Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ
  3. Chương 14
Trước /42 Sau

Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hồi thứ hai: Áo Mẫu Đơn

Chương 14: Đắc sủng

Nguyên Diệu và Ly Nô trở về Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ đang ngồi sau quầy cầm mai rùa bói toán. Thấy Nguyên Diệu trở về bình an thì nàng cười nói: "Hiên Chi, ta vừa mới bói một quẻ, biết ngay ngươi sẽ bình an vô sự mà."

Nguyên Diệu vẫn còn giận vì Bạch Cơ tối qua bỏ lại hắn mà chạy trước, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Bạch Cơ đã nhớ tới," rồi đi vào hậu viện rửa mặt.

"Haiz, Hiên Chi giận rồi." Bạch Cơ chống cằm nhìn bóng dáng Nguyên Diệu đi vào, thở dài.

Ly Nô cười nói: "Lão đạo ép tên mọt sách uống đan dược làm hắn sợ chết khiếp, chắc chắn sẽ giận rồi.”

Bạch Cơ nói: "Tối qua nếu ta không đi trước thì không thể mang bộ áo mẫu đơn về. Áo mẫu đơn chứa đầy oán khí, Quang Tạng sẽ không cho phép ta mang ra khỏi Đại Minh Cung. Cái "nhân quả" này không biết sẽ diễn biến ra sao."

Ly Nô nói: "Cái "nhân quả" này đều do tên mọt sách gây ra, chủ nhân thực ra có thể không quan tâm để tránh khi đó chọc giận Thiên Hậu, lại đối đầu với lão đạo sĩ kia."

Bạch Cơ im lặng một lúc, nói: "Vẫn nên giao bộ áo mẫu đơn cho Hàn Quốc phu nhân trước đã."

Nguyên Diệu giận Bạch Cơ, cả ngày chỉ chăm chỉ làm việc không thèm để ý tới Bạch Cơ.

Buổi sáng, Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi nghỉ ngơi một chút, đến uống trà thiền đi."

Nguyên Diệu giận dỗi nói: "Tiểu sinh không khát."

Buổi trưa, Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi nghỉ ngơi một chút, đến ăn bánh phù dung đi."

Nguyên Diệu giận dỗi nói: "Tiểu sinh không đói."

"Hiên Chi đang giận à?"

Nguyên Diệu giận dỗi nói: "Tiểu sinh không giận."

Buổi chiều, Bạch Cơ đứng cạnh quầy lớn tiếng nói: "Hiên Chi, Vi công tử đến rồi, ra gặp Vi công tử đi."

Nguyên Diệu từ trong phòng giận dỗi nói vọng ra: "Tiểu sinh không gặp."

Trong đại sảnh, Vi Ngạn rất buồn bã: “Ta đã làm gì sai với Hiên Chi mà hắn lại giận đến mức không muốn gặp ta thế."

Bạch Cơ an ủi Vi Ngạn: “Hiên Chi thường giận dỗi vô duyên vô cớ, quen rồi sẽ tốt thôi."

Nguyên Diệu cầm cây phất trần chạy vội ra, cười giải thích: "Đan Dương, vừa rồi là hiểu lầm. Tiểu sinh thuận miệng trả lời nên không nghe rõ Bạch Cơ nói gì."

Vi Ngạn nghe vậy, mở quạt cười: "Thì ra Hiên Chi giận Bạch Cơ, không phải giận ta. Ta đã nói là gần đây ta không làm gì sai với Hiên Chi mà."

Bạch Cơ phe phẩy quạt, buồn bã rời đi: “Hiên Chi quả nhiên là giận ta rồi."

Nguyên Diệu nói với bóng lưng của Bạch Cơ: "Ngươi bỏ lại tiểu sinh ở nơi nguy hiểm, làm tiểu sinh lo lắng sợ hãi, tiểu sinh có thể không giận sao?"

Tiếng của Bạch Cơ vọng ra từ trong phòng: “Lần này là ta sai. Lần sau, dù gặp nguy hiểm gì thì ta cũng sẽ không bỏ rơi Hiên Chi, có được chưa?"

Nghe vậy, lòng Nguyên Diệu chợt ấm áp, mọi giận dữ uất ức đều tan biến theo lời hứa "dù gặp nguy hiểm gì, ta cũng sẽ không bỏ rơi Hiên Chi". Hắn thấy cảm giác này rất lạ lùng, để che giấu, hắn lớn tiếng nói: "Còn lần sau ư? Lần sau ngươi chắc chắn cũng sẽ bỏ rơi tiểu sinh mà chạy trốn trước thôi?"

Tiếng thở dài của Bạch Cơ vọng ra: “Ôi! Con người khi đang giận thì nói gì cũng không nghe lọt, đợi Hiên Chi hết giận rồi ta sẽ giải thích rõ."

Vi Ngạn nhìn Nguyên Diệu, cười nói: "Hiên Chi giận trông thật buồn cười."

Nguyên Diệu giận dỗi nói: "Có gì mà buồn cười?"

Vi Ngạn nói: "Đúng rồi. Ta đến tìm Hiên Chi là có việc quan trọng muốn nói với ngươi. Hôm qua, ta cũng đến vì việc này nhưng lại say trà, không kịp nói."

Nguyên Diệu nói: "Việc quan trọng gì?"

Vi Ngạn bí ẩn nói: "Ngươi còn nhớ Hàn Quốc phu nhân đã mời chúng ta uống trà khi chúng ta đi dạo vào hôm trước không?"

Nguyên Diệu nói: "Nhớ, sao vậy?"

Vi Ngạn với vẻ mặt kỳ lạ nói: "Ta cảm thấy Hàn Quốc phu nhân hơi gì đó rất lạ, sau khi về nhà ta đã hỏi Nhị Nương thử, các quốc phu nhân ở Đông Đô và Tây Kinh bà đều biết rõ như lòng bàn tay. Kết quả phát hiện một chuyện kỳ lạ. Vị Hàn Quốc phu nhân này là tỷ tỷ của Thiên Hậu, tên là Thuận. Bà ấy kết hôn với Hạ Lan An Thạch, có một người con trai và một người con gái. Vì là tỷ tỷ của Thiên Hậu nên Hàn Quốc phu nhân có thể tự do ra vào cung. Bà ấy có mối quan hệ rất thân thiết với tiên đế. Con gái của bà ấy, họ Hạ Lan, cũng từng hầu hạ bên cạnh tiên đế và rất được sủng ái, được phong làm Ngụy Quốc phu nhân."

"Hả?! Con gái của Hàn Quốc phu nhân là phi tử của tiên đế sao?" Nguyên Diệu khá ngạc nhiên, hắn nhớ lại con ma nữ mặc áo mẫu đơn bên hồ Thái Dịch.

Vi Ngạn nói: "Khụ khụ, thực ra, Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân đều không được coi là phi tần của tiên đế, chỉ có thể coi là "tình nhân". Và điều quan trọng nhất là, họ đã chết hơn hai mươi năm rồi. Chúng ta chắc chắn là đã gặp ma!"

Nguyên Diệu càng ngạc nhiên hơn: "Hả? Hàn Quốc phu nhân và con gái bà ấy đều đã chết rồi sao?!"

Vi Ngạn nói: "Đúng vậy. Ta đã điều tra rồi, Hàn Quốc phu nhân chết vào năm thứ ba của niên hiệu Càn Phong, còn Ngụy Quốc phu nhân chết vào năm đầu của niên hiệu Càn Phong. Chúng ta chắc chắn đã gặp ma rồi!"

Nguyên Diệu rùng mình, hỏi: "Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân đã chết như thế nào?"

Hắn nhớ lại con ma nữ bên hồ Thái Dịch kể về cái chết đau đớn của mình, hắn cảm thấy nàng dù đáng sợ nhưng cũng rất đáng thương.

Vi Ngạn nhìn xung quanh, hạ giọng: "Hàn Quốc phu nhân bị Thiên Hậu ép phải treo cổ tự tử. Ngụy Quốc phu nhân vì được tiên đế quá sủng ái mà bị Thiên Hậu đầu độc chết. Nghe nói, Ngụy Quốc phu nhân luôn tự hào về nhan sắc vô song của mình, nên không mấy tôn trọng Thiên Hậu. Thiên Hậu ghen tị với vẻ đẹp của bà ta nến đã nhấn chìm xác bà ta xuống hồ Thái Dịch cho cá ăn."

Nguyên Diệu khiếp sợ: “Thiên Hậu thật tàn nhẫn, sao lại đối xử như vậy với tỷ tỷ và cháu gái của mình như vậy chứ."

Vi Ngạn mở quạt, nói: "So với Vương hoàng hậu và Tiêu thục phi* thì Hàn Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân vẫn còn tốt chán. Hiên Chi, nữ tử thật đáng sợ, ngươi tuyệt đối không được để nữ tử mê hoặc."

*Vương hoàng hậu và Tiêu thục phi: Phi tần của Đường Cao Tông Lý Trị, trong cuộc đấu tranh quyền lực với Võ Tắc Thiên đã thất thế, bị giáng làm thứ dân. Trong "Tư trị thông giám" có ghi chép rằng, Võ Tắc Thiên cho đánh mỗi người 100 trượng, đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, rồi chặt tay chân của hai người, nhấn chìm trong chum rượu mà chết. (==. Thiên Hậu đúng là một người đáng sợ. Uống trà...).

Nguyên Diệu rùng mình.

Vi Ngạn lo lắng nói: "Hiên Chi nói Hàn Quốc phu nhân mà chúng ta gặp ở bên bờ sông Khúc có phải là ma không?"

Nguyên Diệu thở dài, nói: "Không biết nữa. Tuy nhiên, ta cảm thấy Hàn Quốc phu nhân rất đáng thương. Nếu như những gì Đan Dương nói đều là thật, bà ấy nhìn thấy muội muội mình giết con gái của mình mà không thể làm gì, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Cả hai đều là người thân của mình, bà ấy hẳn là rất buồn bã, rất đau khổ."

Vi Ngạn bĩu môi: “Đầu tranh quyền lực trong cung đình, chỉ có kẻ thắng và kẻ thua, đâu có cái gì gọi là tình thân?"

Nguyên Diệu nói: "Đan Dương nói vậy là sai rồi, con người không phải cỏ cây, ai mà không có tình cảm chứ?"

Vi Ngạn nói: "Hiên Chi ngây thơ quá."

Nguyên Diệu và Vi Ngạn nói chuyện một lúc nữa, Vi Ngạn khẳng định Hàn Quốc phu nhân là ma, hắn lấy ra hai lá bùa hộ mệnh khai quang xin từ chỗ Hoài Tú, đưa cho Nguyên Diệu một lá để hắn giữ bên mình trừ tà, rồi mới cáo từ rời đi.

Nguyên Diệu cầm lá bùa hộ mệnh, cảm thấy rất ấm áp. Mặc dù Bạch Cơ và Vi Phi Yên đều nói Vi Ngạn là một người cực kỳ ích kỷ, không quan tâm đến người khác, nhưng hắn cảm thấy Vi Ngạn thực ra cũng là một người tốt biết quan tâm đến người khác.

Sau khi Vi Ngạn rời đi, Nguyên Diệu suy nghĩ cả buổi chiều về việc nương con Hàn Quốc phu nhân là người hay là ma, vì vẫn còn giận Bạch Cơ nên hắn cũng không muốn hỏi Bạch Cơ.

Hoàng hôn buông xuống, lại đến giờ ăn tối, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô ngồi ăn trong hậu viện. Hôm nay ngoài món cá không bao giờ thay đổi còn có thêm một bát trứng hấp vàng ươm, bên trên điểm xuyết ba quả hắn đào đỏ.

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi ăn cá mãi chắc cũng ngán rồi, đây là món trứng hấp ta tự tay làm cho Hiên Chi, coi như là ta xin lỗi Hiên Chi, Hiên Chi đừng giận nữa."

Nguyên Diệu ngạc nhiên, rồng yêu tự tay làm món ăn cho hắn?! Xem ra, nàng thực sự thành tâm xin lỗi hắn rồi, có nên tha thứ cho nàng không đây? Món trứng hấp này trông thật ngon, vẫn nên tha thứ cho nàng thôi.

Nguyên Diệu mềm lòng, nói: "Tiểu sinh nào có nhỏ mọn như vậy?"

Bạch Cơ cười nói: "Tốt quá, cuối cùng Hiên Chi cũng không giận nữa rồi."

"Bạch Cơ, lần sau nàng không được chạy trước nữa."

Bạch Cơ hứa chắc như đinh đóng cột: "Được. Lần sau, ta sẽ để Hiên Chi chạy trước."

"Thôi vậy. Nếu gặp nguy hiểm thì cùng chạy đi. Ngươi bảo tiểu sinh chạy trước thì tiểu sinh cũng chẳng chạy được xa."

Bạch Cơ cười nói: "Ừ. Lần sau ta sẽ cùng Hiên Chi chạy."

Nguyên Diệu cũng cười.

Nguyên Diệu và Bạch Cơ hóa giải hiểu lầm, làm lành với nhau.

Ly Nô cũng rất vui, hắn không ngừng thúc giục Nguyên Diệu: "Mọt sách mau thử món trứng hấp đi! Mau thử đi!"

Nguyên Diệu múc một muỗng bạc, đưa vào miệng. Trứng hấp tan ngay trong miệng, thơm ngon và mềm mại.

Nguyên Diệu không kìm được mà khen ngợi: "Ngon thật. Không ngờ tay nghề nấu nướng của Bạch Cơ lại tốt như vậy."

Bạch Cơ che mặt bằng tay áo: “Hiên Chi quá khen rồi. Thật ra ta chỉ phụ trách đánh trứng, còn lại đều do Ly Nô làm."

Ly Nô cười nói: "Hề hề."

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh.

"Vậy mà nàng còn dám nói là món trứng hấp nàng tự tay làm?!!" Câu này thư sinh không dám nói ra miệng, chỉ có thể nuốt xuống theo món trứng hấp.

Ly Nô cười tươi nhìn Nguyên Diệu ăn trứng hấp, rất hài lòng: "Không uổng công gia bỏ tâm huyết, mọt sách quả nhiên rất thích ăn."

Trứng hấp ngon miệng, thỉnh thoảng còn cắn được vài miếng thịt dai, thơm ngọt. Nguyên Diệu dùng đũa gắp một miếng, quan sát một chút rồi cười hỏi Ly Nô: "Ly Nô lão đệ, đây là thịt gì vậy? Thơm quá."

Ly Nô cười nói: “Mọt sách thật biết thưởng thức. Đây là thịt chuột mà Đồi Mồi tặng cho gia, đều là những con chuột béo bị giết vào tháng chạp năm ngoái, thịt cực kỳ thơm ngon. Gia luôn cất giữ trong hũ, không nỡ ăn. Hôm nay chủ nhân nói muốn làm một món ngon cho mọt sách nên gia mới lấy ra làm gia vị. Hề hề, gia biết ngay mọt sách sẽ thích ăn mà."

Nguyên Diệu lập tức sững sờ.

Bạch Cơ vốn định múc một muỗng trứng hấp để thử, nghe xong lời của Ly Nô thì bình thản thay đổi đường đi của muỗng, đặt vào bát của Nguyên Diệu: “Hiên Chi ăn thêm một chút đi."

Nguyên Diệu đột ngột đứng dậy, mặt xám ngoét. Cổ họng của hắn phát ra âm thanh ùng ục, sau một tiếng thét thảm thiết, hắn lao thẳng đến nhà xí để nôn.

Ly Nô không hiểu gì cả, nói: "Hả? Mọt sách làm sao thế?"

Bạch Cơ thở dài một tiếng, vui vẻ nói: "Ôi! Tội nghiệp Hiên Chi."

Dưới ánh trăng mờ ảo, mây trôi lơ lửng.

Nguyên Diệu nằm trên giường, vừa chợp mắt thì cảm thấy có người đang chọc vào mặt mình, lập tức mở mắt ra.

Một thiếu nữ áo trắng ngồi quỳ bên cạnh gối của Nguyên Diệu, dùng ngón tay chọc vào mặt hắn. Da của nàng trắng như tuyết, môi đỏ như máu, nửa khuôn mặt lộ dưới ánh trăng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối trông rất đáng sợ.

“Á! Ma nữ!!” Nguyên Diệu hoảng hốt ngồi dậy.

Bạch Cơ không vui, nói: “Đâu có ma nữ nào?”

Nguyên Diệu nhận ra là Bạch Cơ thì thở phào nhẹ nhõm, trách móc: “Bạch Cơ, đêm khuya không ngủ lại đến hù dọa ta làm gì thế.”

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, đêm nay trăng rất đẹp, cùng đi dạo đêm với ta nhé.”

Nguyên Diệu nằm xuống, lấy chăn trùm kín mặt, nói: “Không đi. Ta muốn ngủ.”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi phải đi.”

Nguyên Diệu khó hiểu: “Tại sao?”

Bạch Cơ cười quái dị, nói: “Vì chỉ có Hiên Chi mới biết đường đến gặp Hàn Quốc phu nhân.”

Nguyên Diệu vén chăn ngồi dậy: “Ngươi muốn gặp Hàn Quốc phu nhân sao?”

“Để tránh đêm dài lắm mộng, đêm nay sẽ đưa áo mẫu đơn cho Hàn Quốc phu nhân. Hiên Chi đi không?”

Nguyên Diệu có nhiều nghi vấn đối với Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân và áo mẫu đơn, rất muốn giải tỏa những thắc mắc trong lòng, vội nói: “Đi. Ta sẽ đi.”

“Vậy thì đi thôi.”

“Được.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cưỡi ngựa trời đi trong thành Trường An, đi ra cửa Minh Đức, hướng về sông Khúc.

Trên đường đi, Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: “Hàn Quốc phu nhân là tỷ tỷ đã qua đời của Thiên Hậu phải không?”

Bạch Cơ nói: “Đúng vậy.”

Nguyên Diệu lại hỏi: “Ma nữ ta gặp bên hồ Thái Dịch đó là con gái đã chết của Hàn Quốc phu nhân, Ngụy Quốc phu nhân phải không?”

Bạch Cơ nói: “Chắc là vậy. Có thể tìm được áo mẫu đơn đều nhờ công của Hiên Chi. Hiên Chi đúng là một người đặc biệt.”

Nguyên Diệu nói: “Ý ngươi là ta là người luôn gặp yêu ma quỷ quái phải không?”

Bạch Cơ cười quái dị: “Hi hi.”

Nguyên Diệu nhìn vào cái túi trên lưng ngựa, trong đó chứa mảnh vải rách mà ma nữ đã bỏ lại.

Nguyên Diệu nói: “Ta tưởng áo mẫu đơn sẽ rất đẹp, không ngờ lại tồi tàn như vậy.”

Bạch Cơ nói: “Ngâm dưới hồ Thái Dịch hơn hai mươi năm, làm sao có thể đẹp như xưa được?”

Không rõ là Bạch Cơ đang nói về áo mẫu đơn hay Ngụy Quốc phu nhân.

Nguyên Diệu nhớ lại ảo ảnh khi gặp Ngụy Quốc phu nhân lần đầu, dung nhan đẹp đẽ và áo mẫu đơn rực rỡ của bà ấy thật quyến rũ và mê hồn. Lúc sống bà ấy phong hoa tuyệt đại, đáng tiếc sau khi chết lại thê lương, giờ áo mẫu đơn đã tồi tàn, e rằng dưới hồ Thái Dịch chỉ còn lại một bộ xương trắng thôi?

Người đẹp qua đời ở tuổi xuân xanh, đúng là điều đáng buồn và tiếc nuối.

Nguyên Diệu có hơi buồn bã, cảm thấy Ngụy Quốc phu nhân rất đáng thương.

“Bạch Cơ, tại sao Thiên Hậu lại cứ phải giết Ngụy Quốc phu nhân vậy?”

Bạch Cơ nói: “Nếu có một món bánh ngon trước mặt, ta và Hiên Chi đều muốn ăn, nhưng món bánh đó chỉ có thể cho một người ăn thì Hiên Chi sẽ làm gì?”

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, nói: “Để cho Bạch Cơ ăn. Ta sẽ ăn món bánh khác, trên đời có nhiều món bánh ngon, cớ gì phải tranh với Bạch Cơ?”

Bạch Cơ cười: “Đáng tiếc, Thiên Hậu không phải là Hiên Chi.”

“Hả?!” Nguyên Diệu mơ hồ, nói: “Thiên Hậu và ta thì có liên quan gì? Bạch Cơ chưa trả lời ta tại sao Thiên Hậu cứ phải giết Ngụy Quốc phu nhân?”

Bạch Cơ nghĩ một lúc, lại nói: “Nếu ta và Hiên Chi bị nhốt trong một căn phòng, chỉ có một trong hai chúng ta có thể sống sót đi ra, không phải ta giết Hiên Chi thì là Hiên Chi giết ta. Hiên Chi sẽ làm gì?”

Nguyên Diệu suy nghĩ, nói: “Ta sẽ tự sát.”

Bạch Cơ không hiểu: “Tại sao? Trong tình huống đó, Hiên Chi không nên cố gắng tự bảo vệ mình, hết sức giết ta sao?”

Nguyên Diệu mặt nhăn nhó nói: “Vô ích thôi, ngươi là yêu quái, ta không đánh lại ngươi.”

“Nếu là Hiên Chi và Vi công tử thì sao?”

“Cũng không ích gì. Đan Dương từ nhỏ đã học võ, ta cũng không đánh lại hắn.”

“Nếu là Hiên Chi và một con gián thì sao?”

Nguyên Diệu giận dữ nói: “Ai lại vô lý đến mức nhốt ta và một con gián trong một phòng để đấu sinh tử chứ?!”

“Ừ. Coi như ta chưa nói gì.”

Nguyên Diệu thở dài, nói: “Ta dường như hiểu rồi. Ý của Bạch Cơ là Thiên Hậu và Ngụy Quốc phu nhân ở cùng một phòng, đều muốn ăn cùng một món bánh ngon, trong tình huống đó chỉ có một người trong họ có thể sống sót?”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi rất có tư duy.”

Nguyên Diệu nói: “Cuộc đời thật phức tạp. Tuy nhiên ta vẫn nghĩ rằng hành động của Thiên Hậu là vô nhân từ, vô nhân nghĩa, là sai lầm.”

Bạch Cơ cười nói: “May mắn mà chỉ có một Hiên Chi.”

Nguyên Diệu không hiểu: “Tại sao?”

Bạch Cơ nói: “Nếu mọi người đều như Hiên Chi thì ta sẽ không nhận được ‘nhân quả’ mất.”

Bên bờ sông Khúc, ánh trăng mờ ảo, tiếng vó ngựa vang lên giữa hương hoa.

Nguyên Diệu tìm đường đi theo trí nhớ, sau khi vượt qua một màn sương trắng mờ ảo thì thấy được trang viện của Hàn Quốc phu nhân. Trong ánh trăng mờ, trang viện chỉ còn hai màu đen trắng, giống như một bức tranh thủy mặc.

Cổng đỏ mái ngói xanh đều mất đi màu sắc, có phải là do ánh trăng không? Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu treo trên cổng, phát hiện những chữ mờ nhạt trước đây giờ đã có thể nhìn rõ, trên đó viết: phủ Hà Lan.

Nguyên Diệu tiến lên gõ cửa, lão quản gia mở cửa. Nguyên Diệu nói rõ rằng hắn và Bạch Cơ đến để giao chiếc áo mẫu đơn, quản gia vào báo tin xong mới dẫn hai người vào: “Phu nhân đang chờ trong vườn hoa."

Bạch Cơ, Nguyên Diệu đi vào phủ Hà Lan. Trên đường đi, Nguyên Diệu phát hiện ngói xanh, cột đỏ, cửa sổ xanh, cửa tím trong trang viện đều biến thành màu xám trắng, trông giống như một ngôi mộ mục nát. Tuy nhiên dưới ánh trăng, những bông mẫu đơn trong sân vẫn rực rỡ, xinh đẹp như những đám mây màu. Gió đêm thổi qua, biển hoa biến đổi màu sắc tuyệt đẹp, những cánh hoa rơi lả tả.

Hàn Quốc phu nhân mặc một bộ đồ trắng đứng cô đơn giữa biển hoa, khi nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến gần thì bà cười nói với một bông mẫu đơn bên cạnh: "Mẫn nhi, mau nhìn xem, Bạch Cơ đã mang áo mẫu đơn đến cho con rồi này."

Lão quản gia lặng lẽ lui xuống.

Nguyên Diệu nhìn một bông mẫu đơn kiều diễm rồi lại nhìn Hàn Quốc phu nhân, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Bạch Cơ mỉm cười nhìn Hàn Quốc phu nhân.

Hàn Quốc phu nhân cười nói: "Làm phiền Bạch Cơ và Nguyên công tử đến đây vào đêm khuya, thật sự rất cảm kích. Đáng lẽ ra ta phải đến Phiêu Miểu các để thăm hỏi, nhưng duyên phận nông cạn chỉ nghe danh Phiêu Miểu các mà mãi không thể tìm được."

Bạch Cơ cười nói: "Duyên phận từ trước tới nay đều khó hiểu, bước vào Phiêu Miểu các là duyên, không bước vào Phiêu Miểu các nhưng "nguyện vọng" có thể truyền vào Phiêu Miểu các cũng là duyên. Phu nhân muốn tìm áo mẫu đơn, ta đã tìm giúp phu nhân rồi. Phu nhân xem có phải là chiếc này không?"

Bạch Cơ nhận lấy bọc vải từ tay Nguyên Diệu, đưa cho Hàn Quốc phu nhân.

Hàn Quốc phu nhân vui mừng đón lấy bọc vải, nhưng khi mở ra thì chỉ thấy một tấm vải cũ kỹ, trên mặt bà lộ rõ vẻ thất vọng: “Không phải, đây không phải là áo mẫu đơn của con gái ta. Đây chỉ là một tấm vải rách xấu xí, sao có thể là áo mẫu đơn được chứ?"

Bạch Cơ khẽ cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, giọng nàng như gió thoảng: “Ồ? Vậy áo mẫu đơn mà phu nhân muốn là như thế nào?"

Hàn Quốc phu nhân ngước nhìn lên vầng trăng lưỡi liềm trên trời, nói: "Áo mẫu đơn đó đẹp đẽ và rực rỡ như con gái ta vậy. Mẫu đơn tượng trưng cho phú quý, may mắn, áo mẫu đơn là vật phẩm quý giá mà Thứ sử Ích Châu dâng lên cho hoàng hậu, nhưng Mẫn nhi rất thích, thánh thượng yêu chiều Mẫn nhi nên đã ban áo mẫu đơn cho nó. Kết quả là hoàng hậu nổi giận. Sau đó, Mẫn nhi rời khỏi Đại Minh cung. Rồi ta cũng rời đi."

Theo lời Hàn Quốc phu nhân, Nguyên Diệu thấy từ miệng, mũi, tai, thân thể bà tuôn ra những làn khói đen nhỏ như rắn. Hàn Quốc phu nhân không hề nhận ra nhưng những bông mẫu đơn bị khói đen chạm vào nhanh chóng tàn úa, rụng xuống thành những cánh hoa đen.

Nguyên Diệu bỗng cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Mắt Bạch Cơ chuyển thành màu vàng kim: “Phu nhân, phu nhân thật sự muốn có lại chiếc áo mẫu đơn trong ký ức sao?"

"Tất nhiên." Hàn Quốc phu nhân nói. Vừa dứt lời, người bà tuôn ra những làn khói đen dày đặc hơn.

"Bây giờ phu nhân không muốn chiếc áo mẫu đơn - tấm vải rách này sao?”

Hàn Quốc phu nhân nhíu mày: “Ta đã nói rồi, tấm vải rách này không phải áo mẫu đơn."

Bạch Cơ mỉm cười: “Hiểu rồi."

Bạch Cơ bước tới, cầm tấm vải rách nát vung tay trải ra trên những bông mẫu đơn. Dưới ánh trăng, tấm vải rách xấu xí hiện lên một màu xám xịt vô cùng tồi tàn.

Bạch Cơ hỏi: "Phu nhân, phu nhân có yêu con gái của mình không?"

Hàn Quốc phu nhân nói: "Ta yêu con gái mình hơn tất cả mọi thứ trên đời."

Với câu nói này, từ mắt mũi tai của của Hàn Quốc phu nhân tuôn ra những làn khói đen dày đặc hơn, những bông mẫu đơn quanh bà nhanh chóng tàn úa, rụng rơi. Khói đen như những con rắn nhỏ bò nhanh về phía tấm vải trên biển hoa, như hút lấy một thứ dưỡng chất nào đó, tấm vải xám xịt bắt đầu tỏa ra những ánh sáng rực rỡ bảy màu.

Nguyên Diệu kinh ngạc nhìn tấm vải. Tấm vải dần dần khôi phục lại màu sắc và hoa văn ban đầu, cũng dần dần hiện ra hình dạng của một chiếc áo.

Bạch Cơ hỏi Hàn Quốc phu nhân: “Phu nhân còn nhớ con gái của phu nhân rời Đại Minh cung như thế nào không?"

Hàn Quốc phu nhân đột ngột mở to mắt, vẻ mặt bà trở nên đáng sợ: “Ta mãi mãi không thể quên..."

Từ người Hàn Quốc phu nhân tuôn ra những làn khói đen dày đặc hơn, những bông mẫu đơn rụng rơi từng đám lớn, chiếc áo mẫu đơn càng trở nên rực rỡ, chói lòa như đám mây ngũ sắc.

Bạch Cơ tiến lại gần Hàn Quốc phu nhân, ghé vào tai bà nói bằng giọng như gió thoảng: “Phu nhân, nguyện vọng thật sự của phu nhân là gì?"

Gương mặt Hàn Quốc phu nhân lập tức trở nên méo mó, từ người bà toát ra những làn khói đen như rắn độc: “Hận... hận... ta hận lắm..." Những bông mẫu đơn trong sân đều tàn úa, rụng rơi như tro bụi.

Dưới ánh trăng, cả trang viện chỉ còn lại hai màu đen trắng, tĩnh lặng như một ngôi mộ.

Những làn khói đen toát ra từ người Hàn Quốc phu nhân đều biến thành những con rắn đen, bò lên chiếc áo mẫu đơn. Chiếc áo mẫu đơn càng trở nên xinh đẹp, rực rỡ như mây ngũ sắc, toát ra vài ánh sáng u buồn chói mắt.

"Ta... ta hận lắm... hận lắm..." Cơ thể Hàn Quốc phu nhân run lên bần bật, mắt bà bắt đầu hiện lên những tia máu, đôi môi đỏ tươi như đang nhỏ máu, mặt trắng bệch như tro tàn.

Nguyên Diệu nhìn mà thấy mà khiếp sợ, cảm giác như Hàn Quốc phu nhân sắp biến thành lệ quỷ để đòi mạng người vậy.

Bạch Cơ đưa ngón trỏ đặt lên môi Hàn Quốc phu nhân: “Suỵt, nguyện vọng của phu nhân đều ở trên áo mẫu đơn rồi. Nhìn xem, chiếc áo mẫu đơn xinh đẹp biết bao, giống như ngâm trong máu tươi và nọc độc vậy."

Hàn Quốc phu nhân quay đầu nhìn chiếc áo mẫu đơn, trong mắt bà phản chiếu một màu đỏ rực rỡ. Bà vội vã bước tới, cầm chiếc áo mẫu đơn, siết chặt trong tay. Vẻ mặt bà điên cuồng, vừa như khóc vừa như cười: “Hu hu... áo mẫu đơn... ha ha, áo mẫu đơn... hu hu... ha ha..."

Không hiểu sao, Nguyên Diệu chợt thấy lạnh sống lưng.

Hàn Quốc phu nhân vung chiếc áo mẫu đơn khoác lên người mình, quay một vòng tại chỗ, nói với những bông mẫu đơn bên cạnh: “Mẫn nhi, chiếc áo mẫu đơn này đẹp quá..." Trong sân đã không còn bông mẫu đơn nào, nhưng Hàn Quốc phu nhân không hề nhận ra là bà đứng giữa mảnh đất hoang tàn, vừa nói chuyện với hư không, vừa đắm chìm trong ảo giác của chiếc áo mẫu đơn.

Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, đã đưa áo mẫu đơn cho Hàn Quốc phu nhân rồi. Chúng ta đi thôi."

Nguyên Diệu nói: "Được."

Vừa dứt lời, sân viện mà họ đang đứng đột ngột biến mất, Hàn Quốc phu nhân cũng biến mất.

Dưới ánh trăng, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đứng giữa một mảnh đất hoang, xung quanh cỏ xanh um tùm, sương trắng mờ mịt.

"Hả?!" Nguyên Diệu hơi kinh ngạc: “Chúng ta đang ở đâu thế? Hàn Quốc phu nhân và trang viện của bà đâu rồi?"

Bạch Cơ nói: "Chúng ta đang ở bờ sông Khúc."

Hàn Quốc phu nhân và trang viện của bà như giấc mộng nửa đêm tan biến không dấu vết.

Nguyên Diệu nói: "Tiểu sinh thật sự không hiểu nổi."

Bạch Cơ đưa tay, dùng tay áo lau trán và tóc của Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu không hiểu: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Bạch Cơ cười nói: “Lau sương cho Hiên Chi.”

“Đi đi.” Nguyên Diệu bực tức nói.

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi, đêm nay trăng rất đẹp, chúng ta đừng về thành mà đi đường vòng tìm Huyền Vũ xin một chén rượu uống nhé?” Huyền Vũ là một con rùa sống ở bờ sông Khúc, nó đã sống hơn mười ngàn năm rồi.

Nguyên Diệu cười nói: “Được.”

Quảng cáo
Trước /42 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Gái Đại Ca

Copyright © 2022 - MTruyện.net