Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Luna Huang
Từ một đại linh sĩ đến ngũ tinh linh sư, đây chính là bay vọt ba đẳng cấp, là dạng đan dược gì, mới có loại hiệu quả kinh người này?
Cố Khuynh Thành cau mày, chợt nhớ tới chuyện trước ba ngày tranh tài, Lâu Thiều Hàn cướp Cố Minh Nguyệt đi.
Ba ngày nay, nàng lúc luyện công hoàn toàn bế quan, phảng phất đắm chìm trong một không gian kỳ diệu, lĩnh ngộ bí quyết ấn ban nãy, lại bỏ quên Lâu Thiều Hàn vì sao đột nhiên liều lĩnh, cướp Cố Minh Nguyệt đi.
Nàng cũng không nhận ra, Lâu Thiều Hàn là bởi vì quá mức tưởng niệm Cố Minh Nguyệt, đã đến nông nỗi một ngày không gặp như cách ba thu, hiện tại xem ra, nàng tin tưởng, phía sau chuyện Lâu Thiều Hàn làm, nhất định cất dấu bí mật nào đó không thấy được ánh sáng.
Cố Khuynh Thành cười lạnh liếc Lâu Thiều Hàn đang ngồi dưới đài một mắt, bọn họ cho rằng dùng loại thủ đoạn này, có thể bảo chứng Cố Minh Nguyệt thu được tràng thắng lợi này?
Nghĩ cũng không nên nghĩ!
Cố Minh Nguyệt có thể mượn ngoại lực, khi nàng không biết sao!
"Tử Đồng, đi ra hít thở không khí đi." Cố Khuynh Thành cũng bất tại hồ bại lộ hay không, trực tiếp lấy ra bài của mình, chuyện cho tới bây giờ, nàng mới không cần cùng Cố Minh Nguyệt lãng phí thời gian nữa, vẫn là tốc chiến tốc thắng thật là tốt.
Tru...tru...
Theo từng tiếng hú, mọi người tại đây đồng loạt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, trên mặt viết đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Cố Khuynh Thành còn có cái gì thú khế ước gì sao?
Đang lúc dưới ánh mắt không hiểu mọi người, một con mèo hoa nhỏ lớn chừng lòng bàn tay, xuất hiện ở trong lòng của Cố Khuynh Thành, lười biếng duỗi người, cà cà gò má của Cố Khuynh Thành, thấy thế nào, đều không giống như là thú khế ước, trái lại như tiểu sủng vật của tiểu thư đại hộ nhân gia nuôi dưỡng.
Mọi người mỗi người mắt choáng váng.
Xác định không lầm chứ?
Trước mắt khẩn cấp như vậy, lấy ra một con mèo con, tuy rằng mèo này, lớn lên rất đẹp mắt...
Nhất phương trước còn ủng hộ Cố Khuynh Thành, nhìn thấy mèo hoa ban nhỏ xong, cũng thất vọng lắc đầu, Cố Khuynh Thành, ngươi là hầu tử phái tới sao?
Lúc này, lại còn có công phu cùng sủng vật chơi đùa?
Thực sự là làm phó một thân thiên phú và thực lực tốt!
Thấy Tử Đồng lấy hình tượng nghĩ thái hóa xuất hiện, thái dương của Cố Khuynh Thành co rúm hai cái, gầm nhẹ nói: "Thối Tử Đồng, nhanh lên đứng đắn một chút cho lão nương xem nào!"
"Được, được, chủ nhân ngươi đừng nóng giận, ta đây thay đổi ngay." Tử Đồng lấy lòng nhìn Cố Khuynh Thành, ngay sau đó rúc thân thể nho nhỏ, thét dài một tiếng, trong khoảnh khắc, lập tức từ một vật lớn chừng lòng bàn tay, biến thân quái vật lớn, thân thể to lớn, hầu như áp lôi đài.
Cố Khuynh Thành không hoài nghi chút nào, nếu như luận võ tràng có đỉnh thất, nhất định sẽ bị Tử Đồng làm thủng.
"Thánh thú, cư nhiên là thánh thú?" Người bên ngoài còn chưa nhìn ra môn đạo, Cố Duyên Đình ngồi ở ghế trọng tài, đã kích động đứng lên, hắn ôm tim, đáy mắt một mảnh kinh ngạc.
Trong Đông Ly quốc, linh sư có thánh thú, chỉ có một người, may là Cố Duyên Đình linh thánh cường giả như vậy, thú khế ước, cũng chỉ là linh thú bát tinh.
Mà bây giờ, tôn nữ của hắn, lại có thánh thú, đây...đây...
Cố Duyên Đình kích động nói không ra lời, ngay từ đầu hắn còn đang lo lắng tình cảnh của Cố Khuynh Thành, hiện tại nàng có thánh thú trong tay, thì còn sợ cái gì?
Tôn nữ của Cố Duyên Đình hắn, lưng đeo danh phế vật mười mấy năm, hôm nay nhất triều thay đổi, càng thành linh sư thứ hai trong Đông Ly quốc có thánh thú, đây là chuyện vinh quang cỡ nào a!
Nhiều năm như vậy, hắn hao hết tâm lực bảo hộ Khuynh Thành, hôm nay cuối cùng không có cô phụ giao phó của đại nhi tử khổ mệnh của hắn.
Triệu Thiên, ngươi thấy được chưa?
Nữ nhi của ngươi, nàng rất xuất sắc, hoàn toàn thừa kế thiên phú của ngươi!
Nghĩ đến đại nhi tử Cố Triệu Thiên, Cố Duyên Đình hầu như lão lệ sắp tung hoành, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống.
Nhưng mà, Cố Duyên Đình bên này bình tĩnh, Cố Minh Hạo ngồi ở bên cạnh hắn cùng với Lâu Thiều Hàn phía dưới và các tử đệ Cố gia, nghe được lời của Cố Duyên Đình, đều phát điên.
Thất tinh đại linh sĩ có thánh thú mười bốn tuổi, hai điều này, chỉ cần bất luận là điều nào, lấy ra cũng sẽ tạo nên một hồi sóng triều cuồng nhiệt.
Thế nhưng, kỳ tích như vậy, toàn bộ xuất hiện ở trên người một người, còn phế vật lúc đầu, biến thành thiên tài, chuyển biến như vậy, đơn giản là người người oán trách!
Để cho bọn họ nhiều năm tu luyện khổ tâm, vẫn như cũ chỉ có nửa thùng nước, đến một thú khế ước cũng người có người không, làm sao chịu nổi?
"Ngươi... Làm sao có thể?" Cố Khuynh Thành làm sao có thể có thánh thú?
Cố Minh Nguyệt trừng hai mắt, vẻ mặt đều là kinh ngạc cùng khó có thể tin, đôi mâu tử tinh hồng sắc, dường như đinh, đinh trên người Cố Khuynh Thành.
Nàng không tin, rõ ràng nàng mới là thiên chi kiêu nữ của thế hệ này, rõ ràng nàng mới là thiên tài người người tôn sùng, vì sao mấy ngày ngắn ngủi không gặp, đây hết thảy đều xảy ra biến hóa long trời lỡ đất?
Vì sao. Cố Khuynh Thành lại có thể có thánh thú trước hơn nàng?
Vì sao... Vì sao?
"A! Cố Khuynh Thành, ngươi đi chết đi, đi tìm chết đi!" Cố Minh Nguyệt rống giận một tiếng, dưới kích thích mãnh liệt, lý trí của nàng hoàn toàn không còn, toàn tâm toàn ý chỉ muốn giết Cố Khuynh Thành.
Nhìn thấy một màn này, Cố Khuynh Thành cười lạnh nói: "Tử Đồng, ngươi đi chơi một chút đi, nhớ kỹ tốc chiến tốc thắng, lưu nàng một mạng."
"Được, chủ nhân!" Tử Đồng trương khai miệng to như chậu máu tựa hồ có thể thôn phệ thiên địa, móng trước trên mặt đất cố sức đạp một cái, phi thân nhảy lên, thân thể cao lớn, vô pháp ngăn trở hắn tốc độ nhanh như tia chớp.
Ngũ quan của Cố Minh Nguyệt vặn vẹo đến quỷ dị, có vẻ diện mục dữ tợn, dường như lệ quỷ, thấy Tử Đồng vọt tới, nàng tựa hồ không muốn sống nâng toàn bộ linh lực, đón đầu nhằm phía Tử Đồng.
Phanh...
Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, kèm theo quang mang chói mắt, chỉ thấy không bao lâu từ trong quang mang đánh ngã một bóng đen.
Mọi người điều mở to hai mắt, liều mạng nhìn chằm chằm thân ảnh té trên mặt đất, hầu như không ngoài suy đoán chút nào, người ngã xuống, chính là Cố Minh Nguyệt.
Lúc này Cố Minh Nguyệt, tóc rối tung, y phục như vải rách treo ở trên người, tiên huyết đỏ sẫm đang từ khóe miệng không ngừng chảy ra, thân thể của nàng hơi co quắp, ngũ quan quấn quýt cùng một chỗ, thống khổ dị thường.
Nhưng mà, người bên ngoài lại không thể lý giải cái loại thống khổ ngũ tạng lục phủ dường như rơi vào hầm băng này, Cố Minh Nguyệt co rúc ở, cắn nát môi, nhưng vẫn là không đở được thống khổ oạt cốt đốt tâm.
Tử Đồng khinh thường nhìn Cố Minh Nguyệt một mắt, lông tơ tử sắc che mặt, cũng là không có bất mãn đánh đến nghiện.
Cố Minh Nguyệt quá yếu, nó mới dùng chút linh lực, đã đánh nàng gần chết, thực lực chó má như vậy, thế nào so với chủ nhân nhà mình?
Tử Đồng ngửa đầu cao ngạo, bộ lông trơn bóng, khi ánh dương quang chiếu xuống, dường như lưu ly lưu quang dật thải, nó giơ móng vuốt lên, ở trên y phục còn sót lại mấy miếng vải của Cố Minh Nguyệt, nghiêm túc lau lau một phen, mới mãi bước tiến ưu nhã không gì sánh được, đi đến chỗ Cố Khuynh Thành.
"Ngày hôm nay nhiệm vụ này hoàn thành không sai, chút nữa ta khen thưởng một cái đùi gà to." Những ngày chung đụng này, Cố Khuynh Thành phát hiện Tử Đồng thực sự đặc biệt thích ăn đùi gà, nàng ở trong Vãng Sinh Sơn Mạch từng bắt mấy con gà rừng, làm thịt quay cho hai tiểu thú, kết quả đùi gà nướng đều cái bụng của Tử Đồng.
Cùng huynh muội Cố Thiếu Dương đi vài ngày, Cố Khuynh Thành cũng không có quay thịt nữa, Tử Đồng đối với đùi gà nướng đặc biệt tưởng nhớ, lần này, Cố Khuynh Thành tự nhiên trực tiếp lấy ra đùi gà Tử Đồng thích nhất, khen thưởng nhiệm vụ nó thuận lợi hoàn thành.
Quả nhiên, vừa nhắc tới đùi gà, khóe miệng của Tử Đồng liền có hiện lên một tia dịch thể trong suốt oánh quang chảy xuống, trong ánh mắt chuông đồng, lập tức biến thành mắt đùi gà.
Cố Khuynh Thành buồn cười xoa xoa mặt hồ ly của Tử Đồng, lập tức liễm hạ tất cả tiếu ý, bây giờ còn không phải thời gian bọn họ ăn mừng, nàng còn có một bút trướng, muốn cùng Cố Minh Nguyệt toán!
Khóe miệng Cố Khuynh Thành khinh câu, đáy mắt tùy ý chảy ánh sáng lạnh, từng bước từng bước đi tới chỗ Cố Minh Nguyệt, nhìn thấy thần tình vô tình băng lãnh của nàng, cùng bóng lưng thẳng tắp như tước, Cố Minh Hạo nóng nảy, từ trên ghế đứng lên, hướng bóng lưng của Cố Khuynh Thành, quát to lên: "Khuynh Thành, nhớ kỹ lời của ngươi đáp ứng nhị thúc, lưu Minh Nguyệt một cái mạng..."
"Cố Khuynh Thành, tỷ thí thắng bại đã phân, ngươi còn muốn làm gì?" Đắm chìm trong rung động Cố Khuynh Thành mang tới, Lâu Thiều Hàn nghe những lời này của Cố Minh Hạo, cũng lập tức đứng lên, hắn vạn phần thấp thỏm siết tay áo bào, môi nhếch.
Lúc tới, hắn từng để Cố Minh Nguyệt ăn vào không ít đan dược an thai, luyện dược sư trong vương phủ cũng luôn mãi bảo chứng với hắn, chỉ cần Cố Minh Nguyệt ăn những đan dược này, cho dù dưới tình huống bị thương, chỉ cần không tổn thương bụng, cũng sẽ không tổn thương hài tử. Thế nhưng, một khi Cố Khuynh Thành đang xuất thủ, hắn thì không thể bảo chứng Cố Minh Nguyệt còn có thể bảo trụ được hài tử hay không.
Tuy rằng, biểu hiện hôm nay của Cố Minh Nguyệt, để hắn rất bất mãn, nhưng dù sao, nàng còn có hài tử của hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể để Cố Khuynh Thành tổn thương hài tử kia.
Lâu Thiều Hàn vì sốt ruột choáng váng đầu óc không có phát hiện, mấy phen công kích, Cố Khuynh Thành đều tránh bụng của Cố Minh Nguyệt,, Tử Đồng dưới âm thầm bày mưu đặt kế của Cố Khuynh Thành, cũng không có tổn thương hài tử trong bụng Cố Minh Nguyệt.
Bất quá, những hành vi này, Cố Khuynh Thành cũng sẽ không nói cho Lâu Thiều Hàn biết.
Nàng quay đầu lại, quay Lâu Thiều Hàn nhẹ nhàng cười, mặt mày lộ vẻ lãnh ý hãi nhân, cho người như thân rơi vào hầm băng, từ sợi tóc lạnh đến ngón chân, chỉnh lạnh thấu tim a...
Trong lòng Lâu Thiều Hàn vừa nhảy, trong tay cầm lấy ống tay áo, bởi vì hắn dùng sức quá lớn, bị xé rách, phát sinh một tiếng, người xung quanh lập tức nhìn về phía hắn.
Lâu Thiều Hàn bốn phía lửa giận, hận không thể nhìn thấy ai cũng ai cũng cắn một cái, nhưng trước mắt bao người, không thể làm gì khác hơn là cố nén tức giận, làm bộ nhất phái phong khinh vân đạm ngồi xuống lại.
(Luna: Chuẩn diễn luôn)
Vậy thái dương nổi gân xanh, đưa lo lắng cùng tức giận của hắn, bày ra trong mắt mọi người.
Nhưng, tất cả mọi người không phải người ngu, chỉ cần Lâu Thiều Hàn hắn vẫn là tam vương gia, dù cho chỉ có một ngày, tất cả mọi người sẽ không làm trò trước mặt của hắn, đâm chỗ đau của hắn.
Cố Khuynh Thành nhìn thần tình giả của Lâu Thiều Hàn, khóe miệng vung lên một tiếu ý giễu cợt nồng đậm, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Minh Nguyệt.
Lúc này, Cố Minh Nguyệt đầy mặt đều là máu, đã nhìn không ra dung mạo vốn có, mạnh mẽ tăng linh lực, càng không còn sót lại chút gì, hết thảy đều thay đổi, duy chỉ có cặp mâu tử độc ác tràn đầy hận ý kia, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, vẫn chưa thay đổi.
"Cố Minh Nguyệt, ta chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề, năm ta năm tuổi, có người ở hạ kịch độc trên người ta, hủy dung mạo của ta, ta kinh mạch của ta, chuyện này cùng ngươi có quan hệ hay không?"
Cố Khuynh Thành gấp gáp nhìn chăm chú, đáy mắt càng sâu thẳm trong suốt, nhưng càng như vậy, càng làm cho không người nào có thể nói láo.
Thấy môi Cố Minh Nguyệt khẽ nhúc nhích, tựa hồ sắp nói một chữ không, Cố Khuynh Thành cười một chút, lại bổ sung: "Đáp án này, ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng, nếu như ta hài lòng, ngày hôm nay ta cho ngươi một thống khoái, nếu như ta không hài lòng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Về phần, mấy năm nay ta chịu khuất nhục, ta cũng sẽ thiên bội trả lại cho ngươi."
Thấy được khóe miệng Cố Khuynh Thành cười, cùng lãnh ý trong mắt khiếp người, Cố Minh Nguyệt nhịn không được run, nàng thậm chí đều có thể thấy bản thân nếu như cự tuyệt nói ra câu trả lời, Cố Khuynh Thành sẽ làm sao đối phó nàng.