Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường về, Tô Lạc không nói được một lời, chỉ ngơ ngác nhìn cầu vồng của thành phố này, giống như trong giấc mơ lạ lùng.
Xe lái vào khu nhà nhỏ Tô Lạc ở, Bảo quản lí có chút giật mình: “Tô Lạc, cậu ở đây ư?” Khu nhà nhỏ cũ kĩ, tuy rằng miễn cưỡng được cho là gọn gàng sạch sẽ, nhưng khó che được tường ngoài ảm đạm của tầng nhà.
Tô trợ lý cúi đầu khẽ cười khổ nói : “Tôi lấy đâu ra tiền sống ở khu đất sa hoa đây?”
Bảo quản lí lúc này mới cảm thấy mình mạo muội, chỉ là ngày thường nhìn Tô Lạc một bộ dáng thành phần tri thức tinh anh, khó có thể tưởng tượng được cậu ở tại cái dạng nhà lầu thấp bé thế này.
Tô trợ lý mở cửa xe: “Quản lí, muốn lên gác ngồi một chút không?”
Bảo quản lí suy nghĩ vài giây, vẫn là có chút tò mò nhà của Tô Lạc gia có bộ dáng như thế nào, liền gật gật đầu.
Thật ra tòa nhà này chỉ là tòa nhà sáu tầng thông thường, hành lang có chút chật hẹp, trên vách tường còn có những hình viết vẽ nguệch ngoạc kỳ quái. Tô Lạc thuê phòng ở tầng cao nhất kia, trên ban công nhỏ trước cầu thang bày chậu hoa quế, hoa trụi lủi lộ ra cành có phần tiêu điều. Tô Lạc mở đền trước cửa, lấy ra chìa khóa mở cửa, dưới ánh đèn trắng lờ mờ, Bảo quản lí có chút thận trọng đứng ở phía sau cậu.
“Chỗ rất nhỏ, quản lí chê cười rồi.” Tô Lạc mở cửa, xoay người lại lấy dép lê trong tủ. Bảo Chiếu đứng ở cửa liếc nhìn một cái căn phòng khách không lớn kia, sạch sẽ, trống trải.
“Quản lí?” Tô Lạc bỏ dép lê ra ngoài xong, ngẩng đầu nhìn hắn.
Bảo Chiếu cởi giày da, dẫm lên đôi dép lê màu lam nhạt kia đi vào chỗ ở tạm thời của Tô Lạc. Tô Lạc ở phía sau hắn đem giày da cất vào, bày ra thảm lông hoa văn Ba Tư hoa ở cạnh cửa.
Hai phòng một phòng khách đơn giản, tường màu trắng, nửa bức tường quét sơn màu xanh lá, cửa phòng cũng là cái loại cửa gỗ kiểu cũ màu vàng nhạt. Bảo Chiếu nhíu nhíu mày: “Công ty mỗi tháng trả cho cậu tiền lương không đủ thuê chỗ tốt một chút hay sao?”
Tô Lạc ảm đạm cười: “Tiền lương trợ lý có thể cao được bao nhiêu? Hơn nữa tiền thưởng cũng nhanh chóng bị anh khấu trừ hết.”
Bảo Chiếu lặng đi một chút, sau đó cũng không nói gì, chỉ là ngồi xuống trên ghế sôpha gỗ lạnh lẽo ở phòng khách kia.
Tô Lạc xoa xoa thái dương: “Quản lí, cùng tôi uống rượu không?”
“Uống rượu?” Bảo Chiếu còn liễm theo mi.
“Uống rượu với người đang thương tâm đi.” Tô Lạc nói, xoay người đi vào phòng bếp xách ra nửa tá* bia.
“Này, cậu đồ gia khỏa này!” Bảo Chiếu lại vẻ mặt nghiêm nghị.
Tô Lạc nhíu mày: “Tối nay là ngày đình chiến mà…”
Đã gần đến tháng mười hai, ban đêm uống bia như vậy không phải cảm giác hay ho gì. Uống hết chất lỏng lạnh buốt, chua sót khó có thể chịu được.
“Nếu tôi biết làm thế nào buông được anh ấy xuống, thật là tốt biết bao.”
“Chưa bao giờ là tận tâm, chỉ là sẽ có những lúc đột nhiên rất nhớ anh ấy.”
“Đã không còn nhớ được độ ấm lòng bàn tay anh ấy, khoảng thời gian trước đây cùng nhau trải qua giống như “Kính Hoa Thủy Nguyệt”(hoa trong gương, trăng trong nước; cảnh tượng huyền ảo).”
Đêm này, Bảo Chiếu mới phát hiện hắn kỳ thật một chút cũng không biết Tô Lạc.
Hắn không biết Tô Lạc mỉm cười kia, không biết Tô Lạc đang thút thít kia, không biết Tô Lạc đau khổ kia, không biết Tô Lạc đang nuối tiếc kia.
“Ở đây, là cảm giác gì?” Bảo Chiếu vươn tay ra, để ở ngực Tô Lạc, “Bị mắc một cái gai.”
“Ừ, ” Tô Lạc thản nhiên cười, “Mắc lại ở đây, không nhúc nhích được nửa phần. Rất khó chịu, mà lại hoàn toàn không có biện pháp.”
Ngực bị mắc một cái gai, sinh mủ, lại không nhổ ra được. Không dám động, mỗi lần chạm vào một chút đều rất đau. Nó luôn luôn mắc ở nơi này, có lẽ có một ngày sẽ hòa cùng máu thịt vừa được cùng nhau, vùi vào ở chỗ sâu trong.
Bảo Chiếu cười rộ lên, bởi vì cái so sánh quái lạ mà ngây thơ. Hắn nói: “Sẽ nhổ ra, có một ngày cậu nhất định sẽ gặp được một người tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ độc ác, thủ đoạn cay độc) giúp cậu nhổ ra.”
Tô Lạc cũng cười: “Ừ, gặp được một tên giang dương đại đạo(hải tặc) tội ác tày trời tâm ngoan thủ lạt…”
“Này, cậu uống say rồi sao…”
Kỳ thật tối hôm đó tối người uống say trước là Bảo Chiếu, rõ ràng thoạt nhìn là một người rất mạnh mẽ, lại ngoài ý muốn bị bia đánh gục. Cái này Tô Lạc hết sức hao tổn tâm trí, cậu chọc chọc người đang ngồi xiêu vẹo ở trên ghế sa lon, bĩu môi, chạy đi lấy khăn nóng đến lau mặt cho giám đốc của cậu.
Bảo Chiếu ngày thường tuy rằng tính tình không tốt, nhưng kỳ thật tướng mạo rất anh tuấn, bộ dạng yên tĩnh lại làm cho người ta hoàn toàn không tưởng tượng ra được tính xấu của hắn. Tô Lạc thật cẩn thận giúp người lãnh đạo trực tiếp của cậu lau mặt thật tốt, đột nhiên cảm thấy được tình huống này có chút buồn cười. Tối hôm nay chẳng hiểu là như thế nào biến thành cái dạng hiện tại này đây? Bảo quản lí lại có thể ngủ lại ở trên cái sôpha nhỏ khó coi ở nhà Tô trợ lý, này thật sự là phù hợp với những lời đồn đãi nhảm nhí kia, Bảo quản lí Tô trợ lý “lang bối vi gian” (cấu kết với nhau làm việc xấu).
Tô Lạc không khỏi nở nụ cười, một người ngồi xổm trước sô pha nhỏ giọng cười hi hi không ngừng. Kỳ thật cậu cũng không hiểu mình tại sao lại muốn cười.
Đến tột cùng có cái gì buồn cười đâu, lại có cái gì ủy khuất đâu, cười cười, mà cảm thấy chua xót.
Cuối cùng, chỉ có một giường một chăn, Tô trợ lý chỉ có thể hao hết sức của chín trâu hai hổ mang Bảo quản lí tới trên giường trong phòng ngủ. Vì tiền lương vì tiền lương, cậu ở trong lòng âm thầm tự nói với mình. Nếu sáng sớm ngày mai quản lí phát hiện mình bị phơi ở sô pha phòng khách cả đêm, còn không biết muốn nổi đóa chỉnh người thế nào đâu.
Nhưng mà, đem quản lí ném đến trên giường, trợ lý có chút ý xấu nghiêng đầu cân nhắc, hôm nay tính kế tôi như vậy, anh cũng phải trả giá!
Mơ mơ màng màng ngủ, Bảo quản lí trở mình một cái, hoàn toàn không biết sáng mai hắn sẽ nghĩ bóp chết gia khỏa cùng hắn một đêm này.
——— ———————