Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cái tát như khiến Dung tỉnh hẳn, nàng vùng vẫy khỏi bọn ác ma đó, chạy lại bên cạnh người nàng thương mà nhào vào lòng chị, nũng nịu tố cáo với người thương: "Chị ơi, người ta đánh em, em đau lắm... Chị đánh nó nhé."
Nàng kéo cánh tay nặng nề của chị quàng qua bên người mình, mặc kệ bên trên là mưa rơi, mặc kệ cánh tay của chị đã nặng nề hơn hẳn, nàng nép vào người chị ráng tìm kiếm một chút hơi thở quen thuộc, để chị kéo nàng vào lòng mà hôn lên trán, lên má, nho nhỏ giọng trêu nàng là cô vợ nhỏ dễ thương của chị.
"Em thương chị lắm... Hương ơi, chị nói với em vài câu thôi được không, chị tỉnh dậy mắng em được không? Em hư, em hư lắm..." Dung đưa tay lau đi máu trên mũi, trên miệng chị ấy, bây giờ người nàng khắp người toàn là máu của chị, mưa thì vẫn rơi để xóa sạch hết những cặn bẩn của trần gian, còn nàng thì suy sụp, chẳng còn chút gì xót lại.
Trong làn mưa mà tiếng hét của Hân vẫn rõ ràng rành mạch, cô quát: "Đem cái xác chôn ở chỗ ba má nó đi, xem như ân huệ cho nó, còn con Dung thì bắt mang về nhà tôi!"
Người làm của Hân vâng dạ một tiếng rồi đi đến tách Dung và Hương ra, tiếng gào của Dung như xé lòng xé dạ, cố gắng quơ quào tìm kiếm người thương nhưng mà không thể nào địch lại được sức của hai người đàn ông khỏe mạnh.
Hương được chôn vào chiều mưa hôm ấy, trong một cái hố chẳng sâu bao nhiêu, ngay cả một lớp chiếu quấn cũng không có. Kiều u buồn đứng trước mộ của Hương, điểm tay làm phép kêu gọi hồn của em ấy xuất hiện cho cô hỏi chuyện.
Cô thấy một người phụ nữ u buồn ngồi ở dưới gốc cây chuối cạnh đó, phóng tầm mắt mình xa xa nhìn ruộng lúa đang bị chao đảo do mưa. Thấy cô gọi người phụ nữ đó cũng chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ im lặng, im lặng.
"Cô có quyền trao đổi." Kiều nói, bàn tay chạm vào linh hồn của Hương.
Hương cười nhưng mắt lại rớt hai dòng lệ máu, là cười mà so với khóc còn tệ hơn.
"Bây giờ thì đổi còn ích gì nữa? Ba mẹ tôi chết cũng chết rồi, tôi cũng chết, bỏ lại người con gái tôi thương cho một ả còn chẳng có tình người..."
"Tôi cho cô quyền được tiếp tục làm con của ba mẹ mình, chỉ cần cô chịu dùng một phần linh hồn của mình vá linh thức của Nga."
"Còn chút linh hồn xót lại, cô muốn lấy gì thì cứ lấy đi."
Kiều ngay lập tức mang Nga ra chỗ Hương, để cho Hương vá vài kẽ hở linh thức cho Nga. Ngay sau khi vừa vá xong đôi mắt của Na đột nhiên có thần hơn, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
"Kiếp sau tôi muốn vẫn là con của ba mẹ tôi"
"Nhất định!"
"Kiếp sau tôi muốn ở cùng một nước với Dung."
"Được"
"Tôi muốn Dung sẽ yêu tôi."
"Được"
"Chị nghĩ Dung có yêu tôi không?"
"Muốn biết?"
Hương gật đầu.
Một luồng sáng yếu ớt mang hai người xuyên qua khoảng không đi đến "phòng" của Dung hiện tại. Vừa đứng trước cửa phòng đã nghe tiếng đổ vỡ ở bên trong, xuyên qua cửa thì thấy Dung đang bị cột tay ở cửa sổ, mặc cho nàng có gào đến mấy cũng không ai để tâm mà tháo tay nàng ra.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra! Các người là một lũ sát nhân, là một lũ bán nước!"
Nghe tới đây Hương lại rớt nước mắt, giọt nước mắt của cô không còn là màu trắng mà đã hóa thành đỏ máu, cô vội lau đi, cười buồn nói với Kiều: "Con bé còn không biết bán nước là gì, đúng là đồ ngốc."
Ngày xưa cũng là cô dạy cho Dung rằng cô theo phe nào trong cuộc chiến còn Hân theo phe nào trong cuộc chiến, mặc định rằng Hân đang bán nước theo Tây, vậy nên Dung mở miệng ra mắng Hân là đồ bán nước mà Hương thấy vui buồn lẫn lộn. Vợ của nàng ngốc đến vậy.
Thẳng đến khi mệt rồi Dung mới lẩm nhẩm tên Hương, những khi nàng sợ hãi hay vui sướng đều nhớ đến chị ấy, nước mắt nàng giàn giụa trên má, nàng thà là bản thân mình biến thành người điên còn hơn phải nhớ về ngày hôm đó, nhớ về cuộc chia ly của hai người.
Nàng đã nghĩ đến thiên trường địa cửu, đã nghĩ đến chuyện cùng chị ấy đến một nơi rồi lại miền Bắc, rồi cùng chị ấy sang nước ngoài, nàng nghĩ có thể ở cùng với chị ấy mỗi ngày đã tốt rồi, không ngờ vui chẳng tày gang...
"Yêu hay không tự cô cảm nhận đi." Kiều nói, sự thật rõ ràng như vậy, Dung đã sớm yêu Hương đến không còn đường lui nữa rồi. Chỉ sợ đời này kiếp này không thể nào yên ổn.
Cô mang linh hồn của Hương đem về cổng đầu thai, không cho đầu thai mà để em ấy ở đó vì ba mẹ em ấy chỉ vừa đầu thai. Và cô cũng biết Dung chính là linh hồn giận dữ thứ hai, người mà cô cần tìm.
Buổi chiều hôm đó Dung thoát ra khỏi dây vải buộc chân buộc tay của mình, một mạch chạy ra nơi nhốt thằng Tý thằng Sang. Chỉ mới mấy ngày mà thằng Tý ốm đi trông thấy, thằng Sang thì lúc nào cũng bình tĩnh, cho dù có loạn đến cỡ nào cũng không thấy nó nhao lên bao giờ, chỉ có thằng Tý vừa thấy nàng đã khóc lóc vịn vào cửa mà khóc.
"Cô Dung... Cô Hương chết thật rồi sao?"
Dung cũng không nhịn được mà bật khóc, chỉ mới vài ngày mà nàng khóc đến độ không thấy đường đi nữa rồi, mọi thứ với nàng đều mờ ảo, nước mắt lúc nào cũng chực chờ trên mắt còn đôi mắt thì sưng như quả trứng gà. Nàng nghĩ nếu Hương còn sống thế nào cũng trêu nàng mất thôi.
"Cô Hương... hức..." Thằng Tý khóc còn dữ dội hơn, ngay cả người lạnh nhạt như thằng Sang cũng cúi mặt vào đầu gối mà khóc.
"Dưới chậu lan cô Dung thích có chôn vàng của cô Hương để lại... huhu... khi cô Hương dặn con còn cười bảo làm gì có ngày cô chết... Thì ra cô Hương đã chuẩn bị cho cái chết lâu lắm rồi..."
Trái tim nàng đã quá đau, càng nghe thêm nữa càng khiến cho vết thương vỡ toạc ra, máu me đầm đìa.
"Cô Hương bảo con dặn cô Dung cầm vàng bỏ trốn, đi đâu cũng được, ráng mà sống. Số vàng đó cô Hương thủ sẵn cho cô..."
Cố gắng tìm cách mở cửa nhưng không được, Dung cảm thấy mình tệ đến cực điểm, ngay cả chuyện mở cửa cũng không làm được, để ngay cả chết đi rồi Hương cũng lo cho nàng.
Thằng Sang lau vội nước mắt của mình, đứng lên trước cửa phòng giam mà nói với Dung: "Cô không cần mở cho bọn con, nó muốn bọn con chết thì bọn con chết, sống cũng chẳng làm gì. Ba mẹ con chết sớm, cô Hương nhận nuôi con nên con chỉ có cô Hương thôi, giờ được thả con cũng không biết sống sao..."
"Đi... Phải đi khỏi chỗ này..." Dung vừa cố gắng mở cửa vừa lẩm bẩm.
"Cô Dung đừng yêu Hân nữa nhé... Từ nhỏ đến lớn con chưa thấy cô Hương khóc bao giờ, nhưng có một hôm cô Hương đi ra khỏi phòng cô, một mình uống hết bình rượu lớn rồi khóc nức nở. Cô Hương bảo với con rằng cô Hương không thể nào là Hân, cô Hương ghét Hân lắm." Thằng Sang dặn dò, cho dù có chết hôm nay cũng phải đem những lời này nói với Dung.
"Hôm đó có phải là hôm chị muốn uống rượu không?"
Có phải là hôm nàng đã vô tình gọi tên người khác, sau đêm đó chị vẫn giả vờ bình thường với nàng...
"Đúng rồi, là hôm đó."
Thì ra chị ấy chưa bao giờ ổn cả, chỉ có chị ấy luôn mang điều tốt đẹp cho nàng, chưa bao giờ dày vò nàng dù chỉ một chút.