Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Này,Có chuyện gì ở đây thế?”
Tú bà kinh hô.
Cái đám người này làm sao vậy? Đối với nam nhân cũng có hứng thú?
“ Cứu mạng a! Các người không được chạm vào ta! Không cần! ”
Dường như nhận ra được giọng nói của Hữu Nhàn,Thuộc Phong khẽ nhếch cặp lông mày, nhanh chóng đi nên phía trước.
“ Đại mĩ nhân,bồi ông chơi đùa nha,đừng trốn nha!”
Vô số bàn tay bẩn thỉu hướng trên người nàng mà sờ mó,Hữu Nhàn chỉ biết bất lực gào khóc.
“Thuộc Phong! Ngươi ở nơi nào?”
Nàng sợ,thật sự rất sợ.
Thật ra nàng vẫn là tiểu cô nương năm tuổi năm ấy,vẫn là con ốc sên vô dụng,vẫn là một kẻ nhát gan.
Qua bao nhiêu năm tự nói với bản thân phải mạnh mẽ lên,vậy mà khi đối mặt với kẻ ức hiếp bản thân mình ,nàng vẫn là không thể phản kháng.
Nghe nàng gọi tên hắn,càng khiến Thuộc Phong xác định chính xác vị trí của nàng.
“ Cút ngay!”
Hắn đi nhanh tới chỗ đám người có ý đồ sàm sỡ nàng ,sắc mặt cực kì khó coi
Đám nam nhân vốn đang ồn ào hưng phấn,lập tức mất hứng,dừng tay tránh ra tạo thành một lối đi…………
Tuy rằng khó chịu nhưng cũng không ai dám không nghe lệnh hắn.
Hữu Nhàn ngồi chổm hổm trên mặt đất vòng hai tay ôm lấy chính mình,y phục trên người bị xé rách tới thất tinh bát lạc ,trên cánh tay trắng nõn xuất hiện mấy vết cào rớm máu đỏ tươi,hẳn là trong lúc giằng co mà bị thương.
May mắn thứ quan trọng được nàng sống chết bảo vệ nên không tới mức bị lộ ra ngoài
Thuộc Phong phẫn nộ nhìn thân hình nhỏ bé đang run rẩy sợ hãi,dùng lực mạnh mẽ kéo lên
“ Ngươi đang ở đây làm cái gì? Tại sao ăn mặc như thế này,lại đến loại địa phương này để làm gì?”
“ Ta………ta đi theo ngươi tới…………..”
Hữu Nhàn bị dọa cho hoảng sợ,kinh hoảng nói.
“ Nữ nhân ngu xuẩn! Chưa từng gặp ai ngu như ngươi! Đây là kĩ viện,không phải là hậu viện của nhà ngươi!”
Thuộc Phong hung hăng quát tháo,Hữu Nhàn ủy khuất hai cánh môi mím lại mấp máy……………
Còn nói nàng,còn không xem lại bản thân mình xem,là ai đem nơi này thành hậu viện nhà mình.
Trong lòng Hữu Nhàn thầm mắng ,nhưng ngoài mặt vẫn không dám chống đối hắn.
“ Thuộc Phong,ngươi đừng tức giận,ta chỉ là mấy ngày không có gặp ngươi, ta sợ……………..”
Hữu Nhàn cẩn thận kéo kéo góc áo của hắn,lại bị Thuộc Phong hung hăng trừng mắt nhìn lại,khinh hãi thu lại bàn tay nhỏ bé.
Thuộc Phong trừng mắt liếc nàng một cái,nữ nhân ngu ngốc này,thật đúng là một khắc cũng không ở yên một chỗ được.
Chỉ biết dựa vào cái danh Thuộc vương phi,đi khắp nơi làm mất mặt hắn!
“ Uy,ta nói này Thuộc vương gia,ngài không cần phải bá đạo như vậy,ngài đã độc chiếm Linh Lung cô nương rồi,bây giờ ngay cả tiểu mĩ nhân này cũng muốn độc chiếm, liệu một mình ngài có tiêu hóa nổi hay không a?”
Nam nhân vừa mới kéo rách áo của Hữu Nhàn không cam lòng đến gần Thuộc Phong,ngữ điệu kiêu khích hống hách.
“ Phải không?”
Thuộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, căn bản là không để hắn vào mắt
Mà ngay sau đó,hắn nguy hiểm gợn lên khóe môi gợi cảm,thân thủ cực nhanh nắm lấy tay hắn,chỉ nghe “ răng rắc “ một tiếng,tiếng xương cánh tay gãy giòn tan vang lên ,tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng nam nhân gào thét như giết heo gào nên thảm thiết.
“ Nếu muốn chết không được tử tế giống hắn,thì cứ tiến lên!”
Ngữ điệu lạnh lùng,lời nói tràn ngập khí phách.
Tất cả mọi người bị khí thế của hắn dọa cho hoảng sợ,tuy rằng mơ ước sắc đẹp của Hữu Nhàn,nhưng cũng không dám tiến nên nửa bước.