Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong câu hỏi tam quan của Lộ Nguyên, mỗi một chữ đều tràn ngập tào điểm(1).
Chú Thích (1)
Sau khi xem xong đáp án của Lộ Nguyên, Hạ Tỉnh cũng bị cách làm thần kỳ ấy làm cho chấn động. Hắn cân nhắc một lúc rồi nói: “Lộ Nguyên quả thực hơi lanh lợi quá rồi.” Mang theo chút khéo léo của trẻ con.
Nhưng chấm loại bài thi theo cái nhìn chủ quan này là đau đầu nhất, đặc biệt là khi gặp phải đáp án không theo lẽ thường như của Lộ Nguyên. Không thể nói là sai được, thậm chí còn phải cho điểm thảo luận lô-gíc hoàn chỉnh, thế nhưng đáp án của nhóc lại cách thước đo chuẩn mực mấy chục năm ánh sáng. Điểm thì khẳng định phải cho, nhưng cho bao nhiêu lại là một vấn đề.
Hạ Tỉnh dựa tới: “Giờ chấm như thế nào?”
Thẩm Miên: “Đúng chỗ nào cho điểm chỗ đấy.”
Hạ Tỉnh: “….. Còn có thể như vậy sao?”
Thẩm Miên liếc nhìn hắn: “Nó dám trả lời như thế, tôi đương nhiên dám chấm như vậy.”
Thẩm Miên chọn đáp án phù hợp rồi cho điểm, Lộ Nguyên đã tinh ranh đến mức sắp thành tiên luôn rồi, sau khi cầm được bài thi chắc chắn nhóc sẽ hiểu được ý của anh.
Hạ Tỉnh vỗ tay: “Ý kiến hay! Xuất sắc!”
Thực ra hắn càng muốn nói rằng viện trưởng nhà hắn và rồng con thật là ngang tài ngang sức, nhưng suy nghĩ đến việc sau khi nói xong sẽ có khả năng cao bị đánh nên hắn đã nhanh trí đổi cách nói.
Thẩm Miên lại không vui vẻ, vẫn mặt không biểu cảm như cũ: “Cảm ơn, không cần khen tôi như vậy.”
Anh tìm ra đáp án đúng từ đống chữ viết gà bới của Lộ Nguyên rồi chấm điểm, bút đỏ cong lên, ghi ra số điểm tương ứng, cuối cùng cộng toàn bộ điểm ở những phần khác vào, thế mà lại được tận 85 điểm, vượt qua mức đạt yêu cầu vài điểm —— phần câu hỏi khách quan Lộ Nguyên kiếm được 72 điểm, câu hỏi tam quan phía sau chỉ được 13 điểm.
Điểm tổng bài thi và mẫu đề đều dựa theo tiêu chuẩn chung, phần điền vào chỗ trống và câu hỏi ngắn tổng cộng có 100 điểm, câu hỏi chủ quan 30 điểm. Thẩm Miên cầm bài thi của Tiệp An qua, Tiệp An được 125 điểm, câu hỏi chủ quan bị trừ bốn điểm, nhưng phần đề khách quan chỉ bị trừ một điểm, trăm phần trăm là một bài thi xuất sắc có thể truyền đọc trong lớp.
Phạm vi của bài thi lần này chỉ giới hạn trong một bài, phần được kiểm tra khá tinh tế, so ra còn khó hơn đề mẫu trên mạng một ít, Lộ Nguyên có thể thi được từng này điểm, hẳn cũng đã đủ để ba mẹ Lộ Nguyên cảm thấy kinh ngạc mừng rỡ.
Hạ Tỉnh chống cằm: “Vẫn được, thi không tồi.”
Nếu câu hỏi chủ quan của Lộ Nguyên không “vượt quá lẽ thường” thì đã có thể lấy được hơn 90 điểm, cũng đạt được mức tốt. Thành tích tốt nghiệp viện nuôi trẻ của phần lớn rồng con đều thuộc mức này, chỉ cần Lộ Nguyên duy trì được thành tích này là sẽ có thể nhẹ nhàng tốt nghiệp.
Thẩm Miên suy nghĩ một thoáng rồi lật bài thi của Lộ Nguyên ra, trừ thêm ba điểm ở phần câu hỏi chủ quan.
Hạ Tỉnh: “Sao lại trừ thế?”
Thẩm Miên: “Điểm thẩm mỹ, chữ xấu quá.”
Hạ Tỉnh đang nằm bò trên bàn: “…. Vì sao lại đối xử như vậy với một nhóc rồng con chứ?”
Thẩm Miên chụp ảnh bài thi của Lộ Nguyên rồi gửi cho ba mẹ nhóc, sau đó anh ung dung từ tốn cất hai bài thi đi: “Sợ nó quá kiêu ngạo.”
Hạ Tỉnh muốn nói lại thôi, hắn nhận thấy bản thân không có địa vị gia đình nên cuối cùng lựa chọn ngậm miệng vào —— thực ra rồng con còn chưa biết tiến hành trạng thái nhân cách hóa, cũng có thể bỏ qua cho việc viết xấu, nhưng chữ của Lộ Nguyên quả thực xấu đến mức….. có một phong cách khác hẳn.
Ngày hôm sau trước khi vào học.
Thẩm Miên dựa vào bàn, nhìn hai nhóc rồng con trao đổi bài thi.
Lộ Nguyên quả nhiên là một nhóc láu cá, sau khi nhận được bài thi của mình, nhóc bèn đối chiếu với bài thi của Tiệp An xem một hồi lâu. Lộ Nguyên nhìn từng điểm Thẩm Miên trừ của mình rồi lập tức hiểu Thẩm Miên muốn nhóc trả lời như thế nào, sau đó nhóc bèn lộ ra vẻ mặt thê lương: “Cái thế giới tràn ngập khuôn mẫu và cứng nhắc này, ôi.”
Thẩm Miên: “Vậy con có còn muốn điểm không?”
Lộ Nguyên: “Muốn!”
……
Sau khi thi xong, hai nhóc rồng con đều có thể qua ải bài đầu tiên, Thẩm Miên bắt đầu dạy bài thứ hai.
Tập một của “Loài rồng” dạy về loài Rồng Nhung, bài số hai chính là Rồng Đốm. Rồng Đốm có rất nhiều đặc điểm, bên cạnh lực cắn đứng đầu tộc rồng thì còn có xương cứng sau lưng và cái túi trước bụng.
Thẩm Miên: “Rồng Nhung đều có lực cắn mạnh, mà Rồng Đốm là phân loài có lực cắn mạnh nhất, lực cắn trung bình của một Rồng Đốm thành niên có thể đạt tới…..”
Mấy chục nghìn người xem trong phòng phát trực tiếp và hai nhóc rồng đều nghe đến là say sưa thích thú.
【Quang ám: Bề ngoài của rồng bé cưng thực sự rất có tính lừa dối, căn bản là nhìn không ra vẻ hung tàn như thế….】
【Hôm nay có đau họng không?: Ôn tập nội dung của viện nuôi trẻ trên đường đi công tác khá là kích thích nha.】
【Tuyết Lộ Lộ: Tên đau họng kia quả thật là biến thái nhỉ….】
【Hôm nay có đau họng không?: Đã bảo là si hán, si hán! Phải nói mấy lần nữa đây! Còn nói biến thái nữa sẽ đốt cô!】
【Ngôi sao vĩnh hằng: Gấp rút vây xem.】
【Sườn chua ngọt: Xếp hàng vây xem, bán ra thứ đồ uống thần kỳ dù sau cuộc đại di cư của nhân loại cũng không mất công thức —— coca và trà.】
【Nuốt chửng biển sâu: Bé đáng yêu đằng trước ơi, cho tôi một bình coca đi.】
Trong lúc giảng bài Thẩm Miên không bao giờ đeo kính thực tế ảo nên không biết khán giả đã tự mình trình diễn một hồi yêu hận tình thù. Sau khi giảng xong tri thức lý luận về lực cắn của Rồng Đốm, Thẩm Miên cảm thấy nếu trong viện nhà mình đã có một nhóc Rồng Đốm con lớn như vậy thì cũng nên dạy chút gì đó thực tế, thế là anh nói hai nhóc rồng chờ một lát rồi thả sách giáo khoa xuống đi ra ngoài.
Lộ Nguyên sờ sờ túi bụng rồi móc ra hai cái kẹo sữa cuối cùng, nhóc đưa một cái cho Tiệp An, nhưng lại bị bé Tiệp An nghiêm túc từ chối.
“Lúc đi học có thể uống nước nhưng không thể ăn quà vặt.”
Lộ Nguyên sờ sờ bụng mình: “Nhưng viện trưởng không nói thế mà.”
Tiệp An: “Nhưng lúc lên lớp viện trưởng cũng không ăn gì cả.”
Lộ Nguyên ngoan ngoãn nhận sai rồi giấu hai cái kẹo vào trong túi.
Thẩm Miên cầm một cái đĩa quay về phòng học, trên đĩa đặt mười mấy quả nhỏ hơn trứng gà một chút. Anh nhìn thời gian: “Vừa đến lúc ra chơi.”
Hoa quả vừa xuất hiện, khán giả trong phòng phát trực tiếp đã lập tức nhận ra.
Là Điềm Bạch!
Loại quả nhỏ hơn trứng gà một chút này có vỏ ngoài cứng rắn, nhưng sau khi mở ra sẽ thấy thịt quả vừa mềm vừa ngọt, vốn là loại thức ăn được các rồng ăn chay yêu thích, sau còn xuất khẩu đến văn minh nhân loại, nhanh chóng chinh phục được đầu lưỡi của nhân loại.
Điềm Bạch cũng được coi như là thức ăn hot trên mạng, bởi vì vỏ ngoài của loại quả này cứng rắn khó tách nên thường xuyên có người hoặc rồng thử thách tay không tách Điềm Bạch —— thử thách thì thử thách vậy, nhưng cơ bản là không mấy thành công. Nghe nói vào mùa Điềm Bạch chín, người máy hái Điềm Bạch nào cũng phải đội mũ bảo hiểm, nếu không thì chỉ hai ngày là vỏ của người máy sẽ bị đập hỏng.
【Tia sáng tử vong: Tôi không có yêu cầu quá cao với bạn trai sau này của mình, có thể giúp tôi tách Điềm Bạch là được.】
【Ông đây chu choe nhất tinh tế: Thứ này đến cả rồng bình thường cũng không tách được, tôi cũng không làm được.】
【Ồng ộc: Hở, uống trà sáng à? Chẳng lẽ viện trưởng muốn biểu diễn tay không tách Điềm Bạch?】
Thẩm Miên rất nhanh đã dùng hành động nói cho khán giả biết mình định làm gì —— Anh cầm hai quả Điềm Bạch lên đưa cho mỗi rồng con một quả: “Ăn không?”
Rồng con đói nhanh, Lộ Nguyên đã đói từ lâu rồi. Nhóc cầm quả Điềm Bạch rồi nhìn Thẩm Miên rồi lại nhìn Tiệp An: “Có thể ăn ạ?”
Thẩm Miên nói: “Vừa ra chơi rồi.”
Lộ Nguyên: “Cảm ơn viện trưởng.”
Nhóc đưa Điềm Bạch vào trong miệng, hai hàm trên dưới dùng sức, mấy chục nghìn khán giả trong phòng stream vừa nghe thấy tiếng răng rắc rõ ràng thì Lộ Nguyên đã cắn mở vỏ Điềm Bạch, để lộ thịt quả vàng mềm ở bên trong.
Thẩm Miên ngoảnh đầu nói với Tiệp An: “Nhìn đi, chính là lực cắn như vậy đó.”
Tiệp An cắn nửa ngày mới gặm ra được một hàng dấu răng chầm chậm mở to mắt, bé lấy làm lạ hô lên: “Wow ——”
【Hồ lô đường: Viện trưởng Thẩm: hiện trường giảng dạy, chân lý từ thực tiễn.】
【Tròn xoe: Xuất hiện rồi! Thao tác thần kỳ của viện trưởng!】
Sau khi ăn xong một đĩa Điềm Bạch với hai nhóc rồng con, Thẩm Miên mới cầm sách giáo khoa lên tiếp tục giảng nốt nửa bài còn lại.
Lúc giảng đến xương cứng sau lưng Rồng Đốm, Thẩm Miên còn kéo tay Tiệp An sờ sờ lưng Lộ Nguyên. Dưới lớp lông mềm mại, xương cứng chia làm ba khối, bảo đảm cho Rồng Đốm có thể hoạt động thoải mái. Trong lúc đánh tay không thuần túy, Rồng Đốm sẽ lợi dụng thể trọng dồn đối thủ đến không gian nhỏ hẹp rồi cuộn mình lại lao về phía đối thủ.
Ngoài ra còn có cả lực cắn khủng bố, tuy Rồng Đốm là loài chủ yếu ăn chay, nhưng cũng là loài nổi tiếng không dễ chọc trong toàn tộc rồng.
Tiệp An sờ hai lượt: “Đuôi của Lộ Nguyên và con cũng không giống nhau.”
Rồng Đốm có đuôi ngắn tròn như thỏ.
Lộ Nguyên vô thức run run đuôi, nhóc nhịn không được mà nhìn Tiệp An hai lần, Rồng Đá Quý con toàn thân vàng xanh, trên đuôi còn có một hàng gai nhọn lởm chởm óng ánh, sáng ngời rực rỡ.
Thẩm Miên phát hiện ra Lộ Nguyên xấu hổ nên đang muốn dẫn Tiệp An về chỗ, nào ngờ Lộ Nguyên lại bẽn lẽn nói ra một câu: “Muốn sờ nữa không?”
Thẩm Miên: “……”
Chẳng lẽ đứa trẻ này có quan hệ bà con xa thất lạc nhiều năm với Hạ Tỉnh?
Lộ Nguyên đã bắt đầu giới thiệu bản thân. Nhóc xoay người đứng đối diện với Thẩm Miên và Tiệp An rồi vỗ vỗ bụng mình: “Còn có túi.”
Tiệp An: “Tớ biết, là dùng để đựng kẹo đúng không?”
Thẩm Miên cúi xuống: “Ban đầu là dùng để đựng hạt giống và một ít công cụ tiện tay, Rồng Đốm thường xuyên dùng hạt giống để trao đổi thức ăn với các rồng khác, nếu có rồng con thì lúc ra ngoài kiếm ăn cũng sẽ bỏ rồng con vào trong túi.”
Tiệp An lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Thẩm Miên nói tiếp: “Cho nên thường xuyên sẽ xuất hiện việc trong lúc đang trao đổi đồ với rồng khác thì đổi luôn con mình đi.”
Lộ Nguyên gật đầu lia lịa: “Hồi nhỏ con từng ở với ông nội, ông nội con để đồ mình cất giữ vào trong túi, có lần ông đang đổi đồ với người ta thì lấy luôn cả con ra, ông đi rồi mà vẫn không phát hiện ra con đã biến mất.”
【Thuốc dinh dưỡng vị vani: Quá chân thực rồi, lúc nhỏ tôi cũng thường xuyên bị lấy ra như vậy….】
【Có rượu không: Cho nên Rồng Đốm chúng tôi vẫn luôn là loài rồng ném mất con nhiều nhất, tôi ở cục cảnh sát, 80% rồng đến báo mất con đều là Rồng Đốm.】
【Mê đắm người: Tuy rất đau lòng, nhưng xin lỗi nha tôi thực sự rất muốn cười hahahahaha.】
- Hết chương 18-