Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạ Linh Nhai vốn dĩ vô cùng tức giận, con quỷ này vì lừa gạt mà giả dạng làm La Tiểu Quân, hại bọn họ bận rộn cả ngày, thế nhưng sau khi con quỷ này nói ra ngọn nguồn, hắn cũng chỉ còn sót lại cạn lời.
Quỷ cũng giống như người, thiên kỳ bách quái, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, có quỷ ác, cũng có quỷ ngu, còn có quỷ sợ chết như Đinh Ái Mã.
Giữa quỷ với quỷ còn có thể chơi trò cung tâm kế, lừa tới gạt lui, lại có gì khác biệt quá lớn so với nhân gian đâu, cũng khó trách Đinh Ái Mã không muốn đầu thai.
"Đừng gào, chính mày cũng không nghĩ xem, nếu biện pháp quỷ bái đèn hữu hiệu, lão quỷ kia còn đổi với mày làm gì, sớm ép người ta cung phụng cho lão rồi. Lại nói, trưởng quặng Bạch đáng thương người ta đã làm sai điều gì hả?" Tạ Linh Nhai giáo dục nam quỷ trung niên.
Nam quỷ trung niên phút chốc không còn dám gào, hắn bị Tạ Linh Nhai dọa sợ, nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thành tâm biết sai rồi."
Tạ Linh Nhai nhìn bộ dạng kinh sợ của hắn ta, trong lòng suy tính nên xử lý như thế nào, hắn chần chờ hỏi Thi Trường Huyền: "Tôi trực tiếp gọt hắn luôn có phải là không tốt lắm không?"
Tên này dù sao cũng làm ác chưa thành, thái độ nhận sai thành khẩn, hơn nữa thực sự quá... ngớ ngẩn, chẳng trách mười mấy năm không ăn được cơm no. Cho dù Tạ Linh Nhai hung tàn như vậy, cũng có chút do dự.
Nam quỷ trung niên bị dọa chết, nằm dưới đất cầu xin: "Đừng, đại sư, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi thật sự không dám!"
Thi Trường Huyền làm nghề này lâu hơn Tạ Linh Nhai nhiều, anh nói với Tạ Linh Nhai là thông thường họ đều trực tiếp siêu độ.
"Oa, đây không phải là hời cho hắn hả, hắn còn đe dọa tôi này." Tạ Linh Nhai tính toán chi li.
Thi Trường Huyền: "..."
Tạ Linh Nhai không giống đạo sĩ truyền thống, chỉ cần ma quỷ không phải ngu xuẩn mất khôn, hại người quá nặng, thì thông thường các đạo sĩ dùng siêu độ là chính, để ma quỷ tẩy đi oán khí, biết được mình sai lầm, còn lại chính là chuyện của thần linh.
Tạ Linh Nhai thì lại so đo để ý chuyện trước mắt, cùng với mình sướng hay không sướng.
Hắn nhìn nam quỷ trung niên kia nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến Đinh Ái Mã ở cửa thông tin tức cho hắn, chợt lóe suy nghĩ nói rằng: "Vậy đi, ngày mai cho mày ăn một bữa cơm, sau đó mày theo tao về, ban đêm làm nghĩa vụ tuần tra phố. Nếu tao thấy mày thật sự hối cải rồi, thì pháp sự lần sau sẽ siêu độ mày."
Thi Trường Huyền không khỏi liếc mắt.
Cũng không biết có phải nam quỷ trung niên chưa từng thấy loại đại sư này hay không, nhất thời càng ngây dại, ngay lúc Tạ Linh Nhai nghĩ lẽ nào điều kiện này khó chấp nhận dữ vậy, nam quỷ đó liền oa oa bật khóc: "Ngày mai cậu thật sự cho tôi ăn cơm hả..."
Tạ Linh Nhai: "..."
Cái tên này cũng đói bụng điên rồi, chỉ nghe thấy hai chữ ăn cơm.
Tạ Linh Nhai lại xách hắn ta lên giáo huấn thêm một lần, hắn ta cũng gật đầu liên tục, chỉ cần cho hắn ta cơm, sao hắn ta lại không muốn chứ.
Lúc này Tạ Linh Nhai mới hài lòng, lại hỏi qua tin tức của hắn ta. Quỷ này tên là Tần Lập Dân, vốn là người Nữu Dương, chết khoảng chừng mười chín năm trước, bởi vì bất ngờ đột tử, thành cô hồn dã quỷ không có cách nào đầu thai, quanh quẩn thế gian.
Nếu đã là hiểu lầm do Tần Lập Dân quấy phá ra, vậy xác thực không có bao nhiêu can hệ với La Tiểu Quân, hẳn là La Tiểu Quân thật sự bất ngờ tử vong, dưới mỏ vốn đã ẩm ướt, trượt chân rớt xuống chỗ chứa than đá. Chỉ là người ở quặng đã sớm hoài nghi phong thuỷ, cho nên mọi chuyện nghĩ nhiều đa nghi thôi.
Cũng bởi vì bất ngờ tử vong, hồn ma La Tiểu Quân không thể nào tiếp nhận được, bây giờ còn đang ở dưới mỏ quặng không ngừng leo lên, nhưng chỉ đến thế. E rằng có hù đến người ta, nhưng La Tiểu Quân cũng là vô ý.
...
Ngày hôm sau, Tạ Linh Nhai liền đi gặp trưởng quặng Bạch, hắn còn chưa nói chuyện, trưởng quặng Bạch đã nói: "Tối hôm qua tôi mơ thấy một người đàn ông gầy gò, nghiêng mình với tôi, sáng nay sau khi thức dậy, tinh thần liền sảng khoái."
Trước đó hắn ta gặp quỷ bị bệnh, vẫn luôn có chút không quá thoải mái, sau khi xuất viện vẫn ở nhà nghỉ ngơi.
Lúc trưởng quặng Bạch gặp quỷ là một đám bóng đen, nhưng hắn ta nói là gặp mặt Tần Lập Dân, Tạ Linh Nhai kinh ngạc chốc lát liền gật đầu, xem ra là Tần Lập Dân đi xin lỗi, vì vậy liền nói rõ với trưởng quặng Bạch ngọn nguồn mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
Trưởng quặng Bạch nghe mà miệng cũng hơi mở lớn, trước đây hắn kiên định thuyết vô thần, mặc dù tự mình thấy quỷ một lần, nhưng không ngờ bên trong còn nhiều chuyện như vậy, ngay cả quỷ lừa gạt cũng có.
"Cho nên, đề nghị của tôi là, tòa nhà không cần động tới, đạo trường ba ngày ba đêm cũng không tất làm, làm cái nghi thức siêu độ ba tiếng là được, đưa La Tiểu Quân rời đi, với cả những cô hồn dã quỷ khác của mỏ Liễu Hà nữa." Tạ Linh Nhai dứt lời, lại bồi thêm một câu, "Đương nhiên, thù lao cũng tính lại đi, không cần nhiều như vậy."
Ở nội thành Nữu Dương, nghi thức siêu độ bình thường khoảng chừng mấy ngàn, đây là không tính tiếng tăm pháp sư, mỗi cấp bậc tính khác. Đổi thành ở khu mỏ quặng, sẽ cho nhiều hơn chút, nhưng mà cũng chỉ mấy vạn thôi.
Lúc trước Dực Thủy cam kết là mười lăm vạn, hiện tại Tạ Linh Nhai chủ động giảm giá, trưởng quặng Bạch cũng hơi kinh ngạc.
Trưởng quặng Bạch chỉ suy tư một chút, liền nói: "Tôi trả cho thầy Tạ mười vạn, mời cậu làm siêu độ, thuận tiện bán cho tôi một pháp khí để trấn tòa nhà kia một chút."
Qua hai ba giây, Tạ Linh Nhai mới hiểu ra, sau đó cấp tốc gật đầu: "Được, trưởng quặng Bạch yên tâm, tôi có một cặp sư tử bằng đá, thích hợp đặt ở trước cửa."
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra ý cười ngầm hiểu.
Không sai, tòa nhà này căn bản không có vấn đề phong thủy, Bão Dương quan cũng căn bản không có sư tử bằng đá gì. Tạ Linh Nhai "bán" pháp khí này, kỳ thực chỉ là giúp trưởng quặng Bạch dẹp yên lòng người ở mỏ quặng Liễu Hà.
Hiện tại lời đồn bay đầy, tất cả mọi người đều cảm thấy là tòa nhà ảnh hưởng tới phong thuỷ dẫn đến những chuyện lúc sau, đơn thuần làm nghi thức siêu độ thôi là vô dụng, cái này có giải thích cũng giải thích không rõ, đều là chuyện thần thần quỷ quỷ. Đơn giản, liền làm một màn diễn cho mọi người xem, sau này cũng sẽ không ai nói gì nữa.
...
Tạ Linh Nhai làm một pháp sự đơn giản ở mỏ Liễu Hà, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn làm, thế nhưng hắn học mấy thứ này trước giờ luôn rất nhanh. Hồn ma La Tiểu Quân bị hắn kêu tới, dùng nước sương mở ra thần trí, cho đến lúc này La Tiểu Quân mới hiểu ra mình đã chết rồi, đau lòng khóc lớn.
Còn có Tần Lập Dân xui xẻo kia, cũng không kịp chờ đợi lau lau thân thể, sau đó ôm đồ ăn Tạ Linh Nhai cho điên cuồng ăn.
Hắn ta còn có rảnh đẩy đẩy La Tiểu Quân, "Người anh em cậu còn không ăn! Thầy Tạ của chúng ta cho cậu ăn kìa!"
- - Sau khi Tạ Linh Nhai cho hắn ta ăn cơm, ở trong mắt hắn ta cơ bản đã thành ông bố già.
La Tiểu Quân dụi dụi mắt, lúc này mới cầm lấy đồ ăn bắt đầu gặm, hóa bi phẫn thành dục vọng ăn.
Trưởng quặng Bạch ở một bên vây xem thì lại nói với thư ký Lưu: "Cậu có cảm thấy lạnh lạnh hay không?"
Thư ký Lưu bị dọa ra một lưng mồ hôi lạnh, "Tôi tôi tôi không biết..."
Trưởng quặng Bạch từng thấy quỷ, hỏa khí hơi yếu, cho nên cảm ứng được gì đó, thấy thư ký Lưu như vậy, hắn cũng không nói gì nữa.
Vốn dĩ sau khi bị quỷ dọa, trong lòng trưởng quặng Bạch rất bất an, thế nhưng được Tạ Linh Nhai giảng giải, hắn liền không quá sợ nữa, hóa ra quỷ cũng thảm như vậy, có gì khác con người đâu.
Làm một tràng pháp sự, siêu độ hết đám quỷ đáng thương của mỏ Liễu Hà, cũng tốt.
Ăn đồ ăn xong, Tạ Linh Nhai đọc kinh, tiêu trừ tội nghiệt cho La Tiểu Quân, xong việc nhân cơ hội hỏi: "Bây giờ anh có cảm giác gì?"
Thư ký Lưu thấy Tạ Linh Nhai hướng về một phía đặt câu hỏi, chân cũng phát run, đứng sát trưởng quặng Bạch hơn.
La Tiểu Quân thì lại yên lặng nửa ngày, chán nản nói: "Tôi có chút không nỡ... aizz."
Tuy rằng trên mặt hắn mang theo vẻ an tường, nhưng trong lòng còn có tâm sự, lại không chờ Tạ Linh Nhai hỏi càng nhiều thêm, La Tiểu Quân đã theo một cơn gió rời đi.
Trưởng quặng Bạch và thư ký Lưu cảm thấy một cơn gió thổi qua, nghe Tạ Linh Nhai nói đã đưa đi rồi, đều thở phào nhẹ nhõm. Có điều thư ký Lưu là thả lỏng sau khi sợ sệt, còn trưởng quặng Bạch lại là an tâm, cảm khái.
Pháp sự đã xong xuôi, Thi Trường Huyền bởi vì phải đi học, nên đã sớm trở về. Tạ Linh Nhai thì lại liên lạc với xưởng đặt làm tượng Linh Quan lúc trước, mua một cặp sư tử bằng đá, chỗ đó không chỉ làm mỗi tượng đồng.
Sư tử đá đưa đến đặt ở cửa tòa nhà mới của mỏ quặng Liễu Hà, đưa tới rất nhiều công nhân vây xem, kỳ thực việc trước đó có "pháp sư" đến cũng không phải bí mật gì. Nghe đâu, đây là pháp sư mời tới từ nội thành Nữu Dương.
Thấy không, mới hai ngày thôi, bệnh của trưởng quặng Bạch đã khỏe lên, nghe người xuống mỏ nói, cũng không còn nghe được âm thanh kỳ quái gì, hiện giờ lại bày sư tử đá, hẳn là dùng để trấn phong thuỷ, xem ra sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa.
Tạ Linh Nhai giúp trưởng quặng Bạch làm xong màn diễn này, lĩnh mười vạn tiền thù lao vui vẻ trở về.
Có tiền rồi, có tiền rồi, có thể đổi trang bị cho những tượng thần khác luôn rồi!
_
Tạ Linh Nhai đưa Tần Lập Dân đến nội thành, kêu hắn buổi tối rảnh rỗi thì dạo quanh khu đường đi bộ, xem có mấy chuyện kiểu như nhặt ví, trộm cướp gì đó hay không.
Thậm chí Tạ Linh Nhai còn giới thiệu hắn ta làm quen với Đinh Ái Mã một chút, cũng có chút ý tứ để bọn họ dò xét lẫn nhau.
Kết quả Đinh Ái Mã và Tần Lập Dân vừa gặp mặt, lại có chút thưởng thức nhau. Tạ Linh Nhai nghĩ thấy cũng phải, bọn họ đều là quỷ lạ hiếm có khó tìm, tuy là biểu hiện ra ở phương diện khác nhau.
Về phần mười vạn vừa mới lấy đến tay, Tạ Linh Nhai cơ bản không giữ lại gì, cưỡng ép chia cho Thi Trường Huyền ba phần mười, còn lại phần lớn dùng để đổi hết tượng thần khác trong quan thành tượng đồng, còn lại thì tu sửa đạo quan một chút.
Có điều, hiện tại Bão Dương quan mỗi ngày người đến người đi, tuy tham quan chiếm đa số, nhưng nhiều người dâng hương thì cũng tích tiểu thành đại.
Bán bùa hỗn tạp kiếm lời một khoản tiền, bùa đuổi muỗi đã không còn bán, nhiệt độ doanh số của những loại bùa khác cũng đã hạ xuống, nhưng vẫn còn bán. Đặc biệt là bùa hộ mệnh, bởi vì pháp hội trung nguyên, nên lượng tiêu thụ còn tăng cao.
Còn cả mấy kiểu như tiền công đức này nọ, linh tinh lẻ tẻ gộp lại tính toán, lại trừ đi hết thảy chi tiêu sinh hoạt, công việc, tháng trước có hơn ba vạn lợi nhuận, cho nên Tạ Linh Nhai cũng không quá luyến tiếc tiền thù lao của mỏ Liễu Hà.
Hơn ba vạn này cũng cho Tạ Linh Nhai một ít tự tin, tuy rằng cách mục tiêu đúc tượng vàng, xây miếu to còn rất xa xôi, nhưng ít ra đạo quan phát triển, cũng có niềm tin tiếp tục thuê đạo sĩ, chỉ một đạo sĩ xác thực vẫn quá keo kiệt rồi.
Tạ Linh Nhai tăng lương cơ bản của Trương Đạo Đình lên tới một ngàn rưỡi. Lại dán thông báo tuyển người ở trên mạng, hi vọng các đạo sĩ có thể xem trọng tiềm lực phát triển của đạo quan họ, đến đây nhậm chức.
...
Tượng đồng Tam Thanh đúc xong đầu tiên, cử hành một nghi thức khai quang loại nhỏ, chỉ có tín đồ tham gia, lúc này chủ trì nghi thức chính là Trương Đạo Đình, Tạ Linh Nhai để cho hắn ta luyện tập một chút.
Cũng chính bởi vì nghi thức này, Thi Trường Huyền cũng dắt giảng viên và bạn học của anh đến. Ngành tôn giáo học chính là như vậy, ngoại trừ lý luận, còn phải tìm hiểu mỗi một tôn giáo các nơi, bao gồm cả việc quan sát một ít nghi thức.
Chùa miếu đạo quan bản địa đương nhiên là dễ quan sát nhất, tuy nói nghi thức khai quang Thi Trường Huyền nhìn nhiều lắm rồi, cũng không phải chưa từng tự mình chủ trì, nhưng làm một sinh viên thì vẫn phải đến.
Trước khi tới Thi Trường Huyền nói trước với Tạ Linh Nhai, giảng viên của anh cũng thông qua điện thoại nói vài câu, Tạ Linh Nhai đồng ý.
Ngành tôn giáo học xác thực ít người chú ý, giảng viên của Thi Trường Huyền cũng chỉ dẫn theo hai sinh viên, ngoại trừ Thi Trường Huyền còn có một nam sinh tỉnh ngoài, nghe đâu thạc sĩ là thi vượt ngành.
Giảng viên của Thi Trường Huyền cùng họ với Tạ Linh Nhai, tên Tạ Phàm, sau khi đến nói thẳng rằng mặc dù dạy học ở Nữu Dương, nhưng còn chưa từng tới Bão Dương quan.
Tạ Linh Nhai nghĩ thầm vậy đúng rồi, cư dân sống gần đây còn chẳng đến nữa là, trước đây Bão Dương quan thật sự là không hề có tiếng tăm.
Sau khi Tạ Phàm dắt hai sinh viên xem nghi thức khai quang xong liền trở về, bố trí bài tập cho bọn họ ngay tại chỗ sau đó giải tán, Thi Trường Huyền đương nhiên là ở lại nơi này, người bạn học kia vừa nhìn, nói rằng: "Cậu ở đây chơi hả, tôi cũng ngồi thêm một lát vậy, chờ lát nữa cùng đi."
- - Dĩ nhiên là không biết Thi Trường Huyền ở nơi này, và có quan hệ với Bão Dương quan.
Ở lại cũng chẳng sao, Tạ Linh Nhai còn di pha ấm trà đến. Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cười thầm, Thi Trường Huyền cũng quá hướng nội rồi, còn không thèm nói với người bạn học duy nhất là mình tu tại gia à?
Thi Trường Huyền nói mà không có biểu cảm gì: "Tôi sống ở đây."
Người bạn học này của Thi Trường Huyền họ Hoàng, tên Hoàng Tiến Dương, bề ngoài hắn rất đặc sắc, lông mi mắt trái dài hơn mắt phải một chút, hơn nữa mắt trái thường xuyên mất tự nhiên nhắm lại, cứ như không thể nhìn được ánh mặt trời. Bởi vậy, cằm luôn khẽ nâng lên một chút nghiêng đầu nhìn người.
Tạ Linh Nhai mới nhìn, còn tưởng rằng mắt trái hắn có vấn đề, sau đó phát hiện chỉ là thường nhắm lại, vẫn có thể mở và vẫn có thần.
Lúc này, mắt trái của Hoàng Tiến Dương cũng mở ra, bởi vì đột nhiên thấy ánh sáng mà có chút ửng hồng, đầu nghiêng nghiêng, giật mình nhìn Thi Trường Huyền, "Cái gì, cậu ở đây à?"
Thi Trường Huyền yên lặng gật đầu.
"Sao cậu lại ở đây, không phải cậu thuê phòng ở bên ngoài sao, cậu thuê ở đây à? Hay là cậu với ông chủ Tạ có quan hệ gì?" Hoàng Tiến Dương liên tiếp hỏi.
Thi Trường Huyền: "......"
Tạ Linh Nhai không biết tại sao Thi Trường Huyền lại im lặng, kỳ quái liếc anh một cái, đáp: "Thi đạo trưởng là tu tại gia, ở chỗ chúng tôi tương đối dễ dàng."
Hoàng Tiến Dương đổ mồ hôi, hắn còn tưởng rằng Thi Trường Huyền với Tạ Linh Nhai là thân thích chứ, không ngờ bạn học của mình lại là đạo sĩ, "Vậy tuần trước cậu vẫn cùng bọn tôi đến chùa thờ phật khảo sát..."
Tạ Linh Nhai nghĩ, "Aiz, đi chùa thờ phật hả, vậy may là hắn không phải đạo sĩ full time, không thì trang phục đó có khả năng không vào được."
Thi Trường Huyền: "... Ừm."
Hoàng Tiến Dương kinh ngạc xong lại cảm thấy buồn cười, "Thật sự là không ngờ tới mà, trời ạ ahaha."
"Thi đạo trưởng ở trường học cũng không thích nói chuyện à?" Tạ Linh Nhai trêu chọc một câu, rót trà cho họ.
"Ha ha ha, hơi hơi." Hoàng Tiến Dương ngồi ở trên ghế, nhấp ngụm trà, thở phào một hơi, dáng vẻ vô cùng thả lỏng, "Tôi thật thích nơi này..."
Không giống chùa miếu khác, người tuy rằng cũng nhiều, nhưng lại có loại cảm giác yên tĩnh trong chốn ồn ào.
Động tác tứ chi không gạt được người, hắn thật sự không giống như là nịnh nọt, hoàn toàn là dáng vẻ yêu thích nơi này, Tạ Linh Nhai cười nói: "Vậy sau này thường đến đây đi."
Hoàng Tiến Dương gật gật đầu.
Tuổi tác mọi người đều xấp xỉ, hơn nữa Tạ Linh Nhai cũng từng học ở học viện Thước Đông, coi như có chủ đề, nói nói, Tạ Linh Nhai phát hiện mắt trái Hoàng Tiến Dương mở ra, liền có chút ngạc nhiên hỏi: "Mắt anh từng giải phẫu, không thể bị ánh nắng kích thích sao?"
Đây là ở trong phòng, cho nên Tạ Linh Nhai suy đoán như thế.
"Không phải." Hoàng Tiến Dương nói đến việc này, vẻ mặt biến đổi, hờ hững chỉ chỉ mắt trái mình, "Là bởi vì con mắt này, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy vật bẩn."
Thi Trường Huyền và Tạ Linh Nhai nghe Hoàng Tiến Dương trả lời, đều không lên tiếng.
Bọn họ như vậy, Hoàng Tiến Dương trái lại không bình tĩnh nổi, "Cái đó... hai người không tin sao?"
Không đúng, coi như là không tin, cũng không phải phản ứng này nhỉ, vẻ mặt này sao hệt như nghe người khác nói hôm nay trời nắng vậy.
Con mắt trái của hắn, từ lúc sinh ra đến giờ đã có thể nhìn thấy những thứ không bình thường, hắn trốn tránh quen rồi, cho nên nuôi ra thói quen thường xuyên nhắm mắt trái. Lâu dần, mặc dù ban ngày ở bên ngoài thì cũng không quen mở mắt, tương đối mẫn cảm, người không biết còn tưởng là mắt có bệnh gì. Hơn nữa hắn cũng quen rồi, từ nhỏ nói với bạn bè, luôn nhận được đủ loại phản ứng.
Hắn thuận miệng nói, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng người khác chê cười, vạn vạn không ngờ hai người này lại mang vẻ mặt lạnh lùng.
Tạ Linh Nhai: "Không phải, tôi tin..."
"Cậu tin?" Hoàng Tiến Dương mờ mịt, "Cậu tin thì sao một chút phản ứng cũng không có?"
Phản ứng? Tạ Linh Nhai xoắn xuýt nghĩ, không phải do tôi cảm thấy biểu đạt vẻ thương hại sẽ không tốt lắm sao?
Dù sao thì, trong phòng này chỉ mình anh là chỉ có một con mắt thấy được quỷ, hơn nữa còn không khống chế được...
"Tôi biết rồi, cậu ở trong đạo quan, có phải là cũng đã từng gặp qua một ít chuyện khó mà tin nổi không." Hoàng Tiến Dương không nghe được câu trả lời, tự mình tìm lời giải thích.
"Coi như thế đi. Mắt anh không tìm người đóng lại cho anh sao?" Tạ Linh Nhai hỏi.
Xác thực là có người bẩm sinh có thể nhìn thấy âm vật, trong pháp thuật đạo gia cũng có phương pháp ứng phó, che chắn lại, như vậy liền không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Thật ra trong lòng hắn đang nghĩ lẽ nào Thi Trường Huyền không phát hiện, có điều lại nghĩ Thi Trường Huyền không trò chuyện với người ta, nói không chừng căn bản không biết việc này, hoặc là phát hiện thấy không có chuyện gì nên cũng không chủ động.
"Khi còn bé vẫn luôn trốn tránh, không dám nói với người ta, vừa thấy vật bẩn liền nhắm mắt trái, hiện tại đã nuôi thành thói quen. Sau đó lớn hơn chút mới biết, còn có thể tìm người ta đóng giùm." Hoàng Tiến Dương cười khổ, "Thế nhưng khi đó đã chậm, nói là tuổi quá lớn, không dễ đóng. Thường thì tôi đều nhắm mắt trái, buổi tối cũng không hay ra ngoài."
Vậy phỏng chừng học tôn giáo học cũng là vì cái này. Trước đây Tạ Linh Nhai cũng chưa từng gặp qua người có mắt âm dương, một con mắt có thể thấy quỷ, nghe ra rõ ràng rất là thời thượng, đặt trong tác phẩm văn học bình thường đều là mệnh vai chính.
Nhưng phát sinh ở trên người Hoàng Tiến Dương thì cũng quá thảm, không có chút nào thời thượng, mỗi ngày nhắm một con mắt nghiêng đầu nhìn người.
Tạ Linh Nhai nói: "Vậy xác thực rất không dễ dàng, nhiều nhất là tôi kiến nghị anh đeo mắt kính, bên trái bôi đen, như vậy cũng không cần luôn tự mình nhắm mắt..."
Hoàng Tiến Dương: "..."
Tạ Linh Nhai tiếp tục nói: "Nhưng có thể hỏi Thi đạo trưởng xem có bí quyết độc môn gì hay không."
Thi Trường Huyền: "Có một loại bùa có thể giải, nhưng bùa này cần Đô Công ấn của Trương thiên sư đóng thêm."
Trương thiên sư, đương nhiên là Trương Đạo Lăng, người sáng lập Chính Nhất đạo.
Tạ Linh Nhai chỉ là dân nửa vời, Hoàng Tiến Dương thì lại căn bản không hề nhập môn, hai người nghe có chút hồ đồ, Trương thiên sư thì dễ hiểu, nhưng Đô Công ấn là cái gì?
Thi Trường Huyền im lặng ba giây, mới mơ hồ có chút bất đắc dĩ giải thích: "Truyền thuyết trước khi tổ sư vũ hóa, từng lưu lại một kiếm, một ấn, một móng tay. Kiếm là Tam Ngũ Trảm Tà thư hùng kiếm, có thể tách ra thành hai thanh, chém hết yêu tà; ấn là Dương Bình Trì Đô Công ấn, bằng ngọc, đóng lên trên bùa, có thể trị quái; bẻ một ít móng tay, đốt cùng với hương, có thể thỉnh tổ sư giáng thế."
"Cho đến hôm nay, móng tay đã sớm không biết tung tích, Tam Ngũ Trảm Tà thư hùng kiếm do hậu duệ tổ sư cung phụng, còn Đô Công ấn..."
Chính Nhất đạo phát triển đến bây giờ có biết bao nhiêu phe phái, bao gồm gia đình Thi Trường Huyền cũng là thừa kế một phái pháp mạch trong đó. Bản thân Trương thiên sư còn có hậu duệ trực hệ, đời đời làm thiên sư, đã truyền tới hơn sáu mươi đời.
Tạ Linh Nhai với Hoàng Tiến Dương đều hệt như nghe truyền kỳ, vô cùng nhập tâm, Tạ Linh Nhai lại càng tưởng tượng vạn ngàn, "Đô Công ấn này, lẽ nào đã rơi vào tay phái nào khác của Chính Nhất đạo, sau đó hậu duệ Trương thiên sư vẫn luôn mong muốn lấy về... trời, không phải là ở nhà của anh chứ, bị lệnh tôn cất đi? Hay là lưu lạc đến môn phái khác?"
Hoàng Tiến Dương cũng có cùng suy đoán, "Có phải là có vài cái ấn thật giả khó phân, đến nay không biết làm sao xác nhận không?"
Thi Trường Huyền sâu xa nói: "... Dương Bình Trì Đô Công ấn, hiện giờ đang ở trong viện bảo tàng tỉnh."
Tạ Linh Nhai, Hoàng Tiến Dương: "............"
Tạ Linh Nhai và Hoàng Tiến Dương ngượng ngùng liếc mắt nhìn nhau, như không có chuyện gì xảy ra nói rằng: "Hóa ra nộp lên cho quốc gia à, xem ra không có cơ hội. Còn phương pháp khác không?"
- - Tạ Linh Nhai nhanh chóng dời đi đề tài, bởi vì bây giờ hắn còn chưa biết, ngày sau Dương Bình Trì Đô Công ấn này sẽ cuốn lên sự cố như thế nào.
Thi Trường Huyền suy tư chốc lát nói: "Cũng có thể thử bùa đổi vận, tuy nói mắt trái tàng âm, nhất thời đóng mở không được, nhưng vận thế xoay chuyển, liền không dễ dàng gặp phải âm vật."
Hoàng Tiến Dương tức khắc tràn ngập hi vọng, không có cách nào đóng mắt âm dương lại, thì không gặp được vật bẩn cũng được mà. Cứ luôn ngoẹo cổ, xác thực rất khó coi, chỉ vì việc này mà đến bây giờ hắn vẫn còn độc thân.
Tạ Linh Nhai trầm ngâm nói: "Bùa đổi vận? Cái này tôi không biết vẽ."
Hoàng Tiến Dương nhìn về phía Thi Trường Huyền, muốn hỏi xem anh có vẽ được hay không.
Có điều ánh mắt hai người còn chưa giao nhau, Tạ Linh Nhai đã vuốt cằm nói: "Cho tôi mười phút, tôi đi học một chút."
Hoàng Tiến Dương: "..."
Thi Trường Huyền: "........."
_
Dưới con mắt luôn ẩn chứa vô số nội dung của Thi Trường Huyền, Tạ Linh Nhai vẽ ra một lá bùa đổi vận, bảo Hoàng Tiến Dương cầm lấy thử xem.
Qua nhiều năm như vậy, Hoàng Tiến Dương từng thử rất nhiều loại phương pháp, nhưng tâm thái hắn khá tốt, vẫn cứ ôm hi vọng, cảm ơn bọn họ sau đó vui vẻ nhận lấy.
Tạ Linh Nhai đưa Hoàng Tiến Dương tới cửa, bảo hắn ta dùng rồi nhớ phản hồi một chút, xem bùa này có hữu dụng hay không, để mình biết hiệu quả thế nào.
Hoàng Tiến Dương rời đi rồi, Tạ Linh Nhai liền dựa vào cửa hồi âm tin nhắn, là Hạ Tôn gửi tới, hỏi hắn có bùa cầu bạn gái hay không, hắn lạnh lùng trả cho một câu: Không có.
"Xin chào, xin hỏi quan chủ nơi này có đây không?" Tạ Linh Nhai nghe thấy một giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên, là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi đang hỏi tín đồ làm công quả, có chút khẩu âm miền khác.
Người này khí chất văn nhã, tướng mạo nhã nhặn, còn đeo một cặp kính mắt. Tín đồ vừa nghe, lập tức kêu Tạ Linh Nhai: "Tiểu Tạ."
Bọn họ nào có quan chủ, còn ông chủ thì lại có một, lãnh đạo hai người bao gồm cả chính mình.
Người đàn ông nhìn Tạ Linh Nhai, nhìn quét mấy lần trên mặt hắn, "Cậu bạn, Vương Vũ Tập có quan hệ như thế nào với cậu?"
Có câu nói cháu ngoại trai giống cậu, Tạ Linh Nhai và Vương Vũ Tập còn thật sự giống nhau đến mấy phần, hắn nghĩ hẳn người nọ quen biết cậu hắn, cũng đã nhìn ra, liền đáp: "Tôi là cháu ngoại trai của ông ấy, anh là?"
Người này gọi thẳng tên cậu hắn, lại không biết cậu hắn đã qua đời, nói không chừng là bạn bè quan hệ xa cách. Xem tuổi cũng không lớn hơn mình được bao nhiêu, Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, nếu anh ta không sửa lời mình, thì mình sẽ không kêu chú đâu.
Người đàn ông hiểu rõ, đỡ kính mắt mỉm cười nói: "Tôi tên Hải Quan Triều, cậu của cậu đã bái tôi làm tiên sinh, cậu kêu tôi là sư gia cũng được."
Tạ Linh Nhai: "......"
... Bối phận của anh còn dám tăng nhanh hơn chút nữa không??