Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thân Tự Cẩm đi ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc, trên đường trở về nội tâm luôn luôn rung động bất an, tựa hồ có người theo nàng, nàng quay đầu, nhưng cái gì cũng không có, nàng nhớ ra rồi, sắc mặt trắng bệch, trên môi không còn huyết sắc.
Không thể nào chứ.
Cái này là thế giới mới, nàng không sẽ xuất hiện ở nơi này.
Nàng bước nhanh hơn, nhanh chóng đến nhà, tựa như đề phòng cướp vội vàng đóng cửa lại, sau đó che ngực thở phì phò, sắc mặt hoảng loạn, nàng nghĩ lại mà sợ.
Thật lâu sau đó, nàng khôi phục bình thường, đem thuốc lên trên lầu.
Nàng thử gõ cửa một cái, không có đáp lại, liền chậm rãi mở cửa, ngẩng đầu liền cùng hai mắt đen nhánh băng lãnh của Xa Cố Lai chạm nhau.
"Tôi mua cho chị chút thuốc nè." Thân Tự Cẩm mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc, đem túi thuốc để ở trên bàn, "vết thương trên người chị có chút nặng, đừng bị nhiễm trùng, tôi giúp chị xoa thuốc nha."
Xa Cố Lai không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, dùng ánh mắt biểu đạt thái độ hờ hững của bản thân để đáp lại nàng.
Ánh mắt của cô thực sự quá lãnh, giống như nhuộm dần cả đêm sương cuối mùa thu, không có một tia ấm áp, chỉ có ngay thẳng chán ghét lạnh lùng, phảng phất ở trước mắt cô chính là một tên tội phạm rác rưởi.
Thân Tự Cẩm quá quen thuộc ánh mắt này.
Băng lãnh chán ghét.
Giống như ánh mắt mà nàng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ là thấy nhiều rồi, nàng cũng không có bao nhiêu thương tâm, cũng là thói quen, cũng không có vấn đề gì cả.
"Chị đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nha." Thân Tự Cẩm mở nắp hộp povidone, buông thõng lông mi cuốn vểnh nồng đậm, thanh âm rất nhẹ, như là thấm nước bông vải, lại dẫn ẩm ướt vừa dày vừa nặng mềm "Tôi có chút không thích đó."
Xa Cố Lai rất muốn cười, không rõ nữ nhân điên này đột nhiên chuyển tính tình gì.
Ai quản nàng có thích hay không, bản thân cô một thân thương tổn đều do ai ban tặng.
"Cút ra ngoài." Xa Cố Lai thực tế không muốn nhìn thấy nàng, lạnh giọng đuổi người.
Thân Tự Cẩm tự động như không nghe câu nói này, "thoa thuốc trước đi."
"Không cần." Xa Cố Lai mặt không đổi sắc, "Cô ra ngoài."
"Chị đừng thế này." Thân Tự Cẩm thấp giọng thì thầm, phảng phất sẽ không tức giận, cầm tăm bông thấm povidone "Vết thương phải khử độc."
Xa Cố Lai tựa ở đầu giường, hơi hơi nghiêng đầu, ngữ khí trào phúng lại lãnh đạm "Cô cải trang làm người tốt làm gì? Cô chẳng lẽ không phải hi vọng nhất là tôi thê thảm sao? Lần này tai nạn xe cộ chỉ sợ cô ước gì tôi chết đi, hiện tại lại đem tôi đưa đến nơi này, không phải nghĩ cách tra tấn tôi sao?"
"Hiện tại để làm gì?"
Thân Tự Cẩm tay cầm tăm bông có chút mỏi, nghe vậy cắn môi, nói "Trước kia là trước kia, khi đó là lỗi của tôi, hiện tại tôi nghĩ cứu chị, tôi sẽ đối xử tốt với chị, sẽ không lại để chị bị thương."
"Đem chị đưa đến nơi này, cũng cũng không muốn hành hạ chị, tôi chỉ nghĩ chiếu cố chị thôi."
Mặt mũi của nàng trong veo tinh khiết, tròn trịa mắt hạnh vô tội lại thuần, ướt nhẹp, giống như tiểu nãi cẩu mới sinh ra, không chút nào tâm cơ.
Thân hình gầy gò không xương, không biết có phải hay không nguyên nhân ra ngoài hứng gió mà sắc mặt trắng bệch vô cùng, môi cũng không có màu gì, âm điệu thanh mềm, cùng trước kia điên điên khùng khùng bộ dáng một trời một vực, tóm lại hiện tại ở trước mặt cô hoàn toàn chính là một tiểu bạch hoa yếu đuối vô hại.
Xa Cố Lai cũng hoài nghi nàng là người bệnh tâm thần phân liệt.
"Cô có phải bị bệnh hay không?" Xa Cố Lai cau mày, là thật lòng đang hỏi nàng.
Thân Tự Cẩm có chút không vui, nàng không thích nhất có người nói nàng có bệnh, hết lần này tới lần khác trước mắt nữ nhân xinh đẹp này nói hai lần.
"Chị đã là lần thứ hai nói tôi có bệnh đó." Thân Tự Cẩm dường như bực bội, tự mình lấy cánh tay cô thoa thuốc, cũng không để ý cô có đồng ý hay không.
"Lại hỏi một lần nữa, tôi có khả năng sẽ nổi giận."
Xa Cố Lai: "..."
Thật là ấu trĩ.
Nữ nhân này là thật có bị bệnh không.
Câu nói này Xa Cố Lai không nói ra, bởi vì cánh tay rất đau, cánh tay có rất nhiều vết thương bị rách da, đại khái là do tai nạn xe cộ làm cho bề mặt da bị xù xì, mà cho tới bây giờ không có được trị liệu tốt nên có chút đã phát mủ lên.
Nhưng may mắn là toàn thân không có vết thương nào nghiêm trọng, cũng chỉ là vết thương ngoài da.
Nàng cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai thần sắc nhạt nhẽo, cúi xuống mắt liếc nhìn nàng nghiêm túc bôi thuốc cho mình, cô sở dĩ không có đẩy nàng ra, là muốn thấy được Thân Tự Cẩm sẽ làm đến mức nào.
Nữ nhân này điên cuồng này, vì một nam nhân mà khắp nơi tìm cô gây chuyện, mỗi một bước đều muốn g iết chết cô.
Quả thực là tên điên khùng.
Ở trong mắt Xa Cố Lai, Thân Tự Cẩm cùng những nam nhân kia giống nhau đều là người ghê tởm, thần kinh ích kỷ, tự đại, đều là một đám bốc mùi hôi thối.
Rất nhiều lần, Xa Cố Lai đều ở âm thầm thề một ngày nào đó nếu để cho cô bắt được cơ hội, cô nhất định sẽ dùng phương thức làm nhục còn thê thảm hơn cách làm của Thân Tự Cẩm.
Mặc dù không biết nữ nhân này đột nhiên nổi điên làm gì, lại ý đồ nhận sai để cứu vãn, nhưng cô chỉ cảm thấy như hư tình giả ý.
Thậm chí giả tạo làm người ta càng thêm phát sinh chán ghét.
Cô không muốn nhìn thấy Thân Tự Cẩm.
Nhưng cô không dám tùy tiện rời đi nơi này, thân thể rất nhiều tổn thương, chân bởi vì tai nạn xe cộ dẫn đến không đi được, trấn nhỏ xa lạ, bên người cũng không có phương tiện liên lạc, bản thân lẻ loi một mình nguy hiểm quá lớn.
Quan trọng nhất chính là nàng muốn tránh né Chu Tứ cái tên điên kia, nếu như một khi bị Chu Tứ tìm được cô, liền sẽ có rất nhiều phiền phức kéo đến.
Nguyên bản cô không muốn thấy Chu Tứ, mới đi về quê, không nghĩ tới sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, cuối cùng còn bị Thân Tự Cẩm bắt trói được.
Xui xẻo.
Mặc dù không biết Thân Tự Cẩm nổi điên làm gì đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng dưới mắt cô thấy tạm thời an toàn, cô thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể lộn xộn.
Chỉ có thể ở đây chậm rãi dưỡng thương, sau đó mới đi thực hiện kế hoạch trước đó.
Cô từ từ nhắm hai mắt, không tiếp tục nhìn Thân Tự Cẩm nữa.
Bốn phía an tĩnh lại, chỉ còn lại hô hấp, cùng âm thanh của thuốc bị xé ra.
Thân Tự Cẩm động tác rất nhẹ, sợ làm đau cô, chỉ có thể bôi thuốc từng chút một.
Thật vất vả đem cánh tay trên vết thương bôi xong, kế tiếp là trên đùi.
"Chị có thể vén một chút ống quần lên không?"
Xa Cố Lai mở mắt ra, lạnh lùng nhìn xem nàng.
Thân Tự Cẩm vô tội mở miệng, "Tôi là nghĩ bôi thuốc trên đùi cho chị."
Nàng vậy mà là thật nghĩ bôi thuốc cho mình?
Xa Cố Lai có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô vẫn như cũ không cảm thấy Thân Tự Cẩm thật sẽ hối cải, chỉ là nghĩ ra phương pháp mới đến giày vò cô thôi.
Dù sao một người nữ nhân điên như vậy làm sao lại nhận sai được.
Xa Cố Lai tiếc mạng, cũng biết vết thương trên người nghiêm trọng, không có lý do từ chối phục vụ bôi thuốc miễn phí, tạm thời buông xuống nội tâm khả nghi của mình.
Ống quần bị cuốn lên, lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài.
Bắp chân máu ứ đọng cùng vết thương rất nhiều, Thân Tự Cẩm nửa ngồi ở góc giường, thấp mặt mày, tỉ mỉ bôi thuốc.
Thái độ của nàng nghiêm túc, động tác nhu hòa, không có một chút qua loa, Xa Cố Lai nhìn xem nàng với một mặt nghiêm túc, mặt mày là một mảnh lạnh lùng, mảy may không có bị cảm động hay ôn nhu.
"Làm xong liền ra ngoài đi." Xa Cố Lai thấy nàng bôi thuốc không sai biệt lắm, liền bắt đầu đuổi người.
Thân Tự Cẩm nói chuyện từ từ, khẽ nói "Thế nhưng là...!Trán của chị còn không có bôi thuốc nha?"
"Không cần cô quan tâm." Xa Cố Lai hơi nhíu mày, hiển nhiên là không nhịn được, ngữ khí rất lạnh "Giả làm người tốt cũng không khác nhau là mấy, cô ra ngoài đi."
Có hảo ý bị hiểu lầm, Thân Tự Cẩm trong lòng khổ sở, nhưng cũng có thể hiểu được phòng bị của cô, dù sao nguyên chủ thực sự quá độc, không trách cô phòng bị, nghĩ như vậy, Thân Tự Cẩm hơi hơi bị thương tâm một chút được an ủi lại.
"Vậy tôi về sau sẽ bôi thuốc cho chị." Nàng nói xong cổ họng khô ngứa vô cùng, đoán chừng là hứng gió bị cảm lạnh, che môi nặng nề mà ho khan, ho khan làm hốc mắt đều ửng hồng.
Nàng hốt hoảng vịn bàn, ổn định thân hình của mình.
Xa Cố Lai thờ ơ lạnh nhạt.
Nội tâm ước gì nàng ho chết đi là được.
Thoáng một cái ho khan thật lợi hại, muốn ngừng cũng không ngừng được, Thân Tự Cẩm khó khăn nói ra vài câu.
"Chị trước ngủ ở nơi này...!Khụ khụ..." Nàng ho khan nước mắt tràn ra, "Tôi đi phòng khác...!Khụ...!Ngủ, chị có việc gì thì kêu tôi—— khụ khụ "
Thật vất vả mới hoà hoãn lại, nàng che miệng, không nghĩ lây cho người khác, đem thuốc thu thập xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Người cuối cùng đã đi, Xa Cố Lai chỉ cảm thấy thanh tĩnh rất nhiều.
Thân Tự Cẩm đến bên cạnh một căn phòng, cô uống một chén nước, lại ho khan vài tiếng, ngực đều cảm giác ho đến đau đớn, qua mấy phút mới tốt hơn nhiều.
Cỗ thân thể này thực sự quá kém đi.
Thân Tự Cẩm nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà mà thất thần.
Cũng không biết Xa Cố Lai có hay không đối nàng ấn tượng tốt một chút, nhưng rất nhanh bản thân nàng lại bác bỏ khả năng này.
Vừa mới thấy ánh mắt của Xa Cố Lai vẫn như cũ băng băng lãnh lãnh, nhìn nàng giống như nhìn tảng đá ven đường.
Nàng nghĩ đông nghĩ tây một chút, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.
Thân Tự Cẩm làm một giấc mộng.
Trong mộng rất loạn, có lúc là bên giường may vá búp bê, hoặc là chợt lóe lên hoa tươi khô héo, cuối cùng là một gương mặt nữ nhân.
Một cơ thể chảy máu, gương mặt nữ nhân đó vỡ vụn, trừng tròng mắt nhìn theo một phương hướng nào đó.
Thân Tự Cẩm từ trong mộng bừng tỉnh, nước mắt kìm lòng không đặng chảy xuống, con ngươi nhanh chóng co rút lại, há to miệng hô hấp không ngừng.
Nàng vội vàng xuống giường, lảo đảo chạy tới phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn, nhưng nàng không có ăn cái gì, chỉ phun ra một ít nước chua.
Thân Tự Cẩm ôm đầu, gấp rút hô hấp lấy, hốc mắt ướt át, một mảnh đỏ thẫm.
Vì cái gì nữ nhân này lại xuất hiện ở trong mộng của.
Rõ ràng nàng đã ở một thế giới khác, thành một người khác, vì cái gì còn sẽ xuất hiện.
Vì cái gì.
Nàng ôm đầu.
Đây đều là cái gì a.
Nữ nhân kia vì cái gì âm hồn bất tán như vậy.
Bên tai vang lên âm thanh ù tai, vô số tiếng gào của nữ nhân chồng chất ở bên tai, giống như là bão tố trong đêm cuồng tít tiếng lá cây, lít nha lít nhít, một khắc cũng không ngừng nghỉ, bén nhọn như điện ảnh bị giật lag, đao giống nhau cắt rơi vào trong tai nàng.
"Đều là mày sinh ra phá hủy tao! "
"Là mày hại chết cha tao!"
"Mày hại chết tao!"
"Mày vì cái gì còn sống?!"
Hốc mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, hắc ám ẩm ướt, Thân Tự Cẩm bịt lấy lỗ tai, rụt lại thân thể, liều mạng muốn tách rời khỏi những âm thanh bén nhọn ù tai.
Nhưng âm thanh ù tai này phảng phất sẽ không đình chỉ, vẫn luôn ở bên lỗ tai nàng điên cuồng vang vọng.
Mười phút trôi qua, những âm thanh ù tai kia mới chậm rãi đi qua, Thân Tự Cẩm sắc mặt đã là trắng bệch như tờ giấy.
Nàng hỗn loạn vô cùng, như phảng phất dự báo trước một điều gì đó, nàng đi tới cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài dưới tàng cây tựa hồ có bóng người.
Là nữ nhân, tóc dài.
Thân Tự Cẩm màu môi bỗng nhiên tái nhợt, nàng ngồi xổm người xuống, môi bệnh trạng run rẩy.
Lại là nữ nhân này.
Nàng nguyên bản ngây thơ cho rằng bản thân xuyên tiến quyển tiểu thuyết này, người kia liền sẽ không lại theo nàng, bên tai của mình cũng sẽ không xuất hiện những âm thanh này.
Nhưng là những thứ gì để nàng thống khổ sợ hãi lại là như bóng với hình.
Thân Tự Cẩm điên cuồng nắm lấy tóc của mình, ánh mắt kinh hoảng vô thần, thần sắc lúc này đã khác hẳn với tâm trí người thường.
Nàng tuyệt vọng.
Những ác mộng này thế nào cũng không vứt đi được.
Vì cái gì.
Vì cái gì.
Vì cái gì.
Vì cái gì.
Vì cái gì trốn không thoát được.
Thân Tự Cẩm gặm c ắn móng tay của mình, thái dương chảy mồ hôi lạnh, con mắt luống cuống nhìn bốn phía liếc loạn.
Nàng còn có thể cảm nhận được người kia còn tại bên cạnh mình, thời thời khắc khắc theo chính mình.
Mà chỉ cần nghĩ tới người này còn tồn tại xung quanh bản thân, Thân Tự Cẩm liền đau đến không muốn sống nữa.
Gần như nghĩ lập tức chết đi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn án đầu óc có bệnh là thật có bệnh, tinh thần loại kia.
Cảm tạ xem duyệt: D
——————
Editor: đọc tới đây chắc TTC bản thân ngoài thế giới thật sống cũng k hạnh phúc, xuyên thư còn gặp tao ngộ nhảy lầu kkk sau này bạn í sẽ hạnh phúc thôi.