Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Em đang ở Ôn Du đình viện."
Lần này Trần Phiêu Phiêu trực tiếp nói tên khu nhà thuê.
Cô lễ phép cảm ơn Tiểu Mã, dọn dẹp ghế của An Nhiên và của mình, nhặt vỏ quýt vô tình rơi ra khỏi thùng rác, bỏ vào, khi ngồi xổm xuống, cô đột nhiên muốn khóc.
Tại sao vậy chứ?
Trong lòng chỉ có bốn chữ đó.
Một người ưu tú như Đào Tẩm, đáng lẽ phải được nâng niu, không ai có quyền chà đạp tình cảm của chị. Trần Phiêu Phiêu nhớ lại những đêm thức trắng ở quán bar, chỉ để kiếm tiền mua một lọ nước hoa tặng chị, không biết lúc đó Đào Tẩm chơi bass ở đấy thì cảm thấy thế nào.
Cô nhặt vỏ quýt lên, vứt vào thùng rác cùng với bụi bẩn, rồi đứng dậy rửa tay, thay quần áo, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Trên đường đi, cô nghĩ rất nhiều, điều đầu tiên cô nghĩ đến, lại là sự hợp lý.
Đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn, Đào Tẩm giỏi giang như vậy, ứng xử trong tình yêu một cách khéo léo, không phải vì chị có tài năng thiên bẩm, mà là vì chị đã trải qua. Trong tình cảm không có thiên tài, sự chu đáo và quan tâm của chị có lẽ được tôi luyện qua những lần đoán ý đối phương.
Cuối cùng đã hiểu tại sao Đào Tẩm biết cô les và còn lập tài khoản phụ để vào nhóm, chắc hẳn lần đầu tiên bị cô gái kia theo đuổi mãnh liệt, Đào Tẩm cũng có giai đoạn tự nhận thức, không biết chia sẻ cùng ai, nên tạo tài khoản phụ để quan sát "đồng loại".
Còn nữa, kỹ năng của chị tốt như vậy...
Cô không thể nghĩ tiếp nữa, tim cô đau nhói, như có quả chanh đang bị vắt kiệt trong lồng ngực.
Cơn đau khiến cô buồn nôn.
Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ trải qua những cảm xúc phức tạp như vậy, tức giận, ghen tị, chua cay, buồn bã và còn cả sự xót xa. Xót xa tràn ngập.
Cô rất muốn ôm Đào Tẩm, nói rằng em sẽ đối xử tốt với chị, nhưng cũng muốn cắn Đào Tẩm, hỏi tại sao chị lại có thể tốt với người khác như vậy.
Và còn cả sợ hãi.
Đào Tẩm yêu cô đến mức nào? So với cô gái kia thì sao? Chị có thể yêu người khác, vậy có nghĩa là chị cũng có thể có một tình yêu khác.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy rối bời, cảm xúc hỗn loạn.
Cô thà rằng Đào Tẩm thật sự không cần tình yêu.
Mở cửa bước vào, Trần Phiêu Phiêu lặng lẽ nhìn quanh căn hộ nhỏ, xách túi hoa quả vào bồn rửa, rửa sạch từng quả rồi bày ra đĩa, sau đó mở cửa sổ cho thoáng khí.
Khi đưa tay ra, ngực vẫn còn đau, nhưng cô biết nỗi đau này sẽ sớm qua đi.
Chỉ là, căn hộ này lại trở thành những hạt gạo rơi vãi từ tay người khác, cô đã quen và trên con đường này, cô lại trở nên tỉnh táo và lý trí hơn.
Ngày xưa ở nhà dì, dì không muốn cho cô ăn mì tương đen, cô cố tình chạy thật nhanh. Trần Phiêu Phiêu biết rõ thời gian từng chuyến xe buýt đến cổng trường, khi đi ngang qua cậu em họ đang lề mề, cô cúi đầu bước nhanh hơn, không gọi cậu cùng đi. Sau đó, đứng trên xe buýt, nhìn cậu em họ thở hổn hển đuổi theo không kịp.
Bởi vì cô đang cạnh tranh với em họ để giành bát mì đó.
Cô không thích sự cạnh tranh trong tình yêu, nhưng nếu có ai đó muốn làm tổn thương Đào Tẩm, cô sẽ không nhường một cơ hội nào.
Rác thì phải ở trong thùng rác, sữa hết hạn nên vứt đi.
Cô mở tủ lạnh, kiểm tra hạn sử dụng của từng hộp sữa.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Tiếng khóa cửa vang lên, Đào Tẩm về. Trần Phiêu Phiêu "bộp" một tiếng ném hộp sữa hết hạn vào thùng rác.
Cô bưng đĩa hoa quả tươi ra: "Chị về rồi?"
"Hôm nay sao em lại muốn đến đây? Mai có tiết sớm mà?" Đào Tẩm vừa thay giày vừa nghiêng đầu nhướng mày, trêu chọc cô nàng cáo nhỏ.
Trần Phiêu Phiêu ra hiệu cho chị đi rửa tay: "Tề Miên thất tình, khóc ở ký túc xá, em không chịu nổi."
"Thất tình? Khóc?" Đào Tẩm vừa lau tay vừa đi ra, nhận lấy quả táo mà Trần Phiêu Phiêu đưa.
"Thất tình thì khóc là chuyện bình thường," Trần Phiêu Phiêu cũng chọn một quả táo nhỏ hơn cho mình, "Chị thất tình chị không khóc à?"
Đào Tẩm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuân: "Em sẽ làm chị thất tình sao?"
Đào Tẩm nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ trêu chọc, đưa tay chọc vào vai Trần Phiêu Phiêu.
"Em sẽ không bao giờ để chị khóc đâu." Trần Phiêu Phiêu lẩm bẩm, tập trung chọn táo.
Khi nói những lời này, cô chớp mắt, cố gắng xua đi cảm giác chua xót bất ngờ ùa đến. Khi không thể xua đi được, cô đưa tay lên dụi mắt, cảm thấy đỡ hơn đôi phần.
Đào Tẩm chậm lại động tác cắn táo, nhạy cảm nhận ra cô gái nhỏ đang buồn.
Dù tư thế quỳ bồ đoàn chọn hoa quả của không có gì đặc biệt, nhưng vì đang quay lưng lại, đôi vai gầy guộc trông cực nhỏ bé, yếu đuối.
Đào Tẩm tiến sát lại gần, vòng tay từ phía sau ôm lấy eo Trần Phiêu Phiêu: "Đang ngẩn người ra đấy à?"
Cô cọ mặt vào má Trần Phiêu Phiêu, một động tác an ủi quen thuộc.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy trái tim mình thắt lại, lông tơ sau tai cô dựng đứng cả lên. Đào Tẩm chắc chắn cũng đã từng ôm người trước như thế này, cũng từng nói những lời dịu dàng như vậy với người ta.
Lồng ngực Trần Phiêu Phiêu run rẩy, cô muốn giải phóng sự chiếm hữu chưa từng có của mình.
Cô từ bỏ việc chọn trái cây, quay lại, nhẹ nhàng chạm vào má Đào Tẩm, nghiêng đầu, dịu dàng nhìn: "Chị không thấy nóng sao? Cởi áo ra, được không?"
Sau đó, cô nâng cằm, hôn lên đôi môi xinh đẹp Đào Tẩm, lấy nửa quả táo trong miệng đối phương, cùng nhau hô hấp, cùng nhau nuốt xuống.
Họ lại hôn nhau trên giường.
Lần này, Đào Tẩm hoàn toàn nhường quyền chủ động.
Móng tay đã cắt gọn và cũng được chỉ dạy tận tình nhiều lần, Trần Phiêu Phiêu biết cách làm hài lòng người mình yêu.
Nhưng Đào Tẩm vẫn giữ nhịp điệu thong thả, ngay cả khi đón nhận cũng giống như một người thầy đang chỉ dạy.
Sẽ nhẹ nhàng nói với Trần Phiêu Phiêu, uốn cong ngón tay một chút, hoặc nắm lấy cổ tay nhắc nhở, chậm lại một chút.
Trần Phiêu Phiêu vừa thích sự từng trải của chị, lại vừa ghét sự từng trải đó.
Cô liếm từng giọt mồ hôi trên người Đào Tẩm, khẽ cắn lên từng tấc da thịt đang run rẩy của chị, không cho phép ai khác nhìn thấy, không cho phép ai khác nghe thấy.
Ghen tuông khiến cô choáng váng, không thể kiềm chế, Trần Phiêu Phiêu đã chọn một cách mà Đào Tẩm chưa từng dạy, hôn lên đó.
Đào Tẩm phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, đạt đến cao trào ngay trong miệng cô.
Trần Phiêu Phiêu hài lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên chưa kịp bình tĩnh lại của Đào Tẩm, cô như một con rắn nhỏ liếm mép, trườn lên, chui vào hõm cổ Đào Tẩm.
Đào Tẩm không nói gì, nhưng Trần Phiêu Phiêu biết chị đang ngại ngùng, mím môi không nhìn mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ Trần Phiêu Phiêu.
Bên ngoài còn sáng, rèm cửa chưa đóng kín.
Trần Phiêu Phiêu nhận ra rằng Đào Tẩm khi ngại ngùng thật đáng yêu, chị sẽ tự tìm việc gì đó để làm. Đào Tẩm bình thản tắm xong, sau đó lặng lẽ đi nấu ăn.
Khi thái rau, tai vẫn còn đỏ, Trần Phiêu Phiêu cuối cùng cũng tìm thấy một chút cảm xúc khác biệt trong vẻ ngoài hoàn hảo của chị, điều này khiến cô vừa mãn nguyện vừa xót xa.
Ăn tối xong, Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm ngồi trên tấm thảm xem chương trình giải trí.
Đào Tẩm dùng điện thoại trả lời tin nhắn, Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn, đột nhiên mở lời: "Hôm nay em nhìn thấy chị, ở quán cà phê."
Đôi tay đang gõ chữ dừng lại, Đào Tẩm có chút ngạc nhiên, cô suy nghĩ một lúc, dường như đang xâu chuỗi những hành động khác lạ của Trần Phiêu Phiêu hôm nay. Hiểu ra, lông mi chớp nhẹ, cô đặt điện thoại lên bàn trà: "Em biết rồi sao?"
"Hỏi... Tiểu Mã?" Cô trầm ngâm đưa ra một cái tên.
Đào Tẩm vẫn thông minh như vậy, từ trong ra ngoài khiến Trần Phiêu Phiêu yêu không rời.
"Còn một số điều không biết, cần chị kể thêm."
Trần Phiêu Phiêu quay người đối diện với Đào Tẩm, ôm đầu gối.
Đào Tẩm nhìn chằm chằm Trần Phiêu Phiêu mười mấy giây, thấy đối phương thoải mái, khẽ cong môi, đưa tay sờ nốt ruồi trên mặt em: "Muốn biết gì?"
"Tại sao người đó lại tìm chị?"
Trần Phiêu Phiêu đi thẳng vào vấn đề.
"Muốn quay lại với chị."
"Trời ơi." Trần Phiêu Phiêu nheo mắt, thốt lên khe khẽ.
Đào Tẩm bật cười vì phản ứng của Trần Phiêu Phiêu.
"Chị nói sao?" Trần Phiêu Phiêu vểnh tai lên.
"Chị nói chị có bạn gái rồi, cô ấy nói cô ấy biết."
Trần Phiêu Phiêu nhíu mày: "Sao cô ấy biết được?"
Đào Tẩm ngẫm nghĩ một chút, giọng hơi nghèn nghẹn: "Vở kịch lần này, chị có nhờ mấy đứa bạn bên Mỹ thuật đến giúp dựng cảnh, hôm đó em đến tìm chị, chắc có thấy."
Cô nói vòng nói vo, ý là lúc cô ôm Trần Phiêu Phiêu, đã bị mấy đứa bạn kia nhìn thấy, nên có thể tin đồn đã lan ra.
"Chúng ta ở bên nhau, liên quan gì đến cô ta?" Trần Phiêu Phiêu không hiểu, "Hai người chia tay cũng lâu rồi, cô ta vẫn cứ tìm chị à?"
Đào Tẩm lắc đầu, cố gắng giải thích nhẹ nhàng: "Cô ấy là một cô gái khá kiêu ngạo, hồi đó chị nói không muốn yêu đương, cô ấy có thể chấp nhận, nhưng nếu chị ở bên người khác, cô ấy cho rằng, người đó phải là cô ấy."
Hiểu rồi, kiểu bệnh công chúa mà cả thế giới phải xoay quanh cô ta.
Trần Phiêu Phiêu bĩu môi, Đào Tẩm véo nhẹ cằm cô bé, cười: "Biểu cảm gì thế?"
Cưng quá à.
Trần Phiêu Phiêu nhìn đôi mắt nhẹ nhàng, tự nhiên của Đào Tẩm, cảm thấy thật kỳ diệu, khi ở một mình thì cảm thấy chuyện này thật lớn lao, nhưng Đào Tẩm chỉ cần cười nói vài câu, cô lại thấy chẳng có gì to tát.
Có lẽ chính ánh mắt của Đào Tẩm đã nói rõ với cô - mọi chuyện đã qua rồi.
Rõ ràng là, chị không còn yêu người kia nữa.
Viên thuốc an thần này khiến Trần Phiêu Phiêu cảm thấy yên tâm hơn nhiều, cô gác tay lên sô pha, gối đầu lên cánh tay nhìn Đào Tẩm: "Thế rồi sao nữa? Cô ta có bắt chị chia tay không?"
"Ừ, chị nói "mơ đi"." Đào Tẩm nghiêm túc gật đầu.
"Chị mới không nói thế." Trần Phiêu Phiêu lầm bầm.
Đào Tẩm mỉm cười, đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Trần Phiêu Phiêu: "Chị nói không chia tay."
Khi nói những lời này, cô nhìn sâu vào mắt Trần Phiêu Phiêu, vì đã để Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ lung tung một hồi, cô có chút áy náy.
Trần Phiêu Phiêu hiểu ra, Đào Tẩm lại đang giúp cô gỡ bỏ những nút thắt trong lòng, giống như lúc tìm cách giải quyết chuyện bà ngoại đến.
Vậy thì còn một nút thắt cuối cùng.
Cô nắm lấy tay Đào Tẩm, gối đầu lên lòng bàn tay chị, hỏi: "Căn nhà này, là chị thuê cho cô ta, đúng không?"
"Ừm..." Đào Tẩm suy nghĩ nghiêm túc, "Không thể nói là vì cô ấy, đây là quyết định của riêng chị."
Lúc đó, để vun đắp cho một mối quan hệ tốt đẹp, cô đã dành rất nhiều tâm huyết, nhưng cô không cảm thấy mình nên đổ hết trách nhiệm lên người kia.
Đó là sự cân nhắc của riêng cô.
"Chị..." Chị để em sống trong căn nhà của chị và người ta.
Câu này thật khó nói ra, Trần Phiêu Phiêu không nói thành lời, lòng vẫn còn đau nhói.
Đào Tẩm tinh tế không cần đối phương nói rõ, ngón áp út của cô khẽ động bên má Trần Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng giải thích: "Căn này chị thuê dài hạn. Lúc đó chị nghĩ, ký túc xá không có điều hòa, chị lại thường tham gia hoạt động câu lạc bộ, học bài sau khi ký túc xá tắt đèn cũng không tiện, có một chỗ ở dự phòng thì tốt hơn. Nếu không có cô ấy, chị vẫn thuê, nhưng có lẽ không thuê một căn lớn như vậy."
Cô cười, rất thẳng thắn.
"Sau đó mẹ chị phát hiện ra chị kiếm tiền thuê nhà, tưởng chị gặp khó khăn gì ở ký túc xá, nên trả tiền thuê nhà cho chị một lần hai năm."
"Mẹ chị đến giờ vẫn đoán có phải Tiểu Mã ngáy to không." Đào Tẩm không nhịn được cười.
Trần Phiêu Phiêu cũng cười, tại sao người bị tổn thương lại là Tiểu Mã?
"Bây giờ, một số quần áo trái mùa của chị, vali ở ký túc xá, còn có chăn màn của mọi người, thỉnh thoảng chị sẽ mang đến đây cất tạm. Còn một số đạo cụ của câu lạc bộ chị, phòng học không đủ chỗ."
"Thỉnh thoảng mẹ chị nhớ chị, cũng đến ở một hai ngày."
Đó là lý do tại sao cô vẫn chưa trả nhà, có lẽ, còn vì việc cho thuê lại khá phiền phức.
"Sau khi ở bên em, chị cũng nghĩ em có phiền không, nhưng mà, hôm đón bà ngoại, chị nói chị rất thích căn nhà này, còn nói sau này cũng muốn thuê một căn như vậy."
"Gần đây chị cũng có xem nhà trên mạng, nhưng ngoài khu này ra, rất khó tìm được căn nào tương tự."
Cô nghĩ, nếu Trần Phiêu Phiêu để ý chuyện này, thì tốt nhất là đổi cả khu. Nhưng xung quanh trường đại học toàn nhà cũ nát, khu này khá đặc biệt.
Trần Phiêu Phiêu nghe chị nói từng chữ, lòng như bị bóp nghẹt, đầu chỉ toàn là - Đào Tẩm, sao chị lại tốt vậy chứ?
Sao có thể tốt đến thế này?
Dễ bị bắt nạt quá.
Cô nhíu mày, vòng tay ôm lấy eo Đào Tẩm, nằm xuống đùi chị, ôm chặt lấy chị.
"Cứ ở đây đi, không cần tìm nhà khác nữa," Trần Phiêu Phiêu nói, "Bây giờ em cũng làm thêm, có thể chia sẻ chút ít với chị."
Đào Tẩm nuốt nước bọt, nhìn khuôn mặt dịu dàng của em, làn da trắng đến nhợt nhạt, cả người mỏng manh như tờ giấy có thể bị vò nát, nhưng xương cốt của em rất cứng cỏi, em không bao giờ để cô mua quần áo hay túi xách cho em, em tự mình đi tìm việc làm thêm, em ngồi thẫn thờ ở hành lang vì không có tiền, nhưng khi nhận sự giúp đỡ của Đào Tẩm, em vẫn muốn giữ chút kiêu hãnh nhỏ nhoi.
Bây giờ em nói, muốn cùng chia sẻ tiền thuê nhà.
"Trả tiền thuê nhà, đưa cho mẹ chị à?" Đào Tẩm cúi đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, mắt ánh lên ý cười.
Ồ, đúng rồi, mẹ người ta trả tiền rồi mà.
"Thôi vậy." Trần Phiêu Phiêu ngoan ngoãn đáp.
Đào Tẩm vuốt tóc Trần Phiêu Phiêu, mở lời: "Tiểu Mã nói gì với em?"
Đến lượt rồi.
Trần Phiêu Phiêu nói: "Chị ấy không ưa gì người yêu cũ của chị, kể xấu một hồi, nói người ta đỏng đảnh, đặc biệt nêu ví dụ về vụ trà sữa hai mươi cây số và vụ chị đào rau dại vì tình yêu để kiếm tiền thuê nhà."
Đào Tẩm nhíu mày, nét mặt phức tạp.
"Vậy," Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên, "Có thật là chị không chịu nổi nên mới chia tay không?"
Đào Tẩm không trả lời ngay.
Cô chớp mắt, nhìn về phía tay vịn của sô pha, đến cả hơi thở cũng khiến Trần Phiêu Phiêu cảm nhận được sự né tránh.
Cuối cùng, cô nở một nụ cười khó hiểu: "Thật ra, đây là việc chị muốn nói với em hôm đó, nhưng bị gián đoạn."
"Chị chia tay với cô ấy, vì lý do khác."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");