đã không còn nước mắt, y nhìn Huyền Linh Tử một cái, sau đó lại kéo hắn bay về hướng Tây.

Gió lạnh từ sông Mộng Sát thổi tan bụi tím, càng đi về phía Tây, sương mù tím tràn ngập Mộng Sát Chi Địa càng loãng. Sau khi bị kéo đi một trăm dặm, Huyền Linh Tử không nhịn được lớn tiếng hỏi: “Tiệm Thanh, rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?”

“Tới Đoạn Tình nhai.”

Đáp án này khiến Huyền Linh Tử giật mình: “Sao lại muốn đi tới đó?”

Lạc Tiệm Thanh cũng không quay đầu lại, giọng nói y sắc bén như lưỡi dao trong gió lạnh: “Sao lại muốn đi tới đó? Ngươi hỏi ta vì sao muốn tới đó? Ta muốn tìm ngô đồng, ta muốn thi triển bí pháp Niết Bàn của Phượng Hoàng cho ngươi! Ngươi không có đường luân hồi, ta nhất định phải tạo lại đường luân hồi cho ngươi, để ngươi tiếp tục vào luân hồi!”

***

Trong bụi tím mờ mịt, toàn bộ đại năng lấy Âm Cơ cầm đầu đều đuổi theo với tốc độ rất nhanh. Bọn họ nhanh chóng cảm ứng được Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đã rời khỏi Mộng Sát Chi Địa, thậm chí xuyên qua sông Mộng Sát, đến Viên châu. Sau đó… vẫn đi về hướng Tây!

Chỉ cần đi vào ba mươi sáu châu, muốn truy tìm Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh sẽ rất khó khăn.

Âm Cơ phân tích nói: “Quy Nguyên Tông cách Sầm Châu ở Viên châu khá gần, Quy Nguyên Tông kia từ trước đến nay không muốn tham gia vào hành động của chúng ta, Huyền Linh Tử và yêu vật kia rất có thể sẽ đi vào đó.”

Quỷ Viêm lão tổ nói: “Vì sao không tới Phi Hoa tông ở Triêu Châu và Minh Châu? Đại trận hộ sơn của Phi Hoa tông lợi hại hơn Quy Nguyên Tông rất nhiều, bằng vào mối quan hệ giữa Huyền Linh Tử và Phi Hoa tông, nếu hắn cầu tới cửa thì Phi Hoa tông rất có thể sẽ mở sơn môn cho hắn vào.”

Âm Cơ lại xùy cười, liếc mắt nhìn Quỷ Viêm lão tổ một cái: “Một tông môn không có tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn, có thể tự bảo vệ mình đã là may mắn lắm rồi. Các nàng dùng trận pháp để bảo vệ bản thân, gặp tới lực lượng chân chính sẽ sụp đổ.”

Quỷ Viêm lão tổ nghe xong lập tức lạnh mặt phất tay áo nói: “Ngươi chưa từng tới Phi Hoa tông, sao biết được sự lợi hại của đại trận hộ sơn?”

Âm Cơ cong môi: “Bản tôn chỉ cần biết Thiên Yêu tôn Yêu tộc ta đã mang sừng Kỳ Lân tới. Trước mặt sừng Kỳ Lân, trận pháp gì cũng chỉ là một trò chơi, bản tôn không cần quan tâm!”

“Ngươi!”

Nhưng lần này Âm Cơ lại tính sai.

Rõ ràng Sầm Châu chỉ cách Viên Châu một Tương Châu, nhưng Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử lại không xuôi Nam, ngược lại vẫn đi về hướng Bắc. Ban đầu đám đại năng truy tìm hai người Lạc Tiệm Thanh đều đi tới Sầm Châu chờ sẵn, sắp tới Sầm Châu mới phát hiện khác thường.

Âm Cơ lập tức lạnh mặt quay về Sung Châu.

Bọn họ đuổi tới Đoạn Tình nhai, đứng trên vách núi mà mỗi người một vẻ.

Cho dù là Âm Cơ cũng không ngờ tới, mười hai năm trước, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử hao hết khí lực mới thoát khỏi Đoạn Tình nhai như lồng giam này, hiện tại lại chủ động quay lại. Việc khác thường ắt có biến, Âm Cơ cũng không lập tức đi vào Đoạn Tình nhai, ngược lại đứng ở vách núi chờ.

Đợi liên tiếp ba ngày rốt cục có đại năng không nhịn được hỏi: “Vì sao chúng ta phải đứng đây chờ? Chẳng lẽ không nên nhân cơ hội đi xuống một lưới bắt hết bọn họ? Nếu để Lạc Tiệm Thanh kia đột phá Đại Thừa kỳ, muốn tiếp tục truy giết bọn họ sẽ càng thêm khó!”

Đúng vậy, từ lúc Lạc Tiệm Thanh mở mắt tất cả đại năng đều đã phát hiện: Lạc Tiệm Thanh không tấn giai!

Khí tức trên người Lạc Tiệm Thanh vẫn là Độ Kiếp kỳ, tuy không ai biết vì sao y tấn giai thất bại lại không bị thương, nhưng chuyện “Lạc Tiệm Thanh là tu sĩ Độ Kiếp kỳ” thì không ai nghi ngờ.

Độ Kiếp kỳ có thể cách giai chém giết hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, yêu nghiệt như vậy thật sự làm cho người ta kinh hoàng, nếu Lạc Tiệm Thanh thành công đột phá Đại Thừa kỳ, có lẽ thực lực của y sẽ sánh ngang với Hóa Thần kỳ!

Nghe những lời này, Âm Cơ chỉ lắc đầu lạnh lùng nói: “Bọn họ đến đây ắt có nguyên nhân. Không thể hành động thiếu suy nghĩ, chờ Thiên lão.”

Lại tiếp tục chờ ba ngày.

Ba ngày trôi qua, Độc Tuyệt Thiên lão điều khiển mây mù tiến đến. Lão vẫn chống Long Đầu Quải trượng, lưng hơi gù, nhưng mỗi bước chân của lão đều khiến các nhân tu Đại Thừa kỳ rung động, giống như cảm thấy một khí tức không tầm thường.

Trong số nhân tu ở đây thì tu vi của Quỷ Viêm lão tổ cao nhất. Gã trợn mắt nhìn chằm chằm Độc Tuyệt Thiên lão, nhìn lão bước từng bước tới cạnh Âm Cơ. Quỷ Viêm lão tổ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, giống như thấy được một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Chỉ trong nháy mắt, Quỷ Viêm lão tổ đã nghĩ tới: “Lão tấn giai!”

Độc Tuyệt Thiên lão ba mươi năm trước tấn giai Thiên giai, thành Yêu tôn Thiên giai duy nhất trong thiên hạ. Mà ba mươi năm sau, lão lại tấn giai lên Thiên giai trung kỳ! Cảnh giới của lão đã ngang ngửa Huyền Linh Tử năm đó, thậm chí khí tức trên người lão làm Quỷ Viêm lão tổ cảm thấy đáng sợ hơn cả Huyền Linh Tử!

Nhất thời, Nhân tộc lúc này mới nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trong số đại năng ở đây, tất cả nhân tu chậm rãi tụ lại tách khỏi Yêu tộc. Bọn họ đều nhìn chằm chằm Độc Tuyệt Thiên lão, thậm chí có người đã cầm pháp bảo cảnh giác nhìn Yêu Tộc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám Yêu tôn cũng đề phòng nhìn Nhân tộc, hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này lại nghe Âm Cơ cười nhẹ nói: “Nếu thật sự muốn khai chiến, còn để Thiên lão xuất hiện lúc này?”

Hạo Tinh Tử sầm mặt tiến lên trước nói: “Thiên Yêu tôn đã đột phá Thiên giai trung kỳ?”

Độc Tuyệt Thiên lão gõ Long Đầu Quải trượng, lão lạnh lùng nói: “Các ngươi không cần cảnh giác như thế, khí tức các ngươi cảm nhận được không phải đến từ ta, mà là nó.” Vừa dứt lời, trong lòng bàn tay Độc Tuyệt Thiên lão bỗng xuất hiện một chiếc sừng trắng.

Chiếc sừng này như sừng hươu*, nhưng lại lớn hơn sừng hươu bình thường, toàn thân một màu trắng, từng vân tròn kéo dài từ trên xuống dưới. Khi nó xuất hiện, một dòng lực lượng cổ xưa tỏa ra, ngay cả gió cũng thoáng ngừng thổi.

*đoạn này t hơi bị bối rối, rõ ràng sừng kỳ lân thẳng và nhọn, ko hiểu sao tác giả lại miêu tả giống sừng hươu (鹿角)

Thời kỳ thượng cổ có tam đại thần thú, Long Tộc, Phượng tộc cùng Kỳ Lân bộ tộc.

Long tộc ngạo mạn từ trước đến nay luôn coi thường người khác; Phượng tộc cao quý hiếm khi hiện thân. Chỉ riêng Kỳ Lân tộc thường xuyên xuất hiện trên đại lục Huyền Thiên, nhưng chúng cũng không phải chủng tộc ôn hòa lương thiện gì.

Kỳ Lân sinh ra từ lửa, bản tính cuồng bạo, mỗi lần xuất hiện đều là đại nạn cho người tu chân, bởi vì chúng nó thích ăn kim đan của nhân tu, khi không có kim đan chúng nó sẽ nhắm tới yêu đan của Yêu tộc.

Năm vạn năm trước Kỳ Lân chính là đại họa của đại lục Huyền Thiên, sự diệt vong của chúng khiến Nhân tộc và Yêu tộc đều phải thở phào nhẹ nhõm.

Yêu tộc có thứ nghịch thiên như sừng Kỳ Lân cũng không có gì lạ, bởi vì Kỳ Lân là một trong ba thần thú thích ra ngoài ngao du, khắp ngóc ngách đại lục Huyền Thiên đều có dấu chân của chúng. Nhưng sừng Kỳ Lân đầy đủ thế này đặt ở Yêu tộc cũng tuyệt đối là chí bảo vô thượng.

Lời nói của Độc Tuyệt Thiên lão khiến đám người Hạo Tinh Tử thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hoàn toàn thả lỏng.

Trong mắt Hạo Tinh Tử dấy lên chút do dự, sau đó liền biến mất. Lão nói: “Nếu đã có sừng Kỳ Lân thì việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta nhanh chóng vào Đoạn Tình nhai thôi.”

Hơn mười vị tu sĩ Đại Thừa Kỳ đồng loạt nhảy xuống Đoạn Tình nhai, tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì canh giữ bên ngoài, năm mươi người tạo thành Thiên Kình Phá Hải trận phòng ngừa hai người Lạc Tiệm Thanh chạy ra.

Đại năng hai tộc nhanh chóng xuyên qua hiểm cảnh thứ nhất, liên tiếp xuyên qua bảy hiểm cảnh nữa rồi dừng chân ở cửa vào hiểm cảnh thứ chín. Tám hiểm cảnh trước không thấy bóng dáng hai người Lạc Tiệm Thanh, vậy bọn họ chỉ có thể ở hiểm cảnh thứ chín.

Trước khi tiến vào hiểm cảnh thứ chín, Âm Cơ trầm mặt nói: “Vì sao bọn họ lại quay lại đây?”

Trả lời ả là tiếng rít gào phẫn nộ của Bạch gia lão tổ: “Muốn tự tử thì cứ mặc xác chúng, hôm nay lão phu phải băm vằm chúng để giải mối hận trong lòng!”

Vừa dứt lời, hơn ba mươi vị tôn giả Đại Thừa kỳ đều đi vào hiểm cảnh thứ chín Đoạn Tình nhai. Bọn họ vừa vào đã đụng tới trận gió từ trong vực sâu thổi tới, Âm Cơ bình tĩnh chỉ huy mười một vị đại năng Đại Thừa trung kỳ bay tới tạo thành Thiên Kình Phá Hải trận, phòng ngừa hai người Lạc Tiệm Thanh lại muốn trốn thoát từ đó.

Sau đó bọn họ đi vào trong Đoạn Tình nhai để tìm kiếm.

Hiện tại còn hơn hai mươi vị đại năng, những người đã từng đặt chân vào Đoạn Tình nhai chỉ có mười người. Bọn họ cảnh giác bay trong bóng đêm vô biên vô hạn, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh, thẳng đến ngày thứ hai mươi mốt bọn họ mới đột nhiên thấy một điểm sáng đỏ.

Độc Tuyệt Thiên lão biến sắc: “Đi tới bên kia!”

Mọi người lại bay chừng nửa ngày mới đến gần nguồn sáng màu đỏ, thấy được đại thụ che trời.

Quỷ Viêm lão tổ không lạ gì cây ngô đồng này, mười hai năm trước gã cũng xuống đây, nhiều lần muốn nhổ cái cây này lên mà không thể nhổ được. Nhưng Độc Tuyệt Thiên lão lại là lần đầu tiên nhìn thấy cái cây này, lão nhìn cây đại thụ mà rung động không thôi, theo bản năng lấy ra sừng Kỳ Lân của mình.

Khi sừng Kỳ Lân xuất hiện liền hóa thành một con Kỳ Lân trắng, rít gào lao tới muốn tấn công.

Cùng lúc đó, từ những tán cây đại thụ đột nhiên xuất hiện rất nhiều Phượng Hoàng lửa đỏ rực! Phượng Hoàng hót vang, đập hai cánh, trên người bùng lên từng ngọn lửa, đồng loạt bay về phía Kỳ Lân.

Khi hai bên va chạm, cả hiểm cảnh thứ chín đều chấn động. Ảo ảnh Kỳ Lân và Phượng Hoàng đều biến mất, một dòng sóng năng lượng lan đến khiến nhất tất cả lui về sau nửa bước, chỉ có Độc Tuyệt Thiên lão vẫn ổn định thân mình.

Trong mắt Độc Tuyệt Thiên lão lóe lên tia sáng, lão kinh ngạc nói: “Ngô đồng Phượng Hoàng!”

Một cây ngô đồng, đây là cây ngô đồng bản mệnh của Phượng Hoàng!

Mọi người lập tức nhớ lại một chuyện hơn hai mươi năm trước ở Cực Bắc Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh bị một con rồng nuốt vào bụng, nhưng sau đó y vẫn có thể chạy thoát, thậm chí từ đó càng trở nên yêu nghiệt.

Ban đầu là Long, sau đó là Phượng Hoàng, chẳng lẽ… Lạc Tiệm Thanh này thật sự là yêu vật trời sinh?!

Khi mọi người đang chìm đắm trong kinh ngạc thì một tán tu Đại Thừa kỳ nói to: “Mau nhìn, kia có phải Huyền Linh Tử và yêu vật không!”

Mọi người nhanh chóng quay đầu lại nhìn hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy dưới tán cây ngô đồng có hai bóng người ngồi đối diện nhau. Hai người bình tĩnh ngồi dưới đại thụ như không nhận ra sự xuất hiện của những đại năng này, không đứng dậy, cũng không chạy trốn.

Bạch gia lão tổ nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, hai mắt lập tức đỏ bừng: “Còn không mau giết chúng!” Vừa dứt lời, trên tay Bạch gia lão tổ đã xuất hiện một cây thương dài.

Chí bảo Bạch Linh thương lóe sáng, Bạch gia lão tổ quơ trường thương, rót linh lực vào tiên khí. Một thương ảnh khổng lồ hiện lên ầm ầm đánh tới hai người Lạc Tiệm Thanh.

Nhưng thương ảnh vừa tiến vào khu vực cây ngô đồng đã bị kết giới đỏ cản lại.

Ầm!

Cây ngô đồng bắt đầu lay động kịch liệt, chạc cây đung đưa khiến lá ào ào rơi xuống, nhìn thì rất nhẹ nhàng nhưng đến giữa không trung lại đột nhiên hóa thành hàng vạn hàng nghìn vũ khí lao tới đám người Độc Tuyệt Thiên.

Mọi người nhanh chóng lấy pháp bảo ra ngăn cản lá cây ngô đồng đang ào ào rơi xuống.

Độc Tuyệt Thiên lão bị rất nhiều lá cây bao quanh, lão nheo mắt lại bắt đầu bấm thủ quyết, sừng trắng lơ lửng trước người chậm rãi hóa thành một con Kỳ Lân trắng.

Kỳ Lân phẫn nộ gào thét với cây ngô đồng, hai chân trước nhảy lên phá tan ngăn trở của mưa lá cây, vọt tới kết giới màu đỏ. Thân hình Kỳ Lân trắng ngưng tụ thành thực thể, không còn là hư ảnh như trước nữa, khi một con Phượng Hoàng lửa từ nhánh cây ngô đồng bay ra, chỉ vừa đối mặt đã bị Kỳ Lân đạp nát.

Kỳ Lân giận dữ đập lên kết giới cây ngô đồng, kết giới đỏ vốn sừng sững không ai cản được lúc này lại chấn động.

Yêu lực Độc Tuyệt Thiên lão hình thành một sợi dây mảnh nối từ người lão đến Kỳ Lân. Cả hai như hợp nhất, lão là Kỳ Lân, Kỳ Lân là lão, uy áp thần thú từ Kỳ Lân tỏa ra khiến cây ngô đồng chấn động mãnh liệt.

Quỷ Viêm lão tổ đã chém nát đám lá cây khó chơi, Âm Cơ cũng vung vẩy đuôi rắn đi tới bên cạnh Độc Tuyệt Thiên lão.

Âm Cơ nhíu mi khó hiểu nhìn Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử cách đó không xa. Ả cẩn thận quan sát, sau đó nói nhỏ: “Bọn họ đang làm gì vậy, lúc này rồi mà không mau rời đi, thậm chí còn không ngăn cản hành vi của chúng ta.”

Độc Tuyệt Thiên lão rối rắm nhìn gốc cây đại thụ, lão điều khiển Kỳ Lân trắng không ngừng va chạm kết giới, tầm mắt lại đảo qua tán cây khổng lồ của cây ngô đồng, cuối cùng dừng lại ở Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử đang ngồi dưới tàng cây.

Độc Tuyệt Thiên lão hạ giọng lẩm nhẩm: “Thiên diệp ngô đồng, bất tử chi hỏa; Phượng Hoàng Niết Bàn, tiện đắc tân sinh…”

Mà lúc này, thanh niên tuấn tú xuất trần ngồi dưới tán cây ngô đồng. Y cong môi, ánh mắt tỏa sáng nhìn người trước mặt, người kia vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, lẳng lặng nhìn thanh niên, nhưng không có chút ý cười.

Lạc Tiệm Thanh cười nhạt: “Bí pháp Niết Bàn của Phượng tộc là bí pháp duy nhất trong thiên hạ có chỗ tương tự với luân hồi. Sư phụ, chỉ cần Niết Bàn là ta có thể tạo lại đường luân hồi cho ngươi. Dù ngươi không muốn nói cho ta biết vì sao ngươi lại mất đi dây luân hồi thì ta cũng nhất định sẽ tìm nó về, giúp ngươi đi vào luân hồi.”

Huyền Linh Tử nhìn Lạc Tiệm Thanh hồi lâu, thở dài nói: “Ngươi muốn biết nguyên nhân sao?”

Lạc Tiệm Thanh khẽ lắc đầu: “Ta không muốn biết, nhưng ta biết… nhất định có liên quan tới ta, vậy nên ngươi mới giấu ta.”

Nhìn nụ cười của thanh niên, tôn giả áo trắng khẽ cong môi, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không mở miệng.

Tay hai người nắm chặt, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi nâng tay phải đặt lên thân cây ngô đồng.

Khi y chuẩn bị rót linh lực vào thân cây lại nghe Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Chỉ cần đời này vi sư có ngươi là đủ rồi.”

Lạc Tiệm Thanh chấn động, y quay đầu nhìn Huyền Linh Tử, mỉm cười: “Ta có thể trở thành đồ đệ của ngươi, có thể trở thành đạo lữ của ngươi, không yêu cầu xa vời đời đời kiếp kiếp, chỉ mong một đời một thế, chỉ cần vậy là không hối tiếc.”

Ánh mắt hai người giao nhau, Lạc Tiệm Thanh đột nhiên truyền linh lực của mình vào cây ngô đồng, trên người y lập tức xuất hiện một ngọn lửa. Ngọn lửa kia bao lấy y, hừng hực như có thể thiêu đốt vạn vật, từ bàn tay đang kề sát của hai người, đốt tới Huyền Linh Tử.

Lửa lớn thiêu đốt đầu ngón tay Huyền Linh Tử, đốt áo bào hắn, đốt tóc hắn. Khi ngọn lửa sắp nuốt lấy toàn thân thì đồng tử Huyền Linh Tử co lại, dồn dập lớn tiếng nói: “Tiệm Thanh, kiếp trước vi sư chưa bao giờ vứt bỏ ngươi! Thu nhận Lý Tu Thần là để cứu ngươi; dạy gã cũng để cứu ngươi. Ở Đoạn Tình nhai, Lý Tu Thần che đậy Huyền Linh kiếm, vi sư không kịp tới cứu ngươi. Nếu ngươi muốn hận thì hận vi sư, nhưng ngươi nhớ lấy —— không thể tin hoàn toàn “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, lại càng không được tin Cửu Liên tôn giả!”

Lạc Tiệm Thanh trợn to mắt: “Sư phụ!”

Ngay sau đó, ngọn lửa lớn đã nuốt cả hai người.

Bí pháp Niết Bàn khởi động!

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

Copyright © 2022 - MTruyện.net