Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng mấy chốc mà Hương xuất viện trở về nhà, vết thương trên tay cũng lành hẳn, Dung chẳng hỏi đến chuyện làm ăn của Hương vì nàng biết nàng có hỏi cũng không hiểu. Thứ mà Hương đương đầu là cả xã hội này, vì kiếm vài đồng tiền để cuộc sống của hai người nhẹ nhàng hơn mà chị ấy lăn xả hết thân mình, một đồng từ cha mẹ của mình cũng không lấy, tiền chị ấy làm ra hầu như là do bản thân chị.
Dung vừa yêu vừa kính nể chị, có lẽ trong cuộc đời nhỏ nhoi của Dung cũng sẽ chẳng thấy được một người thứ hai tài giỏi như thế.
"Dung, em có muốn ra chợ không?" Hương vừa bận áo sơ mi vào vừa hỏi, thường ngày em ấy chỉ ở trong nhà đi đi lại lại mà không ra đường, cô sợ em ấy nhàm chán.
"Dạ đi!"
Nghe mình cũng được phép đi cho nên Dung rất vui, nàng mặc một chiếc áo bà ba màu hồng nhạt, trên cổ vẫn đeo một chiếc kiềng vàng sắc sảo, mái tóc thường ngày chỉ cột gọn cũng được nàng búi lên, trông y hệt một cô gái vừa mới gả về nhà chồng. Chiếc quần lụa màu trắng của nàng vô cùng hợp với loại áo bà ba sáng màu như vậy, Dung thay đồ xong, quay mặt lại nhìn thì thấy Hương cũng đã xong rồi, đang đứng tựa vào cửa nhìn nàng tình tứ.
"Chị xong rồi sao không nói?" Dung ngại, gò má ngay lập tức lảng vảng một áng mây hồng.
"Nhìn em thay đồ... Haha, đi thôi."
Hai người cùng nhau đi ra sân trước lấy xe đi ra chợ, vì đi gần cho nên người làm chuẩn bị cho hai người một chiếc xe thổ mộ, loại xe ngựa có một "cái gò mả" ở trên thùng xe. Hương đỡ tay Dung để em ấy leo lên xe trước, đợi em ấy yên vị xong mới tự mình leo lên xe.
"Hôm nay không phải tới hạn thu tiền chợ, chị chỉ muốn dẫn em đi mua chút gì ăn thôi, sẵn tiện đi chợ."
Bàn tay Dung được Hương vuốt ve nhè nhẹ, bao nhiêu cảm giác hồi hộp cũng biến mất, chừa cho cảm giác an tâm xuất hiện. Nàng cười khẽ, vu vơ hát một bài hát địa phương cho Hương nghe, giọng tuy không quá hay nhưng trìu mến, nghe thấy thôi đã cảm thấy người này rất đáng yêu.
Đến chợ rồi Hương mới nhảy xuống xe, cô đưa tay mình lên đỡ lấy bàn tay Dung, Dung thấy vậy nên ngập ngừng: "Chị... em tự xuống được, em cũng không phải tiểu thơ gì đâu."
"Em làm tiểu thơ của chị, được không?" Hương vẫn nhất quyết đưa bàn tay của mình lên để đỡ bàn tay Dung, chần chừ mãi cuối cùng em ấy cũng vươn tay nắm lấy tay cô, để cô đỡ khi em ấy nhảy xuống xe thổ mộ.
Hai người sánh bước vào bên trong chợ, chỉ cần mới bước vài bước đầu thôi đã nghe tiếng huyên náo im bặt, chẳng bao lâu sau mà nghe tiếng mấy cô hàng tôm hàng cá nói: "Cô Hương đến! Trời ơi cô Hương ơi, lại đây coi cá nó tươi nè cô! Đem về ăn đi."
"Cô Út ơi con ăn cá nhiều rồi, hổng ăn nữa đâu."
"Ăn rau hén, rau muống mới hái ngon tuyệt vời!" Cô hàng rau đưa bó rau muống lên cho Hương xem, để chứng tỏ sự "ngon tuyệt vời" của rau. Chẳng hiểu cô học từ ai cụm từ này, nhưng dạo gần đây cô dùng khá nhiều.
"Dạ thôi, con không ăn đâu."
Mọi người dường như phát giác bên cạnh Hương có một cô con gái nữa, nhìn dáng vóc ốm ốm, gương mặt xinh xinh như vậy rất giống như Hương kể mọi ngày. Vậy nên có người mạnh dạn đoán: "Kia là cô Dung phớ hôn? Phải cô Dung không?"
"Cô Dung đó dì ơi!" Hương cười ha hả, kéo Dung sát vào bên cạnh mình rồi giới thiệu: "Bà nhà con, bà nhà con..."
Mọi người đương nhiên biết chuyện con gái yêu con gái là chuyện không đúng, nhưng mà có thể chỉ trích người nghèo, nhưng người giàu như Hương thì khó mà chỉ trích được, dù sao gia thế cũng là bợ đỡ cho em ấy. Không những là gia thế của Hương tốt mà tính tình của Hương cũng không tệ, còn đi học ở Xì gòn về, có thời gian ở nước ngoài, vậy nên mọi người không lạ gì nếu Hương mang về một thứ mới mẻ. Người như Hương suy cho cùng không có trai làng nào xứng đáng.
Lúc này Dung mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, chỗ nào cũng thấy thường thãi, mọi người đổ dồn ánh mắt mình lại chỗ Dung để đánh giá từ trên xuống dưới, nàng nghĩ so với ngày ra mắt cha mẹ Hương thì hôm nay còn khó chịu hơn nhiều. Quá nhiều người chăm chú nhìn nàng.
"Nhìn cô Dung quen lắm, hình như là thấy ở đâu rồi!" Có người hô lên.
Dung chột dạ, lắp bắp nói: "Dạ?"
"Hình như thấy cô Dung ở đâu đó rồi á... Mà khoan, chắc hổng phải, chẳng lẽ đẹp như cô Dung mà tui quên gặp ở đâu, không thể được, tui mà gặp người đẹp thì tui nhớ lâu lắm." Chú bán thịt vừa chặt thịt heo vừa nói, động tác vô cùng chuẩn xác.
Hương nắm tay Dung dắt vào sâu bên trong chợ, trước khi đi còn không quên đá mắt với chú bán thịt lợn một cái: "Cái chiêu gặp ở đâu rồi nó xưa lắm rồi, hôm nào em chỉ cho mánh khác ha."
Chú bán thịt cười hì hì, sau khi Hương đi rồi mà chú vẫn còn tán dóc với mấy hàng khác, không sợ vừa nói vừa chặt trúng tay mình. Mà chú có lẽ không sợ thật, bàn tay chỉ còn chín ngón của chú vẫn rất kiêu sa.
Đi được một đoạn Dung mới nói khẽ: "Dạy người ta tán gái hay nhỉ?"
"Không có, bé Dung, chị chỉ chọc thôi."
"Hừ"
"Sao vậy, sao em hừ chị, sao vậy Dung?"
"Em cứ thích hừ đấy, ai quản được em?" Dung khoanh tay trước ngực, bộ dạng bà chủ con của em ấy càng thêm phần đáng yêu. Càng nhìn Dung Hương càng cảm thấy mình si mê đúng người, em ấy đáng yêu như vậy, ngây ngô như vậy, cô chỉ hận mình không gặp em sớm hơn để bảo vệ em chu toàn, để em trong lòng bàn tay mà chiều chuộng.
Hương nhéo nhéo má Dung, nếu không phải ở đây là giữa chợ không chừng cô đã hôn ướt đẫm hai gò má đáng yêu đó. Cô rất thích đè em ấy xuống mà hôn khắp hai bên má em ấy, hôn đến khi em ấy cảm thấy khó chịu thì thôi, sau khi xong em ấy vừa lau đi vệt nước trên má mình vừa mắng: "Nước miếng không à, cái đồ chơi dơ. Hôn riết xệ má em luôn rồi!"
Dù sao cũng đến chợ cho nên Dung quyết định chọn mua một vài món, nhưng nàng chọn món nào thì món đó đều được tặng, nàng hơi nhát tay không dám chọn. Lúc đầu nàng còn nghĩ là do Hương lấy đồ của họ tự tiện cho nên từ đó về sau họ quen, không lấy tiền của chị ấy, không ngờ là mọi người sẵn lòng tặng cho chị ấy ăn, cái chợ này cũng là quá thể.
"Mua cá về om với thơm ăn, ngon lắm!" Dung giật giật tay áo của Hương, Hương dẫn nàng đi đến quầy cá tìm cá ngon, sau khi mua rồi làm sạch xong chị ấy trả tiền rất đàng hoàng. Cô bán cá không từ chối được cho nên cho thêm một ít cá nhỏ, có vẻ áy náy khi lấy tiền của chị ấy.
Sau khi mua cá xong thì đi mua thơm, chỉ mua một trái thơm thôi mà được cho quá chừng thứ, ngay cả thằng Tý ở phía sau còn xách không xuể. Đương nhiên là chị Hương cũng trả tiền luôn cho những thứ mình được tặng.
"Chị ơi, em muốn ăn tép mỡ nữa! Nhà mình hết tép mỡ rồi!"
"Hết tép mỡ sao cô Bảy không mua?" Hương quay đầu xuống nhìn thằng Tý, thằng Tý lật đật trả lời: "Dạ, để về em nhắc."
"Thôi... thôi đừng nhắc, trời ơi có xíu chuyện đừng có hở tí là nhắc. Không có thì mình mua, hai đứa mình cứ đi mua là được, đúng không chị?" Dung lắc lắc cánh tay áo của Hương, đôi mắt to tròn của em ấy lấp lánh hệt như ánh sao, chẳng mấy chốc mà khiến lòng Hương mềm nhũn.
"Thôi mày, đừng nhắc."
Lời vợ vẫn là lớn nhất vậy.