Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhược Ca có phần mệt mỏi, ở cổ đại phiền phức thật. Muốn đi từ nước này sang nước kia phải mất gần 1 tháng trời, có khi hơn. Bởi vì quân binh số lượng quá lớn, để tránh kinh động người khác. Ban ngày Nhược Ca cho họ nghỉ ngơi, ban đêm âm thầm lên đường, đường vắng xem ra cũng là một lợi thế. Tốc độ đi có phần nhanh hơn.
Một tháng này, Nhược Ca vẫn như trước đối xử ôn nhu, nhẹ nhàng với Trường Ngưng. Chỉ có nàng, Nhược Ca cảm nhận nàng có khác. Hỏi ra thì không nói. Thôi không nói thì thôi, Nhược Ca không dám chọc giận Trường Ngưng.
'Ngưng Nhi, sáng mai chúng ta sẽ về đến hoàng cung'
'Ân'. Nhược Ca ban đầu còn không vui vì lúc nào Trường Ngưng cũng không nói nhiều. Dù bản thân mình đã nhượng bộ rất nhiều. Dần dà, nghe riết cũng quen.
'Ta làm gì sai khiến Ngưng nhi không vui sao? Hay trong người nàng không khỏe chỗ nào?'
'Ta không sao. Chỉ là có chút khẩn trương'
'Haha'. Nhược Ca nghe câu trả lời của Trường Ngưng mà bật cười, nắm tay nàng, kéo sát Trường Ngưng vào lòng mà nói. 'Ngưng nhi cũng có lúc khẩn trương sao? '
'Không thể sao? Đây là lần đầu ta chính thức làm dâu Đường gia. Ta thật không biết làm gì bây giờ'
'Ân. Không cần làm gì hết. Phụ hoàng và mẫu hậu rất dễ tính'
Trường Ngưng thuận thế dựa vào lòng Nhược Ca, ngoan ngoãn đến lạ. Hai tay rãnh rỗi vòng qua eo Nhược Ca ôm thật chặt. 'Nếu phụ hoàng và mẫu hậu ép Phò mã phải lập phi thì sao?'
'Ngưng nhi là Thái tử phi, lập thêm ai nữa chứ. Ta sẽ không đồng ý a'
'Nhược Ca, ta chỉ có mỗi chàng'
Nhược Ca hiểu ý tứ của Trường Ngưng nhiều hơn câu nói của nàng. Phải khó thế nào nàng mới có thể nói ra câu nói đầy thâm ý như vậy. Nhược Ca hôn nhẹ lên tóc nàng. Giọng nói trầm thấp.
'Ta biết Ngưng nhi không vui, nàng nghĩ ta có tình cảm khác đối với Thường Nguyệt nên mới gấp gáp như vậy. Mới đau lòng vì nàng như thời gian qua. Nàng có biết câu nói cuối cùng Thường Nguyệt nói với ta là gì không?'
'Ta không muốn biết'
'Nhưng ta lại muốn nói với Ngưng nhi'
'Vậy Phò mã nói đi. Ta đang nghe'
'Ân. Nàng nói nàng yêu ta. Nàng hy vọng kiếp sau, ta sẽ đáp lại nàng, sẽ yêu nàng như yêu Đại hoàng tỉ của nàng'. Nhược Ca nói xong lại nhìn Trường Ngưng, mong tìm ra chút phản ứng của nàng.
'Ta cũng hy vọng vậy'. Câu trả lời của Trường Ngưng làm Nhược Ca hụt hẫng. Có phải do bản thân quá yêu nàng, sinh ra nàng có cảm giác bất cần. Tự nghĩ tự buồn. Trường Ngưng trong lòng Nhược Ca ngồi dậy, độ cong khóe miệng hiện rõ.
'Phò mã của Bổn cung lại suy nghĩ gì mà trở nên ưu thương vậy a'
'Ta không có'
Trường Ngưng dừng một lúc, trong xe ngựa lâm vào trầm mặt. Chợt nàng lên tiếng, giọng nói có chút nhiệt độ.
'Ta hy vọng Thường Nguyệt có thể hạnh phúc. Nếu là kiếp sau, tốt nhất Phò mã và ta không nên gặp nhau'
'Làm gì có kiếp sao? Kiếp này ta chỉ biết nàng, kiếp sau có thể chúng ta không còn nhớ đến nhau. Ta không cần biết kiếp sau. Ta trân trọng hiện tại'. Nhược Ca nói có chút gấp gáp, xem ra hơi xúc động.
'Ta muốn ngủ'
'Ân. nàng nằm xuống đây'. Nhược Ca tránh chỗ để Trường Ngưng nằm xuống, lại chỉ đùi mình ý muốn Trường Ngưng nằm lên.
Lần này Trường Ngưng thật ngoan ngoãn nằm xuống, xoay mặt vào ôm lấy bụng Nhược Ca, giọng thật mè nheo. 'Phò mã kể chuyện lúc còn nhỏ của Phò mã đi'.
Nhược Ca tay vuốt tóc Trường Ngưng, một tay ôm lấy eo nữ nhân xinh đẹp này, nhắm mắt liên tưởng đến một đoạn sự tình kiếp trước. Vừa suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, lại nghe Trường Ngưng giọng lười biếng nói.
'Phò mã kể về nữ nhân Phò mã yêu say đắm kia đi'
Trường Ngưng vẫn không quên chuyện đó sao? Nhược Ca cố gắng biến nó thành một sự tình vô cùng đơn giản, nhưng mà Trường Ngưng thì sao? Tưởng chừng nàng không để ý, nhưng thật ra nàng để ý vô cùng. Nàng biết chọn thời điểm để buột bản thân đối phương tự kể ra.
'Phò mã thật chậm chạm'....'A......'
Trường Ngưng vừa nói xong, kèm theo một tiếng la của Nhược Ca. Chính Nhược Ca cũng không biết từ khi nào Trường Ngưng lại yêu thích hành hung cái eo của mình.
'Nữ nhân ta thích tên gọi Hiên Huyên. Nàng là lão sư của ta. Lúc đó ta còn nhỏ a. Chỉ là tình cảm con nít nên không có gì để nói'
'Vậy bổn cung và Hiên Huyên ai xinh đẹp hơn?'
Hửm. Nhược Ca không thích so sánh giữa nữ nhân với nhau. Đời trước, đối với mình - Hiên Huyên là người đẹp nhất. Mà hiện tại, Trường Ngưng trong mắt mình là không ai có thể thay thế. Nếu trả lời thì phải trả lời như thế nào đây?
'Ngưng nhi không ngủ thì trời sáng mất'
'Phò mã không trả lời thì bổn cung không thể ngủ'
'Nàng đối với ta chính là hiện tại. Còn Hiên Huyên đã là quá khứ. Không thể so sánh a'
Rất lâu sao cũng không nghe Trường Ngưng động tĩnh. Nghe nàng hít thở đều đều. Bản thân Nhược Ca thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng thoát được một lần. Với tay lấy chăn khoát lên người nàng, trời đêm lạnh vô cùng, Nhược Ca lo sợ Trường Ngưng sẽ bị cảm.
Nhược Ca cả đêm không ngủ, nếu nói bản thân vô nghĩ về chuyện của Thường Nguyệt thì thật không đúng. Nhược Ca cảm thấy tội lỗi, chính mình xuất hiện gây nên cái chết của Thường Nguyệt. Phải hay không nếu không đến đây, Trường Ngưng bình yên cùng Phò mã của nàng, sống một cuộc sống thật hạnh phúc. Thường Nguyệt cũng sẽ không thương tâm, không đau khổ vì người nào.
***
'Ưm..'. Nhược Ca nghe tiếng Trường Ngưng, giật mình bừng tĩnh. 'Nàng dậy sớm vậy'.
Trường Ngưng mở mắt ra thấy người kia mỉm cười với mình. Tâm cũng trở nên ấm áp, tay che miệng ngáp. Hành động này rơi vào mắt Nhược Ca, có phải hay không khi yêu một người, dù là bất kì hành động nào của người đó cũng là đáng yêu trong mắt mình?
'Đã đến nơi?' Trường Ngưng vừa lấy tay dụi mắt vừa hỏi.
'Ân. Đã đến được một lúc'
'Sao Phò mã không gọi ta dậy?'. Trường Ngưng vội vàng ngồi dậy, câu hỏi rõ ràng mang ý tứ trách móc Nhược Ca.
'Ngưng nhi khó khăn lắm mới ngủ sâu như vậy. Ta không nỡ đánh thức nàng'.
'Cả đêm phò mã không ngủ, còn làm gối cho ta. Phò mã hẳn là rất mệt đi'. Trường Ngưng tay đấm nhẹ lên đùi Nhược ca, thật ra nàng vẫn còn biết quan tâm a.
---
Buổi sáng của Nhược Ca và Trường Ngưng là vậy, lúc nào cũng đối đáp vài câu trước khi rời giường. Tuyết Nhi theo lệnh mang chậu rửa mặt và đồ trang điểm vào xe, dù sao Trường Ngưng vẫn là công chúa cành vàng lá ngọc. Trước khi xuất hiện trước mặt mọi người, nhất thiết phải thật chỉnh chu.
Nhược ca rời xe trước, Tiểu Nô và Lạc Hy chăm sóc mình thật chu đáo. Trên đường đi đều nhờ có họ, nếu không sẽ buồn chết a. Trong lúc Trường Ngưng bận rộn sửa sang lại đầu tóc, Nhược Ca ở bên ngoài làm một việc vô cùng vĩ đại. Đối với các tướng sĩ khích lệ.
'Các huynh đệ đã không quản đường xá xa xôi, hơn 2 tháng nay theo ta từ Đại Đường đến Đại Minh dẹp quân Thác Bạt. Lại một đường hộ tống ta và Thái tử phi an toàn trở về. Trở về quân doanh, ta nhất định sẽ ban thưởng, ai cũng có phần'
'THÁI TỬ MUÔN NĂM, THÁI TỬ, THÁI TỬ'.
Bên trong xe ngựa, Trường Ngưng nghe rõ âm thanh hùng hồ của binh lính. Không khỏi lắc đầu, chả trách phò mã có thể làm siêu lòng nhiều người như vậy.
'Công chúa, người nhìn xem. Thật sự rất xinh đẹp a'. Tuyết nhi đưa chiếc gương đến để Trường Ngưng soi. Nàng gật đầu, xem ra đã chấp nhận xuất hiện.
Tuyết Nhi xuống trước, tiểu Nô vén màng che lên. Trường Ngưng khom người, đưa tay cho Nhược ca. Nhược Ca đỡ nàng xuống. Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng thà lúc nãy ngủ luôn trong xe ngựa còn hơn...
***