Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm giác chính mình không nhìn Hoàng đế cũng không được, Quý U mới nhìn lại đây. Hoàng đế bệ ha một thân long bào không thể nào bắt mắt hơn được nữa.
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng”, Quý U đi sang thỉnh an, vẫn chưa cúi đầu mà là ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế Thích Bạch tuấn mỹ là không nghi ngờ, thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, khí thế cao cao tại thượng cho người khác có cảm giác bị áp bách, ánh mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi thật mỏng, trên mặt không có biểu tình gì. Thoạt nhìn như ngăn cách người khác ở xa ngàn dặm, thập phần không dễ ở chung.
Thích Bạch nhìn tiểu nhân nhi đang quan sát mình, ánh mắt to tròn đen láy, mười phần linh động khả ái. Lại không thể khống chế, nhìn nàng vì khẩn trương mà khẽ dùng răng cắn môi dưới, thân thể bởi vì nửa ngồi mà càng lộ vẻ đẫy đà.
Thích Bạch cảm thấy như chính mình bị vướng vào ma chướng của nàng, rõ ràng không phải là một Hoàng đế ham mê sắc dục, đối với chuyện nam nữ cũng không ham thích. Nhưng nhìn nàng lại cứ muốn trực tiếp ôm nàng vào trong ngực. Nhất cử nhất động của nàng phảng phất đều có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn. Huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, vì sao chỉ có lần này cảm giác lại mãnh liệt như vậy.
Bởi vì hắn còn chậm chạp chưa cho nàng bình thân nên thân thể nàng có vẻ lay động, hắn lại bước lên trước một bước nâng nàng dậy “Đứng lên đi”.
Tay nàng trắng mềm như ngó sen, da lại sáng mịn như mỡ đông, hắn đưa tay chuyển tới thắt lưng của nàng, lại luyến tiếc không muốn rời đi. Cảm giác được tay Quý U lạnh lẽo, Thích Bạch đem tay nàng gắt gao nắm trong lòng bàn tay, “Trời lạnh như vậy nàng còn đến Ngự hoa viên làm gì? Lại ăn vận đơn bạc như vậy, bệnh vừa khỏi nàng lại muốn bệnh nữa sao?”
Quý U còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Thịnh Tử ở một bên đã dùng vẻ mặt như nhìn thấy quỷ nhìn Hoàng đế. Ngữ khí cưng chiều này là gì đây, chẳng lẽ Tiểu Thịnh Tử ta tuổi cao nghễnh ngãng nghe nhầm sao? Hay là Hoàng đế bệ hạ bị thứ gì đó kỳ quái quấn thân? Phi phi phi, tuyệt đối không phải là vấn đề của bệ hạ, nhất định là do mình nghe nhầm a.
Nhìn lại Hoàng đế bệ hạ một bàn tay đang nắm tay Quý tần nương nương, tay còn lại nắm eo nương nương, ông trời a, nô tài cũng dùng mắt rồi, người này nhất định là đăng đồ tử, tuyệt đối không phải là Hoàng đế băng thanh ngọc khiết của nô tài ta đâu a.
So với người mới mở ra được một vùng đất mới như Tiểu Thịnh Tử, Quý U tự nhiên hiểu rõ hơn nhiều.
Nàng dùng một tay còn lại ôm lấy hai má Hoàng đế: “Thần thiếp là một nữ nhân tự nhiên sẽ không giống như Hoàng đế bệ hạ cao cường chống lại được cái lạnh, nhưng mà thần thiếp đã mặc rất dày rồi, tay lộ ra ở ngoài nên chắc chắn là bị lạnh rồi”.
Giọng nói của Quý tần quả nhiên là mềm mại, nỉ non như nước, ngọt như được tẩm mật. Nhất là âm của chữ cuối cùng, quả thật làm tâm tê dại. Thích Bạch cảm giác được sự thân mật của Quý U, càng gắt gao ôm chặt nàng.
Khoảng cách gần thêm một ít, ngửi được trên người nàng hương anh đào nhàn nhạt. Qua nhiều năm như vậy nhưng cũng không có người nào có gan làm ra động tác thân mật với hắn như nàng, rõ ràng là quen biết chưa bao nhiêu, nhưng hắn lại có cảm giác như đã nhận thức nàng từ lâu rồi. Từ trước giờ luôn cảm thấy chán ghét với mùi son phấn nồng nặc trên người những nữ tử khác, nhưng ngửi được hương vị của Quý tần, hắn lại không cách nào kiềm chế.
Thích Bạch dắt tay Quý U, “Già mồm át lẽ phải, nhanh chóng hồi cung thôi, nàng lớn như vậy rồi còn không biết chiếu cố bản thân mình, cũng không biết những cung nữ bên người nàng phục vụ như thế nào”. Vừa giáo huấn nàng, vừa dắt tay nàng hướng Phương Vũ cung đi đến.
Niệm Hạ cầm áo choàng của chủ tử vội vàng chạy tới, liền quỳ xuống thỉnh an, nhìn thấy hành động của Hoàng thượng chợt bị dọa sợ ngây người, nhìn theo chủ tử đang tươi cười xinh đẹp với Hoàng thượng, lại vội vàng đuổi theo sát. Mà Hoàng đế quay đầu lại thấy nụ cười tươi đẹp của Quý U, sau lại quay đi tiếp tục đi về phía trước, chỉ là nhịp chân càng thêm vội vàng.
Linh Đông đang nhàn rỗi đứng trước Phương Vũ cung, nhìn thấy Hoàng đế nắm tay Quý tần đi tới , suýt chút nữa đã cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm. Đây không phải là buổi tối, cũng không phải thời điểm dùng bữa, bệ hạ vì sao lại đến Phương Vũ cung. Lại còn nắm tay Quý tần, này cũng quá kinh dị đi.
Thích Bạch đi đến trước Phương Vũ cung, thấy cung nữ này còn ngây người, không thỉnh an, càng không nhanh chóng hầu hạ chủ tử, liền nhíu nhíu mày. Tiểu Thịnh Tử ho nhẹ một chút, Linh Đông nhìn sang hắn, lại nhìn thấy Hoàng đế nhíu mày, rốt cuộc cũng phản ứng kịp “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”, vừa nói vừa vội vàng dập đầu xin Hoàng đế tha thứ.
Thích Bạch quả thực muốn xử phạt cung nữ này nhưng lại nghĩ tới việc xử phạt cung nữ tại cung Phương Vũ của Quý tần chẳng phải là hạ thấp sĩ diện của nàng sao, nên liền phất tay cho nàng lui xuống, âm thầm nghĩ đến việc để Tiểu Thịnh Tử đổi mấy cung nữ có khả năng đến hầu hạ.
Thích Bạch nắm tay Quý U đến ngồi xuống cạnh bàn, xong lại nhìn Quý U đến ngẩn người. Quý U không khỏi cảm thấy xấu hổ, lại phân phó Niệm Hạ mang trà cụ lên, vì Hoàng thượng pha trà. Quý U tuy rằng mấy đời trước quả thật vất vả, nhưng kỹ năng từng học qua thì không hề thiếu, chỉ cần là pha trà thì không có mấy người có thể vượt qua nàng. Tráng ấm, cho trà vào cốc, rửa trà, ủ trà, châm thêm nước, làm ấm cốc, châm trà từng động tác thành thạo, như nước chảy mây trôi, lưu loát mà sinh động.
Cho dù còn chưa thưởng thức trà này, Thích Bạch đã cảm thấy say. “Hoàng thượng, người mau uống trà để làm ấm mình, nhượngngài nếm trước tay nghề trước không có ai sau này cũng không tìm thấy của thiếp”, Quý U liền cầm ly trà đưa lên bên môi Hoàng đế. Quý U vừa mở miệng thì mỹ nhân trong mộng cảnh đã không còn thấy tăm hơi, làm cho Thích Bạch một trận buồn cười, “Nơi nào còn có người tự khen mình như nàng, đúng thật là da mặt đủ dày mà”.
Nói xong liền uống ly trà mà Quý U đưa lên. Nước trà vừa vào miệng, hương thơm như lan, vị như trời hạn gặp mưa, lưu lại không tan.
“Hoàng thượng, có phải hay không miệng lưỡi đều lưu hương, tuyệt thế trà ngon a?”
Quý U vừa hỏi xong, Hoàng đế cũng vừa nếm thêm một ngụm. Thích Bạch nhìn động tác của Quý U, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy.
“Có phải miệng lưỡi lưu hương hay không, chẳng phải nàng tự mình nếm thử thì sẽ biết hay sao?”
Thích Bạch nói xong liền hôn lên đôi môi mà mình tưởng niệm đã lâu. Hương vị của môi nàng giống như những gì mà hắn đã tưởng tượng, không, so với những gì đã tưởng tượng thì còn tuyệt hơn.
Chính mình còn chưa hôn qua bất kỳ phi tần nào, cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ làm ra loại hành động này. Quý tần chính là người thứ nhất làm cho hắn có loại xúc động này, môi của nàng thật mềm, uyển chuyển cọ xát, hấp duyện, liếm láp, tham lam đoạt lấy hơi thở của nàng, không buông tha bất cứ góc nào. Thẳng đến khi nàng khó thở bắt đầu giãy dụa, nắm chặt áo Thích Bạch, hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra. Nhìn nàng thở hào hển, hai má ánh lên sắc hồng, ánh mắt ướt át, đôi môi trong suốt, hắn nhịn không được lại lần nữa hôn lên đôi môi nàng.
Trải qua rất lâu, lâu đến Thích Bạch cởi bỏ áo của Quý U, đưa tay dò tìm vào trong, nắm lấy nơi kiêu ngạo đẫy đà của nàng. Lâu đến Quý U cũng kéo ra áo của Thích Bạch, khiếp đảm lại tràn ngập hấp dẫn đụng vào lồng ngực hắn. Lâu đến Thích Bạch ngửi được hương thơm ngọt ngào trên người nàng, lâu đến Quý U chủ động hôn lên hầu kết của hắn. Lâu đến Thích Bạch cũng không nhịn được nữa, ôm Quý U hướng đến trên giường, nhẹ nhàng đem nàng đặt lên, nhìn ánh mắt tín nhiệm, ỷ lại của nàng đối với mình, rốt cuộc hắn cũng không hề khắc chế bản thân nữa.
“Nhẹ một chút được không... Chậm một chút... Không thì ta cắn chàng... Chán ghét chàng...” Hoàng đế quá đáng ghét, giống như sói đói vậy.
“Ngoan, nghe lời... Một lát sẽ tốt ngay thôi... Lại kiên trì thêm chút nữa...Nàng còn dám chán ghét trẫm...” Tiểu nữ nhân thật quá yếu ớt, mới trình độ này đã chịu không nổi rồi.
Thích Bạch luôn luôn không nghĩ rằng mình sẽ ham thích chuyện nam nữ như vậy, hắn nhìn gương mặt ửng hồng của Quý tần, lắng nghe hơi thở gấp gáp của nàng, nghe nàng hướng mình làm nũng, không thể khống chế liền nói ra lời dỗ dành nàng. Hoàn toàn không giống bản thân mình nhưng phảng phất như mìnhvốn là như vậy.
Tiểu Thịnh Tử nghe được động tĩnh trong phòng, thật sự không thể tưởng tượng ra được Hoàng thượng cũng có thời điểm không khống chế được như vậy. Tuy là trời chưa tối, nhưng một lát nữa là đến bữa tối rồi, cũng không tính là ban ngày tuyên dâm, không tính... Vì giữ lại cho bệ hạ hình tượng băng thanh ngọc khiết, nô tài đành phải nhọc lòng, đến chết mới ngừng tay a.
Niệm Hạ đứng ở ngoài phòng đỏ mặt còn kích động đầy mặt, nghe thanh âm Hoàng thượng như vậy hẳn là hài lòng đi.
Linh Đông đứng ở đằng xa, vừa rồi Hoàng thượng cho mình đi xuống, nhưng cũng không có người nào đến gần hầu hạ. Hoàng thượng chẳng lẽ ban ngày lại sủng hạnh chủ tử sao?