Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ
  3. Chương 29
Trước /42 Sau

Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 29

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gió thu nổi lên, hoa vàng đầy đất. Khi Nguyên Diệu, Bạch Cơ đến biệt viện của Vương Duy thì Vương Duy đang ngồi trong sân thở dài, mặt mày u sầu. Trong sân có một đống lửa trại đã cháy thành tro, hàng rào cũng bị đổ một đoạn. Vương Quý và Chu Mặc đang dùng tre để sửa hàng rào.

Vương Quý nghe tiếng vó ngựa thì ngẩng đầu nhìn, nói: “Lang quân, thiếu lang quân Nguyên đến rồi.”

Vương Duy quay đầu lại, thấy Nguyên Diệu, Bạch Cơ thì đứng dậy ra đón: “Hiên Chi, Bạch Cơ cô nương, các ngươi sao lại đến đây?”

Nguyên Diệu vừa định nói về chuyện Đào Ngột, Bạch Cơ đã nói trước: “Ta và Hiên Chi đi dạo chơi ngoại ô, tiện đường ghé thăm, hôm nay trời đã muộn không biết có thể tá túc ở quý trang viện một đêm không?”

Vương Duy cười nói: “Bạch Cơ cô nương đến thăm, nhà tranh bừng sáng. Chỉ là có hơi không may, tối qua xảy ra vài chuyện, ngươi và Hiên Chi ở đây e rằng sẽ gặp nguy hiểm.” Vương Duy kể lại chuyện tối qua yêu thú tấn công, bị Vương Quý đánh đuổi.

Bạch Cơ cười nói: “Ta đến vì nó mà.”

Vương Duy giật mình: “Cái gì?”

Bạch Cơ nói: “Chuyện này nói ra dài dòng. Ta muốn gặp Đào tiên sinh trước.”

Vương Duy nói: “Chuyện này liên quan gì đến Đào tiên sinh?”

Bạch Cơ nghiêm túc nói: “Đây liên quan đến sống chết của Đào tiên sinh, cũng liên quan đến sống chết của ngài.”

Vương Duy vội mời Bạch Cơ, Nguyên Diệu vào thư phòng. Bạch Cơ, Nguyên Diệu ngồi xuống, Vương Duy cẩn thận lấy ra nghiên mực hạt đào, nghiên mực hạt đào chỉ còn lại một nửa. Vương Duy nhỏ nước trong nghiên rồi mài mực.

Bạch Cơ khẽ động mũi: “Mực thật thơm. Đào Ngột chắc chắn theo mùi hương linh khí này mà đến.” Theo mực hòa tan, Đào Uyên Minh hiện ra trong không trung.

Đào Uyên Minh cúi chào, cười nói: “Lâu ngày không gặp Bạch Cơ cô nương?”

Bạch Cơ cười nói: “Mọi thứ đều tốt. Chỉ là gần đây vì tiên sinh mà gặp chút phiền phức.”

Bạch Cơ kể chuyện Đào Ngột cho Vương Duy, Đào Uyên Minh nghe.

Vương Duy hoảng sợ: “Nếu Đào Ngột ăn nghiên mực hạt đào thì tiên sinh sẽ biến mất.”

Đào Uyên Minh lại bình thản: “Mệnh có kiếp này, cũng không thể tránh. Đi sớm vài ngày, đi muộn vài ngày, cũng không khác biệt gì. Ma Cật, để tránh liên lụy ngươi, hãy để Bạch Cơ cô nương mang nghiên mực hạt đào trở về Phiêu Miểu các đi.”

“Không! Bất kể thế nào ta cũng không muốn rời xa tiên sinh.” Vương Duy lắc đầu, kiên quyết từ chối, hắn nắm chặt nửa nghiên mực hạt đào còn lại trong tay như cầm báu vật, chỉ sợ bị người khác cướp đi.

Bạch Cơ cũng nói: “Ta sẽ không mang nghiên mực hạt đào đi. Từ Phiêu Miểu các bán ra, nếu lấy lại thì sẽ mất ý nghĩa.”

“Vậy, hãy ném nghiên mực hạt đào vào trong rừng.” Đào Uyên Minh nhìn Bạch Cơ, cầu xin. Hắn hiểu rõ Đào Ngột nguy hiểm thế nào, không muốn Vương Duy bị liên lụy, hắn cũng hiểu Vương Duy sẽ không vứt bỏ nghiên mực hạt đào nên cầu xin Bạch Cơ.

Bạch Cơ lắc đầu: “Làm vậy cũng mất ý nghĩa.”

“Vậy phải làm thế nào?” Đào Uyên Minh hỏi.

“Không biết.” Bạch Cơ lắc đầu.

Vì không có kế sách nào nên thư phòng chìm vào im lặng. Vương Duy nhìn Đào Uyên Minh, Đào Uyên Minh nhìn Bạch Cơ, Bạch Cơ nhìn nghiên mực hạt đào, Nguyên Diệu cúi đầu nhìn những câu thơ lẻ trên giấy trắng trên bàn. Thư phòng im lặng không tiếng động, lò hương bên cửa sổ thỉnh thoảng tỏa ra mùi khói trầm hương.

Vương Quý bước vào dâng trà, thấy cả phòng người đều im lặng thì không khỏi ngạc nhiên. Ông đặt xuống ba chén trà, khẽ nói với Vương Duy:

“Thợ săn từ làng bên đã đến, Chu Mặc đang tiếp họ, lang quân có nên ra chào một tiếng không?”

Vương Duy còn chưa kịp nói, Bạch Cơ đã lên tiếng: “Đào Ngột không phải loại hung thú mà thợ săn bình thường có thể đối phó, Vương công tử hãy bảo họ quay về, tránh gây tổn hại cho người vô tội.”

Đào Uyên Minh cũng gật đầu: “Không nên liên lụy đến người khác. Nếu không, ta khó lòng yên tâm.”

Vương Duy đồng ý, đứng dậy theo Vương Quý ra ngoài bảo thợ săn về. Trước khi đi, hắn không quên gói kỹ nghiên mực hạt đào, đặt vào ngực: “Từ giờ trở đi, ta sẽ mang nghiên mực hạt đào theo người, không rời nửa bước.”

Đào Uyên Minh kinh hãi: “Ma Cật đừng tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm.”

Vương Duy nói: “Ta không sợ Đào Ngột, ta chỉ sợ tiên sinh rời đi.”

“Ngươi... Haizz!” Đào Uyên Minh thở dài nặng nề.

Vương Duy đi tiếp đãi thợ săn, cảm ơn những người đến giúp đỡ và bảo Vương Quý đưa cho mỗi người vài đồng tiền rồi tiễn họ về. Thợ săn áy náy sắp xếp vài cái bẫy quanh biệt viện phòng khi cần thiết rồi mới rời đi.

Trong thư phòng, Bạch Cơ không chút khách sáo dựa vào ghế mềm, vừa uống trà thơm vừa đánh cờ với Đào Uyên Minh. Đào Uyên Minh có nhiều tâm sự, rõ ràng không tập trung chơi cờ. Nguyên Diệu vừa xem cờ vừa lo lắng: “Bạch Cơ, bây giờ phải làm sao đây?”

Bạch Cơ đặt một quân cờ trắng xuống chặn đứng một vùng quân đen: “Chỉ có thể đi tính toán từng bước thôi.”

Đào Uyên Minh tùy ý đặt quân cờ đen xuống, vây chặn một vùng quân trắng lớn. Đào Uyên Minh thấy Bạch Cơ lộ vẻ tức giận, nói: “À, chỉ là ngẫu nhiên, không biết sao lại giết mất một đám quân, Bạch Cơ cô nương xin đừng giận.”

Bạch Cơ xoa trán, nói: “Ta ghét nhất là chơi cờ.”

Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, dù ghét chơi cờ thì ngươi cũng sắp thua ván cờ này rồi.”

Bạch Cơ nói: “Im đi.”

Trăng thu cong như móc, rêu xanh đầy đất. Sau bữa tối, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy, Đào Uyên Minh ngồi trong thư phòng, lo lắng Đào Ngột sẽ đến tấn công. Vì ngồi yên buồn chán nên Bạch Cơ đề nghị: “Dù sao cũng rảnh rỗi, chúng ta ra sân ngắm trăng đi.”

Nguyên Diệu mặt ủ mày chau nói: “Làm sao còn tâm trạng mà ngắm trăng nữa, nếu Đào Ngột đến thì sao?”

Bạch Cơ cười: “Nếu Đào Ngột muốn đến thì dù không ngắm trăng nó cũng sẽ đến.”

Đào Uyên Minh tán thành: “Đúng vậy. Cảnh thu rất đẹp, ra ngắm trăng thư giãn tâm tình thôi.”

Vương Duy cũng đồng ý, lấy thanh bảo kiếm trên tường đeo vào người. Trước sân có một đống lửa trại đang cháy, Vương Quý, Chu Mặc đang ngồi thêm củi vào lửa. Chu Mặc thấy chủ và khách ra sân ngắm trăng bèn đi lấy một tấm thảm lông dày trải bên đống lửa. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Vương Duy, Đào Uyên Minh ngồi quanh thảm. Chu Mặc lại lấy thêm vài bình rượu hoa cúc, mang ít bánh ngọt, để chủ và khách ngắm trăng.

Mây đêm như tơ, rừng núi xung quanh đen kịt không có tiếng chim kêu, tiếng côn trùng, yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ khi gió đêm thổi qua mới nghe tiếng xào xạc của lá cây.

Nguyên Diệu mở một bình rượu hoa cúc chuẩn bị rót vào chén cho mọi người.

“Rượu hoa cúc nhạt, uống bằng chén không đã, uống bằng bình mới đã.” Bạch Cơ không đợi Nguyên Diệu rót, đã mở một bình rượu ngửa đầu uống cạn. Rượu tràn ra khóe môi, nàng dùng tay áo lau đi cười lớn: “Ngon quá.”

Đào Uyên Minh giơ ngón cái, cười khen: “Bạch Cơ cô nương uống rượu nhiều ghê.”

Vương Duy cũng cười nói: “Đây là rượu hoa cúc dân làng tự nấu, tuy nhạt nhưng hậu vị mạnh.”

Nguyên Diệu hô: “Bạch Cơ, đừng uống rượu thô lỗ như thế!”

Bạch Cơ cười: “Hiên Chi, ‘uống nhiều’ cũng là một loại thú vui tao nhã, sao có thể gọi là ‘thô lỗ’?”

Nguyên Diệu còn muốn lý luận thì Bạch Cơ đã cầm bình rượu đổ vào miệng Nguyên Diệu. Nguyên Diệu không có sức mạnh như Bạch Cơ, bị đổ vài ngụm đã bị sặc đến ho liên tục, chân tay múa may.

Vương Duy, Đào Uyên Minh cười lớn. Vương Quý, Chu Mặc cũng cười trộm. Không biết từ lúc nào, trong tay Bạch Cơ có một cây sáo ngắn, nàng cười nói: “Có rượu có sáo, chỉ thiếu một điệu múa của Hiên Chi. Hiên Chi ra nhảy một điệu góp vui đi.”

Nguyên Diệu giận: “Tiểu sinh không biết nhảy!”

Bạch Cơ cũng không ép Nguyên Diệu, cười nói: “Vậy để ngọn lửa thay Hiên Chi nhảy múa.”

Bạch Cơ thổi sáo, lửa trại bùng lên. Lửa bay lượn, dần dần hình thành một nữ vũ công. Nữ vũ công lửa rời khỏi đống lửa, nhảy múa trong sân theo nhịp sáo, thân hình uyển chuyển, váy lửa tung bay.

Vương Duy, Nguyên Diệu, Vương Quý, Chu Mặc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn nữ vũ công lửa nhảy múa.

Nữ vũ công lửa bước đi, mỗi bước để lại một đóa sen. Theo nhịp sáo biến đổi, nữ vũ công lửa từ một hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn, từ bốn hóa thành tám. Tám nữ vũ công lửa ban đầu nhảy quanh Bạch Cơ, Vương Duy, Nguyên Diệu, sau đó di chuyển đến bên cây liễu. Họ nhảy múa quanh cây liễu, khi tiếng sáo ngừng, bất ngờ chui xuống đất, để lại một biểu tượng “Ly”(1) của bát quái đồ (2) trên mặt đất.

(1) Ly: Trong Bát Quái của Phục Hy, Ly đại diện cho “Lửa”.

(2) Bát quái đồ: Bát quái đồ được sinh ra từ “Hà Đồ” và “Lạc Thư” cổ đại của Trung Quốc, truyền là do Phục Hy sáng tạo. Trong đó, “Hà Đồ” tiến hóa thành Tiên Thiên Bát Quái, “Lạc Thư” tiến hóa thành Hậu Thiên Bát Quái.

Sân viện vắng lặng, lửa trại bùng cháy.

Vương Duy hỏi Bạch Cơ: “Đây là pháp thuật gì thế? Thật thần kỳ.”

Bạch Cơ cười: “Thuật điều khiển lửa. Hãy nhớ, nếu gặp nguy hiểm thì hãy đến dưới cây liễu, có thể tạm thời tránh nạn.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Đào Ngột tối nay có đến không?”

Bạch Cơ ngoảnh nhìn vào bóng tối, nói: “Nó đã đến rồi.”

“Grrrr...” Đào Ngột gầm lên, bước từ bóng tối ra, mang theo gió. Nó đã hóa yêu, bờm dựng đứng, mắt sáng xanh kỳ dị trong đêm, răng nanh lấp lánh như dao dưới ánh trăng.

Đào Ngột ngửi thấy tiên linh khí của đào hạch thì lập tức lao vào sân. Gió yêu thổi mạnh, cát bụi bay mù mịt, những cái bẫy thú quanh biệt viện “cạch cạch” khởi động, nhưng không chạm được sợi lông nào của Đào Ngột.

Đào Ngột vừa bước vào sân, Vương Quý đã cầm gậy gỗ xông lên đánh vào Đào Ngột. Ông đã cầm gậy chuẩn bị từ lâu, thấy chủ nhân và khách quý đối phó với Đào Ngột như đối phó ma thần, trong lòng ông khinh thường. Vì đêm qua ông chỉ dùng chổi quét nhẹ đã đuổi được Đào Ngột. Ông dự định tối nay sẽ một lần nữa ra oai đuổi Đào Ngột đi, khiến mọi người phải kinh ngạc nhìn ông.

Tuy nhiên, lần này gậy gỗ của Vương Quý chưa kịp chạm vào Đào Ngột đã bị sát khí của nó làm gãy. Đào Ngột gầm lên một tiếng, Vương Quý bị hất văng ra xa rồi ngã lăn trên đất.

“Quý bá!” Vương Duy thương xót Vương Quý đã già, sợ ông bị thương vội chạy đến. Đào Ngột ngửi thấy mùi của nghiên mực hạt đào trên người Vương Duy thì há miệng lớn, định nuốt cả người lẫn mực.

Đào Uyên Minh kinh hoàng: “Ma Cật, cẩn thận!”

Vương Duy rút bảo kiếm vung về phía Đào Ngột. Đào Ngột cắn nát lưỡi kiếm. Vương Duy kinh hãi, vội rút lui. Vương Quý đã ngất xỉu, Chu Mặc còn trẻ sợ hãi không dám động đậy. Nguyên Diệu cũng sợ đến tái mặt, không biết làm gì. Đào Uyên Minh thấy Vương Duy gặp nguy hiểm tihf liều mình lao tới, lấy thân mình chắn trước Đào Ngột: “Ma Cật, mau chạy đi!”

Đào Ngột dùng móng vuốt tấn công Đào Uyên Minh, ngực ông bị xé toạc, máu phun như suối.

“Tiên sinh!” Vương Duy kinh hãi kêu lên. Thân hình Đào Uyên Minh dần trở nên trong suốt, hóa thành một làn khói xanh chui vào trong ngực Vương Duy.

Vương Duy cảm thấy nghiên mực hạt đào trong ngực “rắc” một tiếng, dường như vỡ ra. Đào Ngột há miệng lớn cắn về phía Vương Duy đang đứng ngẩn người.

Cùng lúc đó, Bạch Cơ đập vỡ một bình rượu hoa cúc, nàng thì thầm một câu thần chú, rượu trên mặt đất bay lên, hóa thành một chiếc roi nước quất vào Đào Ngột. Khi Đào Ngột cắn về phía Vương Duy, chiếc roi nước quấn lấy nó kéo lên trời đêm.

“Grrrr...” Đào Ngột gầm lên, chiếc roi nước đứt thành từng đoạn, biến mất không dấu vết.

Bạch Cơ thấy vậy, vội cắn ngón tay trỏ, dùng máu rồng viết lên không trung năm chữ “Kim”, “Mộc”, “Thủy”, “Hỏa”, “Thổ”. Năm chữ viết từ máu rồng hóa thành năm con rồng lớn, bay về phía Đào Ngột.

Kim Long, Mộc Long, Thủy Long, Hỏa Long, Thổ Long quấn lấy Đào Ngột, gầm rú không ngừng. Nguyên Diệu tranh thủ chạy đến bên Vương Duy, vừa kéo Vương Quý đang ngất xỉu vừa nhắc Vương Duy: “Ma Cật, mau đến dưới cây liễu.” Vương Duy mới sực tỉnh, cùng Nguyên Diệu kéo Vương Quý đến dưới cây liễu. Chu Mặc như bừng tỉnh mộng, cũng run rẩy bò đến đó.

Trên trời đêm, năm con rồng đang chiến đấu với Đào Ngột, Kim Long cắn đầu Đào Ngột, Mộc Long, Thủy Long, Hỏa Long, Thổ Long cắn chặt bốn chân Đào Ngột, năm con rồng bay về năm hướng. Đào Ngột bị xé thành năm mảnh, máu đen như mưa, nội tạng bay tứ tung.

Máu đen và nội tạng của Đào Ngột rơi khắp sân, một khối giống như ruột rơi dưới cây liễu. Bạch Cơ bị bắn nhiều máu, áo trắng nhuốm đỏ như son.

Nguyên Diệu, Vương Duy kéo Vương Quý đến dưới cây liễu, khi qua ký hiệu Ly, vì quá hốt hoảng, Vương Duy ngã một cú, nghiên mực hạt đào rơi khỏi ngực. Vương Duy vội quay lại nhặt nghiên mực hạt đào nhưng ruột của Đào Ngột đã bò lên trùm lấy nghiên mực hạt đào. Nghiên mực hạt đào chìm vào trong ruột Đào Ngột, tấm lụa bao mực nhuốm màu nâu đỏ.

Vương Duy kinh hãi, Nguyên Diệu cũng kinh hãi, Chu Mặc sợ đến mức ôm đầu hét lên. Vương Duy không kịp sợ hãi và ghê tởm đã dùng tay trần giành lại nghiên mực hạt đào từ ruột Đào Ngột. Ruột Đào Ngột quấn lấy tay Vương Duy như rắn, Vương Duy giữ chặt lấy nó nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, mau lấy nghiên mực hạt đào!”

Nguyên Diệu sực tỉnh, vội nhặt nghiên mực hạt đào trong vũng máu. Vương Duy hét lớn giật mạnh ruột Đào Ngột ném nó ra xa.

Trên trời đêm, năm con rồng mỗi con cắn giữ một phần của Đào Ngột. Khi ruột Đào Ngột bị Vương Duy ném đi thì năm phần của Đào Ngột trong miệng rồng đồng loạt cử động, đầu Đào Ngột lập tức phình to, há miệng lớn nuốt chửng Kim Long, bốn chi Đào Ngột trượt vào bụng rồng, phá vỡ ngực rồng. Năm con rồng chưa kịp kêu lên đã tan biến ngay lập tức.

Ngay khi năm con rồng biến mất, Bạch Cơ bỗng phun ra một ngụm máu xanh, mặt tái nhợt. Năm phần của Đào Ngột hợp lại thành Đào Ngột hoàn chỉnh, máu đen và nội tạng dưới đất cũng quay trở lại. Một ánh sáng yêu quái xanh lóe lên, Đào Ngột hoàn chỉnh ngẩng đầu gầm lên một tiếng.

Đào Ngột lao nhanh về phía nghiên mực hạt đào, Nguyên Diệu cầm nghiên mực hạt đào không biết làm gì, Vương Duy phản ứng nhanh, kéo Nguyên Diệu đến dưới cây liễu.

Khi Đào Ngột tiến gần cây liễu, tám ký hiệu Ly dưới đất đồng loạt bốc lên tám đốm lửa, tám đốm lửa biến thành tám thần nhân mặc giáp vàng, cao khoảng tám thước, oai phong lẫm liệt.

Khi lửa bốc lên thì Đào Ngột sợ hãi lùi lại. Nó cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ, nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu cầm nghiên mực hạt đào sau lưng thần nhân lửa, chuẩn bị tấn công. Nhưng thần nhân lửa canh giữ chặt chẽ, không có kẽ hở. Đào Ngột không kiên nhẫn chờ đợi lao về phía Nguyên Diệu. Thần nhân lửa tức giận vung đao lửa, Đào Ngột bị đao lửa đánh bật lăn ra xa.

Không thể tấn công người dưới cây liễu, Đào Ngột quay sang tấn công Bạch Cơ.

Khi Đào Ngột hồi sinh, máu đen bắn lên váy áo Bạch Cơ bắt đầu trườn bò, biến thành những bụi gai đen. Gai càng siết chặt quanh người Bạch Cơ, khi sắp xuyên qua thịt máu, Bạch Cơ thu mình lại thành một con rồng trắng nhỏ có kích thước bằng cánh tay. Tiểu rồng trắng linh hoạt thoát khỏi sự trói buộc, quay đầu phun ra lửa xanh lam đốt cháy gai thành tro bụi.

Đúng lúc này, Đào Ngột mở miệng tấn công, con rồng trắng nhỏ không kịp trốn thoát, bị Đào Ngột ngoạm lấy. "Grrr..." rồng trắng nhỏ gầm lên trong miệng Đào Ngột, nhưng không thoát ra được.

"Bạch Cơ..." Nguyên Diệu kinh hãi, lo lắng Bạch Cơ bị Đào Ngột nuốt mất, một luồng khí nóng bốc lên đỉnh đầu, hắn đưa nghiên mực hạt đào cho Vương Duy, nhặt lấy cây gậy gỗ trên đất chạy về phía Đào Ngột.

Nguyên Diệu vung gậy đập vào đầu Đào Ngột.

Đào Ngột mở miệng, nhả rồng trắng nhỏ ra.

Rồng trắng nhỏ yếu ớt rơi xuống đất, nhắm mắt lại.

Đào Ngột giận dữ gầm lên với Nguyên Diệu, Nguyên Diệu bị một sức mạnh đẩy văng ra, ngã xuống dưới hàng rào tre, toàn thân đau nhức. Đào Ngột từng bước đi tới gần Nguyên Diệu, mắt xanh biếc đầy sát khí.

Nguyên Diệu vô cùng sợ hãi, lưng cũng đau nhức, hắn nhìn lên Bạch Cơ. Rồng trắng nhỏ ngất xỉu trên đất, không rõ sống chết. Thấy không thể trông chờ vào Bạch Cơ, trong lúc nguy cấp Nguyên Diệu đã nhặt lấy cái chổi bên cạnh ném về phía Đào Ngột. Sau đó thì nhắm mắt chờ chết.

Không ngờ, khi Đào Ngột thấy cái chổi bay tới, ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi lập tức quay đầu bỏ chạy. Chỉ trong vài bước Đào Ngột đã chạy tới ngọn núi xa.

Gió đêm thổi qua lửa trại bập bùng, Nguyên Diệu, Vương Duy và Chu Mặc thở phào nhẹ nhõm. Rồng trắng nhỏ cũng mở một mắt, không thấy Đào Ngột mới mở hai mắt, hóa thành cô nương áo trắng tao nhã ngồi dậy.

Nguyên Diệu đang lo lắng cho sự sống chết của Bạch Cơ, nhưng thấy nàng tự mình ngồi dậy bèn giận dữ nói: "Bạch Cơ giả chết sao?!"

Bạch Cơ không phủ nhận, cười nói: "Người ta thường nói, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì giả chết. Đây mới là cách sinh tồn."

Nguyên Diệu hét lên: "Không có câu đó! Đại trượng phu đứng giữa trời đất, sống phải quang minh lỗi lạc, chết phải oai phong lẫm liệt, sao có thể giả chết để lừa gạt để sống sót chứ?"

Bạch Cơ chỉnh lại tóc mai, cười nói: "Lời của Hiên Chi không sai, nhưng ta phải giữ mạng trước, mới có cơ hội tìm cung Thiên Xu giết Đào Ngột. Để tránh Đào Ngột phá hủy Thiên Cương, gây họa cho sinh linh, quan trọng hơn là để tránh nó phá hoại trật tự của hàng ngàn yêu ma quỷ quái ở Trường An."

Nguyên Diệu nói: "Nhưng cũng không thể giả chết được!"

Bạch Cơ cười hì hì, đi tới chỗ cái chổi nhặt lên xem xét. Nguyên Diệu đứng dậy phủi bụi trên người, tiến lại gần Bạch Cơ nói: "Chuyện gì thế? Đào Ngột có vẻ rất sợ cái chổi này."

Bạch Cơ nhìn tro hương màu tím đen trên cái chổi, nói: "Đào Ngột không sợ cái chổi, mà là sợ tro hương trên chổi."

Bạch Cơ cầm cái chổi đi về phía cây liễu, Nguyên Diệu vội vàng đi theo.

Bạch Cơ nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi cảm ơn Hiên Chi.”

Nguyên Diệu ngẩn người rồi mới hiểu ra Bạch Cơ nói về việc hắn liều mạng chạy tới đánh Đào Ngột, khiến Đào Ngột nhả rồng trắng nhỏ ra.

Mặt Nguyên Diệu đỏ bừng: “Ừ, không có gì."

Bạch Cơ lấy tay che miệng cười: “Hiên Chi hôm nay cứu ta, ta định sẽ lấy thân báo đáp Hiên Chi."

Nguyên Diệu ngay lập tức sững người đứng ngây ra đó, trong đầu muôn vàn suy nghĩ trở thành một mớ hỗn độn.

Bạch Cơ đi được vài bước quay lại cười nói: "Đùa thôi, Hiên Chi không cần coi là thật."

Nguyên Diệu lấy lại suy nghĩ, mặt đỏ bừng hét lên: "Xin đừng tùy tiện đùa như thế!"

Bạch Cơ cười ma mãnh: "Hì hì."

Dưới cây liễu, Chu Mặc đang ấn huyệt nhân trung của Vương Quý, Vương Quý từ từ tỉnh lại.

Vương Duy mở khăn lụa trong tay ra nhìn nghiên mực hạt đào vỡ vụn, nhẹ nhàng gọi: "Tiên sinh, tiên sinh, ngài còn ở đó không?"

Một cơn gió đêm thổi qua, thổi tan bụi nghiên mực hạt đào, chỉ để lại một mảnh nhỏ bằng móng tay trên khăn lụa.

Vương Duy rơi lệ, lòng đầy đau buồn. Có lẽ, Đào Uyên Minh sẽ không bao giờ trở lại nữa, trong khi hắn còn nhiều điều muốn nói với ông, còn muốn cùng ông đi ngắm Đào Hoa Nguyên.

Bạch Cơ niệm một câu chú ngữ, tám vị thần lửa biến mất. Bạch Cơ đi tới chỗ Vương Duy, vỗ vai ra hiệu cho hắn đừng buồn nữa: “Đào tiên sinh vẫn còn nhưng rất yếu, cần dưỡng sức, tạm thời không thể hiện thân."

"Thật không?!" Vương Duy từ buồn chuyển sang vui.

"Thật." Bạch Cơ cười gật đầu. Nàng không nói với Vương Duy, nhìn tình trạng của nghiên mực hạt đào, có lẽ lần tới Đào Uyên Minh xuất hiện sẽ là lúc ông vĩnh biệt Vương Duy mãi mãi.

Bạch Cơ hỏi Vương Duy: “Vương công tử, tro hương trên cái chổi này từ đâu mà có thế?"

Vương Duy nhìn kỹ, ngơ ngác lắc đầu: "Không biết. Chu Mặc, ngươi biết không?"

Chu Mặc lúng túng, đẩy trách nhiệm: "Công tử, cái này phải hỏi Quý bá."

Vương Quý vừa tỉnh lại, nghe Bạch Cơ hỏi câu này, không dám trả lời. Ông chỉ vào Chu Mặc, nói: "Lang quân, tất cả đều là chủ ý tồi của tên nhóc này."

Chu Mặc biện bạch: "Không liên quan tới ta. Ta chỉ thấy Quý bá phiền muộn vì ma quỷ mới đề nghị ông tới am Lăng Tiêu thắp hương, lấy tro hương về để trừ ma. Tro hương là do ông mang về."

Vương Quý và Chu Mặc thay nhau thuật lại sự việc.

Hóa ra vì Đào Uyên Minh xuất hiện ban đêm, ảnh hưởng tới cuộc sống xã hội của Vương Duy, Vương Quý lo lắng cả ngày thở dài. Mấy ngày trước Chu Mặc không chịu nổi, bèn cho Vương Quý một ý tưởng, bảo ông tới am Lăng Tiêu thắp ba nén hương. Bởi trước đó một gia đình ở làng bên gặp ma quỷ, cũng tới am Lăng Tiêu thắp ba nén hương, rồi rắc tro hương dưới cửa sổ, ngoài cửa, thành công đuổi được ma quỷ.

Vương Quý động lòng. Sáng hôm sau ông lấy cớ đi mua đồ, mang theo tiền tới am Lăng Tiêu. Hôm đó, khách viếng am Lăng Tiêu rất đông, nhất là những người thắp hương cho Phật Di Lặc và Quan Âm Bồ Tát, đông đến nỗi tràn ra ngoài đại điện.

Vương Quý không muốn chờ đợi, thấy điện thờ Tây Vương Mẫu ít người ông bèn đến thắp ba nén hương cho Tây Vương Mẫu. Ông quỳ chờ hương cháy hết, gói tro hương vào một tờ giấy rồi bỏ vào trong túi. Vương Quý để lại tiền hương lửa rời Am Lăng Tiêu.

Chiều tối hôm đó, Vương Quý rắc tro hương dưới cửa sổ, ngoài cửa, nghĩ rằng sẽ đuổi được Đào Uyên Minh. Ai ngờ Đào Uyên Minh tối hôm đó vẫn tới, sáng ra lại đi, tro hương hoàn toàn không có tác dụng trừ ma. Vương Quý tức giận mắng am Lăng Tiêu lừa đảo, sợ bị Vương Duy phát hiện bèn lén dùng chổi quét sạch tro hương trước cửa và ngoài cửa sổ.

Chu Mặc cho rằng tro hương không trừ được ma là do Vương Quý thờ sai thần, Tây Vương Mẫu không quản chuyện trừ ma, lẽ ra phải thờ Phật Di Lặc hoặc Quan Âm Bồ Tát mới có hiệu quả.

Bạch Cơ nghe xong câu chuyện của Vương Quý và Chu Mặc, cười nói: "Hiên Chi, có thể lấy được cung Thiên Xu rồi."

Nguyên Diệu hỏi: "Lấy ở đâu?"

Bạch Cơ cười mà không đáp.

Quảng cáo
Trước /42 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạc Tầm Ca

Copyright © 2022 - MTruyện.net