Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 60.
Kể từ hôm đó, Lương Hoài Tự rất lâu không đến gặp ta. Hắn ta và nhị hoàng tử có những mưu đồ không thể để lộ, dĩ nhiên không thể ngày ngày lui tới nơi này.
Ta suy nghĩ một hồi thì nhận ra việc cấp bách trước mắt chính là Tiêu Thuật. Đây là chuyện giữa ta và Lương Hoài Tự, không thể kéo Tiêu Thuật vào.
Mãi đến một ngày, ta nảy ra một ý tưởng, dù cơ hội thành công không cao nhưng thử một lần vẫn đáng. Ít nhất thì ta cũng phải tìm cách cứu Tiêu Thuật ra ngoài.
Ta nhờ thị vệ ngoài cửa chuyển lời, nói rằng ta muốn gặp Lương Hoài Tự. Quả nhiên ngay tối hôm đó, hắn ta đã đến.
Hắn ta trông có vẻ rất vui mừng. "Hiểu Hiểu, cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi."
Ta khẽ gật đầu, sau đó nhướng mày hỏi hắn ta: "Lương Hoài Tự, quãng thời gian ở Bình Triều, ngươi có thấy vui vẻ không?"
Hắn ta không chút do dự gật đầu ngay lập tức.
Ta lại hỏi: "Nếu bây giờ ta nói rằng ta và Tiêu Thuật chỉ giả thành thân thì ngươi vẫn nguyện ý cưới ta chứ?"
"Ngươi có thể không tin nhưng hãy nghe ta nói. Ta và Tiêu Thuật thực sự chỉ giả vờ thành thân. Mẹ ngươi nói ta phải lập tức thành thân để ngươi hết hy vọng nên ta mới tìm đến Tiêu Thuật. Nhưng giữa ta và hắn hoàn toàn không có gì. Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Lương Hoài Tự, ngươi cũng biết ta là người không thích bị gò bó, ta không muốn cứ mãi bị ngươi giam cầm như thế này. Ở đây thật sự rất ngột ngạt. Vì vậy ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, những chuyện trước đây ta sẽ xóa bỏ tất cả. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta ba điều kiện, được không?"
Hắn ta gần như lập tức đồng ý, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích mà bước lại gần ta, nắm lấy tay ta: "Nàng nói đi, điều kiện gì cũng được, ta đều đồng ý. Hiểu Hiểu, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta."
Lần này, ta không rút tay về mà để mặc hắn ta nắm lấy rồi chậm rãi nói:
"Điều thứ nhất, ta vừa nói với ngươi rằng ta và Tiêu Thuật chỉ giả thành thân, vì vậy những chuyện giữa chúng ta đừng kéo người vô tội vào. Ta muốn ngươi thả hắn, để hắn trở về Trường Bình Cư."
Lương Hoài Tự rất nhanh đồng ý: "Chỉ cần hắn không động đến nàng thì ta sẽ không làm khó hắn."
Ta dừng lại một lát rồi tiếp lời:
"Điều thứ hai, ta muốn gặp Tiêu Thuật một lần. Vì ta mà hắn phải chịu khổ, theo lý, ta nên gặp hắn để xin lỗi."
Lần này, Lương Hoài Tự nhíu mày: "Hiểu Hiểu, điều đó không cần thiết. Ta sẽ tìm thầy thuốc tốt nhất chữa trị cho hắn."
Thấy vậy, ta lập tức rút tay ra. Hắn ta lập tức nhượng bộ và đồng ý.
Ta siết chặt tay hắn ta một chút rồi nói:
"Điều thứ ba, ta muốn ngươi quay lại làm Lục Thời An, không dính líu đến cuộc tranh giành giữa các hoàng tử nữa."
Lương Hoài Tự do dự. Ta hạ giọng, dịu dàng gọi: "A Thời."
Hắn ta ngẩn người, vì đã lâu lắm rồi ta không gọi hắn ta như thế.
"Triều đình là nơi nước sâu sóng lớn, điều đó chắc ngươi cũng nhận ra rồi. Hiện tại, thánh thượng dù là minh quân nhưng lại có phần tự cao và bốc đồng. Chính vì vậy những sai lầm nối tiếp sai lầm đã xảy ra không ít. cha ta là một ví dụ, Hàn tướng quân cũng vậy. Còn ngươi, ngươi đi theo nhị hoàng tử tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị này, ngươi đã từng nghĩ chưa? Nhị hoàng tử có thật sự đáng để ngươi tin tưởng không? Nếu một ngày nào đó thỏ chết chó bị nấu, ngươi làm sao để bảo toàn chính mình, làm sao để giữ lấy mạng sống?"
"Nếu ta và ngươi thành thân mà vì chuyện này ngươi gặp nạn, vậy ngươi bảo ta phải làm thế nào?"
Lương Hoài Tự dao động. Hắn ta không thể chắc chắn nhị hoàng tử sẽ thành công, càng không thể đảm bảo rằng dù nhị hoàng tử có chiếm được ngôi vị, hắn ta sẽ không bị giết để diệt khẩu.
Cuối cùng hắn ta cũng thỏa hiệp, nói rằng cần một khoảng thời gian để từng bước thoát khỏi chuyện này.
Sau đó, hắn ta ôm lấy ta, cọ nhẹ vào cổ ta, dịu dàng nói:
"Hiểu Hiểu, ta thật sự rất vui."
Nhưng hắn ta không nhìn thấy, cũng không biết rằng, lúc này nụ cười trên mặt ta đã hoàn toàn biến mất. Từng bước đều đã được ta tính toán đã sẵn sàng.
61.
Lương Hoài Tự đưa ta đến Hình Bộ, hắn ta chỉ cho ta nửa canh giờ. Trước khi ta vào, hắn ta cúi người, thấp giọng nhắc nhở:
"Phất Hiểu, nàng là của ta, mãi mãi là như vậy."
Ta vỗ nhẹ tay hắn ta, trấn an để hắn ta yên tâm xong sau đó mới bước vào.
Tiêu Thuật trông rất tệ. Máu đã thấm đẫm trang phục hắn, tóc tai hắn rủ xuống che trước mặt, môi hắn tái nhợt, cả người toát lên vẻ tiều tụy đến cực điểm.
Hắn chỉ cần cử động nhẹ cũng làm vết thương trên người bị kéo căng, đau đến mức phải rít lên từng tiếng nhỏ.
"Tiêu Thuật?" Ta nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Hắn không phản ứng.
Ta nâng giọng gọi lần nữa, vẫn không có động tĩnh.
Ta tiến gần tới cửa ngục, lúc này dường như hắn mới cảm nhận được điều gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn. Cuối cùng ánh mắt hắn cũng dừng lại ở ta.
Hắn vừa nhìn thấy ta thì lập tức cố gắng phủi mặt, sau đó nở một nụ cười nhợt nhạt. Hắn kéo kéo tay áo của mình rồi còn giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu với ta rằng hắn không sao.
Ta không kìm lòng được mà chạy thẳng vào ngục, quỳ xuống trước mặt hắn, hai tay ôm lấy vai hắn. Giọng ta nghẹn ngào, nhuốm đầy nước mắt:
"Xin lỗi... xin lỗi..."
Hắn lắc đầu, khó nhọc nâng cánh tay gầy guộc lên lau nước mắt cho ta.
“Nàng đừng khóc, chuyện này không liên quan đến nàng, không phải lỗi củanàng."
Hắn nghiêng người về phía ta, môi áp sát bên tai ta, khẽ nói:
"Hiểu Hiểu, ta sắp chết rồi."
Giọng điệu hắn lại đầy vui vẻ.
Mũi ta cay đắng, ta hoàn toàn sụp đổ bật khóc không ngừng, đầu lắc ko ngừng:
"Không đâu! Ta đã thương lượng với Lương Hoài Tự rồi, chàng có thể đi. Chàng sẽ không chết!"
Dù hắn không nghe thấy nhưng ta vẫn cứ lặp đi lặp lại như để tự thuyết phục chính mình.
Sao bọn họ có thể làm vậy chứ?
Dù hắn là đào binh thì việc định tội cũng phải do Hoàng thượng phán quyết chứ. Hiện giờ Hoàng thượng còn chưa biết chuyện này mà bọn họ đã tự tiện giam giữ Tiêu Thuật ở đây, lại còn tra tấn hắn bằng hình phạt tàn nhẫn như vậy.
Tiêu Thuật vỗ nhẹ lưng ta, khó nhọc nhếch môi cười:
"Thật sự không sao đâu."
"Ta vốn nên chết ở Du Lâm Quan. Sống thêm mấy năm này, đau khổ lắm, Hiểu Hiểu, thật sự rất đau khổ."
"Lúc đó, rõ ràng chỉ vài ngày trước chúng ta còn đang bàn bạc chiến sự. Vậy mà Hàn huynh đột nhiên bảo ta đi tìm viện quân. Đến nơi ta mới phát hiện căn bản không hề có viện quân nào cả. Huynh ấy chỉ muốn tìm cách đẩy ta đi."
"Lúc ta trở lại thành thì phát hiện mọi người đều đã chết. Chỉ có... chỉ có Phất Hiểu, còn thoi thóp một hơi, vẫn cố chắn một mũi tên thay ta."
"Ta mãi không thể hiểu được tại sao, tại sao nhất định bắt ta phải sống. Mãi đến năm ngoái, Đinh thúc nói... nói rằng Hàn huynh sớm biết trận chiến đó không thể thắng, huynh ấy vì trả ơn mà đẩy ta ra ngoài. Nhưng ta thật sự rất đau khổ, Hiểu Hiểu."
"Bây giờ nhắm mắt lại, ta chỉ thấy Hàn huynh và Phất Hiểu cười với ta trước lúc ta rời đi. Trong chớp mắt họ đã bị treo lên tường thành. Phất Hiểu... đến lúc chết vẫn còn đẩy ta đi, bảo ta mau chạy..."
"Nếu lúc đó ta sớm nhận ra thì ta đã có thể cùng chết với họ chứ không phải như bây giờ. Hiểu Hiểu, ta không thể tha thứ cho chính mình."
Nước mắt ta tuôn như mưa, ta chỉ biết liên tục gật đầu, nghẹn ngào nói:
"Ta biết... ta biết mà."
Quản ngục thúc giục ta rời đi. Ta nắm chặt tay Tiêu Thuật, trong lòng bàn tay hắn viết mấy chữ, ta dìu hắn đứng dậy đi ra ngoài trước ánh mắt ngờ vực của hắn. Lúc này Sở Sơn hẳn đã chờ sẵn bên ngoài.
Ta đỡ Tiêu Thuật bước ra, che giấu nỗi bi thương trong lòng. Từ nhà lao ra tới cửa chỉ khoảng mười lăm bước nhưng mỗi bước đi tựa như đeo nặng ngàn cân, dài đằng đẵng như cả một đời người.
Sở Sơn đã đưa Tiêu Thuật trở về.
Trước khi bước ra khỏi nhà lao, Tiêu Thuật vẫn còn dặn ta phải sống thật tốt, bảo ta đừng vì bất kỳ ai mà làm những điều bản thân không muốn.
Ta lặng lẽ lắng nghe, đáp lại hắn chỉ bằng cái gật đầu.
Hắn rời đi, ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại bên cạnh Lương Hoài Tự.
Lương Hoài Tự nắm lấy tay ta, nói:
"Hiểu Hiểu, lần này chúng ta có thể sống những ngày hạnh phúc rồi."
Rồi hắn ta đưa ta về lại viện tử đó.
Nhìn thấy những vệ binh vẫn đứng gác trước cửa, ta không khỏi cau mày.
Lương Hoài Tự bóp nhẹ đầu ngón tay ta, cười nói:
"Ta không thể thường xuyên ở đây, dĩ nhiên phải có người bảo vệ nàng chu toàn."
Một lý do thật nực cười.
"Đợi chúng ta thành thân thì họ sẽ rời đi."
Ý là hiện tại ta có thể ra ngoài nhưng nhất định phải có người đi theo.
Bảo vệ ư? Căn bản là vì hắn ta vẫn còn dè chừng ta.
Lương Hoài Tự đưa ta về xong lại rời đi, dường như có rất nhiều việc đang chờ hắn ta xử lý. Trước khi đi, hắn ta ghé sát định hôn ta nhưng ta viện cớ từ chối.
Hiện tại ta bắt đầu có chút phản cảm với hắn ta.
Ta thậm chí không biết nên đối diện với hắn ta bằng tâm trạng gì nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");