Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con mèo con quá nhỏ, chắc cũng chỉ mới một hai tháng, từ đằng xa nhìn tôi, cẩn thận rồi cũng e dè.
Tôi đi vứt rác xong, đứng tại chỗ nhìn nó một lúc, cố gắng lại gần nó. Nó như thể bị giật mình, lập tức nằm rạp người xuống, cảnh giác lùi về phía sau.
“Lại, lại đây.” Tôi ngồi xổm người xuống, cố hạ thấp sự uy hiếp từ bản thân, “Meo, lại đây.”
Con mèo mướp vàng sợ hãi nhìn tôi, trong đôi mắt hình hạnh nhân hiện lên vẻ hiếu kỳ và sợ hãi.
Người nó rất bẩn, chóp mũi hồng hồng dính phải bùn đen, thành ra cũng giống như những nơi khác trên người nó.
Tôi từng nghe ba tôi kể rằng, mèo là một loài động vật rất sạch sẽ, một con mèo hoang trông bẩn thỉu, chứng tỏ rằng nó đã phải sinh tồn rất gian nan, không còn để ý tới chuyện sửa sang bản thân, cũng đã cách cái chết không còn xa nữa.
Đã vậy gần đây trời hạ nhiệt độ, một con mèo nhỏ như vậy, mới vừa cai sữa, sống xa mẹ chỉ e sẽ không thể nào sống qua mùa đông này.
Nếu như hiện giờ tôi xoay người rời đi, có lẽ ngày mai sẽ nhìn thấy xác của nó nằm cạnh thùng rác.
Mèo hoang trên đời này có rất nhiều, cũng có rất nhiều con mèo đáng thương, tôi không thể con nào cũng cứu được. Mà con mèo này lại khác, con mèo này không chỉ quá giống với con mèo năm đó, mà còn xuất hiện dưới tầng nhà Thịnh Mân Âu, còn bị tôi nhìn thấy.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính muốn làm nên nghiệp lớn, nhất định sẽ phải gặp một phen đau khổ, thành tựu cơ duyên của mình.
Có dáng vẻ giống với “cố miêu”, lang bạt khắp nơi, còn bị mẹ mình vứt bỏ, phù hợp với thiết lập của miêu vật chính biết bao? Cho nên, tôi chính là cơ duyên của nó, chính là “cao nhân lánh đời” trợ giúp nó sống lại.
“Mày ngoan ngoãn lại đây, tôi sẽ cho mày ăn no, rồi còn tìm cho mày một gia đình khá giả, chẳng phải là tốt hơn bao nhiêu so với mày lang thang đầu đường xó chợ ăn bữa nay lo bữa mốt lắm sao? Mày chỉ cần tới đây là được.”
Con mèo mướp nhỏ không xoay người bỏ chạy, nó chỉ lẳng lặng cùng tôi nhìn nhau một lúc, có lẽ là cảm thấy tôi không có đe dọa gì tới nó, nên nhích từng chút một đến.
Nó vẫn còn đang hoảng sợ, chỉ dám dè dặt ngửi ngửi đầu ngón tay tôi. Nếu như tôi có hành động gì đó bất thường, thì sẽ như một con thỏ giật mình nhảy đi, sau đó lại chờ tôi bất động một lần nữa, nó sẽ lại mon men đến, lặp lại mấy lần liền.
“Được rồi, đừng sợ, tao sẽ không ăn thịt mày.” Tôi kiên trì chờ cho nó hoàn toàn tin tưởng tôi, bắt đầu chủ động đi vòng quanh bàn tay tôi, ngón tay mềm nhẹ mơn trớn lên lớp lông khô cứng của nó, rồi nắm lấy sau cổ nó.
Con mèo con lúc này vẫn còn giữ lại ký ức được mèo mẹ ngậm đi khắp nơi, thường sẽ không giãy giụa. Tôi mang theo nó trở về nhà, vừa vào cửa đã nhốt nó vào buồng tắm đứng.
Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, con mèo nhỏ bắt đầu đề phòng với tôi, co mình vào một góc, đồng thời bắt đầu khịt khịt mũi về phía tôi.
Điểm này không hề giống với con mèo năm đó, con mèo mướp năm đó cũng không dữ như con mèo này, mà vừa béo vừa mềm, vừa thấy Thịnh Mân Âu là sẽ làm nũng, sẽ khoe bụng ra với hắn kêu meo meo.
Tôi đóng cửa kính lại, lấy từ trong tủ lạnh ra cánh gà đông lạnh mới mua cách đây không lâu, luộc lên, xối qua nước nguội, rồi xé nhỏ ra để vào trong một cái đĩa nhỏ, đặt xuống trước mặt mèo con.
“Cái cánh gà này vốn là tao định ăn đấy, giờ mày được hưởng.” Ăn thức ăn lỏng gần một tháng, giờ tôi còn nằm mơ thấy được đi ăn lẩu, đi ngang qua quán gà rán tôi cũng nuốt nước miếng.
Vốn là định tranh thủ mấy ngày Thịnh Mân Âu không có nhà len lén chấm mút tí thức ăn mặn, kết quả là, không phải của tôi chung quy vẫn sẽ không phải của tôi, giữa đường lòi ra một Trình Giảo Kim, tôi chẳng ăn được miếng nào.
Con mèo nhỏ ngại tôi, có tôi ở đó ăn cũng không ngon miệng, tôi không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại, ra khỏi buồng tắm, để con mèo con ở lại đó một mình.
@ Thẩm Tiểu Thạch trong nhóm chat bốn người, bảo nó đăng một bài tìm người nhận nuôi bằng tài khoản của tiệm cầm đồ, xem có ai muốn nhận nuôi con mèo không.
Thẩm Tiểu Thạch bảo tôi gửi cho nó ảnh, tôi cầm bát đi vào, rót một ít nước đặt bên trong buồng tắm đứng, nhân tiện chụp bức ảnh con mèo con đang ăn thịt gà như hùm như sói.
“…” Thẩm Tiểu Thạch lặng lẽ một lúc.
“Sao thế?”
“Đây thật sự không phải con chuột cỡ to à? Bẩn quá.”
Tôi soi kỹ bức ảnh một lúc, rồi miễn cưỡng biện giải hộ con mèo con: “Nó chỉ không ăn ảnh thôi, mặt vẫn xinh xắn lắm…”
Thẩm Tiểu Thạch bày tỏ nghi ngờ: “Anh Phong, ngày mai anh dẫn nó đến tiệm thú cưng tắm đi? Nó trông như thế chắc chắn sẽ không có ai muốn nhận nuôi đâu. Người làm nghề này như chúng ta là hiểu rõ nhất, mọi người bây giờ bất kể là vừa ý cái gì muốn mang về nhà cũng sẽ phải nhìn ngoại hình, huống hồ là vật sống phải nuôi mười mấy năm như con mèo này.”
Tôi cảm thấy nó nói hết sức có lý, bảo nó tạm hoãn lại chuyện đăng bài nhận nuôi, mở phần mềm bắt đầu tra cứu cửa hàng thú cưng quanh đây.
Căn hộ này của Thịnh Mân Âu nằm ở một khu vực rất thuận tiện đi lại, quanh nhà từ ăn đến mặc cửa hàng gì cũng có, đi thêm 500 mét chính là một trung tâm thương mại cỡ lớn, trên một con phố có một cửa hàng dịch vụ thú cưng, một spa thú cưng, còn có một bệnh viện thú cưng.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đưa con mèo con đến bệnh viện thú cưng khám trước. Bác sĩ chẩn đoán, mèo con ngoài bị nấm mèo nhẹ và suy dinh dưỡng ra thì không có vấn đề gì khác.
Bác sĩ kiến nghị tôi tiêm vaccine phòng bệnh cho mèo, tẩy giun trong bụng, bác sĩ là người có chuyên môn, tôi là tay mơ, tôi đương nhiên nghe lời bác sĩ.
Tiêm vaccine xong, mèo con càng hoảng sợ hơn, chui trong ba lô run lẩy bẩy, tôi xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, mềm mại kêu meo meo. Bao nhiêu tin tưởng từ tối hôm qua đã vỡ tan, tôi cho rằng nó sẽ không nối lại tình xưa với tôi nhanh như vậy, không nghĩ tới giờ còn lấy lòng tôi, đúng là con mèo ngốc bạch ngọt.
Xách theo đồ hộp dinh dưỡng và thuốc phối theo liều, tôi đưa mèo con đến cửa hàng thú cưng, do không được tắm gội trong vòng bảy ngày sau khi tiêm vaccine phòng bệnh, tôi chỉ nhờ nhân viên của tiệm cắt bỏ phần lông dính vào nhau trên người nó, rồi thoa thuốc mỡ cho nó.
Con mèo con trụi lông, có thể nhìn rõ xương dưới lớp da, không biết là lạnh hay là sợ mà người cứ run lẩy bẩy mãi. Nhân viên tiệm mang lại cho tôi một cái chăn quấn nó lại, rồi lại giới thiệu bộ sản phẩm dành cho người mới nuôi mèo — cát vệ sinh, thức ăn cho mèo, bồn cầu mèo.
Tôi mua hết, rồi lại chọn thêm hai cát bát ăn cho thú cưng cùng với một cái ổ trông mềm nhũn, đeo ba lô mèo xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà.
Bận rộn cả một ngày, mới vừa thở lấy hơi, bên vận chuyển nội thất đã gọi điện thoại tới, hẹn rõ thời gian với tôi, nói rằng sáng mai sẽ giao hàng.
Con người vừa ngoan cường lại vừa yếu đuối, mới có một tháng, vết thương do đạn bắn trên bụng tôi đã chỉ còn là một vết sẹo màu hồng mới mọc ra. Thế nhưng dù sao cũng là người mới vừa trải qua một cuộc phẫu thuật nghiêm trọng, bên ngoài nhìn đã tốt, thể lực lại không thể lập tức khôi phục, vừa mệt sẽ dễ dàng đổ mồ hôi.
Ban ngày giúp đỡ dọn đồ nội thất, buổi tối còn phải dọn cát bón thuốc cho con mèo con, ngày thứ hai tôi đã không chịu được, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, đầu váng mơ màng không thôi.
Nghe thấy tiếng kêu thê thảm của mèo con trong phòng tắm, không biết là hết nước hay hết thức ăn, tôi kiên cường chống đỡ bò dậy khỏi cái giường rộng rãi mới mua, đi qua căn phòng khách đã hoàn toàn biến hình đổi dạng, đi đến buồng tắm.
Mèo con ngồi phía sau cửa kính, nhìn thấy tôi thì lập tức kêu lớn tiếng hơn.
Tôi nhất thời mềm lòng, mở cửa ra, muốn cho nó hoạt động trong phòng tắm một lúc.
Không ngờ rằng nó đã ủ mưu từ trước, lập tức lách người qua khe cửa, xuyên qua giữa hai chân tôi, lao về phía cánh cửa phòng tắm sau lưng, biến mất trước mắt tôi.
Tôi trợn tròn mắt, há hốc trước tình tiết mới xảy ra.
Trước đây căn nhà của Thịnh Mân Âu ít đồ đạc, đừng nói là mèo, có con ruồi cũng sẽ nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng từ khi tôi chuyển vào ở, phong cách căn nhà từ từ trở nên hỗn loạn, nhiều thêm không ít góc khuất. Mèo con dáng vóc nhỏ xíu, muốn chơi trốn tìm với tôi, tôi chỉ có thể bó tay chịu trận.
“Meo meo, đi ra đi, ăn đồ hộp này…” Tôi ngồi chồm hỗm xuống mặt đất, mở một hộp đồ hộp dinh dưỡng ra, xúc một thìa làm mồi dụ nó ra.
Lần lượt khom người quan sát gầm ghế sô pha, phía sau rèm cửa sổ, thậm chí còn kéo cả ngăn kéo bàn uống nước ra kiểm tra, đều không thu hoạch được gì.
Đầu tôi càng váng hơn. Mà ngay vào lúc tôi định mặc kệ, kệ nó thích ra hay không, tự về lại giường nằm ngủ tiếp, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Khóa điện tử trên cửa xác nhận vân tay thành công, giọng nữ điện tử báo cáo “đã mở khóa”, ngay một giây sau, cửa bị đẩy chầm chậm ra.
Tôi tay mắt mau lẹ nhét đồ hộp vào dưới bàn uống nước ngay khoảng khắc Thịnh Mân Âu bước vào nhà.
Thịnh Mân Âu xách vali hành lý, ngẩng đầu lên nhìn thấy trang hoàng trong nhà thì cả người cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại.
“Anh à, sao anh về sớm thế?”
Tôi dùng tài khoản của hắn mua đồ, hắn không thể không biết được, mà biết là một chuyện, nhìn thấy thì lại là một chuyện khác.
“Cán bộ kiểm sát phụ trách vụ án của Tiêu Mông muốn bọn anh ngày mai đến văn phòng của anh ta gặp mặt, anh gửi tin nhắn cho em rồi mà,” hắn thay giày đi vào nhà, đặt valy hành lý xuống cửa ra vào, bắt đầu đánh giá mỗi một thay đổi hắn nhìn thấy, “Em không nhìn thấy à?”
“Em ngủ cả chiều nay, không để ý.”
Tôi cười gượng đứng lên, giới thiệu cho hắn từng thứ một: “Anh, anh xem này, bộ ghế sô pha này vừa ngồi được vừa ngủ được, còn có cả không gian để đồ, còn cái bàn uống nước này cũng có thể bỏ đồ vào trong, đây là kệ ti vi… ti vi thì mấy hôm nữa mới tới, em mua ti vi 72 inches, sau này mình có thể nằm trên sô pha cùng xem phim…”
Căn hộ này của Thịnh Mân Âu có thể là vì diện tích lớn, cho nên tuy chỉ có hai phòng, mà mỗi khu vực đều có không gian cực kỳ rộng, đặc biệt là phòng khách. Tôi không đụng vào bao cát treo lơ lửng ban đầu, mà chia phòng thành hai khu vực, một khu vực cho Thịnh Mân Âu luyện quyền anh, một khu vực dùng để giải trí những lúc rảnh rỗi, vậy mà vẫn không thấy chật.
“Em mua một cái giường trong phòng ngủ, mua thêm cả một giá sách nữa, vậy là sau này mình có thể cùng đọc sách trước khi đi ngủ.” Tôi thấp thỏm bỏ tay ra sau lưng, vắt tay lại với nhau, khổ não vì không biết nên nói chuyện con mèo kia với hắn như thế nào.
Tôi luôn có linh cảm, hắn sẽ không thích nó. Không chỉ bởi vì tính tình cuồng sạch sẽ của hắn, mà còn bởi vì… nó thực sự quá giống với con mèo năm đó, con mèo đã từng làm cho hắn mất khống chế.
“Rất tốt.”
Thịnh Mân Âu chỉ đánh giá một câu đơn giản, tháo cà vạt đi vào phòng ngủ, có vẻ như định thay quần áo.
Tôi lo sốt vó lao vào buồng tắm, bỏ hết bồn cầu cho mèo bát ăn cho mèo vào tủ dưới bồn rửa tay, rồi dùng nước xối sạch sàn buồng tắm đứng, để Thịnh Mân Âu không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào.
“Lục Phong, lại đây.”
Tôi mới vừa giấu kỹ “chứng cứ phạm tội”, phòng ngủ đã vọng ra giọng nói của Thịnh Mân Âu.
“Đây!” Tôi không nghĩ nhiều, đứng dậy chạy tới, lại lập tức dừng bước khi nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào chân Thịnh Mân Âu như nhìn thấy quỷ.
Con mèo mướp con kia, con mèo khốn kíp tôi tìm mãi vẫn không ra, giờ phút này lại đang bám lấy chân Thịnh Mân Âu kêu meo meo, từ xa tôi cũng có thể nghe thấy tiếng gulugulu phát ra từ cổ họng nó.
Chẳng nhẽ kiếp trước Thịnh Mân Âu là cây bạc hà mèo? Sao lại được mèo yêu quý như vậy?
“Đây là cái gì? Chuột lang em nuôi?” Thịnh Mân Âu nhấc chân lên, mèo con cũng trượt xuống dưới.
Tôi vốn đã nóng, vừa căng thẳng thì lại càng nóng hơn, trán đổ mồ hôi không ngừng.
“Không, không phải, là con mèo hoang em nhặt được.” Lau mồ hôi trên trán đi, tôi nhẹ tay nhẹ chân lại gần Thịnh Mân Âu, muốn tóm lấy con mèo nhân lúc nó đang không để ý, “Anh à, anh cứ yên tâm, em sẽ đưa nó đi nhanh thôi, nhưng mà… để em bắt được nó cái đã!”
Tôi bổ nhào một cái, con mèo con xù lông bỏ trốn, không thấy tăm hơi đâu lần nữa, tôi thì lại vì quán tính cắm đầu vào lồng ngực Thịnh Mân Âu.
Không được, đầu đau quá.
Thịnh Mân Âu lập tức đỡ lấy tôi, vững vàng trụ lại trọng lượng cả người tôi.
Có thể là nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, hắn dựa lại gần, tựa lên trán tôi. Tôi thở dốc hổn hển, hơi nhắm mắt lại, mí mắt cũng cảm nhận được cơn nóng rực.
Thịnh Mân Âu lùi lại, đồng thời chậc một tiếng: “Em bị sốt rồi.”
Bỗng nhiên cả người nhẹ đi, tôi mở mắt, nhận ra mình đã được Thịnh Mân Âu ẵm ngang lên.
Hắn đi vài bước đã đưa tôi đến giường, mặt không đỏ cũng không thở dốc, hoàn toàn không nhìn ra được mới vừa bế một người đàn ông trưởng thành hơn năm mươi cân.
Trái lại là tôi, yếu ớt không chịu nổi, đến con mèo cũng không bắt được.
Thịnh Mân Âu đi ra ngoài xong lại đi vào, không biết tìm ra được một cây nhiệt kế thủy ngân từ đâu.
Hắn khử trùng, vẩy nhiệt độ trở về, rồi đưa nhiệt kế tới bên miệng tôi: “Ngậm vào.”
Tôi kéo ống tay áo hắn: “Con mèo kia…”
Hắn nheo mắt lại: “Đừng để anh nói lần thứ hai.”
Tôi ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy nhiệt kế, không dài dòng thêm một chữ nào nữa.