Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phi Điển Hình Cứu Rỗi
  3. Chương 93
Trước /101 Sau

Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ry

"Tôi không biết, tôi cũng không để ý, tôi phải vào lớp."

Thái độ muốn bỏ chạy của cô nàng quá rõ, Thường Vũ Hàm đành nhường đường.

Chị nhìn sang Lâm Chức, ánh mắt có phần thương hại: "Chúng ta hỏi những người khác thử xem. Nếu cậu ta có quan hệ với người khác thì chắc chắn phải có dấu vết."

Thường Vũ Hàm thấy tội cho Lâm Chức, mỗi người một nước còn mấy năm không gặp mặt, yêu xa đã dễ xảy ra chuyện rồi, đây còn cách mấy nghìn cây số rồi lệch múi giờ.

Chị một lần nữa thầm phỉ nhổ Vi Cẩm Vinh không từ mà biệt, hơn 30 tuổi rồi, sao cứ phải làm mọi thứ khó coi như vậy.

Cô gái kia đi được một đoạn, nghe thấy Thường Vũ Hàm nói vậy lại dừng bước, quay đầu nhìn hai người.

"Hai người là bạn của thầy Vi?"

Thiếu nữ mới giây trước còn tỏ vẻ phải đi học, không muốn nói thêm, giờ lại chủ động hỏi chuyện. Thường Vũ Hàm gật đầu, nhìn sang Lâm Chức, không giới thiệu thân phận của y.

Sau khi luật hôn nhân đồng giới được chấp thuận, việc có người yêu đồng tính là rất bình thường, nhưng vẫn có kha khá người bài xích chuyện này. Lại thêm đồng tính, song tính và dị tính đều là xu hướng tính dục, chẳng ai muốn rêu rao, nên chị không nói ra thân phận của Lâm Chức.

Lâm Chức nhìn cô bé kia: "Tôi là bạn trai của anh ấy."

"Không thể nào, thầy chưa từng nói mình thích nam."

Cô gái kia vô thức phản bác, nhưng nói xong cũng tự nhận thức được phát ngôn của mình không ổn, thế là gượng gạo chuyển chủ đề.

"Nếu anh là bạn trai của thầy, sao lại không biết thầy đi đâu, thầy không nói cho anh à?"

Thường Vũ Hàm vô thức cau mày. Chị cũng là dân giỏi trông mặt đoán ý, sao lại không nhận ra sự khác thường của cô bé sinh viên này, còn cố ý hỏi vặn lại khiến Lâm Chức khó chịu nữa, đúng là không bình thường.

Thường Vũ Hàm có thể cảm giác được, Lâm Chức tất nhiên còn cảm nhận sâu sắc hơn.

Chút địch ý mờ nhạt đó trong mắt y là hết mức rõ ràng, khỏi cần đoán cũng biết cô gái này có tình cảm với Vi Cẩm Vinh, không bài trừ khả năng hai người đã lén lút qua lại.

Sao, chẳng lẽ Vi Cẩm Vinh thể hiện trước mặt cô nhỏ này mình là trai thẳng?

Lâm Chức không phải nguyên chủ, cũng không có cảm xúc gì. Y nghiền ngẫm vài giây, cô bé này có vấn đề, nhưng nghe chừng cũng không biết chuyện bức họa cổ. Vi Cẩm Vinh làm ở BV 5-6 năm, thủ đoạn cao siêu, hắn sẽ không để người ngoài biết nội tình.

"Không. Tôi mất liên hệ với anh ấy, sợ anh ấy xảy ra chuyện nên mới tới đây tìm. Bạn thật sự không biết anh ấy đi đâu à?"

Lâm Chức như không nhận ra cảm xúc của nữ sinh, lo lắng hỏi thăm.

"Tôi thật sự không biết."

Cô gái kia lắc đầu, không nói thêm nữa, nhìn đồng hồ ngoài sảnh rồi nhanh chân chạy vào lớp.

Thường Vũ Hàm lầm bầm: "Thái độ cô nhỏ này kì thật."

Lâm Chức nhìn bóng lưng nữ sinh, y cho rằng cô ta biết gì đó.

Vì khi y hỏi câu kia, biểu cảm trên mặt cô bé đó là hoài nghi, nhưng miệng nói không biết, ánh mắt nhìn y lại thoáng lóe lên sự đắc ý, như thể cô ta biết cái gì mà "người yêu chính quy" như y lại không biết.

Nếu cô gái này thật sự thích Vi Cẩm Vinh, nghe tin hắn mất tích chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng cô ta lại không có biểu hiện đó, như thể cô ta biết Vi Cẩm Vinh vẫn an toàn, chứng tỏ đã được hắn dặn dò.

Công ty thế mà không tra ra được cô bé này? Khả năng che giấu cảm xúc của cô gái này cho thấy cô ta chỉ là người bình thường, không trải qua huấn luyện đặc thù, Vi Cẩm Vinh có thể tiết lộ cho cô ta cái gì?

Lâm Chức: "Chúng ta qua lễ tân hỏi lại đi, em thấy cô ấy có vẻ biết khá nhiều về Cẩm Vinh."

Thường Vũ Hàm đồng ý, cùng y trở lại chỗ tiếp tân.

Chị gái tiếp tân ban nãy cũng vểnh tai nghe lỏm nên biết được thân phận của Lâm Chức, nét cười trên mặt càng thêm chân thành, còn có chút hóng hớt rõ rệt.

Lâm Chức vừa hỏi, chị ta lập tức tiết lộ thân phận của nữ sinh kia.

"Cô bé ấy tên Nhiếp Tĩnh Văn, tầm hơn một năm trước bắt đầu được thầy Vi phụ đạo 1-1. Lúc ấy Nhiếp Tĩnh Văn đang chuẩn bị thi tiếng Anh bậc 4*, muốn thầy Vi phụ đạo cho mình. Học chừng khoảng 1-2 tháng thì ngừng."

*Bậc 4 là chừng B2, quy đổi ra IETLS sẽ là khoảng 5-6.0

"Năm nay cô bé đó muốn thi lên bậc 6, nên lại đăng kí học 1-1 với thầy Vi. Ở trung tâm bọn em giá cho lớp 1 đối 1 không hề rẻ, nhất là lớp của giáo viên chất lượng tốt như thầy Vi. Nửa tháng trước thầy Vi từ chức, cô bé kia không đòi hoàn tiền mà xin chuyển sang lớp giáo viên khác. Nhưng lần này không phải 3 ngày 1 buổi nữa mà chuyển thành 1 tuần 1 buổi, một tháng đi học 4 buổi. Hôm nay là buổi cuối cùng."

Trung tâm không thể cung cấp địa chỉ, số điện thoại hay thông tin trường của học sinh, nên chị gái tiếp tân chỉ có thể nói những gì cho phép.

Lâm Chức hỏi tiếp: "Trong trung tâm có ai mà Vi Cẩm Vinh tương đối thân thiết không?"

"Thầy Vi rất được yêu mến ở trung tâm tụi em. Thầy ấy chín chắn còn hài hước, quan hệ với các thầy cô khác đều tốt, nhưng để mà nói là thân thiết thì chắc là không có, vì thầy Vi cũng bận."

"Bài giảng của thầy ấy thật sự rất tốt, các phụ huynh cho con em theo học thầy Vi thường là khách quen, thậm chí có người còn đăng kí học dài hạn cho con. Thây Vi hiếm khi tới nhà làm gia sư, nhưng chỉ dạy ở trung tâm thôi cũng kín lịch rồi." Chị gái tiếp tân còn nhấn mạnh: "Có người từng muốn giới thiệu đối tượng cho thầy Vi, nhưng thầy ấy luôn nói mình thích người khác rồi, từ chối hoài. Mọi người đều thấy thầy Vi là người chung thủy, trọng tình trọng nghĩa."

"À đúng rồi, đây là thẻ nhân viên của thầy Vi. Lúc xin nghỉ thầy ấy không cầm về, nếu hai người là bạn thì cầm giúp thầy ấy đi vậy."

Chị gái lễ tân đặt một cái thẻ lên mặt quầy, trên thẻ có hình và tên của Vi Cẩm Vinh, đằng sau là tên trung tâm.

Lâm Chức nhìn người đàn ông trong ảnh, Vi Cẩm Vinh đeo kính, tạo cảm giác nhã nhặn trí thức.

Hắn và Cảnh Tầm trông không giống nhau lắm, dù sao cũng là anh em cùng mẹ khác cha, Cảnh Tầm là con lai nên giống người cha phương Tây của mình hơn. Nhưng từ dáng môi vẫn có thể nhìn ra được hai người này có quan hệ máu mủ.

Thường Vũ Hàm nhìn Lâm Chức bỏ thẻ nhân viên của Vi Cẩm Vinh vào túi, thầm tặc lưỡi.

Cái tên Vi Cẩm Vinh đó nói là có người mình thích, lại không nói thẳng là có người yêu, đúng chuẩn một thằng đốn mạt ỷ vào việc yêu xa nên thả dây câu cá.

Lâm Chức nhìn ra được ý nghĩ trong đầu Thường Vũ Hàm, nhưng không giải thích, đằng nào cũng chỉ có nhân viên cấp cao của BV và hai người họ biết chuyện người yêu giả. Thật ra trong lịch sử trò chuyện hàng ngày của nguyên chủ và Vi Cẩm Vinh, thông tin về địa điểm, thời gian, và nhân vật giao dịch chiếm phần lớn.

Nguyên chủ sa vào mối tình giả mà như thật này, không hẹn hò với ai khác, Vi Cẩm Vinh thì chưa chắc.

"Chị Hàm, chị về trước đi. Em muốn ở đây đợi Nhiếp Tĩnh Văn tan học để hỏi cô ấy vài việc, chị không cần ở lại cùng em đâu."

Thường Vũ Hàm cũng nghĩ đến việc hôm nay là buổi học cuối của cô sinh viên tên Nhiếp Tĩnh Văn kia, có khi sau này sẽ không tới trung tâm nữa, tất nhiên phải đợi để hỏi thêm thông tin.

Chị tỏ vẻ đã hiểu: "Có việc thì gọi cho chị nhé. Cảnh Tầm chưa chắc đã nghe máy, nhưng chị luôn mở máy."

Lâm Chức mỉm cười gật đầu, thực tế thì y cũng không có số điện thoại của Cảnh Tầm.

Hai người đi thang máy xuống lầu, Thường Vũ Hàm lái xe đi trước, Lâm Chức không trở vào trong trung tâm mà tìm một quán cà phê gần đó.

Điều hòa trong tiệm xua đi cái lạnh của mùa thu, Lâm Chức cầm điện thoại kiểm tra thông tin liên quan tới Nhiếp Tĩnh Văn.

Công ty BV phát hiện mất đồ, các lãnh đạo đâu chỉ là tức giận, hận không thể đào sâu ba thước đất moi Vi Cẩm Vinh ra. Tất cả người có dính dáng tới hắn đều bị điều tra, dù là nguyên chủ ở nước ngoài, hay là cô học trò Nhiếp Tĩnh Văn đã nửa tháng không gặp hắn.

Thông tin điều tra được là Nhiếp Tĩnh Văn chỉ là một sinh viên bình thường, đang học đại học năm thứ 3. Sau khi Vi Cẩm Vinh từ chức, cô gái này không hỏi thăm gì, nên công ty mới không tập trung vào cô nàng.

Cảnh sát cũng theo lệ hỏi thăm một lượt. Có điều liên hệ giữa Vi Cẩm Vinh và Nhiếp Tĩnh Văn quá ít, từ tin nhắn tới cuộc gọi. Mà sau khi Vi Cẩm Vinh nghỉ việc, Nhiếp Tĩnh Văn vẫn đi học như thường, nên về sau chẳng ai lãng phí thời gian với cô nàng nữa.

Lâm Chức nhấp một ngụm cà phê nóng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch.

Dù là điều tra tung tích của Vi Cẩm Vinh hay là việc hắn "ngoại tình", y đều phải móc nối với cô bé kia, nếu không thì sao diễn tiếp trước mặt Cảnh Tầm được.

Trong lúc Lâm Chức nghĩ về Cảnh Tầm, Cảnh Tầm cũng từ một tràng càu nhàu của Thường Vũ Hàm, nắm được thông tin anh trai gã có vẻ như đã cắm sừng người ta.

"Tốt nhất là không phải, thà nó xảy ra chuyện còn hơn là chơi cái trò đốn mạt đó. Lâm Chức đẹp vậy mà còn không biết điều."

Thường Vũ Hàm rất là cạn lời, bất bình thay Lâm Chức.

Cảnh Tầm không có hứng thú với vấn đề tình cảm của người khác, nhưng Thường Vũ Hàm mới gặp Lâm Chức sáng nay, giờ đã bênh người ta rồi, gã rất ngạc nhiên.

"Chị Hàm, chị cảm thấy anh ta là người như thế nào?"

"Ai, anh cậu hay là anh dâu cậu?"

Cảnh Tầm không nói ra được hai chữ "anh dâu", khựng lại rồi bổ sung: "Lâm Chức."

Trước mặt gã là bức <Mỹ nhân trong sương>, xung quanh rải rác đống giấy vo viên chứng tỏ việc sáng tác cũng không quá thuận lợi.

"Cảm giác cậu ấy là một người hướng nội, hiền lành và dịu dàng. Trông thì có vẻ hơi lạnh lùng ít nói, nhưng thực tế rất lịch sự lễ độ, hỏi gì đáp nấy, thẩm mỹ nghệ thuật rất cao, có học thức... Chị càng nói càng thấy anh cậu không biết điều. Một người xinh đẹp ngoan hiền lại si tình như thế, bạn trai mấy ngày không trả lời tin nhắn đã mất hồn mất vía không yên tâm làm việc được, bỏ mặc mọi chuyện chạy về nước. Đi đâu để tìm đây. Nếu chị đây mà gặp được người như thế thì khỏi cần mẹ chị giục cưới tám trăm lượt còn chê."

Thường Vũ Hàm càng nói càng tức, thấy thương cho Lâm Chức.

Cảnh Tầm nhìn vệt màu đỏ sậm kia, mô tả hoàn mỹ và tốt đẹp, dù là người mỗi ngày giao tiếp với đủ thứ người như Thường Vũ Hàm cũng không thể nhìn thấu ngụy trang của y sao.

Cảnh Tầm tin tưởng cảm giác của mình không sai, tranh của gã chính là thứ biểu đạt trực quan nhất.

"Vẫn không có cảm hứng à?"

Thường Vũ Hàm nhặt mấy viên giấy trên đất, nhìn màu nước còn chưa khô hẳn trên đó, ném hết vào thùng rác.

Chị còn tưởng Cảnh Tầm vẽ ra được bức tranh này có nghĩa đã vượt qua thời kì bế tắc, xem ra vẫn còn đang trong trạng thái không thể sáng tác.

Thấy Cảnh Tầm im lặng, Thường Vũ Hàm đề nghị: "Có muốn đổi chỗ không? Bạn chị có một cái biệt thự ở trên núi, mùa đông chỗ đó tuyết rơi đẹp lắm, có khi chuyển lên đó mấy ngày cậu lại có thêm cảm hứng."

"Đợi tin của anh em đã."

Nếu là trước kia thì Cảnh Tầm sẽ cân nhắc, nhưng giờ sự chú ý của gã dồn hết vào vị người yêu kì lạ kia của anh trai, gã không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ về y.

Đôi mắt vô hại mềm mại, trong tranh của gã lại thể hiện sự cám dỗ kì dị khiến người ta rùng mình.

Dường như chỉ cần tới gần y, nhìn trộm y, phân tích hay thậm chí là mổ xẻ y là có thể tiếp tục sáng tác.

Thường Vũ Hàm ra về, Cảnh Tầm lại mở đoạn video giám sát gã đã nhìn vô số lần, dán mắt vào người anh dâu nọ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /101 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngọc Diện Diêm Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net