Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
  3. Chương 37
Trước /163 Sau

Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tokgo Lebanon War collected flirtatious Fig 80 _ petal

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

Từ sau ngày hôm đó, Huyền Linh Tử vẫn luôn bế quan điều dưỡng nguyên thần không ra.

Thanh Quân cũng vẫn duy trì hình thái đan dược, an ổn nằm trong nạp giới của Lạc Tiệm Thanh. May mắn trước khi ngủ say, y có nói với Lạc Tiệm Thanh, vì lần này chữa thương hao phí rất nhiều đan lực của y, cần phải điều tức một thời gian, nếu không thì Lạc Tiệm Thanh còn tưởng nó xảy ra chuyện gì.

Ngọc Tiêu phong lớn như vậy cuối cùng chỉ còn lại có hai người Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu.

Trong đoạn thời gian này, vì phát tiết buồn bực trong lòng, Lạc Tiệm Thanh luyện kiếm không ngừng không nghỉ. Mãi đến khi Hạo Tinh Tử tôn giả đến Ngọc Tiêu phong thông báo cho y biết đại bỉ tông môn sắp bắt đầu thì Lạc Tiệm Thanh mới bừng tỉnh khỏi trạng thái mải miết luyện kiếm.

Một ngày trước đại bỉ tông môn, Tả Vân Mặc tự mình đến dưới chân núi Ngọc Tiêu phong để nói rõ các hạng mục công việc liên quan cho Lạc Tiệm Thanh biết.

Vẫn là một thân áo bào dài vàng nhạt, bên hông Tả Vân Mặc gài Thanh Vân kiếm, giọng nói vô cùng ấm áp, tươi cười cũng dịu dàng thanh nhã như trong trí nhớ của Lạc Tiệm Thanh: “Vẫn giống như lần trước, lần này có xem trận đấu của các đệ tử Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ không là do Đại sư huynh quyết định. Thực ra thì trong một thế hệ đệ tử trẻ của Thái Hoa Sơn thì chỉ có Đại sư huynh ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ, vậy nên ngươi cũng không cần tham gia so đấu với đệ tử Kim Đan kỳ chúng ta.”

Lạc Tiệm Thanh gật nhẹ đầu nói: “Sư đệ, lần trước ngươi nói ngươi đã đột phá, ta muốn luận bàn với ngươi. Không biết khi nào thì ngươi có thời gian?”

Trong mắt Tả Vân Mặc hơi tối lại nhưng y đã nhanh chóng che giấu, cười nói: “Không bằng chờ sư đệ đột phá Nguyên Anh kỳ rồi tính tiếp? Khi đó may ra mới có thể gọi là luận bàn.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Ngươi nắm chắc như vậy?”

Tả Vân Mặc mỉm cười: “Trong vòng một năm, tới Kim Đan hậu kỳ là có thể.”

Lạc Tiệm Thanh lại chúc mừng Tả Vân Mặc một hồi rồi Tả Vân Mặc chào từ giã rời đi. Trước khi đi, y như vô ý hỏi: “Vị Mặc đạo hữu kia là đạo hữu đã cùng trải qua sinh tử, chung sống ba năm với sư huynh trong Lưu Diễm cốc sao?”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Phải.”

Tả Vân Mặc cười gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, xoay người rời đi.

Lạc Tiệm Thanh vừa mới quay đầu lại đã thấy Mặc Thu một thân hồng y. Mặc Thu có vẻ rất thích mặc đồ màu đỏ. Trong số những tu sĩ mà Lạc Tiệm Thanh từng gặp, ngoại trừ Tiểu sư muội ra thì không có ai luôn mặc đồ đỏ. Nhưng màu đỏ này kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Mặc Thu lại rất tương xứng.

Mặc Thu hừ nhẹ một tiếng, không có ý tốt nói: “Thế hệ trẻ trong Thái Hoa Sơn ngươi đợt này có vẻ xuống dốc nha.”

Lạc Tiệm Thanh hơi sửng sốt trả lời: “Trong trận đại chiến hơn một trăm năm trước giữa nhân tộc và yêu tộc, Thái Hoa Sơn chúng ta cử ra không ít tinh nhuệ. Một đời đệ tử trước của chúng ta gần như hi sinh hết trong trận chiến này. Thái Hoa Sơn dù sao cũng là tông môn đứng đầu ba nghìn tông môn, lực lượng cử ra cũng là lớn nhất.”

Mặc Thu im lặng một lúc rồi mới nói: “Sư đệ vừa rồi của ngươi chỉ có căn cốt nhất phẩm thượng phẩm, có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ trước sáu mươi tuổi coi như không tồi rồi.”

Nghe lời này, Lạc Tiệm Thanh tất nhiên hiểu được, Mặc Thu lại đang khen đệ tử Thái Hoa Sơn. Bất kể là đạo tu hay là ma tu, mọi người đều chung mối thù với yêu tộc. Thái Hoa Sơn vì nhân tộc mà trả giá gần như một thế hệ đệ tử, quả thật xứng đáng được kính trọng và ngưỡng mộ.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Căn cốt của Nhị sư đệ tuy nói kém nhất trong bảy người chúng ta, nhưng y lại rất chịu khó. Giống như ngươi vậy, căn cốt của ngươi là nhất phẩm hạ phẩm, nhưng ngươi có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ trước sáu mươi tuổi. Ngươi còn vượt qua cả Diêm Túc của Đoạn Hồn tông kia. Mặc Thu, ngươi cảm thấy căn cốt quan trọng vậy sao?”

Mặc Thu nhếch đôi môi đỏ mọng: “Không tồi, quan niệm này của ngươi, ta thích.”

Lạc Tiệm Thanh bó tay nói: “Ta cần ngươi thích để làm gì?”

Mặc Thu nhíu mày: “Nói không chừng ngày nào đó ta lại cứu ngươi nữa?”

Lạc Tiệm Thanh mặt không đổi sắc nói: “Ngươi có thể đừng nguyền rủa ta gặp nguy hiểm được không?”

Mặc Thu cười ha ha.

Ngày thứ hai, Lạc Tiệm Thanh hành lễ trước nhà trúc của Huyền Linh Tử, nói mình phải đi tham gia đại bỉ tông môn.

Lần này, bên trong nhà trúc vẫn yên tĩnh, nhưng chỉ một lát sau, bên trong lại truyền tới một giọng nói trầm thấp thanh lãnh: “Ngươi đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, đương nhiên phải đặt tầm nhìn trên thiên hạ. Ý đồ tứ tông và bát đại thế gia lần này tới không tốt. Diêm Túc đang đứng đầu kia cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cảnh giới được củng cố hơn ngươi. Tiệm Thanh, ngươi phải chú ý.”

Nói nhiều như vậy khiến Lạc Tiệm Thanh sửng sốt. Trong tim y như có gì đó rất ấm áp tỏa ra, dịu dàng, hình như đã có gì đó thay đổi. Lạc Tiệm Thanh nói: “Sư phụ… lần này ngài không dặn dò ta không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong sao?”

Trong nhà trúc lại im lặng, Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Thật sự không cần phải nói sao?”

Vẫn không có câu trả lời, Lạc Tiệm Thanh tỏ vẻ tiếc nuối thở dài một hơi, sau đó mang theo ý cười nói: “Sư phụ, nếu vậy thì ta làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong ngươi cũng không thể nói ta, là do ngài không nói gì, ta đây…”

“Lạc Tiệm Thanh, không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong!”

Trong lời nói còn lẫn theo linh lực hỗn loạn, thẳng tắp chui vào tai Lạc Tiệm Thanh, tràn đầy tức giận nhưng không thương tổn đến y.

Lạc Tiệm Thanh bật cười, buồn bực tích tụ trong lòng mấy ngày liên tiếp rốt cục cũng tiêu tan, y nói: “Được. Sư phụ, ta đây sẽ đi giữ thể diện cho Ngọc Tiêu phong. Chỉ là không biết nếu ta làm thế thì có phần thưởng không? Nói thí dụ như, có thể mở cửa? Mở cửa sau thì tạm thời chưa cần thiết, nhưng mở cửa trước thì khụ khụ…”

Một đạo kiếm khí lao tới đánh bay Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh ngã trên mặt đất nhưng không bị thương.

“Nói bậy nói bạ!”

Lạc Tiệm Thanh cười nhẹ một tiếng, lại đi tới trước nhà trúc nói nhỏ một câu, nói xong liền xoay người rời đi. Gọi Mặc Thu đang ngồi ở thạch đình rồi hai người cùng nhau xuống núi. Dọc theo đường đi, mặt Mặc Thu đen thui, vừa ra khỏi Ngọc Tiêu phong đã hỏi: “Vừa rồi ngươi lén lút nói gì với sư phụ ngươi đó?”

Lạc Tiệm Thanh liếc mắt nhìn y một cái, hỏi: “Ta không biết Mặc đạo hữu còn thích hóng hớt như vậy?”

Mặc Thu cười nhạo nói: “Nực cười! Ta hóng hớt? Ta như nào mà hóng hớt?”

Lạc Tiệm Thanh hỏi lại: “Vậy vừa rồi ngươi hỏi ta làm gì?”

Mặc Thu: “… Ta đây là đang quan tâm ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Một lát sau, Lạc Tiệm Thanh nói: “Nói hay không là do ta quyết định, thứ lỗi không nói.”

Mặc Thu: “...”

Từ Ngọc Tiêu phong đến Thương Sương phong cũng không tính là xa, hai người nhanh chóng nhìn thấy các tu sĩ đang tụ tập trên quảng trường của Thương Sương phong. Bây giờ đang là trận đấu giữa các đệ tử Trúc Cơ kỳ, hai đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ trên đài đang đánh rất hăng. Cho dù tu vi hai người không cao nhưng thực lực ngang ngửa lại khiến trận đấu này rất căng thẳng.

Khi Lạc Tiệm Thanh tới quảng trường thì vô số tầm mắt tụ lại đây.

Trong mắt tất cả các đệ tử Thái Hoa Sơn đều là tha thiết mong chờ, cũng không thiếu sư muội mơ mộng ôm tâm tình kích động, hai má đỏ bừng. Các đệ tử của môn phái nhỏ khác cũng vô cùng sùng kính nhìn Lạc Tiệm Thanh, giống như nhìn thấy tượng thần vậy. Tiếng xì xầm bàn tán xôn xao tràn ngập không gian.

“Vị này chính là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn trong truyền thuyết? Dáng vẻ cũng rất anh tuấn đấy chứ!”

“Vị tiền bối này bước vào Nguyên Anh trước bốn mươi tuổi! Sư phụ ta nói, không chừng y sẽ đạt tới Xuất Khiếu kỳ trước sáu mươi tuổi!”

“Không thể nào? Đó chính là Xuất Khiếu kỳ! Thái thượng trưởng lão của phái Điểm Lăng chúng ta cũng mới Xuất Khiếu sơ kỳ…”

“Sao không thể? Huyền Linh Tử tôn giả bước vào Nguyên Anh năm năm mươi sáu tuổi còn có thể bước vào Hóa Thần kỳ trước ba trăm tuổi. Lạc tiền bối sáu mươi tuổi Xuất Khiếu chính là ván đã đóng thuyền!”

...

“Sư huynh, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”

“Ha ha ha ha, sư muội, ngươi nói đi! Chỉ cần là chuyện ta có thể làm được, lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề!”

“Vậy… sư huynh, nghe nói ngươi có quan hệ tốt với đệ tử Thái Hoa Sơn, ngươi có thể giúp ta đưa chiếc khăn này cho Lạc tiền bối kia không?”

“@$%@#[email protected]#...”

...

Bởi vì căn cốt nên nhĩ lực của Lạc Tiệm Thanh trời sinh siêu việt, tu vi y lại cao, lập tức đã nghe được những lời này. Mặc Thu vốn đang tò mò ngồi bên cạnh Lạc Tiệm Thanh quan sát tình huống so đấu trên đài, khi nghe thấy những lời này, y giật giật khóe miệng, nói: “Sao bọn họ lại hóng hớt vậy!”

Lạc Tiệm Thanh lạnh nhạt nói: “Giờ ngươi đã hiểu cảm giác vừa rồi của ta sao?”

Lúc đầu, Mặc Thu còn chưa hiểu, một lát sau mới hiểu được Lạc Tiệm Thanh vừa nãy nói y hóng hớt. Mặc Thu mặc kệ, trực tiếp truyền âm qua: “Ai bảo ngươi và sư phụ ngươi là loại quan hệ này, ta… ta chỉ là tò mò một chút!”

Lạc Tiệm Thanh giật thót, hỏi: “Ta và sự phụ ta là loại quan hệ gì?”

Mặc Thu im lặng một chút rồi truyền âm qua: “Loại chuyện này ngươi hỏi ta làm cái gì?”

Lạc Tiệm Thanh đột nhiên im bặt.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên xấu hổ, đợi khi các đệ tử Kim Đan kỳ bắt đầu lên sân đấu tỷ thí thì Lạc Tiệm Thanh mới truyền âm nói: “Quan hệ giữa ta và sự phụ ta không dung hậu thế. Nếu ngươi cũng thấy nó xấu xa thì sau đại bỉ tông môn lần này ngươi rời khỏi Thái Hoa Sơn đi. Sau này chúng ta ít gặp mặt.”

Mặc Thu: “Ngươi bảo ta đi thì ta sẽ đi? Không phải chỉ là ở bên cạnh sư phụ của mình thôi sao, có gì ghê gớm. Nhân sĩ chính đạo các ngươi thật là nhàm chán. Ma tu chúng ta tuy rằng ở mặt ngoài cũng có quy củ này, nhưng chả ai tuân thủ cả. Hai hộ pháp trong Ma Đạo cung của ta…” đột nhiên ngừng truyền âm, Mặc Thu lại nói tiếp: “Ta quen hai người. Bọn họ là anh em ruột nhưng bọn họ đã ở bên nhau ngàn năm. Quan hệ huyết thống còn gần gũi hơn quan hệ thầy trò, nhưng trong đám ma tu không ai dám bàn tán gì bọn họ. Huyền Linh Tử tôn giả là người đứng đầu trong thiên hạ, ai dám quản thúc hắn?”

Lạc Tiệm Thanh cụp mắt nhìn cảnh tượng so đấu trên đài, thấp giọng nói: “Chính hắn sẽ quản thúc hắn.”

Mặc Thu lập tức nghẹn họng.

Sau nửa canh giờ, toàn bộ trận đấu từ Kim Đan kỳ trở xuống đã chấm dứt. Không có gì bất ngờ xảy ra, Nhị sư huynh Tả Vân Mặc trong Thái Hoa Sơn Thất Tử đã đánh bại Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm, giành được vị trí đứng đầu. Đến đây, chỉ còn lại trận đấu giữa Nguyên Anh kỳ, nhưng tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ có một mình Lạc Tiệm Thanh. Chỉ cần không có ai khiêu chiến với y thì y chính là đệ nhất.

Trưởng lão phụ trách việc này nhìn về phía Tả Vân Mặc hỏi: “Ngươi có muốn khiêu chiến không?”

Tả Vân Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh trên đài, mỉm cười gật đầu với y sau đó quay đầu lại, lắc đầu nói với trưởng lão: “Thực lực của Đại sư huynh đã vượt xa ta. Ta sẽ không đi khiêu chiến.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhíu mày, chỉ nghe trưởng lão bắt đầu tuyên bố kết quả cuối cùng của đại bỉ tông môn lần này: “Đại bỉ tông môn bảy năm một lần của Thái Hoa Sơn đến đây là kết thúc. Đứng đầu Luyện Khí kỳ là Lâm Trân của Thương Sương phong, đứng đầu Trúc Cơ kỳ là Nhạc Vân Phong của Bích Tham Phong, đứng đầu Kim Đan kỳ là Tả Vân Mặc của Thương Sương phong, đứng đầu Nguyên Anh kỳ là Lạc…”

“Chậm đã!”

Một tiếng nói lớn đột ngột vang lên cắt ngang lời nói của trưởng lão.

Trưởng lão kia quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên cẩm bào trắng đứng lên, trong tay phe phẩy Ngọc Cốt Chiết Phiến (quạt), phong thái nhanh nhẹn cười nói: “Tại hạ Bạch Trì của Bạch gia, đứng thứ bảy. Lần này thay mặt Bạch gia đến Thái Hoa Sơn xem cuộc chiến. Kẻ kém cỏi này kính ngưỡng Thái Hoa Sơn đã lâu, lần này tới Thái Hoa Sơn, chưởng môn tôn giả cũng nói với chúng ta coi Thái Hoa Sơn như nhà. Một khi đã như vậy, không biết tại hạ có thể tham dự trận so đấu này không?”

Cả sân lập tức xôn xao! Loại chuyện này chưa từng xảy ra trong trăm ngàn năm qua!

Thái Hoa Sơn sừng sững ở đại lục Huyền Thiên hơn vạn năm, trải qua bao gian nan vất vả, thời kì cường thịnh từng xưng bá đại lục, không ai bằng được. Nhưng trận đại chiến giữa hai tộc trăm năm trước đã làm Thái Hoa Sơn bị thương căn cơ, ngay cả phong chủ cũng hi sinh một vị, lực lượng tinh nhuệ hi sinh lại càng không đếm xuể.

Tứ đại tông môn và bát đại thế gia đều phát triển trong mấy ngàn năm gần đây, trong bát đại thế gia, ngoại trừ Mặc gia và Vệ gia có lịch sử lâu đời, sáu đại thế gia còn lại đều không có bề dày gì.  Nhưng Bạch gia cầm đầu lại liên tiếp xuất hiện ba tu sĩ Đại Thừa kỳ, một người trong đó còn là Đại Thừa hậu kỳ!

Thực lực của Tứ đại tông môn cũng khá mạnh.

Dưới tình huống như vậy, tuy nói Thái Hoa Sơn vẫn đứng đầu chính đạo, nhưng không thể trấn áp quần hùng như vạn năm trước.

Tuy rằng Bạch Trì này ngoài miệng nói có vẻ tốt đẹp, thế nhưng vẫn là một loại khiêu khích. Nhưng đối với việc này, Nghiễm Lăng Tử tôn giả – phong chủ Hạo Minh phong lại cười to nói: “Chỉ là một hồi so đấu, muốn so thì so, có gì mà phải nhăn nhăn nhó nhó?”

Lời này khiến Bạch Thất cũng phải sững sờ, không nghĩ rằng đối phương lại đồng ý nhanh như vậy.

Nghiễm Lăng Tử nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Thế nào, Tiệm Thanh, ngươi dám ứng chiến sao? Tiểu thất của Bạch gia này nghe nói năm trước vừa bước vào Nguyên Anh, hắn chắc cũng không đến mức đi ức hiếp tiểu bối cảnh giới thấp hơn, chắc là tới khiêu chiến ngươi?”

Chỉ một câu nói đã định ra quy củ: Có thể khiêu chiến, nhưng phải khiêu chiến với người cùng cảnh giới trở lên!

Lạc Tiệm Thanh nhìn Nghiễm Lăng Tử, lại nhìn Hạo Tinh Tử, sau đó đứng dậy nói: “Đệ tử ứng chiến!”

Vừa dứt lời, Bạch Thất kia đã vung chiết phiến, cười nói: “Mời!”

Nhìn tác phong công tử của đối phương, Lạc Tiệm Thanh nhướn mi phát ra một tiếng cười khẽ, điểm đầu ngón chân, lập tức lên đài so đấu. Ngay sau đó, Bạch Thất kia cũng bay lên, đứng ở trước mặt Lạc Tiệm Thanh.

Trời rộng bao la, Thương Sương phong sừng sững trong dãy núi, xuyên thẳng mây. Trước điện Lăng Vân, trên quảng trường trăm trượng, hàng vạn hàng nghìn ánh mắt đều tụ tập trên đài so đấu.

Chỉ thấy hai dáng người mặc đồ trắng đứng đối diện nhau, một người mặc cẩm bào hoa lệ, mang theo ngọc bội cầu kì, bên hông thắt một đai lưng bảo thạch to bản, trâm gài tóc đều là Băng Ngọc trăm năm, coi như một loại pháp bảo.

Mà bên còn lại thì mặc đạo bào trắng rất đơn giản, bên hông thắt đai lưng màu trắng, trang sức toàn thân ngoại trừ trâm ngọc mộc mạc thì chỉ còn ngọc bài đệ tử ở bên hông.

Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh đứng trên đài so đấu thì như một bầu trời sao hạ xuống, hấp dẫn mọi ánh sáng trong đất trời, thanh nhã tuyệt trần. Y chỉ lẳng lặng đứng đó cũng như bức tranh đẹp nhất trên đời này, ngũ quan không thể soi mói, khí chất thanh nhã. Quả nhiên là phong thần tuấn lãng, quang hoa vạn trượng.

Trái lại thì Bạch Thất kia ở đại lục Huyền Thiên cũng coi là nhân tài một thế hệ tuổi trẻ. Trong đám công tử ở Bạch gia, hắn đứng thứ bảy, thực lực chỉ sau Tứ công tử Bạch Cực của Bạch gia. Bình thường, Bạch Thất này cũng coi là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Nhưng hôm nay đứng ở đây lại hoàn toàn thành nền.

“Lạc tiền bối có thể thắng được Thất công tử của Bạch gia không?”

“Ngươi thì biết cái gì, Thất công tử của Bạch gia này chỉ vừa mới bước vào Nguyên Anh một năm. Lạc tiền bối đã hai năm.”

“Cũng chưa chắc, nghe nói ở Bạch gia, Thất công tử này được cung cấp rất nhiều tài nguyên, chỉ kém một chút so với Tứ công tử kia. Hắn có được rất nhiều tài nguyên tu luyện, nghe nói pháp bảo và công pháp cũng rất nhiều.”

“Dù sao Lạc tiền bối cũng rất mạnh, ta ủng hộ Lạc tiền bối!”

Nghe được tiếng nghị luận, Bạch Thất trên đài vốn còn đang ra vẻ thâm trầm giữ giá, sắc mặt đã dần sầm lại. Hắn trực tiếp lấy ra trường thương của mình, nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh. Lạc Tiệm Thanh cũng mỉm cười nhìn hắn.

Trưởng lão phán định hô lớn một tiếng: “So đấu bắt đầu!”

Vừa dứt câu, Bạch Thất đã vác thương lao tới, tốc độ cực nhanh, hóa thành từng đạo hư ảnh ép sát Lạc Tiệm Thanh. Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không giữ lại chút nào, sử dụng toàn lực để công kích. Tốc độ của trường thương kia nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ, trong hàng đệ tử của Thái Hoa Sơn chỉ có Tả Vân Mặc và Vệ Quỳnh Âm có thể nhìn ra một vài chiêu thức. Đệ tử dưới đài chỉ có thể nhìn ra thương chiêu rất tàn nhẫn.

Ảo ảnh trường thương ngập trời đánh về phía Lạc Tiệm Thanh, che kín mọi đường lui của y. Từng chiêu đều cực kì tàn nhẫn, nhắm thẳng tử huyệt, nhưng không ai ngăn cản, bởi vì so đấu phải dốc hết toàn lực, thời điểm mấu chốt sẽ có trưởng lão cho ngừng so đấu, đưa người trọng thương đi chữa.

Lạc Tiệm Thanh điểm nhẹ đầu ngón chân, tránh trái né phải. Tốc độ di chuyển của y cũng không nhanh, giống như đi dạo vậy. Dưới thương ảnh rậm rạp, chỉ có một mình y nhìn như nhàn nhã, khiến mọi người sợ hãi thán phục.

Có trưởng lão của môn phái nhỏ cảm thán nói: “Lạc Tiệm Thanh này quả thật lợi hại, có thể tu luyện “Bình Tung Bộ” của Thái Hoa Sơn tới cảnh giới như vậy, chắc là đã đạt tới cảnh giới thứ hai! Hay! Hay! Thật sự quá hay!”

“Đúng vậy! Nhìn y thế này, có vẻ cách cảnh giới thứ ba không xa!”

Bạch Thất không ngừng đâm về phía Lạc Tiệm Thanh, người kia lại nhẹ nhàng trốn tránh. Một lúc lâu sau, Bạch Thất thấy cách này không ổn, hắn trực tiếp vỗ một chưởng lên trên thân trường thương, tay bấm thủ quyết, miệng niệm chú ngữ. Chỉ thấy trường thương như hóa thành bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Có người kinh ngạc hô: “Cây thương này làm sao vậy?”

Đệ tử Bạch gia bên cạnh đắc ý nói: “Đây chính là “Bạch gia thất thương” của Bạch gia chúng ta. Thất công tử đã luyện đến thương thứ ba: Bạch Tuyết Phất Mai!”

Mọi người đều trầm trồ.

Trên đài so đấu, trường thương như Bạch Ngọc kia không ngừng xoay tròn, gió xoáy nổi lên thổi bay áo bào của Lạc Tiệm Thanh. Trên không trung dần dần rơi xuống từng đóa hoa, hoa mai nhẹ nhàng rơi xuống, bị trận tuyết đầy trời che kín, trong đất trời chỉ còn trận tuyết vô biên vô hạn.

Uỳnh!

Thương thứ nhất, Tuyết Mai Thứ!

Một chiêu vừa ra, tuyết trắng và hoa mai đồng loạt đâm về phía Lạc Tiệm Thanh, khí thế hung bạo khiến người ta phải khiếp sợ. Ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cười nhạt nhìn một thương đang đâm về phía mình. Đến khi thương sắp đâm đến chỗ y, y mới nâng tay, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng chỉ qua.

Một đạo kiếm quang xanh va chạm lên trường thương Bạch Ngọc.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Chỉ vừa đối mặt, trận tuyết ngập trời và hoa mai đều tan biến. Trường thương Bạch Ngọc bay thẳng ra ngoài, cắm lên đài so đấu cạnh chân Bạch Thất. Ánh sáng bao quanh thương đã biến mất, còn Bạch Thất thì hộc ra một ngụm máu, lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.

Lạc Tiệm Thanh dậm chân bay lên, trong chớp mắt đã tới cạnh Bạch Thất.

Bạch Thất kia vừa mới hộc máu, còn chưa kịp phản ứng thì một đạo kiếm khí xanh đã kề lên cổ hắn. Hắn run lên, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh đang đứng ở bên cạnh hắn. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, lông mày như mực hơi cong lên, cười hỏi: “Bạch đạo hữu, còn muốn đánh tiếp sao?”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Một giây sau, đột nhiên sôi trào!

“Còn chưa đến thời gian một nén nhang! Còn chưa đến thời gian một nén nhang! Lạc tiền bối mới chỉ sử dụng một đạo kiếm quang đã khiến Thất công tử của Bạch gia này hộc máu. Này cũng quá nghịch thiên đi!”

“Y không rút kiếm!”

“Cái gì? Ngay cả kiếm y cũng chưa rút ra! Đây chẳng phải chứng minh dù đều là Nguyên Anh sơ kỳ thì Lạc tiền bối hoàn toàn có thể đánh bại Thất công tử Bạch gia một cách dễ dàng?”

Nghe tiếng nghị luận như vậy, Bạch Thất xấu hổ đến run rẩy cả người, hắn cắn răng nói: “Ta không nhận thua!”

Lạc Tiệm Thanh nhẹ nhàng “À” một tiếng, Bạch Thất còn tưởng y sẽ khuyên hắn nhận thua, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại nói nhỏ một câu: “Vậy thì đánh cho ngươi nhận thua đi.”

Ầm! Ầm! Ầm!

Lạc Tiệm Thanh đá một cước lên bụng Bạch Thất, đạp y bay luôn, chưa đợi Bạch Thất rơi xuống đất, bóng dáng Lạc Tiệm Thanh lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, vô tình bá đạo đá thêm một cước nữa.

Trưởng lão Bạch gia trên khán đài phẫn nộ đứng lên quát: “Tiểu bối này! Ngươi khinh người quá đáng!”

Thế nhưng lời trưởng lão còn chưa nói xong, Lạc Tiệm Thanh đã đá một cước lên mặt Bạch Thất, đá y ra khỏi đài so đấu. Bạch Thất đã hôn mê bất tỉnh, được người Bạch gia nhanh chóng khiêng đi, Lạc Tiệm Thanh xoay người nhìn về phía trọng tài đang thừ người ra, cười nói: “Vị trưởng lão này, có phải nên đọc kết quả không?”

Trưởng lão lập tức bừng tỉnh: “Đúng… Đúng! Lần so đấu này, người thắng là Thái Hoa Sơn Lạc Tiệm…”

“Vớ vẩn! Tiểu bối ngươi rõ ràng đã thắng rồi, sao còn nhục nhã đệ tử dòng chính của Bạch gia ta? Lão phu kêu ngươi dừng lại, ngươi vẫn còn ra tay? Thái Hoa Sơn coi Bạch gia ta là quả hồng mềm mặc người nắn bóp sao? Hả?!”

Bạch gia đúng là có thực lực hùng hậu, trưởng lão được phái tới xem cuộc chiến chính là đại năng Độ Kiếp kỳ. Những lần trước bọn họ sẽ chỉ phái trưởng lão Hợp Thể kỳ tới, lần này không biết có phải tứ đại tông môn và bát đại thế gia hẹn nhau tìm đến gây sự hay không mà đều phái trưởng lão Độ Kiếp kỳ tới. Đoạn Hồn tông thậm chí còn phái trưởng lão Đại Thừa kỳ tới!

Trưởng lão Bạch gia này vừa dứt lời, Ngọc Thanh Tử tôn giả cười lạnh một tiếng nói: “Bạch gia tưởng Thái Hoa Sơn chúng ta là chốn không người?!”

Trưởng lão Bạch gia nói: “Ngọc Thanh Tử, ngươi cũng thấy đấy. Tiểu bối Thái Hoa Sơn của các ngươi sau khi chiến thắng rồi còn bức bách đánh tiểu Thất của Bạch gia ta thành như vậy! Chuyện này mời các ngươi cho Bạch gia ta một cái thuyết pháp.”

Ngọc Thanh Tử vỗ bàn: “Muốn thuyết pháp gì? Đánh Bạch Thất vô sỉ khiêu chiến kia sao!”

Trưởng lão Bạch gia: “Ngọc Thanh Tử, ngươi…!”

Rất ít khi gặp được đại năng Độ Kiếp kỳ, hiện giờ lại xuất hiện hơn mười vị thì cũng thôi, lại còn có hai tôn giả Độ Kiếp Kỳ cãi nhau. Nhóm đệ tử trẻ tuổi trên khán đài đều hưng phấn nhìn chằm chằm. Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng, hành lễ nói: “Ngọc Thanh Tử sư bá, có một việc ngài đã quên, đệ tử vẫn chưa dành được thắng lợi.”

Ngọc Thanh Tử sửng sốt: “Không phải vừa rồi ngươi đã đánh Bạch Thất kia rơi khỏi đài so đấu sao?”

Lạc Tiệm Thanh giải thích: “Đệ tử là nói, trước khi đánh y rơi khỏi đài so đấu, đệ tử vẫn chưa thắng.”

Trưởng lão Bạch gia nổi giận nói: “Nói bậy! Tất cả mọi người đều thấy, ngươi đánh lui “Bạch Tuyết Phất Mai Thương” của tiểu Thất, ngươi còn có gì để nói?!”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Nhưng tiền bối, Bạch Trì kia tự nói hắn không nhận thua!”

Mọi người đồng loạt ngây ra, một lát sau mới có người thì thầm: “Đúng vậy, Thất công tử của Bạch gia vừa rồi có nói hắn không nhận thua.”

“Ai da! Lạc tiền bối vừa rồi quá lợi hại nên ta cũng không chú ý tới Bạch Trì kia nói gì… hả? Bạch Trì? Bạch Trì? Tên này nghe quen quen?”

“Không phải là ngu ngốc sao! Ha ha ha ha!”

*Bạch Trì (Báichí), ngu ngốc (Báichī)

Trưởng lão Bạch gia há hốc miệng nghẹn họng không trả lời được.

Ngọc Thanh Tử tôn giả cười ha hả, Nghiễm Lăng Tử tôn giả ở bên cạnh lại càng cười to hơn. Cả Thái Hoa Sơn lần này chỉ có ba vị phong chủ tới, ngoại trừ hai người này, Hạo Tinh Tử tôn giả ngồi ở thủ tọa vuốt vuốt chòm râu, một bộ dáng tiên phong đạo cốt, không hỏi thế sự, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh đều là khen ngợi.

Lạc Tiệm Thanh cũng không khoa trương, y cúi người thi lễ, cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, đệ tử tạm thời lui xuống.”

“Khoan đã!”

Trên khán đài, một hán tử dáng người khỏe khoắn bỗng đứng lên. Ánh mắt của gã sắc bén đến xương, nhìn thẳng về phía Lạc Tiệm Thanh. Ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh dần dần biến mất, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hán tử kia chắp tay nói: “Tại hạ Vân Vinh của Vân gia, đứng thứ nhất. Nghe nói Lạc đạo hữu lúc ở Lưu Diễm cốc đã chiếu cố xá muội rất chu đáo, hôm nay tại hạ muốn lãnh giáo cao chiêu của Lạc đạo hữu một chút!”

Lời nói vừa dứt, Vân Vinh này đã bay đến đài so đấu. Lúc hắn hạ xuống hoàn toàn không phát ra âm thanh gì, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Lạc Tiệm Thanh, khiến y lập tức cảnh giác.

Trước trận chiến trong Lưu Diễm cốc, thế hệ trẻ xuất chúng nhất trên đại lục Huyền Thiên có bốn người. Đại đệ tử truyền thừa Diêm Túc của Đoạn Hồn tông, Phật Tử Dữ Trần của Quy Nguyên Tông, Tứ công tử Bạch Cực của dòng chính Bạch gia, cuối cùng là Đại công tử Vân Vinh của Vân gia.

Bốn người này đều lớn hơn Lạc Tiệm Thanh hai mươi tuổi, cũng tu luyện nhiều hơn y hai mươi năm. Dù thế nhân đều biết Lạc Tiệm Thanh là căn cốt siêu phẩm thứ hai trên đời này, nhưng có hai mươi năm chênh lệch, mọi người đều nghĩ Lạc Tiệm Thanh không bằng bốn người bọn họ. Bọn họ mới là thế hệ trẻ có năng lực cao nhất của đại lục Huyền Thiên, được xưng là “Huyền Thiên Tứ Kiệt”.

Mãi đến trận chiến trong Lưu Diễm cốc, Lạc Tiệm Thanh lấy một địch ba, trong nhóm đối thủ còn có Diêm Túc. Còn có Mặc Thu – con cháu tội nhân của Mặc gia đột nhiên xuất hiện. Sau trận chiến ở Lưu Diễm cốc, hai người bọn họ liền trở thành huyền thoại. Khi nghe thấy có thể bọn họ đã chết ở Lưu Diễm cốc thì rất nhiều tu sĩ còn tiếc nuối không thôi. Nhưng bây giờ bọn họ đã toàn vẹn thoát ra, điều này lại càng tăng thêm một phần thần bí về truyền kỳ của bọn họ.

Vân Vinh cũng không phải là Bạch Thất. Tám năm trước hắn đã bước vào Nguyên Anh kỳ. Trong “Huyền Thiên Tứ Kiệt” cũng không phải lót đáy. Nghe nói Bạch Thất cũng từng giao thủ với Vân Vinh, thương còn chưa kịp rút ra đã bị Vân Vinh đánh bại.

Vân Vinh đứng ở trên đài so đấu, chắp tay nói: “Lạc đạo hữu xin hãy cẩn thận.”

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười gật đầu: “Mời!”

Ầm!

Lạc Tiệm Thanh vừa dứt lời đã thấy không gian xung quanh mình sụp đổ. Các đệ tử trên khán đài đều biến mất, các trưởng lão trước điện Lăng Vân cũng không thấy nữa, Thái Hoa Sơn nguy nga hùng vĩ đột nhiên sụp xuống. Trên bầu trời đỏ như máu, mây đen tụ quanh, rắn chớp màu bạc lóe lên trong mây đen nặng như chì.

Lạc Tiệm Thanh bỗng cảm thấy đau đớn lan tỏa toàn thân, tay trái của y như bị nhúng trong nham thạch nóng chảy, linh lực hoàn toàn không có, kinh mạch đứt hết, máu nhuộm ướt ánh mắt y, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi tanh của máu. Thân thể không tự chủ được mà run rẩy, Lạc Tiệm Thanh phát hiện… tu vi của y bỗng lùi về Kim Đan hậu kỳ.

Gió lớn gào thét bên tai, Lạc Tiệm Thanh không dám ngẩng đầu, bỗng nghe thấy một tiếng nói dõng dạc truyền đến: “Sư huynh, ngươi đã giết vô số người. Lạc sư huynh, hôm nay ta sẽ gọi ngươi một tiếng sư huynh cuối cùng, ngươi đã đọa nhập ma đạo, còn giết hại Nhị sư huynh và Lục sư huynh, có thể nói là Thiên Đạo không dung, làm xằng làm bậy. Hôm nay nếu ngươi chấp nhận tự kết liễu trên Đoạn Tình nhai này, xem ở tình nghĩa huynh đệ ngày xưa, ta sẽ xin các vị đạo hữu để ngươi chết toàn thây.”

Lạc Tiệm Thanh chậm chạp ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy được một đám người.

Hàng trăm tu sĩ bao vây y, mỗi người đều cầm pháp bảo nhìn trừng trừng. Người cầm đầu mặc đạo bào trắng của Thái Hoa Sơn, bên hông treo ngọc bài đệ tử của Ngọc Tiêu phong, vẻ mặt thương hại, nhìn rất hiên ngang lẫm liệt, trong tay còn cầm… một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia, dù chưa ra khỏi vỏ cũng khiến trời đất rung động.

Lạc Tiệm Thanh mờ mịt nhìn thanh kiếm kia, thật lâu không mở miệng.

Lý Tu Thần lại tiếp tục nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi vẫn hồ đồ ngu xuẩn không rõ sao!”

Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn gã.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã đã bị máu đen nhuộm kín, chỉ còn đôi mắt phượng hẹp dài là vẫn nhìn ra phong thái ngày xưa. Áo dài xanh của Lạc Tiệm Thanh đã đẫm máu, phần phật nhảy múa trong gió, phía sau là Đoạn Tình nhai vạn trượng, phía trước là nhân sĩ chính đạo truy sát y mười ngày mười đêm. Y mờ mịt nhìn, môi mấp máy nhưng yết hầu như có ngàn cân đá lấp lại không thể mở miệng.

Lý Tu Thần nheo mắt, bỗng rút kiếm ra.

Kiếm vừa ra khỏi vỏ, gió ngừng thổi, kiếm quang tỏa ra bốn phía, cuồn cuộn đáng sợ.

Lý Tu Thần chỉ kiếm về phía Lạc Tiệm Thanh, lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, Lạc Tiệm Thanh, đừng trách ta vô tình. Nếu ngươi còn chút nhân tính, thì nên tự kết liễu đi, đừng làm ô uế thanh Huyền Linh kiếm mà sư phụ đã ban cho ta!”

“Vì sao… lại là thanh kiếm này?” Giọng nói khàn khàn khó nghe từ trong cổ họng Lạc Tiệm Thanh phát ra.

Lý Tu Thần nói: “Sư phụ lo ta không thể chế phục ngươi nên đã ban thanh kiếm này cho ta!”

Lạc Tiệm Thanh cảm thấy mình như bị ném vào hàn băng vạn năm, tim của y đã hóa đá, mỗi một hơi thở đều ngửi thấy mùi máu, trước mắt y là một màu đỏ quạch, tuyệt vọng vô tận trong lòng hóa thành bóng đêm vô hạn. Chỉ còn lại có một tia sáng mỏng manh.

Y nghẹn giọng, kiên định nói: “Y muốn ngươi… giết ta?”

Lý Tu Thần đột nhiên khựng lại, chần chờ một lát mới nói: “Sư phụ có nói, thấy kiếm như gặp người. Đợi ngươi tự kết liễu, ta sẽ mang thi thể của ngươi về giao cho sư phụ, để hắn biết ngươi đã tự sát, không còn tiếp tục bôi nhọ thể diện Ngọc Tiêu phong Thái Hoa Sơn chúng ta!”

“Lý Tu Thần!”

“Tách ——” một tiếng, ánh sáng cuối cùng cũng tắt đi. Lạc Tiệm Thanh suy sụp nói ra câu cuối cùng, Truy Âm kiếm trong tay y đã sớm gãy làm hai. Lạc Tiệm Thanh giơ lên đoạn kiếm cuối cùng, điên cuồng lao về phía Lý Tu Thần. Y hiện tại đã là đèn cạn dầu, nhưng đau đớn trên thân thể cũng không át được đau đớn trong lòng!

Đau đớn thấu tim gan!

Hơn bốn mươi năm tình nghĩa sư đồ, hơn bốn mươi năm sớm chiều ở chung!

Y chôn giấu đoạn tình cảm với người kia sâu tận đáy lòng. Vì người kia, y tuân thủ lễ pháp làm một thủ đồ tốt nhất Thái Hoa Sơn! Y không còn là chính mình. Ý chỉ là Đại sư huynh của toàn bộ sư đệ sư muội trong Thái Hoa Sơn, là một thủ đồ hoàn mỹ của Thái Hoa Sơn, là đồ đệ của Huyền Linh Tử tôn giả, là…

Không! Từ lâu, y đã không còn là đồ đệ của người kia.

Cho tới hôm nay, người kia muốn giết y.

Đau đớn dằn vặt cắn nuốt Lạc Tiệm Thanh, tim của y đã vỡ vụn, ròng ròng chảy máu. Ý niệm sống sót cuối cùng trong đầu y, hi vọng sống sót duy nhất trong bốn mươi mấy năm qua của y, cuối cùng chỉ là trở thành đệ tử của người kia, tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt chỉ vì một cái liếc mắt của hắn. Mà hiện giờ, y nhận được cái gì?

Tim gan đứt từng khúc, chỉ muốn chết đi!

Lạc Tiệm Thanh vọt tới trước mặt Lý Tu Thần, ném Truy Âm kiếm trong tay. Truy Âm kiếm phát ra kiếm ngâm kinh hoảng, nhưng Lạc Tiệm Thanh không còn muốn nắm lấy nó nữa.

Truy Âm Truy Âm, y đuổi theo nhiều năm như vậy đã sớm mệt mỏi. Y mệt đến nỗi không nâng nổi ngón tay, y mệt đến nói không ra lời, y mệt đến nỗi không còn đuổi theo được nữa. Làm sao để Truy Âm? Nếu vĩnh viễn không đuổi kịp, nếu nhất định sẽ bị người này vứt bỏ, vậy còn muốn nó làm gì?

Dưới sự điều khiển của Lý Tu Thần, kiếm linh của Huyền Linh kiếm không chút do dự đâm tới ngực Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh không ngăn cản, y nhếch khóe môi cười nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại. Thanh kiếm kia chạm lên da y, lạnh lẽo, đâm vào người Lạc Tiệm Thanh khiến y lạnh run. Trước mắt y hiện lên rất nhiều hình ảnh, trước đây thường chui vào lòng người kia ngủ, khi lớn lên bị người kia nghiêm khắc dạy dỗ, người kia dần dần không còn thân cận với y nữa. Y trốn ở trong nhà trúc của mình nhìn người kia dốc lòng dạy bảo Lý Tu Thần.

Kiếm, đâm vào một chút.

Tiếng da thịt bị xé rách lúc này vô cùng vang dội.

“Không được làm mất thể diện của Ngọc Tiêu phong ta.”

“Ngươi là Đại sư huynh của Thái Hoa Sơn. Nếu ngươi không khắc khổ tu luyện thì có tư cách gì để dẫn dắt sư đệ sư muội của ngươi!”

“Thành tích như vậy ngươi đã đắc ý? Tiệm Thanh, ngươi khiến vi sư quá thất vọng rồi.”

...

“... Tiệm Thanh, ngươi phải chú ý.”

Câu nói cuối cùng, giọng nói trầm thấp dịu dàng như đè nén tình cảm mãnh liệt truyền vào tai Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh bỗng mở to hai mắt, Huyền Linh kiếm lúc này đã đâm vào nửa tấc (~15cm). Khuôn mặt Lý Tu Thần dữ tợn như ác quỷ, thấy Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, gã xòe móng ra đánh về phía Lạc Tiệm Thanh, nhưng giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lại lóe sáng, một đóa sen bốn cánh chậm rãi hiện lên.

Ngay sau đó, Sương Phù kiếm hoàn chỉnh xuất hiện trong tay Lạc Tiệm Thanh.

“Đây là tâm ma của ta, nhưng kiếp này đã khác rồi! Phá cho ta!”

Sương Phù kiếm lóe sáng, một đóa Thanh Liên thanh nhã bỗng nở rộ, xen lẫn theo linh lực cuồn cuộn đâm về phía Lý Tu Thần. Lý Tu Thần kêu thảm một tiếng rồi biến mất, Đoạn Tình nhai lạnh lẽo thê lương kia cũng vỡ tan.

Lạc Tiệm Thanh vừa mở mắt lần thứ hai đã về tới đài so đấu. Trước mặt y, Vân Vinh đã hộc máu, mặt như giấy vàng lảo đảo lùi về sau. Mọi người đều không tin được, tráng hán cao lớn này lại là một Huyễn Thuật Sư thiên tài!

Mặc dù Vân Vinh có tu luyện kiếm pháp Vân gia, nhưng tinh thần lực của hắn trời sinh cao hơn người khác, Bạch Thất kia chưa kịp rút thương ra đã bị Vân Vinh đánh bại là vì ngay từ đầu hắn đã rơi vào ảo cảnh của Vân Vinh.

Vân Vinh run nhè nhẹ, hắn lau máu bên môi, khàn khàn nói: “Rõ ràng ngươi đã trúng ảo cảnh của ta, vì sao…”

Trước ngực Lạc Tiệm Thanh cũng có vết máu, một kiếm đâm vào tim kia tuy nói là ảo cảnh, nhưng chỉ cần Lạc Tiệm Thanh tin thì nó sẽ ứng với hiện thực. Đây cũng là tuyệt chiêu độc môn “Tứ Huyễn Ám Ảnh Sát” của Vân Vinh.

Lạc Tiệm Thanh lau máu bên khóe miệng, nghiêm túc nhìn Vân Vinh nói: “Bởi vì có một số việc đã khác đi.”

Lúc này, Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy ra Sương Phù kiếm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đối thủ. Y than nhẹ một tiếng nói: “Cảm ơn ngươi đã cho ta nhìn lại những thứ chôn giấu dưới đáy lòng, cũng khiến đạo tâm của ta càng thêm vững vàng. Ngươi là một đối thủ đáng tôn kính, cũng xứng đáng để ta rút kiếm đánh bại ngươi.”

Vừa dứt lời, một kiếm kinh diễm đánh về phía Vân Vinh. Kiếm ảnh trên không trung tạo thành một đóa sen màu xanh, nhìn như dịu dàng động lòng người lại cất giấu sát khí đáng sợ. Vân Vinh kia lập tức rút ra bội kiếm của mình để ngăn cản, sử dụng “Thiên Phượng Thần Ngọc Sát” của Vân gia nhưng vẫn hộc máu bay khỏi đài so đấu.

Trên đài so đấu, Lạc Tiệm Thanh ngạo nghễ sừng sững, dáng người tuấn tú cao lớn. Y chỉ im lặng đứng ở đó cũng khiến người ta phải nín thở.

Chỉ thấy y nhẹ nhàng vung kiếm, một vết kiếm sâu hoắm xuất hiện trên đài so đấu cứng rắn. Lạc Tiệm Thanh nâng con ngươi, hai mắt nhíu lại, giọng nói vững vàng rơi vào trong tai mỗi người ở đây: “Thủ đồ Lạc Tiệm Thanh của Thái Hoa Sơn ở đây, ai dám đấu với ta?!”

_______________

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sủng Thê Của Ông Trùm Mafia

Copyright © 2022 - MTruyện.net