Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hề Khê không biết mình trốn trong toilet ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương bao lâu, nhưng mãi cho đến khi đem hộp phấn trang điểm đóng lại, cô cũng chưa chải vuốt rõ ràng cốt truyện 《 tâm sủng 》 này.
Tuy cuốn tiểu thuyết này cô mới được bạn cùng phòng giới thiệu không lâu, nhưng bởi vì tên của nữ phụ không khác tên cô là mấy, trong truyện lại cố tình mô tả tính cách của cô ta rất xấu xa vặn vẹo, cho nên cô chỉ lật xem một chút sau đó không đọc nữa.
Đoạn đầu truyện là phần mà cô nhớ rõ ràng nhất, càng về sau ký ức về cốt truyện càng mơ hồ.
Đương nhiên, một ít đoạn quan trọng hoặc nhân vật trọng yếu cô vẫn là còn nhớ đến. Bởi vì không chỉ là cô đã đọc qua mà bạn cùng phòng đôi khi cũng sẽ cùng cô phun tào (*).
Phun tào nhiều nhất tất nhiên là nữ phụ Bối Hề Khê, người này ngay từ đầu cũng là vì nhìn thấy tên nữ phụ mới giới thiệu cho cô đọc.
Trong tiểu thuyết, Bối Hề Khê quả thực không bình thường, không hiểu tại sao phải vì một người nam nhân luẩn quẩn trong lòng, đem một tay bài tốt đập nát nhừ. Sức mạnh vì một người nam nhân tìm đường chết, không người cản được, thật là ngốc nghếch đến cực điểm.
Nếu không phải bởi vì bứt không ra cọng gân tên ái tình trong đầu, cô ta đã có thể sống dễ chịu hơn nữ chính không biết bao nhiêu lần.
Nữ phụ đầu tiên bày mưu tính kế cùng nam chính lãnh chứng, dẫn tới sự chán ghét của hắn. Sau khi lãnh chứng, bởi vì vẫn luôn không được nam chính đáp lại tình cảm, tâm tính cô ta càng ngày càng vặn vẹo. Vì trả thù sự lạnh nhạt của nam chính đối với mình, nữ phụ lấy cách chà đạp bản thân, khiến cho nam chính đeo vô số nón xanh (*).
Sau đó Bối Hề Khê biết đến sự tồn tại của nữ chính, cô ta lại bắt đầu lấy các loại thủ đoạn bỉ ổi hãm hại nữ chính, bao gồm bắt cóc cường bạo và những việc đại loại như vậy, có thể nói lòng dạ vừa đen tối vừa độc ác. Đương nhiên, mỗi lần như vậy nam chính đều sẽ xuất hiện đúng lúc giải cứu nữ chính.
Nói trắng ra là, cô ta kỳ thật chính là một cái vai ác dùng để trợ công.
Tác dụng của vai ác trợ công là gì? Chính là trong quá trình tìm đường chết, lần lượt bị nam chính và nữ chính thay phiên vả mặt, sau đó không ngừng trợ giúp gia tăng tình cảm của bọn họ.
Hề Khê là đã quyết định sẽ an tĩnh làm một cái Phật hệ pháo hôi, nên sau khi đem hộp phấn trang điểm bỏ vào túi xách cô liền đem những tình tiết có liên quan đến nữ phụ bỏ qua một bên.
Cài lại khóa túi, đeo lên vai, vừa mới đứng lên cô mới phát hiện chân mình đã tê rần.
Chịu đựng cảm giác như bị châm chích rậm rạp dưới lòng bàn chân, Hề Khê đỡ vách tường ngăn cách hai buồng vệ sinh hoãn một hồi, sau đó mới mở cửa đi ra.
Đi đến bồn rửa tay, dưới ánh đèn, Hề Khê một lần nữa cẩn thận nhìn xem khuôn mặt hiện tại của mình. Lúc này không phải để phân biệt tướng mạo, mà là do thói quen của cô, nhìn thấy gương liền nhịn không được đi xem xét lớp trang điểm.
Cũng may nữ phụ makeup còn rất dụng tâm, tinh xảo không tỳ vết, cũng không cần bổ trang dặm lại phấn, Hề Khê rất là hài lòng.
Vì thế cô rửa tay xong liền đi ra toilet, không tính toán tiếp tục ở lại trong này.
Bởi vì đã biết mình đang ở nơi nào, thậm chí so những người ở thế giới này biết đến còn nhiều và sớm hơn, cho nên Hề Khê hiện tại đã hoàn toàn không còn hoảng loạn. Đương nhiên, còn bởi vì cô đã biết Tào Nghiên cũng không phải lão đại bang phái hay con trai, cháu trai của lão đại bang phái gì đó, cho nên việc trở lại trong phòng cũng không thấp thỏm như lúc nãy.
Cô đỡ dây túi xách bị trượt xuống, giày cao gót dẫm sàn nhà cộp cộp vang dội. Vạt áo khoác dài rực đỏ quét qua đôi chân mảnh khảnh, phối hợp thanh âm của giày cao gót thật sự rất có tiết tấu.
Tới trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, vừa mới tiến vào một bước, không khí ồn ào bên trong liền có chút lạnh xuống.
Khi Hề Khê đem một chân khác cũng bước vào, một người ngồi bên cạnh Tào Nghiên đứng dậy, cười nói: "Nữ chính tới, hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?"
Nói xong liền đi đến cửa kéo Hề Khê vào, đem cô đưa đến ngồi bên cạnh Tào Nghiên, sau đó cùng cô nói: "Đại tiểu thư, ngài làm tụi này hóng dài cổ a."
Hề Khê ngồi xuống cạnh Tào Nghiên, cô bản năng có một loại cảm xúc mâu thuẫn đối với nam nữ chính nên lẳng lặng dịch sang bên cạnh một chút, tận lực không cho chính mình đụng tới Tào Nghiên.
Động tác nhỏ bé này của cô lại khiến cho Tào Nghiên chú ý, trong miệng hắn ngậm xì gà, không tự giác dùng khóe mắt liếc nhìn Hề Khê một cái, nghĩ thầm - nữ nhân này diễn còn nghiện rồi, thật cho mình là đáng yêu ngốc nghếch?
Vô dụng, hắn Tào Nghiên sẽ không ăn bất luận bộ dáng gì của cô ta.
* * *
(*phun tào: Chỉ ra điểm vớ vẩn, không hợp lý mà cảm thán hoặc nghi vấn, yếu tố hài hước vui đùa chiếm đa số)
(*nón xanh: Cắm sừng)