Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ry
Trong số sổ sách ở Trấn Yêu Tư và ghi chép của các thiên sư mà Bùi Đạc từng đọc, có rất ít thông tin về việc này.
Đúng là có yêu vật ăn thịt đồng loại xong sẽ xuất hiện biến dị, nhưng Bùi Đạc chưa từng thấy trường hợp kì lạ nào mà bụng lại mọc ba cặp mụn thịt, còn phân bổ đối xứng như thế này.
Để có thể kiểm tra kĩ hơn, Bùi Đạc sờ một lượt từ lưng tới đuôi Lâm Chức, không phát hiện thứ gì có kích cỡ tương đương hạt đỗ nhỏ như vậy.
Cơn đau đầu đã dịu xuống nhờ thuật an thần của Lâm Chức, dường như vì tình huống khó hiểu này lại trở nên trầm trọng hơn.
Bùi Đạc lo Lâm Chức bị biến dị, bây giờ chỉ bằng hạt đỗ nhỏ, nhưng lỡ về sau phát triển to hơn nữa thì phải làm sao để xử lý.
Có lẽ lát nữa gặp Vô Trần đại sư nên hỏi ý kiến ngài ấy thử, liệu ngài ấy có từng gặp trường hợp nào như vậy không.
Lâm Chức đang tập trung thi pháp, mở mắt ra thì phát hiện Bùi Đạc đang nghiên cứu bụng mình.
Không chỉ vạch lông y ra, vẻ mặt còn hết sức nghiêm nghị.
Lâm Chức thầm hít một hơi thật sâu, không ngừng nói với bản thân mình đang là yêu không phải người, phải bình tĩnh phải bình tĩnh.
"Đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"
Lâm Chức nỗ lực để câu này của mình nghe không giống nghiến răng nghiến lợi, tránh cho hình tượng sụp đổ.
"Gần đây ngươi thấy thân thể mình có gì khác lạ không?"
Bùi Đạc nhìn mấy cục thịt màu hồng nhạt trên bụng Lâm Chức, một cục do hắn sờ nãy giờ nên đã hơi ửng màu đỏ, có vẻ sưng to hơn những cục khác.
Nếu không phải vì hắn cẩn thận thì có lẽ Bùi Đạc đã thử bóp cho nó vỡ ra. (Editor: Eo... Tự dưng thốn vãi...)
Lâm Chức nhìn vẻ mặt và động tác đầy sự nghiền ngẫm của hắn, còn gì không hiểu nữa, cảm thấy thật hoang đường và buồn cười.
Hồ ly nhỏ lắc đầu, đôi mắt màu tím ngơ ngác.
"Chỗ này có đau không?"
Bùi Đạc càng nghiêm túc, Lâm Chức lại càng buồn cười, y sốt ruột muốn thấy dáng vẻ của hắn sau khi biết sự thật.
"Đại nhân bóp hơi đau ạ."
Giọng thiếu niên trong trẻo trở nên mềm mại, hơi ấm ức, thậm chí trốn tránh trở mình.
Tay Bùi Đạc bị hồ ly đè dưới bộ lông mềm, trong mắt thoáng hiện vẻ khó hiểu.
Nếu không phải chuyện gì lớn thì quan sát xem vậy.
Nhưng đúng lúc này, Bùi Đạc lại thấy hồ ly nhỏ nhìn mình, buồn bực nói: "Nhưng đại nhân bóp chỗ đó làm gì, tôi đâu phải hồ ly cái, chỗ đó không có tác dụng gì hết."
Hồ ly nhỏ thẳng thắn bày tỏ sự khó hiểu, đôi mắt màu tím cũng tràn ngập tò mò.
Bùi Đạc thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, nét mặt cứng lại rõ rệt, rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Mặc dù tâm trạng của hắn chỉ bại lộ trong một giây, nhưng với kiểu người như Bùi Đạc thì như vậy đã đủ rõ ràng.
Hắn hiếm khi có lúc không biết phải nói gì, nhưng thật sự là vắt hết óc moi hết ruột gan cũng không biết phải giải thích sao.
Lúc phát hiện hắn không hề nghĩ theo chiều hướng đó, giờ mới thấy mình đúng là ngớ ngẩn, mọc ở bụng, còn có hình dạng màu sắc như vậy. Nếu Lâm Chức là hồ ly cái, hắn chắc chắn sẽ biết đó là thứ dùng để nuôi trẻ nhỏ, nhưng Lâm Chức là con đực!
Con đực thế mà cũng có sáu cái, nhưng nghĩ lại thì con người cũng vậy mà, nữ có thì nam cũng có.
Bùi Đạc chưa từng nuôi động vật, chứ đừng nói là loài hiếm như cáo, dù hắn tài học hơn người thì cũng chưa từng chú ý những chuyện này.
May là chưa tới chùa Phạm Tĩnh, hắn chưa kịp hỏi Vô Trần đại sư vấn đề ngu xuẩn này, nếu không chắc Bùi Đạc sẽ không duy trì nổi vẻ bình tĩnh lạnh tanh hiện giờ.
Giờ phút này trong đầu thanh niên cứ hiện lên hình ảnh thiếu niên tai cáo nhìn thấy trên giường đêm đó, hiếm hoi có cảm xúc gần như là xấu hổ.
Mặc dù Lâm Chức đang trong dạng cáo chứ không phải người, nhưng việc hắn làm có gì khác đâu. Nếu bây giờ Lâm Chức mà hóa thành hình người, chỉ e dấu vết đó không có lớp lông che lấp sẽ càng thêm rõ rệt.
Trước nay Bùi Đạc chưa từng nghĩ tới chuyện gió trăng, mặc dù hắn không phải thái giám thật, nhưng còn tịnh tâm hơn cả thái giám thật. Cộng thêm địa vị cao quý khiến hắn hiếm khi làm chuyện ngu xuẩn, nên tâm trạng lúc này không phải là mơ màng, chỉ thấy nhức đầu thôi.
Vừa nghĩ nếu Lâm Chức đang trong dạng người sẽ ngây thơ ấm ức nhìn hắn, đầu Bùi Đạc lại càng đau.
Lúc này thanh niên còn chưa phát hiện, bằng những suy nghĩ này, hắn đã không còn bài xích dạng người của Lâm Chức.
Lâm Chức vô tội làm một con cáo đuôi to*, trong lòng lại không nhịn được cười.
*Chế của cụm sói đuôi to, aka biết còn giả vờ ngây thơ.
Ngay cả 01 cũng phá ra cười, Lâm Chức biết nó đang chế giễu Bùi Đạc.
Nghiêm túc mà nói thì Bùi Đạc là mảnh vỡ nhân cách của người thiết kế 01, nhưng 01 vẫn cười nắc nẻ như thường.
Bùi Đạc chậm rãi rút cái tay đang bị hồ ly đè về, day huyệt thái dương nói: "Yêu đan mà nửa tháng trước ngươi ăn là của một con hổ yêu ăn thịt người. Tuy là ta đã xử lý qua, nhưng vẫn nên cẩn thận kiểm tra cho thỏa đáng."
Một câu như vậy, nhẹ nhàng giải thích cho hành động vừa rồi, như thể hắn không hề làm trò cười.
Đời nào Lâm Chức chịu buông tha cho hắn dễ như vậy, lập tức nằm ngửa ra, đầy tin tưởng nói: "Vậy đại nhân kiểm tra tiếp đi ạ."
Hồ ly nhỏ tin tưởng Bùi Đạc tuyệt đối, chỉ sợ yêu đan mình tiêu hóa có gì không ổn.
Trong mắt thái giám có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài âm thầm.
Lâm Chức không hiểu lầm cũng tốt, nhưng nhóc con này có phải hơi quá dễ bị lừa, không biết đề phòng rồi không. Thứ đó bị bóp cho sưng tấy còn chưa xẹp xuống đã vội giơ bụng ra cho người ta nhìn kĩ hơn, không hề có sự xảo quyệt của Hồ tộc.
Ngoài mặt Bùi Đạc không tỏ vẻ gì, trong lòng lại cau mày. May mà hồ ly nhỏ nằm trong tay hắn, hắn cũng không có tâm tư kia, chứ lỡ mà rơi vào tay người không có ý tốt thì chắc đã bị tha hóa, đừng mơ lấy lại nửa trái tim, vì chỉ có như vậy mới lại càng dễ khống chế nó.
Bùi Đạc đã nói là kiểm tra, nên hắn thật sự chịu đựng cơn đau đầu quan sát một phen.
Yêu khí đang chuyển động trong mạch của Lâm Chức, hòa với nửa trái tim đang đập, giữ mạng cho y.
Mặc dù Bùi Đạc không thể thấy yêu đan trong đan điền của Lâm Chức lớn hay nhỏ, nhưng có thể cảm giác được nó có tồn tại, chứng minh Lâm Chức đang dần khôi phục.
Ánh mắt hắn lướt qua đường vân màu đỏ nhạt trên bụng hồ ly, đảo xuống phía dưới, phát hiện một biến hóa nhỏ.
Cặp lục lạc kia hình như to hơn một chút, tuy không quá rõ ràng, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, thử so sánh trong đầu, khẳng định là nó đã to hơn.
Có thể là yêu lực khôi phục, cũng có thể là trưởng thành hơn chút, càng có thể là do hành vi vừa rồi của hắn... Bùi Đạc không nhiều lời, vứt chuyện này ra sau đầu.
"Khôi phục khá tốt."
Hắn dùng câu này để kết thúc đối thoại, chợp mắt nghỉ ngơi.
Lâm Chức không trêu hắn nữa, lại cho Bùi Đạc một thuật an thần, ghé vào tay hắn, nghe tiếng xe ngựa chạy trên đường.
Buổi tối, chùa Phạm Tĩnh đã đóng cửa, xe ngựa của Bùi Đạc quen đường tiến vào bằng cửa hông.
Sa di trông cửa chắp tay trước ngực hành lễ với hắn, sửng sốt nhìn yêu hồ trên vai thanh niên.
Bùi Đạc gật đầu với cậu nhóc, mang Lâm Chức vào trong.
Trong tầm mắt của Lâm Chức, chùa Phạm Tĩnh được bao phủ bởi một lớp hào quang màu vàng, yêu tà không thể tiến vào, tiểu quỷ có đạo hạnh thấp một chút cũng dễ dàng tan thành cát bụi.
Y thấy hơi mâu thuẫn với hào quang, bắt nguồn từ bản năng yêu quái của cơ thể này. Nhưng hình như Bùi Đạc đã làm gì đó, giúp y có thể bình an không bị bài xích tiến vào trong chùa.
Bùi Đạc được sa di dẫn đường, đứng trước cánh cửa nhỏ.
Rừng trúc tím đằng sau chùa Phạm Tĩnh không cho phép khách hành hương tự ý tiến vào, phải đi qua một cánh cửa nhỏ mới có thể tới.
Bùi Đạc ôm hồ ly bước qua cửa. Dưới ánh trăng, rừng trúc tím trong veo mát lành, gió mơn man khiến lòng người khoáng đạt, hoàn toàn không có cảm giác oi bức của đêm hè.
Vô Trần đại sư mặc cà sa ngồi thiền trên đài, tạo cảm giác thiền ý vô biên cho người nhìn.
Bùi Đạc tới gần, chắp tay trước ngực hành lễ với Vô Trần đại sư. Đại sư năm nay đã 80 tuổi, râu và lông mày bạc trắng, đôi mắt lại không hề đục ngầu mà thấu hiểu sạch trong.
"Bùi thí chủ."
Đại sư Vô Trần đáp lễ, thấy Lâm Chức vẫn rất bình thản.
Lâm Chức ngồi trên vai Bùi Đạc, bắt chước bọn họ đứng bằng chân sau, hai chân trước chụm lại hành lễ với Vô Trần đại sư.
Đại sư cười một tiếng, cũng đáp lễ với yêu hồ.
"Đi đi, lát nữa về ta sẽ gọi ngươi."
Bùi Đạc nhéo đệm thịt của hồ ly, để y vào trong rừng tu luyện.
Lâm Chức gật đầu, chạy vào sâu trong rừng.
Bóng dáng hồ ly nhỏ bé thoăn thoắt, thoáng cái đã biến mất trong rừng trúc, có cảm giác như nó trở về tự nhiên, khiến Bùi Đạc có một giây hoảng hốt.
Vô Trần đại sư niệm một câu kinh Phật, sau đó nói: "Giữa thiên địa, vật luôn có chủ."
Ngài bắt đầu giảng về kinh văn, Bùi Đạc nhắm mắt nghe.
Chỉ là lần này hắn không suy tư về Phật lý, mà là câu cảm thán bâng quơ của Vô Trần đại sư.
Trong đất trời, vạn vật đều có nơi chốn của nó, nhưng hồ ly nhỏ thuộc về hắn.
Đợi đến khi việc hắn muốn làm đi vào quỹ đạo, tiến thêm một bước nắm giữ quyền lực lớn hơn, chuyện chinh phạt Ô Thành tất nhiên cũng phải được lên lịch.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt thanh niên càng thêm bình thản.
Rừng trúc tìm trong chùa Phạm Tĩnh quả thực dồi dào linh khí, Lâm Chức hết sức tập trung tu luyện, dù sao y không thể tới đây thường xuyên được.
Cái tệ của việc làm yêu là vậy đấy, dù chưa hại ai bao giờ thì y vẫn là sự tồn tại cần được cảnh giác, thậm chí là sẽ bị đuổi giết. Bởi vì yêu quái bây giờ không hại người không có nghĩa là về sau sẽ không hại người, trong tư tưởng của hầu hết thiên sư, sự tồn tại của chúng đã là một tội ác tày trời.
Còn với yêu, con người quá yếu ớt. Có đôi khi yêu quỷ không muốn hại người, nhưng chỉ cần chúng có mặt ở đó, người đã bị suy yếu hoặc gặp xui xẻo, sau đó vì thế mà mất mạng.
Lâm Chức lại không lo những chuyện này, ai bảo y là hồ ly của Bùi Đạc chứ.
Ước chừng qua một canh giờ, Lâm Chức cảm giác lồng ngực nong nóng.
Đó là một dấu ấn nhỏ Bùi Đạc để lại trên người y, dùng để gọi y.
Lâm Chức chạy về chỗ Bùi Đạc, theo hắn về nhà.
Y không có hứng thú với những gì Bùi Đạc trao đổi với Vô Trần đại sư, y chỉ cần nắm tình huống sơ lược là được.
Xe ngựa phải tới sáng sớm mới có thể vào thành, nên đưa Bùi Đạc tới cổng thành xong, đánh xe bèn đi tìm chỗ ở.
Bùi Đạc dễ dàng tìm được một chỗ bí mật trên tường thành, trở về phủ.
Mặc dù cổng thành đã đóng, nhưng trong thành không cấm đi lại ban đêm, có mấy con phố rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng rực còn thoang thoảng mùi đồ ăn.
Có xe ngựa chạy qua người Bùi Đạc, gió thổi khiến góc rèm bay lên, để lộ khuôn mặt mộc mạc của thiếu nữ bên trong.
Ánh mắt Lâm Chức di chuyển theo xe ngựa, nhỏ giọng nói với Bùi Đạc: "Người kia hơi lạ."
Sau khi hấp thụ Hàng Uyển Nhi, Lâm Chức rất dễ bị sức mạnh của nguyện vọng hấp dẫn, không chỉ giới hạn với thư sinh.
Thiếu nữ ngồi trong chiếc xe vừa rồi có cảm giác chấp niệm rất mạnh, khiến y chú ý.
Bùi Đạc lại không phát hiện gì lạ thường, nhưng hắn có thể nhìn được luồng khí đỏ nhạt quấn quanh thiếu nữ kia, là số đào hoa chiếu rọi.
Nếu là con nhà bình thường, Bùi Đạc sẽ không để ý. Nhưng người này là thứ nữ nhà Trịnh thị lang, có tham gia đợt tuyển tú, thậm chí còn cáo bệnh tới ngày mai mới tiến cung.
Mệnh số dồi dào như vậy, Lâm Chức cũng nói là kì lạ, khiến Bùi Đạc khẽ nheo mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi đại nhân: Chỗ đó có tác dụng hay không thì về sau em sẽ biết.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");