Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn
  3. Chương 26: Thái Bình
Trước /44 Sau

Phiêu Miểu - Quyển Cầm Đèn

Chương 26: Thái Bình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phiêu Miểu – Cầm đèn

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Quyển 4: Cây Vô Ưu

Chương 6: Thái Bình

Nguyên Diệu leo lên thang dây tơ nhện, hắn mệt mỏi th ở dốc, chỉ dám nhìn lên, không dám nhìn xuống. Màu sắc xung quanh dần thay đổi, từ xanh thẳm sang xanh đậm, xanh lơ, xanh nhạt. Sau một luồng ánh sáng trắng rực rỡ hiện ra, Nguyên Diệu rời khỏi nước, trở lại không khí.

Nhờ ánh trăng Nguyên Diệu nhận ra mình đang ở đáy giếng chật hẹp lạnh lẽo, nửa người trên nổi trên mặt nước, nửa người dưới ngâm trong nước, toàn thân ướt sũng. May mắn thay, thang dây tơ nhện vẫn vươn lên, hắn chỉ cần leo thêm hai mươi bước nữa là có thể ra khỏi giếng rồi.

Nguyên Diệu không còn để ý đến mệt mỏi, lạnh lẽo, vội vàng leo lên. Hắn chỉ muốn mau chóng trở lại mặt đất, thay quần áo khô ráo, uống một tách trà nóng thôi.

Nguyên Diệu leo nhanh lên, khi thấy bậc thang cuối cùng thì nước mắt hắn trào ra…. Vì tơ nhện không đủ, đỉnh của thang dây còn cách miệng giếng nửa mét. Con rồng yêu tự mãn chỉ chú tâm thêu rồng, lơ là những hình thêu khác, khiến bây giờ tơ nhện không đủ dài, thang dây không tới miệng giếng.

Nguyên Diệu bị treo lơ lửng giữa không trung, lên không được xuống cũng không xong, vô cùng lo lắng.

Là chờ đến sáng để Bạch Cơ đến kéo hắn, hay mạo hiểm nhảy ra khỏi giếng đây? Nguyên Diệu suy nghĩ mãi nhưng vẫn khó mà quyết định. Một cơn gió lạnh từ đáy giếng thổi lên khiến hắn rùng mình và lập tức quyết định. Một tay hắn nắm thang dây, một tay vươn ra miệng giếng cố gắng trèo lên. Từ thang dây đến miệng giếng chỉ nửa mét xa, một mét cao, nếu là người luyện võ linh hoạt thì bật một cái là lên. Nhưng Nguyên Diệu là một thư sinh, lại nhát gan, chật vật mãi vẫn không lên được, chỉ mới nắm được miệng giếng mà thôi.

Trong đại sảnh, Hồ Thập Tam Lang tỉnh dậy hai lần nhưng không thấy Nguyên Diệu. Lần đầu, hồ ly nhỏ nghĩ Nguyên Diệu đi vệ sinh nên không để ý. Nhưng lần thứ hai tỉnh dậy vẫn không thấy Nguyên Diệu, nên nó không khỏi lo lắng.

Hồ ly nhỏ đứng dậy, đi dọc theo hành lang tìm Nguyên Diệu: “Nguyên công tử… Nguyên công tử…”

Trong vườn sau, cỏ xanh um tùm, bóng cây lấp loáng, xung quanh yên tĩnh như chết. Hồ ly nhỏ hơi sợ, nhưng lo lắng cho Nguyên Diệu nên vẫn bước vào đám cỏ xanh, gọi khẽ: “Nguyên công tử có ở vườn sau không? Nguyên công tử ở đâu rồi?”

Tiếng động nhẹ phát ra từ giếng nước, hồ ly nhỏ quay đầu lại, thấy một bóng đen ướt sũng, tóc xõa xuống từ giếng nước, gói nó: “Thập… Tam… Lang…”

“Á!!” Hồ ly nhỏ sợ hãi, mắt trợn ngược, ngất xỉu luôn.

Nguyên Diệu khó khăn lắm mới leo ra khỏi giếng, thấy Thập Tam Lang ở vườn sau, định gọi nó kéo mình. Ai ngờ vừa mở miệng, hồ ly nhỏ đã sợ ngất đi.

Nguyên Diệu vội vàng bò đến bên hồ ly nhỏ: “Thập Tam Lang, Thập Tam Lang…”

Hồ ly nhỏ ngất xỉu trong đám cỏ, miệng sùi bọt mép, không còn biết gì nữa.

Nguyên Diệu lay hồ ly nhỏ, rơi nước mắt: “Thập Tam Lang tỉnh lại, đừng làm ta sợ…”

Hồ ly nhỏ không phản ứng, hôn mê như chết.

Nguyên Diệu đành phải bế hồ ly nhỏ trở lại đại sảnh, đặt lại lên giường. Nguyên Diệu thay đồ ướt, khóc một lúc, mệt quá nên ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, hồ ly nhỏ vẫn nằm cứng đơ không tỉnh.

Bạch Cơ nhìn thấy thế nhưng chỉ phẩy quạt nói: “Nhìn tình hình này, e là bị dọa đến mất hồn rồi.”

Nguyên Diệu rơi nước mắt tự trách: “Tất cả là lỗi của ta, làm Thập Tam Lang sợ hãi.”

“Đã đến nước này rồi, có tự trách cũng vô ích.” Bạch Cơ an ủi Nguyên Diệu.

“Vậy, ta đi mời đại phu được không?”

Bạch Cơ phẩy quạt: “Mất hồn rồi, có mời đại phu cũng vô ích.”

“Vậy, tiểu sinh đến thành Quan Giang mời một đạo sĩ về để làm phép thu hồn cho Thập Tam Lang?”

Bạch Cơ phẩy quạt: “Đạo sĩ đến thì sẽ thu luôn Thập Tam Lang mất.”

Nguyên Diệu nhíu mày lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ta nhớ công chúa Thái Bình có ba viên hoàn hồn đan, là linh dược hiếm có trên đời. Ngươi đến xin một viên về, Thập Tam Lang sẽ tỉnh lại.”

Nguyên Diệu bối rối: “Công chúa Thái Bình cao quý vô song, tiểu sinh chỉ là thường dân, làm sao mà gặp được nàng đây? Huống hồ, bảo vật quý giá như vậy sao công chúa Thái Bình nỡ ban cho tiểu sinh được?”

“Không sao, ta sẽ cho ngươi một tấm danh thiếp, ngươi cầm danh thiếp này đến phủ công chúa, nàng chắc chắn sẽ gặp ngươi. Còn việc nàng có cho hoàn hồn đan hay không thì phải xem vận may của ngươi.”

Nguyên Diệu vẫn còn lo lắng: “Mặc dù có danh thiếp, nhưng tiểu sinh tay không đến thăm, dường như không hợp lễ nghĩa.”

Theo quy tắc xã hội thời Đường, khi mang danh thiếp đến bái phỏng người khác, đặc biệt là người có địa vị cao quý, thường phải kèm theo một số quà. Người có thân phận càng cao quý, quà càng phải quý trọng. Mục đích của Nguyên Diệu là xin hoàn hồn đan, quà càng nên quý giá phong phú. Nguyên Diệu không có quà để tặng, muốn nhờ Bạch Cơ giúp đỡ.

“À, quà à, vậy thì ra vườn sau ngắt một cành đào đi. Ngươi thêm vào một bài thơ về ngày xuân, vừa phong nhã, vừa đặc biệt.” Con rồng yêu xảo quyệt mà keo kiệt nói.

Nguyên Diệu đành phải ra vườn sau ngắt một cành đào, hắn ngắt một cành đào mang về, tỉa tót một chút, rồi trải giấy mài mực viết một bài thơ ngắn: “Chim khóc về bờ sông, chồi xanh đầu cành ngắn. Tuyết còn đọng gác hư, nụ đỏ chưa đáng gài.”

Bạch Cơ ngồi bên án ngọc xanh, nhìn Nguyên Diệu bận rộn, vẻ mặt có phần nghiêm trọng: “Nguyên công tử, Dận thật sự nói không thể tìm thấy cây Vô Ưu ư?”

Nguyên Diệu đã kể hết những gì xảy ra trong chợ đêm cho Bạch Cơ, bao gồm cả việc Dận không thể tìm thấy cây Vô Ưu.

Nguyên Diệu gật đầu: “Đúng vậy. Dận huynh nói hắn cảm nhận được hơi thở của cây Vô Ưu ở Trường An, nhưng một nguồn linh lực rất mạnh đã che mất hơi thở của cây Vô Ưu…”

Bạch Cơ nghiêm mặt: “Trong thành Trường An, những ngươi có linh lực mạnh đến mức Dận cũng cảm thấy là không nhiều, nếu thật sự là một trong số họ đã đánh cắp cây Vô Ưu thì dù ta có ra mặt cũng khó mà lấy lại được.”

“Ồ, phải chăng Ly Nô đệ không phải luôn nói ngươi là kẻ phi nhân mạnh nhất, già nhất trong thành Trường An sao? Hóa ra ngươi cũng có người phải kiêng dè?”

Bạch Cơ cười: “Nguyên công tử, núi cao còn có núi cao hơn, thiên ngoại hữu thiên, không ai có thể xưng là mạnh nhất. Trong thành Trường An, mỗi phi nhân đều có phạm vi thế lực của riêng mình, không thể xâm phạm lẫn nhau, đó là quy tắc bất thành văn. Nếu cố ý xâm phạm, thì dù là ai, dù thành hay bại, cũng phải trả giá.”

Nguyên Diệu gãi đầu: “Nghe có vẻ phức tạp quá. Tiểu sinh cứ nghĩ ngươi là già nhất, pháp lực mạnh nhất rồi chứ!”

“Khụ khụ, Nguyên công tử, không phải ra già nhất, mà là sống lâu nhất.”

Nguyên Diệu gãi đầu: “Già nhất và sống lâu nhất không phải là một sao?”

Bạch Cơ phẩy quạt, cười nói: “Đối với nữ phi nhân, hai điều này vẫn có sự khác biệt tinh tế…”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, con rồng yêu già nhất này cũng ghét bị gọi là già sao? Xem ra, nữ nhân và nữ phi nhân, đều giống nhau.

“Bạch Cơ, nghe ngươi nói thế thì có vẻ rất khó tìm lại cây Vô Ưu ư.”

Bạch Cơ phẩy quạt: “Dù khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ tìm lại cây Vô Ưu. Vì đó là nguyện vọng của Thập Tam Lang.”

“Ngươi không sợ phi nhân mạnh hơn ngươi sao?”

Bạch Cơ phẩy quạt: “Có Nguyên công tử ở đây thì ta không sợ.”

Nguyên Diệu đỏ mặt: “Vì sao có tiểu sinh ở đây thì ngươi lại không sợ?”

Bạch Cơ cười tủm tỉm: “Bởi vì nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ cho ngươi ra trận.”

“Bạch Cơ, các phi nhân các ngươi đấu pháp, xin đừng lấy con người yếu đuối như ta ra làm vật hy sinh vô ích!!” Nguyên Diệu tức giận nói.

“Hehe.” Bạch Cơ cười quỷ quyệt.

Nguyên Diệu chuẩn bị xong cành hoa và bài thơ, rồi cầm danh thiếp chuẩn bị ra ngoài: “Bạch Cơ, ngươi không đi cùng tiểu sinh đến phủ công chúa sao?”

“Không. Ta phải đi tìm hiểu tung tích cây Vô Ưu.” Bạch Cơ uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.

“Vậy, tiểu sinh đi phủ công chúa đây.” Nguyên Diệu từ biệt Bạch Cơ, rời khỏi Phiêu Miểu các.

Trên đường đi, Nguyên Diệu vẫn lo lắng không biết công chúa Thái Bình có ở trong phủ hay không, nhưng khi đến trước phủ Thái Bình, hắn đã yên tâm hơn. Bên ngoài phủ Thái Bình người qua lại tấp nập, rất nhiều người cầm hộp quà và danh thiếp đứng đợi vào thăm. Công chúa Thái Bình quyền lực nghiêng ngả triều đình, kẻ tham gia chính sự, quan lại, sĩ nhân đều không ngớt ca tụng và lấy lòng nàng, mong được thăng tiến.

Nguyên Diệu nhìn cảnh tượng này, đoán ngay công chúa Thái Bình ở trong phủ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại lo lắng, nhiều người đến thế này thì hắn phải đợi đến bao giờ đây?

Nguyên Diệu nghĩ đến hồ ly nhỏ vẫn hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ, đang đợi hoàn hồn đan cứu mạng thì không thể trì hoãn được, lập tức gồng mình chen lên phía trước, đưa danh thiếp và cành đào cho quản gia ở cổng: “Tiểu sinh từ Phiêu Miểu các đến, xin được bái kiến công chúa Thái Bình.”

Mọi người thấy quà của Nguyên Diệu là cành đào, lập tức cười phá lên…. Ai cũng biết, công chúa Thái Bình xa hoa phung phí, thích sự lộng lẫy, người đến gặp không ai không dâng lên tài vật phong phú, bảo vật quý hiếm, càng quý giá càng dễ được gặp. Tên thư sinh nghèo này chỉ mang một cành đào mà muốn vào phủ Thái Bình, đúng thật là nực cười.

Quản gia không cười, hắn trịnh trọng nhận lấy danh thiếp của Nguyên Diệu, cúi người nói: “Mời công tử vào.”

“Hả?” Nguyên Diệu kinh ngạc, hắn nghĩ ít nhất cũng phải đợi vài giờ mới được vào phủ Thái Bình.

Quản gia khách khí nói: “Công chúa đã dặn, khách cầm danh thiếp của Phiêu Miểu các đến thì bất kỳ lúc nào cũng có thể được tiếp vào phủ.”

Những người đang chờ ngoài cửa lập tức bất mãn, có người nhỏ giọng phàn nàn: “Chẳng phải nói công chúa Thái Bình đang ốm sao? Sao tên thư sinh này lại được vào?”

“Chúng ta đã đợi ba ngày nhưng vẫn không được vào phủ, tại sao tên này vừa đến lại được vào ngay?”

“Ngươi mới đợi ba ngày, ta đã đợi hơn mười ngày rồi…”

Thấy mọi người bắt đầu xôn xao, một vị thủ vệ đầu lĩnh uy nghiêm bước ra, quát lớn: “Dám làm loạn trước phủ công chúa, đánh đuổi hết!!”

Mọi người nghe vậy thì không dám lên tiếng nữa.

Nguyên Diệu theo quản gia đi vào phủ Thái Bình, băng qua các tầng lầu trùng điệp, núi non và đình đài, đến trước thủy tạ mà hắn đã từng đến lần trước.

Quản gia dừng lại trước thủy tạ, nói với Nguyên Diệu: “Công tử xin chờ ở đây, để tiểu nhân vào thông báo.”

“Đa tạ.” Nguyên Diệu nói.

Nguyên Diệu đợi một lúc, quản gia và hai nữ tỳ tóc búi cao, mặc trang phục cung đình màu đỏ thẫm đi ra.

Quản gia cười nói: “Công chúa mời công tử vào gặp.”

“Đa tạ.” Nguyên Diệu cười nói.

Quản gia mỉm cười rồi rời đi. Hai nữ tỳ nói với Nguyên Diệu: “Xin công tử đi theo nô tỳ.”

“Đa tạ hai vị tỷ tỷ dẫn đường.” Nguyên Diệu nói.

Hai nữ tỳ dẫn Nguyên Diệu băng qua hành lang dài vào trong thủy tạ. Từ xa, Nguyên Diệu nhìn thấy công chúa Thái Bình mặc một bộ đồ hoa lệ màu khói tùng, lười biếng tựa mình trên một chiếc ghế mỹ nhân. Nàng cầm một cành đào và một tờ giấy viết thơ, cười ha hả: “Ha ha…… ha ha ha……”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, công chúa Thái Bình đang cười cái gì thế? Là chê cành đào quá tầm thường? Hay là chê thơ của hắn quá dở?

Nguyên Diệu lo lắng tiến lên, cúi đầu hành lễ: “Tiểu sinh bái kiến công chúa Thái Bình.”

Công chúa Thái Bình liếc nhìn Nguyên Diệu, cười lớn: “Ngươi là Yêu Duyên công tử lần trước đến với Tự Nhân sao? Ha ha ha……”

“Tiểu sinh tên Nguyên Diệu, tự Hiên Chi.” Nguyên Diệu toát mồ hôi, sửa lại trí nhớ sai lầm của công chúa Thái Bình.

“Ha ha, tên gì không quan trọng, dù sao thì cũng là ngươi…… ha ha ha……”

Nguyên Diệu lại toát mồ hôi, lời của hắn có gì buồn cười sao? Tiếng cười của nàng khiến hắn rợn tóc gáy.

Công chúa Thái Bình nói: “Yêu Duyên, ngươi đến phủ Thái Bình làm gì? Ha ha ha……”

Nguyên Diệu sửa lại: “Là Nguyên Diệu. Chuyện là thế này, một người bạn của tiểu sinh bị kinh sợ nên mất hồn phách, đang hôn mê bất tỉnh. Bạch Cơ nói công chúa có hoàn hồn đan, nên tiểu sinh mới đến xin một viên.”

“Ha ha, hoàn hồn đan quý giá như vậy, tại sao bản công chúa phải cho ngươi? Ha ha ha……” Công chúa Thái Bình vừa nói lạnh lùng vừa cười rạng rỡ, tạo nên cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.

Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh hy vọng công chúa từ bi, cứu giúp bạn của tiểu sinh.”

“Ha ha, muốn bản công chúa cho ngươi hoàn hồn đan cũng không khó, theo quy tắc của Phiêu Miểu các, một vật đổi một vật, ngươi lấy gì đổi với bản công chúa? Ha ha ha……”

Nguyên Diệu thật thà nói: “Tiểu sinh không có vật gì đủ để đổi lấy hoàn hồn đan của công chúa cả.”

Công chúa Thái Bình nhìn tờ bài thơ gắn trên cành đào, cười lớn: “Đây là ngươi viết sao? Thơ cũng không tệ. Ha ha ha……”

“Công chúa quá khen.” Nguyên Diệu khiêm tốn nói.

“Ha ha, bản công chúa sắp tổ chức Bách Thi yến với Thượng Quan Chiêu Nghi, nếu ngươi viết một trăm bài thơ trình lên bản công chúa thì bản công chúa sẽ cho ngươi một viên hoàn hồn đan. Ha ha ha……” công chúa Thái Bình vừa nói vừa cười không ngớt.

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, đành đồng ý: “Tiểu sinh tuân mệnh.”

“Yêu Duyên, ngươi có ba ngày. Ba ngày sau, mang một trăm bài thơ đến phủ Thái Bình, bản công chúa sẽ cho ngươi hoàn hồn đan. Ha ha ha……”

“Là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu sửa lại, rồi lại khẩn cầu: “Ba ngày sau, tiểu sinh chắc chắn sẽ trình thơ lên. Nhưng bạn của tiểu sinh vẫn hôn mê, mạng sống nguy cấp, cứu người như cứu lửa, nếu công chúa cho tiểu sinh hoàn hồn đan ngay bây giờ thì tiểu sinh sẽ rất biết ơn.”

“Ha ha ha, không, ngươi mang thơ đến, bản công chúa mới cho ngươi hoàn hồn đan. Ha ha ha……” công chúa Thái Bình cười không ngớt.

Công chúa Thái Bình đã nói vậy, Nguyên Diệu chỉ có thể tuân theo, không dám nói thêm.

“Ha ha, ha ha ha……” Công chúa Thái Bình ôm bụng cười.

Tiếng cười của công chúa Thái Bình khiến Nguyên Diệu run rẩy, hắn lấy can đảm hỏi một câu: “Xin hỏi, công chúa cười gì vậy? Chẳng lẽ hành vi của tiểu sinh có gì đáng cười sao?”

“Ha ha, không phải tại Yêu Duyên. Không biết vì sao, bản công chúa cứ muốn cười, không thể ngừng được. Ha ha ha……”

“Không phải là Yêu Duyên, là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu lại sửa lại.

“Ha ha, không quan trọng là gì, dù sao cũng là ngươi. Ha ha, ha ha ha……”

“Công chúa cười như vậy không thấy mệt sao?” Nguyên Diệu cả gan hỏi, công chúa Thái Bình cứ cười không ngừng, hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt.

“Ha ha, rất mệt, nhưng không thể ngừng. Bản công chúa cười nhiều hơn hai mươi năm qua gộp lại, cảm thấy rất mệt, rất kiệt sức. Ha ha ha……”

Nguyên Diệu toát mồ hôi. Dù nói cười là chuyện tốt, nhưng nhìn thế nào thì việc công chúa Thái Bình cười không ngừng thế này đều hơi kỳ quái.

“Vậy, tiểu sinh xin cáo từ.” Nguyên Diệu cúi đầu nói.

“Chờ đã.” Công chúa Thái Bình gọi nữ tỳ mang đến một chiếc hộp, đưa cho Nguyên Diệu: “Đây là bức thêu lần trước, Tự Nhân nói muốn, ngươi mang về cho nàng. Ha ha ha……”

“Vâng.” Nguyên Diệu nhận lấy hộp gỗ. Hắn nhớ lần trước lúc Bạch Cơ xin bức thêu, công chúa Thái Bình rõ ràng nói không cho, nhưng khi thêu xong vẫn đưa. Xem ra, nàng và Bạch Cơ có thể là bạn tốt của nhau?

Công chúa Thái Bình dường như nhìn thấu suy nghĩ của Nguyên Diệu, cười lạnh lùng nói: “Bản công chúa không phải thêu riêng cho Tự Nhân, chỉ là rảnh rỗi nên thêu thêm một bức. Ha ha ha, nên ngươi đừng tưởng bản công chúa và Tự Nhân là bạn. Ha ha ha……”

“Các ngươi không phải là bạn sao?” Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi.

“Tự Nhân ghét nhất loài người, bản công chúa ghét nhất phi nhân, sao chúng ta có thể là bạn? Ha ha ha……”

Nguyên Diệu sửng sốt. công chúa Thái Bình từ nhỏ đã bị ác quỷ hành hạ, sống trong bóng tối của nỗi sợ hãi, nàng ghét phi nhân hắn có thể hiểu, nhưng tại sao Bạch Cơ lại ghét loài người? Từ những hành động và lời nói thường ngày của nàng, hắn có thấy nàng ghét loài người đâu. Nếu nàng ghét loài ngươi, vậy hắn cũng là loài ngươi, chẳng lẽ nàng cũng ghét hắn?

“Haha, bản công chúa nghe mẫu hậu nói thế, không biết rõ chuyện bên trong, nếu Yêu Duyên công tử hứng thú thì có thể tự mình đi hỏi Tự Nhân. Hahaha……”

“Không phải Yêu Duyên, là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu tức giận sửa lại.

“Đều như nhau thôi. Hahaha……”

Nguyên Diệu từ biệt rời khỏi Thái Bình Phủ.

Quảng cáo
Trước /44 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại

Copyright © 2022 - MTruyện.net