Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Dương nhắm mắt lại, vào Thương Khố tìm đổi một cái đan lô.
Bởi vì là luyện đan thông thường và dùng để luyện tập cho nên Trần Dương chỉ đổi một cái đan lô cấp thấp, giá ba trăm điểm công đức.
Sau khi đổi số điểm công đức mà Trần Dương còn lại là mười nghìn năm trăm chín mươi hai điểm.
Đan lô mà Trần Dương vừa đổi có tên là Tinh Hoá Lô.
Đan lô này được làm bằng Tinh thiết nguyên chất, kiểu dáng và màu sắc đều toát lên vẻ cổ xưa.
Trần Dương nhìn nhìn đan lô một chút, liền cất vào rồi đi đến linh điền ngồi đả toạ thổ nạp.
Qua ba ngày sau, Lý Tiểu Nguyệt liền gọi điện thoại cho Trần Dương thông báo mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Trần Dương nghe vậy thì lại có cái nhìn mới về thực lực của tập đoàn Thương Long này.
Theo lời mà Lý Tiểu Nguyệt nói thì nàng cũng chỉ là một quản lý khách khanh của Thương Long ở nơi này mà thôi.
Mặc dù Lý Tiểu Nguyệt chưa phải là tu sĩ, nhưng nhìn trình độ chân khí lưu chuyển trong người nàng, Trần Dương cho rằng nàng cũng có bản lĩnh không hề kém cạnh những nhân sĩ trong giang hồ là mấy.
Trình độ như vậy, nhưng chỉ là một người quản lý khách khanh nho nhỏ. Từ đó có thể suy luận ra trình độ thâm căn cố đế và thực lực của tập đoàn Thương Long này chắc chắn không phải nhỏ.
Nhưng Trần Dương đối với chuyện tình của tập đoàn Thương Long chỉ là cho ra cái suy đoán như vậy, còn lại không hề quan tâm tới.
Bởi vì Thương Long cho dù có cao siêu đến thế nào đi nữa thì cũng chắc chắn không liên quan gì đến hắn cả.
Trần Dương sớm nói cho Lý Tiểu Nguyệt biết địa chỉ của hắn qua điện thoại.
Bởi vì đồ đạc tuỳ thân của Trần Dương hiện giờ toàn bộ chỉ có một ít giấy tờ tuỳ thân và quần áo lặt vặt. Cho nên vừa nói chuyện điện thoại với Lý Tiểu Nguyệt xong được chừng mười phút thì Trần Dương liền đi xuống dưới đường.
Vừa xuống tới, Trần Dương đã thấy người tài xế từng đưa hắn về một lần trước, bèn bước đến tự mở cửa xe ngồi vào trong.
Người tài xế cũng không nói gì, chỉ thông qua kính mà nhìn Trần Dương một cái rồi chuyên tâm lái xe.
Trần Dương từ đầu đến cuối không nói một lời, sau khi lên xe liền nhắm hờ hai mắt tựa như đã ngủ.
Mà tài xế cũng không hề dò xét hay nói chuyện gì với Trần Dương.
Tình cảnh trong xe có chút quỷ dị.
Rất nhanh, xe chạy đến một vùng non xanh nước biếc, cây cối xanh tươi hoàn toàn biệt lập.
Nơi này là một căn nhà theo lối cổ xưa, nhìn từ bên ngoài giống như một căn tứ hợp viện cũ kỹ.
Xe vừa chạy đến thì Trần Dương mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Tiểu Nguyệt đã đứng chờ sẵn trước cổng.
Hôm nay Lý Tiểu Nguyệt mặc áo sơ mi ngắn tay kết hợp với quần jean, đi giày thể thao. Nhìn qua có mấy phần trẻ trung năng động.
Chỉ có điều trên mặt nàng thuỷ chung vẫn mang chiếc mặt nạ che nửa bên mặt.
Trần Dương âm thầm tự hỏi không biết có nguyên do gì khiến cho nàng che lại nửa mặt như vậy? Bởi vì lần trước Trần Dương đã thấy Lý Tiểu Nguyệt mở mặt nạ ra, nửa còn lại hoàn toàn không có sẹo hay bớt gì xấu xí đến mức cần phải che lại cả.
Tuy nhiên, khi Lý Tiểu Nguyệt mỉm cười bước tới cúi chào Trần Dương thì hắn cũng không có ý định hỏi thăm nàng về chuyện đó mà chỉ gật đầu chào lại rồi lãnh đạm hỏi:
- Xong hết chưa?
- Bẩm tiền bối, tất cả đã chuẩn bị xong, xin mời ngài!
Lý Tiểu Nguyệt rất nhanh nhẹn đáp rồi mời Trần Dương vào bên trong.
Nàng tỏ ý muốn pha trà cho Trần Dương uống và nghỉ ngơi một chút rồi mới đến chỗ kia, nhưng Trần Dương lắc đầu từ chối với lý do luyện đan càng sớm càng tốt.
Lý Tiểu Nguyệt thấy Trần Dương lấy lý do như vậy thì cũng không tiện nói cái gì, vội vàng dẫn hắn đi ra vào bên trong.
Đây là một căn phòng được bày biện theo lối cổ xưa, khi Trần Dương bước vào còn thấy một bức bình phong che quanh một cái bồn tắm bằng gỗ.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt còn đọng lại trong phòng, Trần Dương liền cảm thấy có chút quen thuộc, không nhịn được liếc mắt nhìn cái bồn tắm thêm vài lần, trong đầu theo bản năng dâng lên một vài ý nghĩ tà ác.
Lý Tiểu Nguyệt thấy cảnh này thì gương mặt có chút đỏ lên, giải thích:
- Đây là khuê phòng của vãn bối. Bên trong có một căn mật thất rất bí mật. Khi tiền bối luyện đan, vãn bối sẽ ở bên ngoài thủ hộ, tuyệt không cho bất cứ chuyện gì đến quấy rầy. Toàn bộ dược liệu tiền bối cần đều được vãn bối sắp xếp sẵn ở bên dưới.
Nói xong, nàng đi tới cái bàn trang điểm đặt tay lên một bức tượng gỗ vặn một cái.
Nhất thời mặt đất hơi rung động liền tách ra một cái thông đạo.
‘Các nàng là chuột sao? Hết lần này đến lần khác đều kiến tạo thông đạo đi thông dưới lòng đất!’
Trần Dương trong lòng có chút cổ quái nhưng sắc mặt như thường khẽ gật đầu, nói:
- Vậy thì làm phiền nàng!
Nói xong Trần Dương liền nhẹ nhàng đi xuống.
Lý Tiểu Nguyệt thấy Trần Dương đã khuất dạng liền nhẹ nhàng xoay tay đóng lại cửa hầm, sắc mặt nghiêm túc ngồi xuống trước bàn trang điểm, có chút ngẩn ngơ.
Trần Dương đi xuống dưới hầm liền thấy nơi này được kiến tạo tương đối rộng rãi.
Chính giữa là một cái bồ đoàn màu vàng, phía trước bồ đoàn là một cái đan lô màu đồng thau và một thùng gỗ lớn, chắc là chứa dược liệu.
Trần Dương không nói hai lời đi tới ngồi xuống.
Ngay sau khi ngồi xuống, Trần Dương liền thấy trước mặt ngoài đan đỉnh thì bên dưới không còn gì khác, cũng không có địa hoả mà đặt một cái hệ thống khí gas dẫn tới.
Trần Dương cười khổ:
- Nàng không định cho ta luyện đan bằng cái thứ lửa gas này chứ?
Tuy là vậy, Trần Dương vẫn thử bật công tắc xem thử hoả lực của khí gas này sẽ mạnh đến mức nào.
‘Cạch!’
‘Phừng…xì xì….’
Một ngọn lửa xanh lè mang theo hoả nhiệt cuồn cuộn ngay lập tức bốc lên làm cho Trần Dương có chút bất ngờ.
- Ừm, nhiệt độ cũng xem như miễn cưỡng. Nếu dùng luyện tập cũng xem như đủ dùng. Thôi vậy, có cứ xài!
Trần Dương lầm bầm xong liền mở thùng gỗ bên cạnh.
Cái thùng gỗ này thiết kế có chút đặc biệt, Trần Dương vừa mở ra liền có một hệ thống lò xo bên trong được thiết kế khéo léo làm lộ ra mấy chục cái hộc nhỏ, bên trong có chừa từng dãy dược liệu được sắp xếp ngay ngắn.
Nhìn đám dược liệu này, Trần Dương thầm gật đầu hài lòng.
Mặc dù chưa thể nói là tinh phẩm, nhưng cũng thuộc loại thượng hạng.
Trần Dương lựa chọn thử nghiệm luyện loại đan dược Ích Cốc Đan trước.
Trước không nói độ khó của loại Ích Cốc Đan này được xem là đơn giản nhất, mà nó còn là thứ mà trước mắt Trần Dương rất cần. Bởi vậy thi chọn giữa Tôi Thể Đan hoặc Ích Cốc Đan thì Trần Dương ngay lập tức Ích Cốc Đan để thử nghiệm trước.
Để chuẩn bị cho lần thực hành này, Trần Dương sớm đã nghiên cứu rất kỹ đan phương cũng như phương pháp chế luyện loại đan dược này.
Theo đó, việc thành công khi luyện Ích Cốc Đan phụ thuộc rất lớn vào việc nắm chắc nhiệt độ của đan lô khi cho dược liệu vào, cũng như quá trình khống chế hoả diễm. Còn lại, thành phần dược liệu tỉ lệ nhiều hay ít, cũng như thứ tự vào lô luyện trước hay sau thì trong đan phương sớm đã có miêu tả chi tiết, Trần Dương sớm đã đọc tới đọc lui vô số lần rồi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Trần Dương chính thức luyện đan cho nên tâm lý có chút lo được lo mất, hoàn toàn không thể tự nhiên thong dong được.
Xem tài liệu hướng dẫn là một chuyện, còn khi tự tay thực hành thì lại là một chuyện khác.
Nhìn nhìn dòng lửa nóng do khí gas tạo thành, Trần Dương phất tay một cái liền cẩn thận điều chỉnh Tinh Hoá Lô chậm rãi bay đến chính giữa ngọn lửa, nơi có nhiệt độ ổn định nhất.
Điều chỉnh cho đan lô lơ lửng nơi đó xong, Trần Dương liền phóng thần thức cảm nhận nhiệt độ phía trên đan lô.
Cũng may, Cầm Long Thủ của Trần Dương có chút tiến bộ, hiện giờ khống chế cho Tinh Hoá Lô lơ lửng trong thời gian dài như vậy cũng không làm cho hắn có chút khó khăn gì. Nếu so sánh với Khống Vật Thuật mà các tu sĩ cấp thấp hay sử dụng thì còn tinh diệu hơn nhiều lần.
Đối với chuyện cảm nhận nhiệt độ trên đan lô sao cho vừa đủ độ nóng rồi cho dược liệu vào trong khoảng thời gian hợp lý thì chính là một vấn đề cần sự linh hoạt và thần thức cảm nhận mạnh hay yếu của người luyện đan mà quyết định.
Đây cũng là cửa ải khó khăn đầu tiên dành cho các Luyện Đan Sư.
Bởi vậy, trong giới Luyện Đan Sư thường hay truyền miệng với nhau câu nói ‘thuận tay quen mắt’.
Ngay cả những Luyện Đan Sư nổi danh trong truyền thuyết cũng không dám vỗ ngực xưng tên có thể nắm chắc một trăm phần trăm luyện ra đan dược như ý muốn.
Bởi vì trong quá trình luyện đan, chỉ cần một sơ suất nhỏ như hoả diễm không đều, hoặc thời gian tinh luyện dược liệu không thích hợp đều sẽ làm cho xác suất luyện đan thành công một đường rơi xuống.
Mà qua mỗi một lần như vậy, toàn bộ tài liệu lại phải hao tốn thêm một phần.
Sở dĩ Luyện Đan Sư trong tu tiên giới hiếm có và được tôn sùng như vậy cũng chính là vì muốn đào tạo một Luyện Đan Sư chân chính, lúc nào cũng cần phải trả một con số tài vật khổng lồ. Nếu không có tài đại khí thô chống đỡ, vậy thì đừng mơ thành công đào tạo Luyện Đan Sư.
Trần Dương dựa theo thủ pháp bên trong Thiên Đan Thủ ghi lại, bắt đầu tiến hành tinh luyện nhóm dược liệu đầu tiên.
Nhưng chỉ qua mấy cái hơi thở, bên trong đan lô liền truyền ra mùi cháy khét, hiển nhiên là do nhiệt độ quá cao làm cho dược liệu còn chưa kịp tinh luyện đã bị đốt cháy thành than.
Trần Dương cũng không lấy đó làm thất vọng, mà ngược lại, hắn đã dự liệu tư chất luyện đan của bản thân không cao, cho nên quyết tâm hôm nay làm phá gia chi tử một lần.
Trần Dương sau khi đốt thêm một nhóm linh dược nữa thì dứt khoát ngưng luyện, ngồi yên lặng điềm tĩnh thu thập tâm tình.
Cho đến nửa ngày sau, khi tâm trí đã hoàn toàn an tĩnh lại thì Trần Dương mới tiếp tục luyện chế.
Mà lần này, hắn rất cẩn thận, chỉ cho một phần rất nhỏ vào mà thôi.