Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Vô Để quật đến biển Phong Thần khoảng cách hơn ngàn dặm.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nhớ rõ di tích của vị tổ tiên Mặc gia kia ở nơi nào, y chỉ có thể dựa theo trí nhớ mơ hồ của mình để tìm kiếm, cùng lúc đó phải chú ý không đến gần Khô Sơn. Việc này này nghe thì dễ nhưng thật ra rất khó, vì vị trí hai nơi sát nhau, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào Khô Sơn.
Dọc đường đi bóng dáng người tu chân ngày càng ít.
Hai thầy trò gấp rút lên đường liên tục mười hai ngày, cuối cùng cũng thấy được biển nước mênh mông phía xa.
Còn hơn mười dặm nữa mới đến bờ biển nhưng đã cảm nhận được sự điên cuồng của gió trên biển Phong Thần. Gió sắc bén như lưỡi kiếm dồn dập đâm về phía Lạc Tiệm Thanh, tuy nó không thể xuyên thủng kết giới nhưng cũng đủ làm Lạc Tiệm Thanh nhíu mày.
Huyền Linh Tử hỏi: “Ở gần nơi này sao?”
Lạc Tiệm Thanh lắc đầu sau lại gật đầu: “Đúng là ở gần biển Phong Thần, nhưng biển này dài hơn năm nghìn dặm, ta không xác định được cụ thể là ở đâu, phải tiếp tục tìm nữa.”
Huyền Linh Tử nói: “Vậy tìm tiếp đi, nếu Thái Hoa Sơn có chuyện, sư bá ngươi sẽ bóp nát đá truyền âm báo cho chúng ta biết.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu.
Tiếp theo là bắt đầu công cuộc tìm kiếm xung quanh biển Phong Thần. Tìm hết mười ngày, Lạc Tiệm Thanh đã đi khắp một phần ba bờ biển vẫn không tìm thấy di tích Mặc Thanh. Đoạn đường đi này phải hết sức chú ý không để bị cuốn vào Khô Sơn gần đó, một khi vào thì ngay cả Huyền Linh Tử cũng không cam đoan được hai người có thể bình an trở ra.
Lạc Tiệm Thanh đã từng hỏi qua: “Sư phụ, Khô Sơn đáng để người kiêng dè đến vậy sao?”
Huyền Linh Tử trầm ngâm một lát, nói: “Nghe sư tổ ngươi nói, ba ngàn năm trước, vị trưởng lão Phi Hoa tông kia chỉ mới vào đó ba ngày đã mất mạng. Lúc chết nguyên thần cũng không thể thoát ra. Vi sư chưa vào nên không biết được trong ấy nguy hiểm đến mức nào, dù sao thì không vào vẫn tốt hơn.”
Lạc Tiệm Thanh gật mạnh đầu.
Ngày thứ mười, nghĩ ra cách gì Lạc Tiệm Thanh đều dùng cả rồi mà vẫn không xác định được vị trí. Thậm chí y còn nghĩ, một là chờ cuối năm Lý Tu Thần đến đây y sẽ lén đi theo, vậy thì chuyến đi lần này phải tay trắng mà về. Cách thứ hai là tìm quanh biển Phong Thần, nhưng cũng chưa chắc sẽ tìm ra.
Trong lúc tìm kiếm, hai người không cẩn thận suýt chút nữa đã bị cuốn vào Khô Sơn, may mắn Huyền Linh Tử ra tay kịp thời mới tránh thoát được.
Tuy vậy sự hung hiểm của Khô Sơn vượt xa những gì Huyền Linh Tử dự đoán.
Sáng sớm ngày thứ mười một, hai người đi ở sơn mạch giữa Khô Sơn và Phong Thần, bỗng ầm một tiếng rất lớn, đất trời rung chuyển, chấn động không ngừng! Đáng sợ là lực chấn động như biến thành thực thể, đè ép không khí, mang khí thế dời núi lấp biển lan về hướng Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh!
Giờ phút này, đừng nói Lạc Tiệm Thanh, ngay cả Huyền Linh Tử cũng kinh hãi trợn mắt không tin được nhìn dãy Khô Sơn.
Chỉ trên dãy núi trùng điệp dài dằng dặc, một ngọn núi không cao không thấp đột nhiên sụp xuống! Sự việc xảy ra quá đột ngột, không hề có dấu hiệu nào báo trước, một ngọn núi trong phút chốc liền biến thành đất vụn. Núi đá sụp đổ tạo thành dư chấn khủng lồ như cơn sóng ập đến người hai thầy trò.
Lạc Tiệm Thanh cả kinh nói: “Sư phụ!”
Mắt Huyền Linh Tử như sắp nứt ra: “Đi!”
Vừa dứt lời, Huyền Linh Tử lập tức kéo tay Lạc Tiệm Thanh, một luồng sáng vàng từ giữa lông mày hắn bay ra, Huyền Linh kiếm chở hai người bay về phía trước. Tốc độ đã rất nhanh rồi, vậy mà vẫn không bì được với tốc độ dư chấn Khô Sơn quét tới.
Lần này cũng phải nói là hai người Lạc Tiệm Thanh rất xui xẻo.
Bình thường chẳng ai quanh quẩn ở Khô Sơn, ở sát đó lại càng không. Ma xui quỷ khiến thế nào mà bọn họ vừa vặn vào ngay khu vực ngọn núi đó sập!
Cổ họng Lạc Tiệm Thanh khô khốc, sức ép khổng lồ truy đuổi phía sau mà y lại không thể chống đỡ nổi. Ngay lúc y đang đờ ra thì nghe được Huyền Linh Tử nói: “Tai nạn của Cực Bắc Chi Địa thì ra là do Khô Sơn sụp đổ. Tại sao lại xảy ra trước, tại sao… Tiệm Thanh, cơn phong ba này sẽ kéo dài suốt một tháng, ngươi tuyệt đối không được đến gần Khô Sơn!”
Nghe xong những lời này, Lạc Tiệm Thanh có một thoáng thất thần.
Huyền Linh Tử tiếp tục tăng tốc lướt nhanh về trước, bọn họ lướt qua ba bốn tu sĩ. Những người này tuy ở khá xa nơi sạt lở vẫn không thoát được tai họa. Lúc bọn họ nhìn thấy hai người bay qua đều khóc lóc cầu xin hai thầy trò cứu mạng, tiếc là Huyền Linh Tử không dừng lại một khắc nào, để mặc họ bị dư chấn nuốt chửng.
Đứng trước tai họa khủng khiếp thế này, tự bảo vệ bản thân đã rất khó rồi, không ai có đủ năng lực lo cho người khác!
Kẻ chậm chân bị nhấn chìm trong chấn động núi lở đất sụp, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lạc Tiệm Thanh.
Âm thanh Huyền Linh Tử đè nén: “Lực chấn động này ít nhất phải cỡ một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần sơ kì.”
Lạc Tiệm Thanh đột nhiên nảy ra suy nghĩ: “Sư phụ, vậy ngươi có thể chống lại nó không?”
Huyền Linh Tử nói: “Tiệm Thanh, chúng nó quá nhiều, một mình ta không đủ sức chống đỡ, ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh giật mình ngước mắt nhìn Huyền Linh Tử, trong lòng mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng. Không đợi y hiểu rõ vấn đề thì Huyền Linh Tử đã vỗ một chưởng lên ngực y, trong khoảnh khắc đó y chỉ kịp mở to hai mắt kinh sợ nhìn hắn.
Huyền Linh Tử nói: “Nói với sư bá ngươi biết! Khô Sơn sụp đổ chỉ là khởi đầu! Một tháng tới nếu ngươi ra được khỏi biển Phong Thần, phải báo với tất cả mọi người đang ở Cực Bắc Chi Địa rời đi ngay. Nửa năm sau mới có thể quay lại tìm vi sư!”
Một chưởng này dĩ nhiên không tạo ra tổn thương gì cho Lạc Tiệm Thanh, chỉ khiến y bay ra xa.
Năng lượng Khô Sơn sụp đổ như cơn sóng thần, nuốt chửng Huyền Linh Tử, đến một góc áo cũng không còn.
Lạc Tiệm Thanh chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, y chỉ có thể bất lực bị đẩy xa khỏi phạm vi ảnh hưởng của thiên tai, không kịp đáp lại càng không kịp nghĩ ra cách gì cứu vãn.
“Sư phụ!!!”
Cùng lúc đó, tại bờ biển Phong Thần.
Dãy Khô Sơn sụp một tòa núi đã tạo ra ảnh hưởng cực kỳ khủng khiếp làm tên ma tu thích mặc áo đỏ nào đó đang nhàn nhã nướng thịt cũng phải chú ý, không chút do dự đứng phắt dậy chạy thoát thân.
“Chuyện gì đang xảy ra? Cái gì có thể tạo ra chấn động lớn như vậy?”
Ở Phi Hoa tông gần Cực Bắc Chi Địa nhất.
Phượng Tư tiên tử một chưởng đập nát bàn ngọc thạch, vẻ mặt khó tin nhìn về hướng Cực Bắc Chi Địa: ” Cực Bắc Chi Địa… Chấn động lớn thế này! Là ngươi sao, Huyền Linh Tử?! Không, ngay cả hắn cũng không thể làm được!!!”
Tại Ma Vực – ở một đầu khác của Cực Bắc Chi Địa, cách một cái Sung Châu.
Đại quản sự Ma Đạo cung Thích Lạc đang ngồi ở trong viện thưởng trà. Khi chấn động xuất hiện, hai bóng người một trắng một đen lập tức hiện ra trong viện, tả hộ pháp Tần Quy Hạc gấp gáp hỏi: “Cực Bắc Chi Địa xảy ra chuyện? Rốt cuộc đã phát sinh cái gì?”
Thích Lạc vô thức nắm chặt cái chén trong tay, “tách” một cái hóa thành vụn nhỏ, sắc mặt nàng tái nhợt đứng bật dậy: “Cung chủ… đang ở Cực Bắc Chi Địa!”
Thái Hoa Sơn, điện Lăng Vân.
Hạo Tinh Tử tôn giả đứng trước tháp đèn bản mệnh nhìn. Bỗng ngọn đèn vàng đặt trên tầng cao nhất dần tối lại, nhanh đến mức không ai kịp nghĩ gì, dường như chỉ trong chớp mắt đã tối đến sắp tắt, sau đó lại từ từ cháy lại.
Hạo Tinh Tử hoảng sợ nói: “Huyền Linh Tử sư đệ… bị trọng thương!” Vừa dứt lời, Hạo Tinh Tử đột nhiên cảm nhận được một trận dao động đáng sợ, lão quay đầu nhìn về phía nguồn dao động, lại càng hoảng sợ: “Cực Bắc Chi Địa!”
Mà cả thế gian này, ngoại trừ Huyền Linh Tử và Ma tôn Ma Thiên Thu trùng hợp ở ngay Cực Bắc Chi Địa, người biết chuyện gì đang diễn ra còn có Thái thượng trưởng lão Đoạn Hồn tông, Thái thượng trưởng lão Quy Nguyên Tông, Thái thượng trưởng lão Thần Kiếm tông cùng với lão tổ Bạch gia và Vân gia! Bọn họ đồng loạt tỉnh dậy từ trạng thái bế quan, giật mình nhìn về hướng phát sinh tai họa.
Quỷ Viêm lão tổ Đoạn Hồn tông khàn giọng lẩm bẩm: “Cực Bắc Chi Địa…”
Linh Thượng đại sư Quy Nguyên Tông buông tiếng thở dài: “A di đà Phật, sẽ có bao nhiêu người vô tội bỏ mình tại Cực Bắc Chi Địa.”
Kiếm Khiếu lão tổ Thần Kiếm tông đứng phắt dậy: “Là thứ gì khiến Cực Bắc Chi Địa xảy ra chấn động mạnh đến vậy?”
Bạch gia lão tổ híp hai mắt: “Chẳng lẽ biển Phong Thần có sóng thần?”
Vân gia lão tổ bấm tay tính toán, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, kinh hãi nhìn về phía Cực Bắc Chi Địa: “Khô Sơn!”
Mà trong yêu cảnh, do khoảng cách khá xa, cơn dư chấn phải đi qua Sung Châu, Minh Châu, Ma Vực, lại thêm một Thập Tam Hải rộng bằng bảy châu cộng lại, xung động mạnh mẽ đã tiêu hao gần hết. Nhưng Thiên Yêu tôn ẩn sâu trong hang tối bỗng mở mắt, sự khiếp sợ hiện ra trên khuôn mặt khô cứng như vỏ cây.
Trong đại điện, Âm Cơ yêu mị diễm lệ đang ngồi trong lòng một tên đàn ông cường tráng đẹp trai vừa ăn hoa quả vừa nói cười. Bỗng nghe được giọng nói già nua xuất hiện trong điện, nụ cười trên mặt ả ngay lập tức tắt hẳn.
Khuôn mặt vặn vẹo, sống lưng uốn éo như không xương dựng thẳng dậy, tay vung nhẹ một phát lấy mạng gã đàn ông phía sau, đến tận lúc chết gã vẫn mang vẻ mắt khó tin nhìn bóng lưng yểu điệu của ả.
Thiên Yêu tôn thấp giọng nói: “Cực Bắc Chi Địa xảy ra chấn động.”
Âm Cơ sắc mặt thâm trầm, hỏi: “Chấn động như thế nào?”
Thiên Yêu tôn dẫn âm nói: “Loại chấn động có thể khiến chúng ta trọng thương, thậm chí đánh chết.”
Âm Cơ mở lớn mắt, kinh sợ hiện rõ trên mặt, ả suy tư một lát rồi nói: “Ta đã lợi dụng nội gián gài trong Ma Đạo cung lừa đồ đệ của Ma Thiên Thu đến Cực Bắc Chi Địa. Nội gián trong Phi Hoa tông cũng vừa báo với ta gần đây đồ đệ Huyền Linh Tử cũng đã xuất hiện ở gần Cực Bắc Chi Địa.”
Thanh âm Thiên Yêu tôn gấp gáp hơn hẳn: “Huyền Linh Tử và Ma Thiên Thu có ở đó không?”
Âm Cơ xua tay nói: “Ta không biết.”
Thiên Yêu tôn trầm mặc một lát, giọng nói cũng bình tĩnh bớt: “Không ở cũng không sao. Âm Cơ, lần này ngươi làm rất tốt, nếu có thể lợi dụng rối loạn Cực Bắc Chi Địa bắt được đồ đệ hai tên kia thì sẽ thành lợi thế rất lớn cho chúng ta ngày sau khai chiến.”
Âm Cơ nói: “Ta lập tức phái người tiến đến Cực Bắc Chi Địa, tra xét tình hình!”
Đại họa xảy ra bất thình lình khiến ba mươi sáu châu, Ma Vực và Yêu Cảnh đồng thời siết chặt cảnh giác.
Một kích toàn lực của Huyền Linh Tử bao hàm linh lực cuồn cuộn của tu sĩ sơ kỳ Hóa Thần, thậm chí rót vào đó một giọt tinh huyết màu vàng mới khiến cho Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng bay khỏi làn sóng sụp đổ của Khô Sơn, sau đó… rơi vào biển Phong Thần!
Chỉ trong chớp mắt, trận gió hung bạo ở biển Phong Thần xoáy tròn, một vòi rồng khổng lồ ầm ầm bay tới muốn thừa cơ đánh úp Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh phản ứng mau lẹ rút ra Sương Phù kiếm thi triển ngay “Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên” mới miễn cưỡng đánh lui được Thủy Long. Dù vậy giữa khoảng không trống trải chỉ có trời và nước y cũng khó mà đối phó với vô số gió lốc tàn bạo đang ập đến, não bộ vận động nhanh chóng tìm ra phương pháp tối ưu nhất hiện giờ là tiết kiệm linh lực, y bày ra kết giới, đồng thời nhanh chóng bay về phía ngược lại.
Vành mắt cay xè, hốc mắt đỏ bừng!
Thế nhưng y không quay lại tìm Huyền Linh Tử, chuyện phải làm bây giờ là rời khỏi đây, phải bảo vệ cái mạng này, như vậy mới có thể quay lại cứu hắn!
Ở trên biển Phong Thần mênh mông không thấy bờ bến, Lạc Tiệm Thanh đã bay ba ngày ba đêm.
Y không còn xác định được phương hướng, thậm chí không rõ mình có đang đi vòng quanh không, chỉ biết bay mãi bay mãi về phía trước. Linh lực trong cơ thể gần cạn kiệt, đan dược và pháp bảo cũng không dám giữ lại, khi viên Dung Linh đan cuối cùng đã nuốt xuống, linh lực Lạc Tiệm Thanh phút chốc thiếu hụt, một trận gió nhanh chóng xuyên qua kết giới, cắt lên mặt y một đường.
Ngay sau đó, gió lớn ngộp trời hình thành ba con Thủy Long gào thét lao về phía y!
Tay trái Lạc Tiệm Thanh vỗ lên ngực hộc ra một giọt máu đầu tim, giọt máu rơi trên Sương Phù kiếm, thân kiếm liền phát ra ánh sáng xanh chói ngời
“Liên Khai Nhất Kiếm!”
Hoa sen xanh va chạm với Thủy Long phát ra tiếng nổ rung trời.
Một ngày sau, ma tu áo đỏ đang trên đường tới Sung Châu đột ngột dừng lại, đứng giữa dòng người hối hả chạy nạn, xoay người, kinh ngạc nhìn về phía biển Phong Thần. Tiếng chuông dồn dập không ngừng vang lên như đang kề sát bên tai, không do dự khắc nào, y lập tức bay ngược về trung tâm Cực Bắc Chi Địa!
Ở giữa đám người đang chạy trối chết, một bóng người đi ngược lại rất bắt mắt, nhưng cũng không ai thèm quan tâm.
Phi hành một lúc, Mặc Thu dừng bước. Vẻ mặt y hiện tại cực kì nghiêm trọng, y lật tay lấy ra một miếng ngọc trắng như tuyết, ở giây phút bóp vỡ miếng ngọc, Mặc Thu nhếch khóe môi đỏ tươi, cười lạnh nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện miếng ngọc nát này của ngươi có tác dụng, nếu không thì ngươi tới số rồi…”
Thanh âm dừng lại, Mặc Thu thở dài nói: “Có bản tôn ở đây, ngươi đừng hòng chết!”