Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Uyển Nhi đã chết, sau khi chết tro cốt được chôn cất ở một cái giếng khô trong hoàng cung, ngày đó Tiêu Tương Phi đi bái tế, đứng ở cái giếng đó trầm tư thật lâu.
"Tiểu thư, thật là kỳ quái, Tương phi cũng không tìm đến tiểu thư để gây phiền toái, có lẽ là không dám đắc tội với tiểu thư." Trên đường về, Hỉ Nhi đột nhiên thấy khó hiểu liền nói ra.
"Đúng vậy, đúng vậy." Những người khác cũng rối rít phụ họa theo, tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, một ngày một đêm đã qua, không chỉ không thấy Tương Phi xuất hiện, ngay cả Hoàng thượng tối hôm qua cũng không tới hỏi, chẳng lẽ Hoàng thượng không biết?
Tiêu Tương Phi cũng nhíu mày, nàng thật không có tâm tình nghĩ đến, Uyển Nhi chết rồi, không biết vì sao, nàng cảm thấy thật có lỗi. Nghe được lời nghị luận của họ, nàng thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một Uyển Nhi nho nhỏ chết đi, Tương Phi sợ là đang vui mừng nữa kìa, cõ lẽ là thế thì mới không tìm đến nàng gây phiền phức.
"Nếu nàng dám đến tìm ta gây chuyện, lần này ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy." Nàng hung dữ nói, bộ dáng như hung thần ác sát (Tử Vũ: ý là bộ dáng hung dữ, tàn ác). Tương Phi tốt nhất là đừng chọn thời điểm tinh thần nàng không tốt để đến gây sự, nếu không nhất định nàng ta không có kết quả tốt.
Đám người Hỉ Nhi thấy Tiêu Tương Phi bộ dáng khó chịu, trong lòng biết tâm tình của nàng đang không tốt, vì vậy liền biết ý không nói lung tung nữa, đi theo nàng trở về Hướng Dương cung.
Vừa bước vào Hướng Dương cung, liền thấy người canh cửa chính của Hướng Dương cung đang nhìn ra ngoài, vừa thấy được họ trở lại chân mày liền giãn ra lập tức tiến lên đón.
"Tiểu Thuận Tử, đã xảy ra chuyện gì?" Hỉ Nhi thấy người đợi ở cửa là Tiểu Thuận Tử, liền vội vàng hỏi.
"Tiểu thư, Hỉ Nhi, không xong, Thái hậu tới." Tiểu Thuận Tử hốt hoảng nói, có chút hoang mang lo sợ.
Đám người Hỉ Nhi nghe xong, mặt lập tức lộ ra vẻ khẩn trương cùng sốt ruột, họ vẫn nhớ là tiểu thư chưa từng gặp Thái hậu, càng không biết Thái hậu là người vô cùng nghiêm nghị. Thái hậu đột nhiên đến đây, nhất định là không có chuyện tốt lành gì.
Tiêu Tương Phi thấy vẻ mặt các nàng biến đổi liền biết người tới nhất định không có ý tốt. Nàng không sợ Thái hậu, đến thì đến, nàng cũng muốn xem một chút, một người phụ nữ có thể làm gì được nàng.
"Đi, chúng ta vào gặp bà ta một chút." Nàng không xưng hô Thái hậu một cách tôn trọng, chỉ dẫu đầu đi vào trong cung.
Hướng Dương cung có rất nhiều người xuất hiện, rất nhiều khuôn mặt đều là xa lạ. Lúc nàng đi vào, có nhiều người nhìn nàng nhưng cũng không người nào hành lễ.
Nàng cũng không quan tâm, thẳng đường đi vào, nàng cũng muốn xem một chút, Thái hậu tới là muốn làm gì.
Ở vị trí chủ tọa trong Hướng Dương cung, chỗ mà nàng vẫn hay ngồi thì giờ có một người phụ nữ trung niên trang phục đẹp đẽ sang trọng đang duyên dáng ngồi ở đó, trong tay nàng đang cầm một tách trà, thưởng thức từng ngụm nhỏ, giống như vô cùng ngon, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái.
"Nô tỳ tham kiến Thái hậu." Đám người Hỉ Nhi vẫn đi theo ở phía sau nhìn thấy người phụ nữ trước mắt thì đồng thanh cung kính nói, đồng thời cũng là như đang nhắc nhở Tiêu Tương Phi.
Người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tọa như không để ý tới, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, lúc này mới nhìn sang hướng của các nàng, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Tương Phi.
Tiêu Tương Phi cũng không hành lễ với bà, nàng bình tĩnh an tĩnh nhìn Thái hậu.
Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, trong khoảng thời gian ngắn, không có một tiếng động nào, ai cũng không nói lời nào, không khí trầm tĩnh khiến cho người khác hít thở không thông.
Đám người Hỉ Nhi tâm trạng dấy lên bất an, liền không dám thở mạnh. Âm thầm vì Tiêu Tương Phi lo lắng, họ thật sợ Thái hậu sẽ khó xử Tiêu Tương Phi.
"Tiểu thư. . . . . ." Hỉ Nhi to gan, nhỏ giọng kêu lên, đồng thời vươn tay ra kéo nhẹ y phục của Tiêu Tương Phi.