Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
  3. Chương 26: Nhà tù xa hoa nhất
Trước /91 Sau

Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 26: Nhà tù xa hoa nhất

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Loan tùy ý liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, cười như không cười nhìn Cao Sa: “Cao đại nhân có vẻ như đã sớm có chuẩn bị?”

Cao Sa vuốt mồ hôi trên trán căn bản không dám trả lời Tề Loan, hắn chuẩn bị trước lúc nào, không phải thật sự là không còn cách nào mới nghĩ đến cái cách mất bò mới lo làm chuồng này.

“Tề tướng quân có vừa lòng không?” Cao Sa đi theo một bên cười hùa theo.

Tề Loan nhướng mày, cũng không làm theo như Cao Sa mong muốn: “Nếu ta không hài lòng thì sao?”

Cao Sa nghe được lời này thở cũng không dám thở, thật cẩn thận đi theo bên cạnh Tề Loan, căn bản không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thấp thỏm như chim cút chỉ thỉnh thoảng ngước lên đánh giá sắc mặt Tề Loan, có vẻ cũng không tức giận lá gan liền lớn hơn: “Tề tướng quân dường như ngài có biết thị vệ tên là Chu Dũng kia?”

Kinh Triệu Phủ Doãn là quan ở kinh thành, nhưng làm quan ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Cao Sa có thể làm quan thuận lợi nhiều năm như vậy không thể tách khỏi khả năng biết phán đoán.

Hôm nay trên công đường nhìn thấy tờ giấy đó, Tề đại tướng quân tuy có bất ngờ nhưng cũng không quá mức kinh ngạc.

Cho nên Cao Sa mới hỏi như vậy.

Muốn biết Tề Loan đến tột cùng có biết người đứng sau hạ độc thủ là ai hay không.

Tề Loan lại không muốn hỏi gì đáp nấy với Cao Sa, cởi áo choàng ra, ngồi trên ghế bên cạnh nhàn nhạt nói: “Không nên hỏi đừng hỏi.”

Cao Sa lập tức câm miệng lại, bắt đầu dò hỏi Tề Loan còn có yêu cầu gì, chỉ cần hắn nói ra Cao Sa nhất định sẽ tận lực thõa mãn.

“Tề tướng quân, ngài cũng biết chuyện ngày hôm nay, hạ quan thật sự không thể làm gì, nhiều bá tánh như vậy, hạ quan, hạ quan cũng… phải cẩn thận.” Cao Sa thức thời xin lỗi với Tề Loan..

Chỉ là đem mọi chuyện quy tội theo lẽ công bằng, vẫn chưa liên lụy tới Vân Dật. Có một số việc trong lòng biết rõ là được, nói quá rõ ràng, gặp mặt sẽ có hơi khó coi.

Tề Loan nhìn bộ dáng cẩn thận lấy cớ của Cao Sa, cũng biết nếu tiếp tục nói sẽ không có ý tứ gì.

Kỳ thật, Tề Loan nghe được phán quyết cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Từ chuyện Chu Dũng lên công đường, Cao Sa nhận được đơn kiện bắt đầu có chút không thích hợp, hắn đã biết nhất định là do Vân Dật ám chỉ gì đó.

Cao Sa vốn muốn thuận theo, bây giờ lại có Vân Dật chặn ngang một chân, Cao Sa đương nhiên sẽ không vì hắn mà đắc tội Vân Dật.

Mà hắn cũng không nghĩ ở trước công chúng bại lộ thân phận của mình.

Tề Loan không muốn đứng trên cong đường tạo nên chuyện ầm ĩ gì, nhưng hắn cũng biết Vân Dật có nháo như thế nào cũng phải lừa gạt bệ hạ và thái tử, đợi hai người đó biết được hắn nhất định có thể đi ra ngoài.

Về phần Cao Sa, tuy không muốn đắc tội Vân Dật cũng không thấy nhất quyết đắc tội với mình.

Cho nên tai ương lao ngục này, kỳ thật cũng không có gì.

So với lo lắng cho mình, Tề Loan càng lo lắng cho Vân Nhược Dư, tuy Vân Dật rằng không đến mức phát rồ hại thân muội muội của mình.

Nhưng sau khi bọn họ tách ra, Tề Loan rốt cuộc không nhận được tin tức gì của Vân Nhược Dư, chỉ có thể hỏi thăm tin tức người trong này: “Nương tử của ta thế nào rồi?”

Cao Sa nghe được lời này chỉ cảm thấy Tề đại tướng quân là thật sự có tình cảm sâu đậm với tiểu nương tử kia, bây giờ cũng không thèm giấu tai mắt người xung quanh, còn trực tiếp gọi “nương tử của ta” là nhập diễn quá sâu hay như thế nào?

Cao Sa chính là mệnh quan triều đình, mấy tin tức này có thể nghe sao?

“Tề tướng quân yên tâm, hạ quan tự mình phái người hộ tống kia tiểu nương tử ra cửa, thị nữ trong phủ sáng sớm đã chờ ở đó, đưa tiểu nương tử về nhà.”Tuy trong lòng Cao Sa không ngừng chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn cung kính đáp lại.

Sợ Tề Loan không cao hứng một cái sẽ đến tìm mình gây phiền toái.

Tề Loan nhận được tin tức, liền trầm mặc không nói, Cao Sa thấy hắn chưa nói thêm gì, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm chuyện này rốt cuộc cũng qua, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu đau đầu.

Bởi vì Tề đại tướng quân nói muốn gặp Thất hoàng tử.

“Tề tướng quân, Thất hoàng tử là hoàng thân quốc thích, hạ quan bất quá chỉ là một Kinh Triệu Phủ Doãn, làm sao có thể gặp mặt được Thất hoàng tử?”

“Không gặp được?” Tề Loan nhìn thoáng qua Cao Sa, cũng không muốn khó xử hắn, chỉ nói nếu không gặp được thì để hắn tự mình đi, dứt lời liền tính toán đi ra ngoài.

Cao Sa nhìn thấy động tác của Tề Loan, lập tức liền lên tiếng ngăn cản: “Có thể có thể có thể, hạ quan nhất định nghĩ cách cho ngài, thỉnh ngài tạm thời đừng nóng nảy, tạm thời đừng nóng nảy.”

Lúc này Cao Sa sao có thể để Tề Loan đi, vậy không phải thất bại trong gang tấc sao?

Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của Tề Loan, Cao Sa mang vẻ mặt vô cùng đau khổ rời đi nhà lao, lúc gần đi còn không quên phân phó ngục tốt, nhất định phải chiếu cố Tề Loan cho thật tốt.

Ngục tốt không rõ nguyên do, không ngừng hỏi nguyên do.

Cao Cao sửa sang lại quan phục, học bộ dáng Tề Loan hừ lạnh một tiếng: “Không nên hỏi đừng hỏi, làm tốt bổn phận của mình là được.”

Ngục tốt nghe đến đây, nhanh chóng nghe lời ngậm miệng lại.

……

Trong phủ tướng quân, cảm xúc Vân Nhược Dư vẫn luôn không tốt, nàng ngồi ở đại sảnh rơi lệ hồi lâu, quan phủ phán quyết nàng nghe rõ ràng rành mạch, ba ngày nữa phu quân có thể ra tù, nhưng nàng vẫn không thể nào yên lòng.

Lúc trước nàng nghe được rất nhiều lời đồ trong lao ngục, bây giờ biết được có người muốn cố ý hãm hại, trong lòng càng nóng như lửa đốt, bất luận Ngân Điệp khuyên như thế nào cũng không thể an tâm: “Không được, ta phải đi ra ngoài một chuyến, ta muốn đích thân đi nhìn một chút mới có thể yên tâm.”

“Phu nhân, ngài tạm thời đừng nóng nảy, Lộc Trúc đã đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, rất nhanh sẽ trở về, lúc này ngài đi cũng không thể làm được gì, không bằng an tâm ở nhà chờ.” Ngân Điệp mở miệng khuyên bảo Vân Nhược Dư.

Nhưng Vân Nhược Dư sao có thể ngồi im được?

“Xưa nay ta nghe nói nha môn vô tình, khi ta và phu quân bị giam giữ ở nhà lao nghe được thanh âm tra tấn tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, bây giờ lại có người có ý định muốn hãm hại phu quân, nếu là…… Nếu phu quân cũng phải chịu đựng tra tấn như thế thì biết phải làm sao ?” Vân Nhược Dư chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tiếng gào bên trong nhà lao liền cảm thấy không rét mà run.

Ngân Điệp căn bản không biết phải giải thích với công chúa như thế nào, Kinh Triệu Phủ Doãn đương nhiên không có năng lực sử dụng tư hình với đại tướng quân, bởi vì tai ương lao ngục này của đại tướng quân đương nhiên không thể thoát khỏi can hệ liên quan tới Thất hoàng tử, bằng không Thất hoàng tử cũng sẽ không cho người thông báo cho mình và Lộc Trúc đến chờ trước cửa Kinh Triệu phủ doãn.

Chỉ là những việc này Ngân Điệp không thể nói, việc có thể làm chỉ có khuyên giải an ủi Vân Nhược Dư: “Phu nhân không cần lo lắng, nói đến chuyện tra tấn nhất định là phạm vào tội ác tày trời tội, lang quân hắn cũng không phạm phải tội gì lớn.”

Đại tướng quân hẳn là không ở trong đó bao lâu là có thể ra ngoài.

“Thật vậy sao?” Vân Nhược Dư nghe đến đây, tuy đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn không cách nào yên lòng được: “Nhưng dù sao cũng là nhà lao, phu quân ở trong đó nhất định ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ta muốn nhanh chóng đến xem.”

“Phu nhân nếu đã muốn đi cũng nên chờ Lộc Trúc tìm hiểu tin tức trở về, bằng không lúc này chúng ta tới phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn, chờ lát nữa Lộc Trúc trở về cũng không đến mức luống cuống tay chân.”

Ngân Điệp đã nói đến mức này, cảm xúc Vân Nhược Dư tạm ổn định lại, nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

Lộc Trúc vừa ra khỏi tướng quân phủ liền đi tới hướng phủ đệ của Vân Dật chỉ là thật không khéo Thất hoàng tử không có trong phủ.

Lộc Trúc chỉ có thể thuận tiện đi tới nha môn Kinh Triệu phủ, dựa theo quy củ hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Một canh giờ lúc sau, Vân Nhược Dư thuận lợi gặp được Tề Loan.

Vân Nhược Dư đi trên đường, trong lòng không biết có bao nhiêu lo lắng, trong suy nghĩ của nàng, lúc này Tề Loan nhất định vô cùng đáng thương, ăn không ngon, ngủ không tốt, nói không chừng còn sẽ bị nghiêm hình bức cung.

Chỉ là tình huống bây giờ, đến tột cùng là chuyện như thế nào?

Vân Nhược Dư nhìn nhà lao Tề Loan đang ở, hoảng hốt còn tưởng rằng là mình đi nhầm chỗ, chỗ này nói là nhà tù, không bằng nói là khách điếm thì chính xác hơn, gia cụ không nhiễm một hạt bụi, sàn nhà sáng bóng, chăn gấm gối mềm tất cả đều đầy đủ hết, trong góc còn có một chậu băng, trên mặt bàn còn đặt một chén nước ô mai ướp lạnh.

Trong lúc nhất thời Vân Nhược Dư có chút phản ứng không kịp: “Phu quân……Chàng xác định đây là đang ngồi tù sao?”

Tề Loan cũng không nghĩ tới Vân Nhược Dư tới thăm hắn nhanh đến mức này, nhìn bài trí trong phòng giam, hắn thật sự không biết nên giải thích cái gì, chỉ có thể nghiêm túc gật gật đầu, nhà tù xa hoa nhất, không phải cũng là nhà tù… Sao?

“Mấy thứ này là chuyện như thế nào? Vì sao trong phòng giam còn có bàn ghế, còn có băng cùng nước ô mai?” Vấn đề của Vân Nhược Dư không ngừng được đưa ra, Tề Loan căn bản không biết nói lại như thế nào.

Hắn mờ mịt lắc đầu, bắt đầu giả chết, thoái thác bản thân mình cũng không rõ lắm: “Có lẽ là Kinh Triệu Phủ Doãn cố ý chuẩn bị, nàng cũng nghe đến hắn nói lễ ngộ người đọc sách. Sẽ có hành động như vậy tự nhiên cũng chẳng có gì lạ.”

Tất cả đương nhiên là do Cao Sa chuẩn bị, có một số việc trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra thôi.

Tề Loan lại không phải trời sinh thích chịu tội, đương nhiên không ngăn cản ý tứ của Cao Sa, làm sao biết được Vân Nhược Dư sẽ tới đây nhanh như vậy được.

Hắn còn tưởng rằng Vân Dật sẽ đến nhanh hơn.

Tề Loan căng da đầu nói lung tung, nói một hồi đến cuối cùng đến chính hắn cũng không biết mình đang bậy bạ cái gì, thậm chí cũng không dám nhìn Vân Nhược Dư nhiều, sợ lời nói dối bị vạch trần.

Vân Nhược Dư nhìn bài trí trong phòng giam, nếu nói trong lòng không có nghi hoặc, khẳng định là không có khả năng, nhưng nàng lựa chọn mắt nhắm mắt mở cũng không tiếp tục tra hỏi.

Chỉ cần Tề Loan không có chịu khổ là tốt.

“Phu quân có nghĩ đến bản thân mình có đắc tội với người nào không? Mới có thể hại chàng dính phải tai ương lao ngục.”

Tề Loan đương nhiên biết được người đứng sau mọi chuyện là ai, chẳng qua ngọn nguồn trong đó hắn không tiện giải thích với Vân Nhược Dư, quan trọng nhất chính là cho dù hắn có giải thích Vân Nhược Dư cũng sẽ không tin tưởng, nói không chừng còn tưởng rằng hắn nói hươu nói vượn.

“Đại khái trong lòng hiểu rõ, nương tử không cần lo lắng, chuyện này nhất định là do hắn giấu người trong nhà làm, đợi phụ thân và huynh trưởng hắn biết được thì tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết thích đáng.” Tề Loan an ủi nói.

Vân Nhược Dư thấy hắn hết thảy mạnh khỏe, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem đồ ăn đã sớm chuẩn bị tốt đắt trên bàn, tiếp đón Tề Loan nhanh chóng ăn cơm.

“Thời gian có hơi vội vàng, ta không chuẩn bị rất nhiều, phu quân chàng tạm chấp nhận ăn chút vậy.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng nói.

Tề Loan nhìn đồ ăn trước mặt bốn món mặn một món canh, mới hiểu được cái gì gọi là tạm chấp nhận của công chúa điện hạ, hắn thấy Vân Nhược Dư chỉ chuẩn bị một bộ chén đũa, biết được tất cả đồ ăn này đều chuẩn bị cho một mình hắn.

Vân Nhược Dư vừa giúp hắn ăn cơm, vừa ngẩn người.

Nhưng thật ra Tề Loan rất tò mò, hỏi nàng đang suy nghĩ gì.

“Ta suy nghĩ, người nọ hãm hại phu quân, trong nhà nhất định phi phú tức quý, mới có thể để Kinh Triệu Phủ Doãn phải kiêng kị.” Vân Nhược Dư đem ý nghĩ của mình nói cho Tề Loan nghe.

Kỳ thật Vân Nhược Dư suy đoán tám chín gần mười, người phía sau màn đích xác phi phú tức quý, nhưng người đó không hối lộ Cao Sa mà ngược lại còn trực tiếp uy hiếp.

“Chỉ tiếc không có chứng cứ, nếu có chứng cứ ta nhất định phải đi nha môn cáo trạng hắn.” Vân Nhược Dư thở phì phì mở miệng.

Tề Loan suýt chút nữa bị sặc canh, tuy nói Vân Dật làm ra loại chuyện này đầu óc nhất định có chút vấn đề, hắn cũng bị làm phiền, nhưng lúc này nghe Vân Nhược Dư nghiêm trang suy đoán Vân Dật hối lộ Cao Sa, còn muốn đi cáo trạng, Tề Loan chỉ cảm thấy có hơi buồn cười.

Tức giận ban đầu bất tri bất giác giảm bớt hơn phân nửa.

“Những việc này không quan trọng, quan trọng nhất là nàng không xảy ra chuyện gì, nương tử sao lại tới đây?”

“Lộc Trúc cùng Ngân Điệp bồi ta tới, hai người các nàng ở bên ngoài chờ ta, sau khi ta tới cho ngục tốt ít bạc hắn mới mở của để ta vào, chỉ là ta không thể ở chỗ này lâu, hắn chỉ cho nửa canh giờ.” Vân Nhược Dư nói đến đây liền lo lắng không thôi.

Tuy trong lòng nàng còn nhớ tới chuyện Tề Loan lừa gạt nàng, nhưng so với tai ương lao ngục những chuyện đó đều không đáng giá để nhắc tới.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, thời điểm Vân Nhược Dư tới rồi rời đi, bởi vì có Cao Sa cố ý phân phó ngục tốt trong nhà lao đương nhiên không dám quát mắng với Tề Loan, đối với Vân Nhược Dư vẻ mặt cũng ôn hoà hơn nhiều, cung kính thỉnh Vân Nhược Dư rời đi.

Vân Nhược Dư tất nhiên sẽ không ngỗ nghịch quan sai, lo lắng những quan sai đó sẽ ghi hận trong lòng trả thù Tề Loan, lúc gần đi lại cho ngục tốt một lượng bạc, ôn nhu tạ nói: “Phiền toái đại ca.”

Ngục tốt kỳ thật là không muốn thu bạc, rốt cuộc Cao đại nhân đã dặn dò qua cho bọn hắn biết, chỉ là bạc này không thu tiểu nương tử không chừng sẽ nghĩ nhiều, vì tránh cho hiểu lầm, ngục tốt chỉ có thể căng da đầu nhận lấy.

Đợi sau khi tiễn Vân Nhược Dư rời đi, trở lại nhà tù liền bị Tề Loan gọi lại: “Nương tử của ta cho ngươi bao nhiêu bạc?”

Trong lòng ngục tốt kêu khổ thấu trời, kỳ thật cũng không muốn thu nhưng không phải là sợ tiểu nương tử kia hiểu lầm sao: “Không có bao nhiêu.”

Cung kính đem tất cả năm lượng bạc thu được giao cho Tề Loan, Tề Loan cũng không khách khí, toàn bộ đều cầm lấy hết.

Thu xong tiền, Tề Loan cũng không nhàn rỗi, bảo người gọi cả người ngục tốt lúc trước tới, đặc biệt thu lại tất cả bạc của Vân Nhược Dư.

Ngục tốt vẻ mặt đau khổ đi gọi người, không tới nửa canh giờ ngục tốt ở nha môn Kinh Triệu Phủ tất cả đều biết được một chuyện, trong nhà lao kia không biết là đại nhân vật có thân phận gì, nhìn dáng dấp của nam nhân này kỳ thật vô cùng keo kiệt, mấy lượng bạc cũng luyến tiếc.

Sau đó lời đồn truyền ra càng ngày càng thái quá, nghe nói vị đại nhân vật này lừa một vị đại nhân vật khác 25 lượng bạc, mới bị bắt vào trong này.

Tề Loan không hề hay biết chuyện này.

Hắc chỉ cảm thấy bạc do Vân Nhược Dư cực khổ kiếm được, trăm triệu lần không thể để rơi vào tay người khác.

Vương phủ Thất hoàng tử, lúc Vân Dật biết Vân Nhược Dư mang đồ ăn tới cho Tề Loan, trong lòng càng ghen ghét không chịu được: “Ba ngày, sao chỉ có ba ngày, phải giam hắn mười ngày nửa tháng mới được!”

Chu Dũng nhìn nhà chủ tử mình, căng da đầu bắt đầu khuyên: “Điện hạ, nếu Tề tướng quân bị giam giữ mười ngày nửa tháng, chỉ sợ Ngũ công chúa sẽ lấy nước mắt rửa mặt, Lộc Trúc và Ngân Điệp tới đây bẩm báo, hôm nay công chúa vô cùng thương tâm.”

Vân Dật nghe đến đây trong lòng có chút áy náy, tuy nói muốn đối phó với Tề Loan, nhưng lại luyến tiếc Vân Nhược Dư thương tâm, chẳng qua lời nói là tự mình nói ra không thể thu hồi lại được cùng lắm thì mình không nhúng tay vào là được.

Thất hoàng tử bên này không nháo ra chuyện xấu gì nữa, nhưng phiền phức chuyện này tạo ra lại không hề dừng dừng lại. Trấn Bắc Hầu phu nhân Nguyễn thị trên phố ngất đi, sau đó được thị nữ đưa tới y quán tiếp đó được về Trấn Bắc Hầu phủ.

Qua mấy canh giờ, Nguyễn thị mới phục hồi lại tinh thần, lúc vừa tỉnh dậy liền nổi trận lôi đình: “Nhị Lang bây giờ đang ở chỗ nào? Để hắn lập tức hồi phủ tới gặp ta.”

Nguyễn thị vô cùng tức giận, nhưng vẻ mặt Trương ma ma lại khó xử đứng một bên.

Lắp bắp nói cho Nguyễn thị biết, Tề Loan bị Thất hoàng tử Vân Dật thiết kế hãm hại, bây giờ đang bị nhốt ở nha môn Kinh Triệu Phủ.

Sau ba ngày mới có thể ra ngoài.

“Cái gì? Thất hoàng tử vì sao cũng liên quan đến chuyện này? Ngươi nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu chí cuối cho ta biết.” Nguyễn thị vội vàng truy vấn.

Trương ma ma ở một bên bẩm báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tuy khoảng thời gian này Nguyễn thị không nói gì nhưng bà ấy cũng điều tra được không ít tin tức.

Mà Tề Loan căn bản không biết mình bị mẫu thân hiểu lầm thành bộ dáng gì, chỉ nghĩ rốt cuộc là vì sao mà bản thân mình lại lưu lạc đến nông nổi này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /91 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Thế Chiến Thứ Hai Không Có Khả Năng Như Thế Manh (Ngã Đích Nhị Chiến Bất Khả Năng Giá Yêu Manh

Copyright © 2022 - MTruyện.net