Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiêu Tương Phi rất nghiêm túc ngồi nghe, nàng làm như không để ý, vẫn ăn điểm tâm, uống trà, lại vẫn vểnh tai lên nghe mọi người nói chuyện, nghe được tin tức nàng muốn nghe.
Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi lúc đầu ngồi ăn vẫn còn run sợ , sau dần dần thấy không có chuyện gì xảy ra thì lá gan cũng liền lớn lên, cũng cảm thấy bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, trà cũng uống đủ, Tiêu Tương Phi hài lòng, hướng tiểu nhị ngoắc ngoắc tay, khiến Hỉ Nhi thanh toán bạc, rời đi khách sạn.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?" Hỉ Nhi và Thảo Nhi đi theo phía sau, đi ra đến đường cái liền vội vàng hỏi.
Tiêu Tương Phi quay đầu lại hướng các nàng cười một tiếng, "Đương nhiên là đi tìm Vương đại nhân mà Thái hậu giới thiệu, mục đích ra ngoài của chúng ta không phải là vì tìm hắn sao?" Chính sự muốn làm cũng nên làm, người muốn đi gặp cũng cần phải đi gặp.
Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi liếc nhau một cái, rốt cuộc thấy Tiêu Tương Phi đã nghiêm túc."Tiểu thư, vậy chúng ta đi thôi." Hỉ Nhi dẫn đường, Thảo Nhi đỡ nàng cùng nhau đi đến phủ đệ của Vương đại nhân.
Chỉ chốc lát sau, ba người đã vào đến bên trong phủ của Vương đại nhân, Vương đại nhân khoản đãi họ một cách cung kính.
"Hạ quan tham kiến Tiêu tiểu thư." Vương đại nhân đối với nàng rất cung kính, thái độ cũng rất thận trọng, mắt cũng không dám nhìn thẳng nàng.
Tiêu Tương Phi hướng hắn cười một tiếng, bản thân liền đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, mới hòa khí mà nói: "Vương đại nhân không cần đa lễ, cùng ngồi xuống đi. Thái hậu có nói với ta, như vậy cũng đã thông báo với Vương đại nhân, Vương đại nhân cũng biết ta đến vì chuyện gì."
Vương đại nhân nghe lời nàng, lúc này mới dám ngồi xuống, sau đó sai người dâng trà lên, lúc này mới chậm rãi nói: "Đúng vậy, Thái hậu đã sớm thông báo cho hạ quan rồi, để hạ quan đem sự tình cụ thể nói lại với tiểu thư."
"Nói đi." Tiêu Tương Phi thản nhiên nói, nâng chung trà lên vừa uống trà, vừa nghe hắn nói về oan tình của Tiêu gia một cách kích động, cảm thán rằng Tiêu gia là không may mắn.
Qua hồi lâu, Vương đại nhân cuối cùng cũng kể xong sự tình cần nói, nhiệt tình diễn giải."Tiểu thư, chuyện chính là như vậy." Cuối cùng, hắn cung kính nói.
Tiêu Tương Phi gật đầu một cái, vẻ mặt nặng nề, tâm tình tương đối không tốt, kích động nói: "Bọn họ thật quá đáng, bọn họ làm cho Tiêu gia ta rơi vào kết cục như thế này, ta Tiêu Tương Phi nhất định phải vì Tiêu gia báo thù, nhất định phải để bọn họ nợ máu trả bằng máu."
Vương đại nhân cũng gật đầu một cái liền vội vàng đứng lên, nịnh bợ nói: "Tiểu thư, nếu có chuyện gì cần hạ quan giúp một tay, hạ quan nhất định muôn chết không chối từ."
"Cám ơn ngươi Vương đại nhân, hôm nay thật là quấy rầy ngươi, sau khi ta phục thù, nhất định sẽ ở trước mặt Hoàng thượng vì ngươi nói tốt vài câu." Nàng thu hồi biểu tình bi thống, đổi lại một bộ mặt cảm kích nói với hắn.
"Cám ơn tiểu thư." Vương đại nhân vui vẻ nói, liên tiếp hướng nàng hành lễ.
Từ phủ đệ Vương đại nhân đi ra, trời cũng chập choạng tối, ngày nay qua trôi qua thật là nhanh. Chỉ là, Tiêu Tương Phi vẫn không hồi cung sớm vật, nàng còn muốn đi lấy được những tin tức tình báo khác, hôm nay thu hoạch còn chưa đủ để làm cho nàng thấy hài lòng, bên cạnh có Hỉ Nhi và Thảo Nhi đi cùng, hành động cũng không tiện.
"Hỉ Nhi, Thảo Nhi, ta còn muốn đến kỹ viện xem một chút." Nàng vừa đi về phía trước, cùng Hỉ Nhi và Thảo Nhi ở phía sau nói.
Hỉ Nhi và Thảo Nhi nghe xong, sắc mặt đại biến, ba đại hoàng hoa khuê nữ đi dạo kỹ viện? Đây thật là mới nghe lần đầu, nếu là truyền ra ngoài, bọn họ làm sao dám gặp người khác a.
"Tiểu thư, cái loại địa phương đó chúng ta không thể đi ." Hỉ Nhi vội vàng bước nhanh đi tới bên cạnh Tiêu Tương Phi, đỡ cánh tay của nàng, giọng gấp gáp nói.
Thảo Nhi ở một bên cũng gật đầu không ngừng, đồng ý với ý kiến của Hỉ Nhi.
Tiêu Tương phi nhìn thoáng qua các nàng, kiên quyết nói: "Hỉ nhi, cỏ non, ta không phải đang hỏi ý kiến của các ngươi, là ở nói cho các ngươi biết, ta muốn đi kỹ viện." Nói xong, xoải lớn bước hướng đi về trước, không để ý tới hai người là không biết làm sao.
Đường đi đến kĩ viện thật dễ dàng, tùy tiện hỏi một người đi đường lập tức biết ngay phương hướng đi đến kỹ viện, cho nên không có phí thời gian cùng sức lực, ba liền tới đến kỹ viện lớn nhất kinh thành, Hương Mãn lâu.
"Tiểu thư, đừng đi vào ." Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi ở hai bên kéo lại thân thể của Tiêu Tương Phi, cầu khẩn nói.
"Không sao, đã đến đây rồi, không vào nhìn, thật là đáng tiếc." Đây là mục đích quan trọng của nàng cũng là mục lớn nhất, ở nơi này muốn hỏi gì cũng rất dễ dàng, hơn nữa lại không dễ bị người khác nhận ra. Nàng cũng nghĩ muốn đi dạo kỹ viện, nghĩ đến xem kỹ viện ở đâu trông như thế nào .
Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi hiện tại ngay cả tâm muốn chết cũng có, vốn cho rằng được xuất cung là một việc rất vui vẻ là một việc rất tốt, hiện tại các nàng mới phát hiện, không ra khỏi cung có vẻ tốt hơn. Tựu như hiện tại, đường đường là nữ nhân lại đi đến kỹ viện!
Tiêu Tương Phi buồn cười nhìn gương mặt xám xịt của họ, biết họ là không tình nguyện, tốt nhất là họ không dám theo nàng đi vào, như vậy nàng làm việc dễ dàng hơn một chút.
"Như vậy đi, các ngươi ở bên ngoài đợi chút, ta đi vào dạo một vòng rồi trở ra , sau đó chúng ta hồi cung. Nếu như các ngươi không thích ở chỗ này chờ, thì các người vẫn phải đi mua cho ta chút điểm tâm, sau đó ở đầu đường chờ ta là được." Nàng phân phó xong, liền thừa dịp họ do dự không quyết thời điểm nhanh chóng chạy vào Hương Mãn lâu.
Một mình đi vào, làm việc dễ dàng hơn một chút, mang theo hai người nữa, làm việc lại không dễ nữa, còn phải đề phòng họ, không biết họ đến có phải là trung thành với chủ hay không.
Tiêu Tương Phi không biết, nàng bước vào nơi này cũng làm cho cuộc đời nàng thay đổi, gặp được một người giúp nàng dời non lấp biển. (Tử Vũ: chỗ này ghi là “ người giúp nàng làm long trời lở đất” nghe như kiểu phá hoại ý nên ta đổi thành “dời non lấp biển” cho có tí tốt đẹp)