Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cháu, cháu thật sự không biết Thái Cực kiếm..." Trương Đạo Đình bị một đám cô dì chú bác quấn lấy bảo hắn dạy Thái Cực kiếm, trong lòng kêu khổ.
Đây đều là do lúc trước thuận miệng Tạ Linh Nhai lừa người ta, nói mình lấy Tam Bảo kiếm đi luyện Thái Cực, kết quả người ta còn tưởng rằng toàn bộ đạo quan đều biết Thái Cực kiếm. Hầu Hư Trung và Lưu Bá Hợp mói tới cũng từng luyện qua quyền cước kiếm pháp, thế nhưng mấy dì không thích hai người họ dạy.
May là lúc này Tạ Linh Nhai trở về, hắn ta nhanh chóng nói: "Tạ sư huynh về rồi, để hắn dạy mọi người nhé."
Mọi người nhìn sang, Tạ Linh Nhai đeo túi cầm theo kiếm, vì vậy thật sự đi tìm hắn.
"Được, chờ chút, cháu cất đồ xong đã." Tạ Linh Nhai cũng quen thân với mấy chú mấy thím hay đến đạo quan, lúc trước vì thuận miệng nói dối, nên hắn cũng thật sự học một chút, lúc thường cũng ngẫu nhiên múa may ở sân trước.
Tạ Linh Nhai ra sân sau, sau đó vứt xí quỷ trong tay xuống, đây là trong đạo quan, Vương Linh Quan như hổ rình mồi, xí quỷ quả thực run lẩy bẩy.
Thi Trường Huyền cũng ở trong viện, tuy rằng xí quỷ không có hiện hình, nhưng anh vẫn cảm giác được không đúng, "Cậu mang theo cái gì về vậy?"
"Một con xí quỷ, muốn dọa tôi sợ." Tạ Linh Nhai nói, lúc trước sau khi hắn đánh xí quỷ một trận, xí quỷ luôn mãi cầu xin, nên liền dẫn về, giám sát một phen.
Thả cái tên này ở WC, coi như không dám hại người, nhưng cứ luôn nhìn lén giáo viên học sinh người ta đi vệ sinh, cũng rất kỳ cục.
"Định xử trí thế nào?" Thi Trường Huyền hỏi.
Cũng không thể đặt nó trong WC Bão Dương quan hối lỗi nhỉ, hối thế nào được, hay cải tạo xí quỷ, bảo nó mỗi ngày chà nhà xí?
Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút: "Đối với nó, tôi cảm thấy cần phải cải tạo lao động, tiêu hao tinh lực một chút, vừa giảm béo, cũng sửa lại cái tật thích nhìn lén người ta đi vệ sinh."
Thi Trường Huyền: "..."
Sở dĩ xí quỷ mập như vậy, là bởi vì trong cơ thể nó nhiều uế khí, nhưng khác với mỡ của nhân loại, coi như người có béo mỡ thì cũng không béo ra được cái dáng vẻ như xí quỷ.
Muốn nói giảm béo, đó chính là không cho nó ở nơi có uế khí nặng, để thiên địa linh khí giội rửa uế khí của nó, chỉ có điều Tạ Linh Nhai biểu đạt như thế... còn rất mới mẻ.
Xí quỷ bị Tạ Linh Nhai đánh một trận vô cùng thành thật, ngồi xổm tại chỗ, nó chỉ sợ Tạ Linh Nhai tiêu diệt nó, hoặc là mang về giam trước thần đàn, vậy rất khó chịu.
"Cứ để Đinh Ái Mã và Tần Lập Dân giám sát nó, không cho tới gần WC." Tạ Linh Nhai nói thế.
Hiện giờ Đinh Ái Mã và Tần Lập Dân đã là quỷ vô cùng tích cực tiến tới, Đinh Ái Mã mỗi ngày loanh quanh trong trung tâm thương mại, xem trung tâm thương mại là nhà -- cho nên hắn cũng không thể chấp nhận việc trộm cắp, thỉnh thoảng đụng đụng vào mấy kẻ trộm hàng hóa, để đồ vật rơi ra.
Mà Tần Lập Dân thì càng hơn thế, nếu hắn là người, thì chính là hiệp sĩ không ngừng làm ra cống hiến to lớn cho trị an ban đêm ở khu vực đường đi bộ Kim Quế. Nếu không có gì ngoài ý muốn, tiết trung nguyên sang năm, Tạ Linh Nhai dự định siêu độ hắn.
Tạ Linh Nhai cất đồ đi ra ngoài, dạy mấy chú thím thái cực quyền, chứ không dạy thái cực kiếm, dù sao thì chỉ có hắn có kiếm, người ta không có.
Có điều trong sân đạo quan bởi vì chiêu đãi trà khách nên kê rất nhiều bàn, may mà bên cạnh chính là quảng trường, vì vậy mọi người vây quanh Tạ Linh Nhai đi đến quảng trường.
Buổi tối quảng trường Lê Minh quần hùng cát cứ, tràn ngập người lớn tuổi nhảy quảng trường, có người còn cực kỳ chuyên nghiệp mặc trang phục thống nhất, cầm theo đạo cụ. Trong đó cũng có người luyện thái cực quyền, khoảng chừng hơn mười bác trai bác gái, tự thành một vùng đất trời.
Thế nhưng nhóm người Bão Dương quan vừa đến, người ta lập tức xì xầm nói thầm, còn có người lại đây hỏi: "Huấn luyện viên của mọi người tìm đâu ra vậy, sao..."
Sao đẹp trai hơn bọn họ nhiều vậy? Còn trẻ nữa!
Thường thì Tạ Linh Nhai không ra quảng trường luyện, chỉ là lần này người tương đối nhiều đứng trong sân không hết nên mới đến. Mấy chú thím còn lấy làm kỳ quái, không phải tiểu Tạ luôn luyện kiếm ở bên ngoài sao, sao mấy người này còn không quen biết?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, vẫn đáp: "Không phải mời huấn luyện viên, đây là cư sĩ Bão Dương quan."
Đối phương vô cùng hâm mộ, đạo sĩ Trương Tam Phong là đại sư Thái Cực, bọn họ cũng không biết, chỉ nghe nói thôi liền theo bản năng cảm thấy người này ở trong đạo quan, phỏng chừng có học được bản lĩnh, nghe ra thật có phong phạm!
Thật ra Tạ Linh Nhai cũng là lên mạng xem video học được, hắn không nghe người ta thảo luận, bởi vì hắn dạy dạy chợt cảm thấy không ổn. Tuy rằng hắn đóng mắt thần Linh Quan, nhưng vẫn có thể cảm giác được âm phong vèo vèo.
Không thể nào, trên quảng trường còn náo nhiệt như thế, nhân khí cao như thế, mà lại có ma quỷ sao?
Người bình thường chỉ cảm thấy một trận gió lạ thổi qua mà thôi, Tạ Linh Nhai lại cảm thấy không đúng, chào hỏi mấy cô mấy chú một chút, chạy trở về.
Hôm nay hắn đã dùng qua mắt thần Linh Quan, đôi mắt còn không quá thoải mái, vì vậy kêu Thi Trường Huyền dùng bùa mở âm nhãn cho mình, miệng còn nói: "Tôi mới vừa ở bên ngoài vào, cảm giác có âm phong mãnh liệt."
Lúc này phòng khám cũng nghỉ làm rồi, sau khi Hải Quan Triều và Phương Triệt trở về đóng cửa, thấy Tạ Linh Nhai lại là dáng vẻ muốn đi ra ngoài, đang muốn hỏi hắn, lại nghe cửa sau bị gõ vang.
Hải Quan Triều kỳ quái xoay người lại đi mở cửa, nhưng ngoài cửa không có một bóng người.
Đương nhiên, trong mắt Tạ Linh Nhai thì lại là có.
Tần Lập Dân và Đinh Ái Mã đỡ một nữ quỷ ở cửa, cực kỳ chật vật, bụng nữ quỷ kia phồng lên cao vút, sắc mặt tái xanh, tóc dài rối tung, bộ dáng không quá hiền hòa, nhưng dựa vào hai con quỷ khác, dường như rất suy yếu, thậm chí còn có chút kinh hoảng.
- - Đương nhiên, bất kể là ma quỷ nào, bị mang đến gõ cửa miếu Vương Linh Quan, đại khái đều sẽ rất kinh hoảng.
Nữ quỷ này bụng to, thoạt nhìn là mang thai.
Người có hoài thai, quỷ cũng có, hoặc là người chết rồi dư khí gặp được cơ duyên đầu thai, hoặc là một xác hai mạng, bào thai trong bụng, hồn phách bẩm sinh đã quấn lấy oán khí, hai loại tình huống này đều có thể sinh ra quỷ thai.
Những tình huống này cũng tương đối hiếm thấy, cần một ít cơ duyên, đa phần gặp nhiều đều là quỷ băng huyết, chính là phụ nữ khó sinh thành quỷ.
"Đây là thế nào?" Tạ Linh Nhai hỏi.
Nữ quỷ này hắn chưa từng gặp, chẳng lẽ là bạn của Tần Lập Dân và Đinh Ái Mã.
Đinh Ái Mã vội nói: "Thầy Tạ, mới nãy chúng tôi cảm giác được dường như có người đang mộ binh chúng tôi, còn cô ấy nữa, cô ấy cũng là quỷ ở gần đây."
Mộ binh, chính là pháp sư thỉnh quỷ thần đến giúp đỡ, rất thường thấy trong pháp sự. Tạ Linh Nhai lập tức nghĩ đến trận âm phong vừa nãy, chẳng lẽ là quỷ hồn quá cảnh dẫn đến sao, vậy hẳn phải triệu không ít, pháp sự nào lại sử dụng nhiều thế.
Cô hồn dã quỷ bình thường đối mặt mộ binh không có sức đề kháng gì, nhưng Tần Lập Dân và Đinh Ái Mã, để tiện cho bọn họ làm việc tốt, ra vào hậu viện thông báo sự việc, Tạ Linh Nhai cố ý nói một tiếng, xem như là dưới sự che chở của tổ sư gia.
Tần Lập Dân tức giận bất bình nói: "Ngay cả phụ nữ có thai cũng chiêu mộ, hơi quá đáng, chuyện này quả thật là thảm án nhân gian, còn không phải người hơn cả Thạch Hào Lại* nữa! Nếu không phải chúng tôi kéo, cô ấy cũng bị chiêu đi rồi!"
*Thạch Hào Lại: một bài thơ của thi hào Đỗ Phủ, vạch trần chính sách tàn bạo của triều đình, phản ảnh nỗi khổ của dân chúng.
Tạ Linh Nhai: "??"
Tạ Linh Nhai trầm ngâm, góc độ này thật là mới mẻ, hắn chưa từng mộ binh cô hồn dã quỷ, cũng không biết lúc mộ binh hóa ra không phân giới tính và tình trạng thân thể.
Nói như vậy, hình như quả thật rất quá đáng đối với nữ quỷ mang thai, đã mang thai mà còn kêu đi làm việc...
Tần Lập Dân chỉ vào nữ quỷ nói: "Chính vì chống lại nên cô ấy động thai khí, hiện tại muốn sinh nhưng không sinh được, thầy Tạ, cậu giúp cô ấy một chút đi! Xưa nay cô ấy chưa từng làm việc xấu, không tin cậu có thể đi điều tra, khi còn sống cô ấy ở tiểu khu bên kia, chết rồi nhiều lắm là ở quảng trường xem người ta múa quảng trường thôi!"
Nữ quỷ kia cũng mang vẻ mặt đau khổ nhìn Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai: "......"
Không phải, thật sự cho rằng thầy Tạ là vạn năng à, ngay cả đỡ đẻ cũng biết?!
Hải Quan Triều không có mắt âm dương, chỉ thấy Tạ Linh Nhai diễn kịch một vai, tò mò nói: "Ai vậy?"
Tạ Linh Nhai từ từ nhìn về hướng Hải Quan Triều.
Hải Quan Triều: "..."
Tạ Linh Nhai: "..."
Hải Quan Triều: "......" Y có dự cảm không ổn.
...
Phòng khám Thái Tố.
"Cậu làm gì đó, đừng mở mắt cho tôi, tôi không nhìn, không nhìn!" Hải Quan Triều giãy dụa không có kết quả, vừa mở mắt liền nhìn thấy thảm trạng của nữ quỷ bụng lớn, nhất thời sống không còn gì luyến tiếc.
"Tôi là bác sĩ không sai, nhưng tôi cũng không biết đỡ đẻ cho quỷ đau!" Hải Quan Triều cảm thấy mình cực kỳ oan.
"Bác sĩ, van cầu ngài, cứu giúp tôi và con trai của tôi đi..." Nữ quỷ kia ôm bụng, bò bò trên đất, nắm mắt cá chân Hải Quan Triều.
"..." Hải Quan Triều nổi da gà cả người, "Có chuyện nói đàng hoàng."
Tần Lập Dân và Đinh Ái Mã đỡ nữ quỷ dậy, cũng cười làm lành với Hải Quan Triều, "Bác sĩ Hải, anh làm việc thiện đi, dù cô ấy đầu thai cũng sẽ không quên anh đâu."
Hải Quan Triều: "..."
Tạ Linh Nhai nói: "Anh cứ dựa theo phương pháp của người thử xem sao."
Hải Quan Triều đang trầm ngâm, vừa quay đầu lại thấy được xí quỷ, sợ đến lui ra sau năm bước, kính mắt cũng lệch đi, "Đờ mờ thứ gì thế!"
Xí quỷ tủi thân cúi thấp đầu.
"Đây là quỷ tôi mới mang về, có điều không quan trọng." Tạ Linh Nhai khuyên nhủ, "Anh Hải, không thì anh cứ thử đi, quỷ cũng là người biến thành mà, có lẽ có thể dùng được đó."
Lúc này, Phương Triệt nói: "Để tôi thử xem."
Tất cả mọi người nhìn về phía Phương Triệt.
Trên «Lỗ Ban thư» cũng có phương pháp để gặp quỷ, Phương Triệt tự mình giải quyết chuyện mở âm nhãn: "Đừng làm khó bác sĩ Hải, hắn chưa từng tiếp xúc với âm vật, tôi cũng có thể thử xem sao."
Hải Quan Triều gật đầu liên tục, tuy bởi vì gia học mà y có hiểu biết với mấy việc này, nhưng dù sao cũng khác nghề, cũng chưa từng đứng đắn gặp quỷ, chớ nói chi là đỡ đẻ cho quỷ.
Quỷ là âm vật, đương nhiên không thể dùng chu sa vẽ bùa giục sinh, Phương Triệt bảo nữ quỷ nằm thẳng dưới đất, lấy nước giếng âm khí nặng đến, miệng niệm chú giục sinh, "Một hóa nước Cửu Long, hai hóa nước giục sinh Vương mẫu..."
Chú xong lại đổ nước lên trên người nữ quỷ.
Kỳ tích xuất hiện, chỉ thấy tay nữ quỷ đặt ở trên bụng, kêu một tiếng dài, bụng liền dần dần bằng phẳng, không giống như thai phụ nhân loại, sinh xong bụng lập tức phẳng lại, theo đó váy giữa hai chân cũng nhô lên.
Tạ Linh Nhai lập tức cảm thấy không thích hợp lắm, bọn họ đều là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, vừa nãy thế mà lại cùng nhau vây xem phụ nữ sinh con, nhanh chóng bịt mắt, "Đừng có xem."
Nữ quỷ không nhịn được bật cười, gương mặt xanh trắng càng có vẻ kinh khủng hơn, cô vén váy lên ôm quỷ anh ra, trìu mến nhìn con.
Quỷ vốn là âm vật, con của quỷ lại càng dày đặc âm khí, cả người đều không có huyết sắc, đôi mắt vừa sinh ra đã mở to, đen nhánh, nhìn ai người đó sởn cả tóc gáy.
"..." Mọi người trong phòng vốn dĩ muốn cảm động tình mẹ con, nhưng thấy cảnh này cũng không cách nào đè được lông tơ dựng đứng lên, cảm động lập tức hóa hư không.
Nữ quỷ ôm con, nghiêng mình với Phương Triệt, lại cúi mình vái chào cả những người khác, bao gồm cả người không giúp đỡ được việc như Hải Quan Triều và Tạ Linh Nhai, "Cám ơn mọi người!"
"Không có gì, tôi cũng chẳng giúp đỡ được gì." Tạ Linh Nhai tránh ra, không nhận lễ này.
Hải Quan Triều cũng xấu hổ, hiện giờ y lại có chút hối hận, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để y nghiệm chứng y thuật trên người ma quỷ, nhưng bởi vì lúc đầu không đủ lá gan mà bỏ lỡ.
Nữ quỷ mím đôi môi trắng bệch nở nụ cười, "Tôi tên Đỗ Mẫn Mẫn, nếu như sau này có gì cần hỗ trợ, mong Phương tiên sinh cứ việc nói."
Phương Triệt cũng vung vung tay, "Chuyện nhỏ không tốn sức thôi."
Sau khi Đinh Ái Mã và Tần Lập Dân đưa Đỗ Mẫn Mẫn đi, Hải Quan Triều vẫn hối hận, "Mới nãy đáng lẽ phải thử xem."
Y lẩm bẩm lầm bầm hẳn là phương pháp này có thể thử, phương pháp kia nói không chừng có tác dụng.
"Không sao đâu, anh Hải." Tạ Linh Nhai an ủi, "Chắc sau này cô ta lại đến tìm anh hỏi vấn đề nuôi con đó, anh vẫn có cơ hội đại triển thân thủ mà."
Chẳng hạn như mấy vấn đề tiểu quỷ khóc đêm, sữa mẹ không đủ gì đó (hắn cũng không biết nữ quỷ có sữa mẹ hay không).
Hải Quan Triều: "..."
Một nhóm người vây xem đỡ đẻ cho nữ quỷ xong, liền đóng cửa phòng khám lại, tản bộ về đạo quan.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đi ở phía sau, hắn nói: "Tôi có chút hiếu kì tối nay là ai chiêu mộ binh mã, động tĩnh lớn như vậy."
Thi Trường Huyền cũng như có điều suy nghĩ gật đầu, âm phong mãnh liệt, trận thế xác thực không nhỏ, có điều anh yên lặng một chốc, chỉ mở miệng nói: "Ngày mai còn phải thi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy."
Nếu như là người nhà Thi Trường Huyền ở đây, đại khái sẽ cảm thấy không đúng, bởi vì lời này rất không giống phong cách ngày thường của Thi Trường Huyền.
Thi Trường Huyền tự mình nói xong cũng cảm thấy hơi quái dị, nhưng Tạ Linh Nhai mỗi ngày đều quan tâm anh như vậy, còn có Thương Lục thần tẩy não, anh cảm thấy hẳn là mình bị ảnh hưởng một ít...
Tạ Linh Nhai cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Thi Trường Huyền đi trước, trong lòng còn đang suy nghĩ lời nói mới rồi của mình.
Lúc này, Tạ Linh Nhai bỗng nhiên nhích lên phía trước, một tay đặt lên vai trái anh, mặt cũng dựa vào trên vai phải, dịu dàng hỏi: "Bé đáng yêu, em có đói bụng không?"
Thi Trường Huyền: "???!"
Thậm chí Thi Trường Huyền còn có loại cảm giác luống cuống mà lần đầu tiên gặp ác quỷ cũng không có, nhịp tim dường như cũng tăng tốc trong lúc vô tình, phần lớn khu vực trong đầu trống rỗng, phần nhỏ khu vực tràn ngập: Làm sao có thể như vậy!
Bé đáng yêu.
Bé đáng yêu??
Thương Lục thần xấu hổ: "... Đói bụng."
Tạ Linh Nhai gác mặt trên vai Thi Trường Huyền cười híp mắt nói: "Vậy anh cho em một ít trái cây, lần sau em phải nói thêm vài chữ nha."
Thi Trường Huyền: "............"
Tâm trạng Thi Trường Huyền càng phức tạp hơn, hơi mở miệng, lại không hề nói gì, có chút mờ mịt yên lặng đạp lên bậc thang.
_
_
Hôm sau, Tạ Linh Nhai lại đi thi, trải qua vụ việc tối hôm qua, tâm trạng hắn không bị ảnh hưởng quá lớn, giữ vững tâm thái hài lòng thi xong.
Kế tiếp phải chờ thêm hai tháng mới có thành tích, Tạ Linh Nhai đã hết bận việc, hi vọng là giống như Thương Lục thần tiên đoán, thuận lợi qua kỳ thi tuyển, vậy cũng không uổng phí năm nay hắn ôn tập.
Trước đó Tạ Linh Nhai và Đường Khải nhất trí cho rằng phải giữ liên lạc, lúc này đây, Đường Khải còn thật sự liên lạc, hơn nữa còn là giới thiệu mối làm ăn cho hắn.
Một người bạn của Đường Khải, hoặc cũng không thể nói là bạn, một vị nữ sĩ họ Chu quen biết trên phương diện làm ăn, cha cô ấy mắc bệnh nặng, hoài nghi là bị thứ gì đó quấn lấy. Vốn cũng muốn mời Trần Tam Sinh, nhưng một quãng thời gian rất dài Trần Tam Sinh đều sẽ không nhận việc, vì vậy tìm một vị pháp sư khác, vị pháp sư kia nói, đây là có người làm phép, phái rất nhiều quỷ hồn đi hại ông ấy, cho nên mới bệnh không dậy nổi.
Thế nhưng, vị pháp sư kia làm phép không thành công, thua trận. Chu nữ sĩ liền hỏi thăm đại sư pháp lực cao thâm khắp nơi, thế nên Đường Khải giới thiệu cho cô, còn tiết lộ một ít chuyện của Cao tổng.
Trải qua một người trung gian, Tạ Linh Nhai liền đồng ý. Thế nhưng đại khái là lúc Đường Khải nói còn nhắc luôn cả Thi Trường Huyền, cho nên Chu nữ sĩ cảm thấy mời cả hai người họ sẽ tương đối bảo đảm.
Thật ra Tạ Linh Nhai cũng cảm thấy có người xuất thân chính quy như Thi Trường Huyền thì trong lòng sẽ nắm chắc hơn, hơn nữa hai người họ thương lượng một chút, cảm thấy việc này hơi trùng hợp.
Hai ngày trước họ còn phát hiện có người đang chiêu mộ cô hồn, bên này cha của Chu nữ sĩ nghe nói cũng là bị quỷ hại, lẽ nào là cùng một người?
Hai người hẹn một thời gian với Chu nữ sĩ, liền đến nhà cha cô.
Chu nữ sĩ khoảng bốn mươi, ông cụ cũng đã bảy mươi, người một nhà ở một ngôi biệt thự có sân lớn, có thể thấy được gia cảnh tương đối khá, cũng phù hợp với thù lao mà cô cam kết cho Tạ Linh Nhai.
Chu nữ sĩ đã sớm được Đường Khải châm một mũi dự phòng, cho nên không biểu thị nghi vấn với tuổi tác hai người, sau khi dẫn họ vào viện liền nói: "Hai ngày nay thời gian hôn mê của cha tôi càng ngày càng dài, hi vọng hai vị không chỉ phá tà pháp, còn tìm ra tên độc thủ sau màn! Tôi có thể thêm tiền!"
Đang nói, tiến vào cửa lầu một, chỉ thấy trong phòng khách còn có mấy người, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, còn có một già một trẻ, già mặc pháp y màu sắc tươi đẹp, trẻ ôm một đống pháp khí.
Người hai bên vừa đối mặt, gã mập kia lập tức nói: "Em gái à, sao cô lại mời mấy người lung ta lung tung đến nữa, có được không đó, người lần trước mời đến còn hộc máu kìa."
Chu nữ sĩ không cam lòng yếu thế, "Anh mới là người mời mấy kẻ thế nào đến đó, cái tên lần trước hết ăn lại uống còn chưa đủ sao?"
Gã mập hừ nói: "Cô nói chuyện chú ý một chút, vị này là Triệu đại sư, là cao nhân tôi đặc biệt mời tới từ tỉnh thành, ông ấy đã xem qua tình trạng của cha, sắp sửa làm phép ngay đây!"
Chu nữ sĩ: "Ha ha, muốn làm phép cũng là bên này làm trước, tôi đã nói với cha rồi, hai vị này là pháp sư Bão Dương quan, bọn họ không chỉ làm phép, còn giúp tôi tìm ra kẻ chủ mưu sau màn, báo thù cho cha."
Kỳ thực vừa rồi Tạ Linh Nhai còn chưa đáp ứng, thế nhưng Chu nữ sĩ đã nói vậy, lúc này hắn cũng không thể cãi lại gì, chỉ quan sát vị "Triệu đại sư" kia một chút.
Nhìn áo bào lão mặc trên người, như đạo mà không phải đạo, mặt mũi thì cũng có cảm giác tiên phong đạo cốt, có thể là pháp sư dân gian. Tạ Linh Nhai gật gật đầu với một nửa đồng nghiệp này, xem như chào hỏi.
Triệu đại sư tiên phong đạo cốt lại khinh thường quay đầu, chỉ làm như không nhìn thấy.
Người trẻ tuổi theo bên cạnh lão ôm đồ, sững sờ nói: "Sư phụ, còn bố trí không?"
Chu nữ sĩ lớn tiếng nói: "Không được bố trí, tôi đã hẹn trước rồi."
"Tôi cũng nói tôi hẹn trước nè, cha còn đang hôn mê, ai làm chứng là cô có hẹn không." Anh trai Chu nữ sĩ cũng nói.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền khẽ cau mày, đứng bên cạnh có chút cạn lời, quan hệ hai anh em này quá ác liệt, trước đó họ không hề biết, không ngờ hôm nay đến đây lại không thể lập tức làm việc.
Hai người đó cãi cọ tròn hai mươi phút, Chu nữ sĩ mới không cam lòng nhường một bước, để bọn họ làm trước, thế nhưng người cũng đã dẫn đến rồi, Chu nữ sĩ cũng không có ý định để nhóm Tạ Linh Nhai đi, chỉ nói: "Chúng ta chờ một chút, chờ bọn họ múa may xong, hai vị tiên sinh lại làm phép cho cha tôi."
Chu tiên sinh lườm một cái, cũng nói: "Triệu đại sư ngài bắt đầu đi, cũng để vài người nào đó từ bỏ sớm một chút."
Triệu đại sư hờ hững gật đầu, "Tiểu Lượng, lập đàn đi."
Người trẻ tuổi được kêu là tiểu Lượng cung kính đáp một tiếng, sau đó bắt đầu chuẩn bị lập đàn.
Triệu đại sư rất hiểu tâm lý cố chủ, lúc này tằng hắng một cái nói: "Chu tiên sinh, cậu yên tâm đi, tôi đấu thắng không biết bao nhiêu lần rồi, nhiều lần đều là toàn thắng. Ha ha."
Chu tiên sinh gật đầu, thuận tiện đắc ý nhìn em gái một cái.
Lúc này tiểu Lượng cũng bố trí xong, Triệu đại sư liền tiến lên làm phép, giơ tay nhấc chân thật sự ra dáng ra hình.
Tiểu Lượng thì lại đứng ở một bên, thổi phồng: "Chu tiên sinh ngài cứ chờ xem, sư phụ tôi nuôi một triệu binh mã, chỉ cần điều đến mười vạn, đã đủ để đánh binh mã của người hại Chu lão tiên sinh cho tơi bời hoa lá, thuận tiện hợp nhất binh mã luôn."
Các pháp sư gọi ma quỷ mình chiêu mộ đến là binh mã, lên trên một chút còn có tướng soái, đó không phải là quỷ, mà là thần tướng, bình thường trong pháp sự lớn của các đạo gia có rất nhiều phân đoạn cần nhờ quỷ thần hỗ trợ. Nhưng giống với binh mã, cũng không phải mỗi người đều có thể mời tới.
Hơn nữa cậu ta nói sư phụ cậu ta "nuôi", nói cách khác cũng không phải là lâm thời mộ binh từ xung quanh, mà là nuôi dưỡng ở dưới trướng, phải định kỳ cung dưỡng.
- - Coi như là ký hợp đồng dài hạn, còn chỉ lâm thời điều khiển khi lập đàn thì tương đương với công nhân thời vụ.
Nuôi quân mã và nuôi tiểu quỷ, nuôi thần báo bên tai đều cùng một đạo lý, cũng phải phân làm việc tốt hay là làm việc xấu, nếu làm việc tốt, đó chính là tu công đức.
Chu nữ sĩ khinh thường nói: "Còn một triệu, xì."
Tiểu Lượng mang vẻ mặt xem người ngoài nghề nói: "Chị này, chị không hiểu thì không nên nói lung tung. Có lẽ chị cảm thấy một triệu rất khoa trương, thế nhưng, trong một triệu này, vừa có các đời tổ sư lưu lại, còn có sư phụ tôi tự mình mộ binh, huấn luyện nhiều năm qua. Pháp sư bình thường, lên tới hàng ngàn, hàng vạn đã ghê gớm rồi, nhưng sư phụ tôi cũng không phải người bình thường!"
Sau khi nuôi dưỡng binh mã, cũng phải luyện binh giống như binh lính nhân loại, từ cô hồn dã quỷ luyện tập thành tinh binh cường tướng. Chẳng hạn như Mao sơn phái, rất am hiểu mấy việc này.
Có điều, có thể đưa tới cả triệu âm binh, vậy thật sự không phải là pháp sư bình thường, không nói lưu danh sử sách, dù thế nào cũng phải lừng lẫy có tiếng trong nghề ở Hoa Hạ đương đại. Nhưng Tạ Linh Nhai quan sát sắc mặt Thi Trường Huyền, nhìn không giống như là biết vị Triệu đại sư kia.
Lúc này, Triệu đại sư ở trước đàn hét lớn: "Quý chức thân lĩnh, phó tướng tinh binh bộ hạ, hợp lại chỉ tất, nghe lệnh thi hành!"
Tuổi tác lão hơi lớn, thế nhưng trung khí mười phần, một câu nói dọa Chu nữ sĩ kinh hãi, nhìn nhìn xung quanh, thật sự là có chút dáng vẻ, không dám nói thêm gì.
Tạ Linh Nhai thì lại âm thầm mở âm nhãn, liếc mắt nhìn qua, Triệu đại sư một mình phát hiệu lệnh với không khí, còn ném lệnh bài. Thời đại này, đạo sĩ đàng hoàng đều chết nghèo, còn lừa đảo dân gian ngược lại ăn sung mặc sướng.
Được rồi, nói một triệu quỷ binh, hóa ra tất cả đều là tự mình tưởng tượng.
Tiểu Lượng cũng không biết là quá nhập diễn, hay là tin tưởng sư phụ không nghi ngờ. Tay cậu ta cũng hơi múa may theo sư phụ, hận không thể học được hết tất cả, xem từ điểm này, nếu là lừa đảo thì kỹ thuật diễn cũng tốt quá rồi.
Lúc Triệu đại sư vẽ bùa, cậu ta còn tranh thủ nhìn Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền. Hai người này tuổi cũng không lớn, phỏng chừng chỉ lớn hơn cậu ta mấy tuổi, có thể biết gì?
Tiểu Lượng thận trọng nói: "Hai người có thể mời âm binh không?"
Thi Trường Huyền không để ý tới, Tạ Linh Nhai tương đối dễ nói chuyện, suy nghĩ một chút: "Chắc là... có thể?"
Giọng điệu không chắc chắn, hắn làm pháp sự không nhiều, phần lớn còn là pháp sự siêu độ, tuy rằng chưa từng thực tiễn mộ binh, nhưng Tạ Linh Nhai cảm thấy cũng không có vấn đề gì.
Tiểu Lượng cười nhạt, ngạo nghễ nói: "Có thể thỉnh bao nhiêu? Sư phụ tôi nói, chờ tôi xuất sư rồi, sẽ điều tám ngàn binh mã truyền cho tôi, hơn nữa còn mang theo máy bay chiến đấu."
Tạ Linh Nhai: "????"
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Thi Trường Huyền một cái, không ổn, đứa nhỏ này có phải là bị lừa đến choáng váng không? Sư phụ cậu sao không dứt khoát trang bị nguyên cái sân bay cho binh mã của cậu luôn đi?