Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi để lộ nụ cười máy móc, như vô tội mà nói.
“Con lỡ tay.”
Bà nội còn chưa lên tiếng tôi đã cướp lời nói trước như cái cách Ngưỡng Mi hay làm.
“Con đến từ đường quỳ, quỳ ba ngày.”
Tôi vừa đi vài bước chân đã nghe thấy giọng của bà nội.
“Đứng lại, đi theo ta ra bên ngoài.”
Tôi thay chỗ mẹ Ngưỡng Mi, dìu bà nội rời đi Ngưỡng Hương Đào vẫn đang cố vùng vẫy, căm phẫn thành tiếng.
“Mẹ người chiều nó đến quá đáng lắm rồi, không nhìn thấy nó tát con sao?”
Bà nội nhìn sang tôi rồi đáp.
“Nó đã nói lỡ tay, làm trưởng bối còn tính toán cái gì?”
Lần đầu đến nhìn sai về lão phu nhân, bà ấy sợ Ngưỡng Mi vì một ngày chết không thấy xác mới đưa ra hình phạt ý định muốn giam chân, muốn nó nhớ mãi. Tôi biết vì sao nó lạc quan đến như vậy rồi, bởi vì người đứng đầu Ngưỡng Gia che chở cho nó.
Một màn này làm cho tất cả mọi người cứng họng.
Tôi theo bà ra bên ngoài chào hỏi mọi người, có một số tôi chẳng biết bọn họ là ai. Đồng nghiệp của ba Ngưỡng Mi khen tôi xinh, thật ngại quá tôi không phải nó.
Một trong số bọn họ nhìn rất đô con đi đến bên cạnh bà nội, kính trọng nói.
“Lão phu nhân, An Tử nhà chúng tôi cũng đến tuổi lấy vợ, huống chi bọn nó lại thân với nhau như vậy.”
Tôi biết rồi, đây là ba của An Tử.
Đau nhiều một chút nhưng An Tử tốt hơn khối người ngoài kia, tôi đột nhiên chẳng muốn cười.
Cảm xúc thật rất lâu không đem để trên mặt, tôi biết bản thân đang làm ra biểu cảm gì, không muốn kiểm soát điều đó nữa.
“Con không muốn, bản thân đã có người thích, ba đừng ép con phải…”
Giọng nói như muốn tuyên bố với tất cả mọi người, anh ấy nhìn đến chỗ tôi, nuốt vào mấy chữ còn lại lát sau thả ra mấy chữ.
“Con đồng ý.”
“Anh điên sao?”
Tôi nói trước mới nhìn ngó xung quanh, cái miệng hư đốn này.
Anh ấy một lần nữa khẳng định trước ba mình và lão phu nhân.
“Con đồng ý, ngày mai có thể tổ chức đám cưới rồi.”
Ba của anh ấy mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại được. Ông ấy suy tư nhiều lắm, cảm giác bản thân hình như vừa mới trải qua điều gì đó rất khủng khiếp.
Khách mời đều xì xào bàn tán, sự xuất hiện của Dục Phong khiến mọi thứ càng rối rắm hơn.
Hắn đến chỗ tôi, ánh mắt có chút hoảng.
“Nói với bà ấy là không đồng ý.”
Bà nội phất tay cho ba người bọn tôi lui ra khỏi bữa tiệc. Ba người tìm một chỗ vắng vẻ để nói chuyện, An Tử đưa áo ngoài cho tôi khoác hờ lên vai.
Anh ấy vừa nhìn đã nhận ra tôi là Lam Giả Mẫn, hay thật.
Dục Phong đứng bên cạnh hồ nước, âm trầm hỏi.
“Kết hôn vội vàng như vậy, cô đã nghĩ kỹ chưa? Tôi còn tưởng người cô thích là tôi, đúng là tự mình ảo tưởng.”
Hắn ảo tưởng thật, theo cách nhìn của tôi là vậy. Lần sinh tử bọn họ trải qua kia chẳng có mặt tôi nên phần lớn là chả hiểu.
Ngưỡng Mi, chỉ có đi hỏi nó mới ra được câu trả lời.
An Tử đột nhiên hôn lên môi tôi, làm tôi ngạc nhiên Dục Phong cũng không kém bao nhiêu.
Trái tim ơi, mày nằm yên một chút đi, đã là lúc nào rồi.
An Tử khiêu khích hắn bằng câu nói.
“Anh đến chậm rồi, chuyện hôn sự của tôi và em ấy sớm sẽ được quyết định.”
Thật không nhìn ra, Dục Phong lại vung nắm đấm vào mặt An Tử. Tôi theo bản năng mà chạy đến chỗ An Tử xem xét chỗ vết thương.
Nhận ra rồi mới biết, An Tử đang muốn diễn cho Dục Phong xem cảnh này. Theo lý mà nói An Tử sẽ dễ dàng nhận lấy cú đấm đó sao?
Sức lực của anh ấy không thể đùa, tên Dục Phong này chẳng lẽ còn mạnh hơn.
Trong đầu tôi có mỗi đáp án sao mà được?
Dục Phong cảnh báo.
“Cô quay lại đây.”
Nằm mơ cũng đẹp đấy, tôi chắn trước An Tử hỏi.
“Anh có thích tôi không?”
Có dám đứng trước mặt trưởng bối thừa nhận điều đó, tôi thấy Dục Phong tạo thành một gia đình nhỏ với Trấn Yên Yên là kết đẹp nhất rồi.
Hắn chần chừ trước câu hỏi của tôi, nó làm tôi có vài suy nghĩ tồi tệ. Mối tình của bọn họ nghiêm trọng như vậy sao, ngay cả thừa nhận cũng là điều khó khăn.
An Tử ở phía sau ấm ức nói.
“Má của anh đau.”
Tôi lập tức xoay người xem xét vết thương của anh ấy, lập tức nhận được một nụ hôn bất chợt nữa.
Lần đầu còn chưa phản ứng kịp, lần này thấy xấu hổ rồi. Gương mặt tôi nóng bừng, ngay cả nhìn cũng chả dám nhìn thẳng.
Anh ấy vui vẻ nói.
“Giờ thì hết rồi.”
Tay An Tử đặt ở eo, có sự tồn tại rất lớn, làm tôi chẳng có cách nào lờ đi được.
Trong mắt An Tử phản chiếu hình ảnh của tôi, nào còn quan tâm đến người thứ ba.
Một cỗ sát khí lạnh sống lưng làm tôi không dám quay đầu nhìn lại. Ai đó gọi cho Ngưỡng Mi giúp tôi.
An Tử nắm tay tôi rời đi một cách thần kỳ, ánh mắt phía sau vẫn dõi theo.
Nơi mà Dục Phong chẳng nhìn thấy, An Tử đã hôn vào cổ tay tôi, giọng nói đầy lo lắng.
“Em đột nhiên rời đi, ba cho người đến đón anh về còn nói muốn anh đi xem mắt. Đến khi biết đối tượng là Ngưỡng Mi anh còn tức giận hơn, thật may đó là em.”
“Chỉ cần một cái nhìn anh đã có thể phân biệt.”
An Tử đắc ý ôm chầm lấy tôi, nhỏ giọng.
“Màu mắt của em nhạt hơn, chỉ cần đứng ngoài nắng hoặc có ánh đèn là nhận ra ngay.”
Lần gặp lại này An Tử động chạm khá nhiều, dường như anh ấy bất an.