Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại điện an tĩnh một hồi, cuối cùng Kiều cũng không nhịn được mà phá tan sự yên lặng nãy giờ.
"Chú cũng thấy rồi, linh thức của Nga không còn, bây giờ chẳng khác gì người điên cả..."
Chú Thức vuốt vuốt hàm râu của mình, một tay còn lại cung kính để sau lưng, suy nghĩ một lúc rồi cầm bàn tay của Nga lên, nói: "Ngài hãy nhìn đi, bàn tay của Nga vẫn còn linh mạch, có thể tự động hấp thụ linh khí được, cơ thể sẽ chẳng mấy chốc mà an khang. Còn về linh thức thì phải vá lại, ngài có thể dùng các đức tính mà linh hồn tráo đổi để vá lại linh thức của Phượng cô. Không thể gϊếŧ người mà phải tình nguyện tráo đổi, nếu gϊếŧ người sẽ tổn hại đến đức hạnh của Phượng cô, nhập ma đạo thì khổ."
"Phải đi đâu để tìm người tráo đổi linh hồn?"
Chú Thức thở dài: "Vì oán khí của Phượng cô khá nặng nên linh hồn phù hợp chỉ có thể là linh hồn đau khổ giận dữ. Có lẽ thằng Tình sẽ biết linh hồn phù hợp đó ở đâu."
"Sau khi vá xong còn phải trải qua một kì niết bàn thay da đổi thịt, chỉ e là Phượng cô hiện tại không chịu nổi."
Nhìn bộ dáng của Phượng cô lúc này mà xem? Từ phượng hoàng biến thành một con gà rừng đúng nghĩa, cả người chẳng còn mấy bá khí như trước đây. Ngày xưa Phượng cô từng là chủ của điểu tộc một cách đúng nghĩa, phong thái oai vệ của phượng hoàng khi bay trên bầu trời ông vẫn còn nhớ, lúc thấy được bóng dáng của Phượng cô bay qua ông liền sà xuống đất, hai đôi cánh chim phải quắp lại phía sau hành lễ với Phượng cô. Giờ nghĩ lại chỉ còn nỗi xót xa.
Sau khi xong chuyện ông xin phép cáo từ, trước khi về còn nhiều chuyện mà nói thêm một câu: "Chuyện tư tình của ngài và Phượng cô, chúng thần không dám can dự, nhưng mà ngài quyết định se tơ kết tóc rồi thì phải bảo vệ Phượng cô... Nhất định phải bảo vệ con bé chu đáo..."
"Tôi biết rồi." Kiều gật đầu, quyết định nên duyên với Nga rồi thì từ giờ về sau Nga sẽ là một nửa của cô, ít nhất là ngay lúc này em ấy là của cô, cô sẽ bảo vệ em ấy cẩn thận, vì cô cũng có yêu thứ gì nhiều hơn thế?
Thằng Tình bảo rằng khi nào tìm thấy người thích hợp sẽ nói cô nghe, vậy nên thời gian rảnh Kiều thường dùng để ngồi thừ người với Na, nhìn Na vui vẻ chơi với chim với hoa, với vạn vật xung quanh em ấy. Có lẽ một đời dài đằng đẵng cuối cùng cô cũng có một chút thời gian vui vẻ bên cạnh người mình thương như bây giờ.
Hôm đó là mùng bảy đầu tháng, thằng Tình gửi thư đến báo rằng tìm thấy ở miền Tây một gia đình có chứa linh hồn oán giận, mà linh hồn oán giận ấy là ai thì Tình không nói, còn bảo là thiên cơ bất khả lộ, dặn dò cô không được xen vào dòng chảy của cuộc đời người ta, phải để người ta sống theo đúng mệnh mà người ta được sắp xếp, chờ đợi đến khi người ta chết mới có thể dụ dỗ họ bán một phần linh hồn. Cô cũng đồng ý, khăn gói dắt vợ khùng của mình đi thu mua linh hồn.
Đó là gia tộc họ Phạm, là một gia đình giàu có nhất làng này. Kiều đem Na ẩn thân để bên cạnh mình, còn cô thì tẩy đi kí ức của họ, sắp xếp cho mình biến thành người hầu cận bên cạnh cô ba Hân của gia đình. Mặc dù Tình không nói cho cô biết là ai nhưng thằng nhỏ vẫn nói cho cô nghe là nam hay nữ, vậy nên cô biết là nữ. Vốn trong gia tộc này cũng không nhiều nữ lắm.
Nhà họ Phạm giàu có chủ yếu là nhờ đất đai, đồn điền, cho vay nặng lãi và cho thuê đất ruộng. Trong nhà họ Phạm lớn nhất là ông Phạm Tính, còn hay được gọi là bá hộ Phạm, ông có cậu con cả tên Phạm Tài, cậu hai Phạm Kiệt, cô ba Phạm Hân và đứa út tên Phạm Chung. Kiều phân vân không biết ai mới là linh hồn oán hận trong nhà, cô nghĩ có thể là bà hai, bà hai, bà tư của ông Tính, nhưng cũng có thể là cô ba Hân, cô suy đi tính lại, rốt cuộc chọn làm người ở của cô ba Hân, nhắm không đúng cô sẽ tẩy kí ức của họ rồi làm lại.
Bình thường Na không tỉnh táo cho nên khi bị ẩn thân làm linh hồn còn đáng sợ hơn, tối ngày lượn qua lượn lại, đôi khi còn hù Kiều giật cả mình. Có lần Na còn kêu cả mấy người bạn của mình đến chơi, mà bạn ở đây đều là quỷ vất vưởng ngoài đường, em ấy không nói được cho nên mấy con quỷ cũng ra dấu ra hiệu cho em ấy biết, người cả quỷ cùng khùng.
Bọn quỷ vất vưởng thích sán sán lại gần cô, bởi vì trên người cô mang long khí, là nguồn năng lượng sạch giúp cho bọn chúng hóa độ. Kiều cũng để mặc bọn chúng lợi dụng mình, để cho Na chơi vui là được.
Lúc này đây Na và linh hồn chết đuối chạy nhong nhong trước nhà, vệt nước kéo dài một đường, hai người chạy qua chạy lại rượt đuổi vô cùng vui vẻ, đi đến đâu nước sìn đến đấy. Kiều thấy còn may là linh hồn chơi dơ thôi, không cần phải dọn, còn Nga mà tỉnh mà chơi dơ như vậy Kiều chỉ có thể vác chổi rượt em ấy chạy khắp nhà.
Cô ba Hân là một người ưa đọc sách, cả ngày cô chỉ ở trong phòng mình đọc sách, đôi khi Kiều nghe nói cô Hân đọc nhiều như vậy là để dịch sách sang tiếng Việt. Kiều có đôi khi hầu hạ cô uống nước mà len lén nhìn vào sách của cô thì thấy toàn tiếng Pháp, có lẽ là cô Hân chỉ ưa học hành chứ không thể kinh doanh được.
Nhưng người có nếp sống lành mạnh như cô Hân cũng không giống như một linh hồn giận dữ, khi cô Hân nói chuyện thì lời nói rất dịu dàng dễ nghe, cả người phát sự dịu dàng ẩn nhẫn.
Một tháng ở nhà ông bá hộ Phạm cũng không thấy có chuyện gì xảy ra, mỗi buổi sáng Kiều ở gian nhà của cô Hân dọn dẹp nhà cửa, đồ đạc của cô Hân cũng không nhiều, dọn sơ qua một chút thì hết buổi sáng, đến buổi trưa sẽ đi nấu cơm, cô Hân tắm xong rồi thì đem đồ đi cất để sáng sớm đi giặt.
Theo thường lệ, Kiều đến dọn quần áo mặc của cô Hân thì thấy con Dung đang lúi cúi nhặt đồ, con Dung cũng giống như Kiều, là một người ở của cô Hân. Thấy cô đến, Dung vội vã giao quần áo cho cô rồi dặn: "Cô Hân đang không vui, chị mang cái này ra cất vào thau đi rồi sáng giặt."
Nghe mọi người nói Dung là người ở của Hân cũng ngót nghét mười hai năm, từ năm ba tuổi đã bị bán vào nhà họ Phạm để làm người ở, năm đó Hân mới hai tuổi, hai người có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Mà Dung có gương mặt rất ưa nhìn, dáng dấp bị nắng gió làm cho đen sạm, thành thử ra gương mặt ưa nhìn cũng không bị ai phát hiện ra. Mỗi khi Dung đứng cạnh cô Hân chỉ làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô Hân, hai người ở bên nhau khá lâu cho nên Hân cũng chỉ cho Dung hầu hạ mình, xách nước hay làm chuyện nặng đều giao cho Kiều rồng đen làm.
"Ê Na khùng!"
Kiều quát lên một tiếng khi Na đang tập tành leo cây với quỷ thắt cổ, khi khổng khi không lại học người ta thắt cổ. Na nghe vậy bèn leo xuống, mà Dung đứng bên cạnh cô cũng lạnh sóng lưng nhìn cô, ấp úng hỏi: "Chị... chị thấy cái gì vậy?"
"Chị đang chửi con chim á mà, con chim sẻ tên Na, mà nó bị khùng!"
Kiều âm thầm le lưỡi, đối với người khác thì Na cũng chỉ là một linh hồn mà thôi, cô nói như vậy không hết hồn mới lạ.