Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Vệ Tử Y
Lại dám nói nàng tỉ lệ chính xác không cao, tức chết nàng. Bởi vì toàn thân đau đớn nên cơ thể hành động bất tiện, hơn nữa vừa rồi đánh như vậy làm hao phí thể lực, nàng bây giờ càng thêm khó chịu.
"Ngươi, ngươi chờ đấy." Nàng tức giận chỉ thẳng vào hắn, mắng.
Hiên Viên Vũ như cũ cười hì hì, còn cố ý gật đầu một cái: "Được, Phi Nhi, ta chờ Phi Nhi tới." Hắn không phải cố ý, chỉ là hiện tại bộ dáng của nàng thật đáng yêu, để cho hắn yêu say đắm không dứt.
Tức chết nàng mà, vốn dĩ nàng là người tính tình lạnh nhạt giờ lại bị hắn chọc tức muốn giơ chân, giận đến mất đi lý trí, càng nghĩ càng cảm thấy không tốt.
Từ từ tỉnh táo lại, nàng căm hận trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêng đầu nói với đám Hỉ Nhi: "Chúng ta đi." Nàng mới không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Nàng đói bụng, nàng mệt mỏi, mặt mũi cũng đã mất hết trơn rồi. Giờ thì nàng phải đi về, ăn cơm, tắm, ngủ. Nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, từ từ suy nghĩ biện pháp đấu với hắn.
A! Mọi người một hồi thất vọng, vốn tưởng rằng còn có kịch hay để xem, không nghĩ nhanh như vậy liền đánh trống thu binh.
Hiên Viên Vũ cũng không ngờ nàng thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của nàng mới biết người ta đã khôi phục chân diện mục rồi.
Tiêu Tương Phi không thèm để ý biểu hiện của mọi người, tự nhiên tiêu sái đi ra ngoài, đám người Hỉ Nhi đi theo phía sau đều không hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
"Tiểu thư, chúng ta về sao?" Hoàn Nhi thận trọng hỏi, nhìn nét mặt của nàng cực kỳ lo lắng.
"Ta đói bụng, ta muốn ăn. Ta mệt mỏi, ta muốn tắm, ta muốn nghỉ ngơi." Đầu nàng cũng không quay lại tiếp tục bước về phía trước, thầm tính toán bước kế tiếp nên làm như thế nào. Thất thân thì đã thất thân, sự thực không thể thay đổi được, nếu đã không thay đổi được thì chấp nhận đi. Hiện đại không phải có câu nói thế này ư: thay đổi cái có thể thay đổi được, chấp nhận cái không thể thay đổi được. Nàng hiện tại đành chấp nhận thực tế thôi.
Đám Hỉ Nhi thấy nàng vui giận bất thường, trong lòng thầm nhủ lại càng phải cẩn thận, tiểu thư lúc thường đều không ra vẻ chủ nhân, còn hiện tại thì rất khủng bố, bởi các nàng cũng không dò được tâm tình chủ tử mình.
Tiêu Tương Phi một đường không nói lời nào vẻ mặt an nhiên trở lại Hướng Dương cung, thật ra sau khi bình tĩnh lại thấy trong lòng tràn đầy mệt mỏi, dù nàng có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một cô gái. Từ lúc xuyên không chưa hề bộc phát, hôm nay rốt cuộc nhịn không được phát tiết ra ngoài. Nàng bây giờ, rất mệt, rất mệt mỏi.
Đám Hỉ Nhi thấy nàng mệt mỏi, không nhiều lời vội vàng chia nhau đi chuẩn bị, đầu tiên là cho nàng tắm, sau đó là dâng lên đủ loại thức ăn ngon bổ dưỡng, để cho nàng bổ sung thể lực thật tốt, sau đó mới lên giường nghỉ ngơi.
Giường đã được dọn dẹp, nàng vừa lên giường đã nhắm mắt ngủ thẳng một giấc cho đến khi tự tỉnh lại mới thôi.
"Phi Nhi, nàng đã tỉnh? Có đói bụng không?" Mới tỉnh dậy liền nghe tiếng Hiên Viên Vũ quan tâm cùng vẻ mặt khẩn trương, hắn đang ngồi ở bên giường.
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới lắc đầu một cái, ngủ một giấc dậy thân thể cuối cùng đã khá hơn một chút, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.
"Ta nghe bọn Hỉ Nhi nói nàng đã ngủ một ngày." Hắn xử lý hết công vụ lập tức chạy tới, thấy nàng còn chưa tỉnh, vẫn ở một bên coi chừng nàng.
Tiêu Tương Phi không có chút hình tượng nào ở trên giường duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này mới lười biếng bò dậy, chuẩn bị ăn cơm. "Đúng rồi, sau này ta muốn xuất cung chắc là không cần xin phép ngài nữa nhỉ." Chân vừa chạm đất đột nhiên nhớ đến vấn đề này.