Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư thấy bộ dáng tức giận của Tề Loan, cũng không biết đến tột cùng hắn làm sao, từ đầu đến cuối người nàng nói là Tề Tướng quân mà?
Tuy nói hai người bọn họ đều họ Tề, nhưng cũng không phải một mình chàng mà?
Chẳng lẽ bởi vì phu quân nàng cùng họ với người đó? Cho nên sinh ra cảm giác thưởng thức lẫn nhau?
Đây rốt cuộc là năng lực đồng cảm chia sẻ gì?
Vân Nhược Dư cảm thấy mình không có cách nào lý giải được: “Phu quân, chàng và Tề đại tướng quân kia không thân không thích vì sao phải tức giận như vậy?”
Tề Loan: “……”
Chuyện này hắn biết phải giải thích thế nào?”
“Nói đến cùng đây đều là chuyện người khác, không có bao nhiêu quan hệ với chàng và ta. Phu quân không cần để ở trong lòng.” Vân Nhược Dư thuận miệng giải thích vài câu, nàng cùng Tề Loan nói việc này bất quá là bởi vì nghe được quá nhiều.
Tề Loan còn muốn giải thích vài câu, ngục tốt bên ngoài tính thời gian liền tới đây cung kính thỉnh Vân Nhược Dư rời đi, chỉ nói bọn họ muốn dựa theo quy củ làm việc.
Vân Nhược Dư tuy nhận ra ngục tốt hôm nay không dễ nói chuyện như ngày thường, nhưng cũng chưa từng đi tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc bọn họ ăn cơm nhà nước , đích xác phải dựa theo quy củ làm việc.
Về phần Tề Loan, lúc này tâm tư trong bụng đều là thái độ của Vân Nhược Dư đối với hắn, căn bản không rảnh bận tâm hành động của ngục tốt dĩ nhiên cũng không nhìn ra thái độ ngục tốt.
Vân Nhược Dư đứng dậy cáo biệt với Tề Loan: “Phu quân chàng kiên nhẫn ở đây đợi thêm mấy canh giờ, ta về trước chuẩn bị một phen, chờ tới giờ ta sẽ tới đây đón chàng.”
Chờ sau khi về nhà, bọn họ liền có thời gian nói rõ ràng mọi chuyện, trong lòng nàng có vô số nghi vấn đàng chờ cần phải hỏi cho rõ.
Tề Loan tùy ý gật gật đầu, cũng không để ý theo như lời Vân Nhược Dư chuẩn bị cái gì, lúc này hắn chỉ lo lắng sau khi hồi phủ phải làm sao bây giờ.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy trong lời nói của Vân Nhược Dư có ẩn ý, chuẩn bị một phen? Công chúa điện hạ rốt cuộc muốn làm gì?
Tề Loan suy nghĩ bậy bạ, lo lắng đề phòng mấy canh giờ, nhìn thấy Vân Nhược Dư đúng giờ tới bên ngoài ngục giam Kinh Triệu Phủ đón hắn hồi phủ, dọc theo đường đi gió êm sóng lặng.
Xe ngựa an ổn dừng trước đại môn, còn chưa vào cửa, Tề Loan liền thấy một chậu than thật lớn, chỉ thấy bên trong thiêu đốt một ít lửa than đang cháy, Vân Nhược Dư ở một bên kêu hắn bước qua, xua vận đen đủi.
Mới vừa đi vào cửa, lại nhìn thấy Lộc Trúc và Ngân Điệp mang một ít nước lá bưởi tới đây, vẩy một ít lên người hắn.
Tề Loan còn tưởng Vân Nhược Dư sẽ nhân cơ hội dày vò hắn, nhưng không nghĩ tới cư nhiên gió êm sóng lặng như vậy. Hắn có chút trở tay không kịp, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều kinh ngạc.
Trong lúc sắc mặt Vân Nhược Dư vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, đúng giờ đi đón Tề Loan ra tù, ở trong nhà chuẩn bị chậu than cùng nước lá bưởi, chân thành thay hắn trừ tà, cầu phúc.
Chọc đến mức làm Tề Loan đều có hơi hoảng hốt, chẳng lẽ công chúa điện hạ không muốn muốn hưng sư vấn tội sao?
Chuyện thư viện cứ thế bỏ qua? Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Trong lòng Tề Loan nhảy nhót, nhưng vẫn không có yên lòng, chỉ là trong phủ một mảnh bình tĩnh, cùng với khung cảnh trước khi hắn rời đi không có khác biệt quá lớn.
Như thế, hắn trải qua mấy ngày thư thái, nhưng thời gian càng lâu Tề Loan cũng nhận ra một số chuyện không giống nhau.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, sau khi hồi phủ Vân Nhược Dư không còn có thúc giục hắn đọc sách, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Chọc đến mức Tề Loan đứng ngồi không yên, chủ động lên tiếng dò hỏi: “Nương tử nàng có chuyện gì muốn hỏi ta hay không?”
Vân Nhược Dư lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Phu quân đã nghĩ tốt muốn giải thích như thế nào với ta rồi sao?”
Tươi cười trên mặt Tề Loan nháy mắt cứng đờ lại, hắn hoàn toàn không dự đoán được Vân Nhược Dư cư nhiên ở chỗ này chờ hắn: “Ta……”
“Phu quân nếu nghĩ chưa được, có thể chờ nghĩ kỹ rồi lại nói.” Vân Nhược Dư nhàn nhạt nói.
Sắc mặt nàng thoạt nhìn rất là bình tĩnh, nhưng Tề Loan lại cảm thấy đây là bình yên trước cơn bão: “Ta… Ta…”
Tề Loan có chút xấu hổ, theo bản năng nói một câu: Nương tử nàng nghe ta giải thích.
Vân Nhược Dư phản ứng không giống người bình thường, nàng không những nghe giải thích, ngược lại rất là thiện giải nhân ý nói: “Phu quân chậm rãi nói, hiện giờ không phải ở trong nhà lao, ta có rất nhiều thời gian có thể nghe chàng giải thích cho thật tốt, ta còn rất nhiều nghi vấn, chờ chàng giải thích từng chuyện từng chuyện cho ta biết.”
Tề Loan: “……”
Daya không giống với trong tưởng tượng của hắn?
“Ta vẫn luôn suy nghĩ muốn tìm thời gian nói chuyện với chàng thật tốt, nếu phu quân đã chủ động mở miệng, chúng ta đây liền chọn ngày chi bằng nhằm ngày, chàng nói trước đi vì sao không tới thư viện.”
“Khương công tử nói thư viện bọn họ liền không có tên của chàng cho nên rốt cuộc chàng có tới thư viện hay không?”
Tề Loan không muốn đáp lời, nhưng Vân Nhược Dư đương nhiên không muốn buông tha cho hắn.
Một câu lại nối tiếp một câu.
“Chàng không tới Thanh An thư viện hay là không hề đi tới thư viện nào?”
“Chàng báo danh mà không đi, hay căn bản là không báo danh, từ lúc bắt đầu đã gạt ta.”
Tề Loan hơi hơi hé miệng, căn bản không biết nên giải thích từ đâu, hắn là mộ võ quan vì sao lại phải tới thư viện đọc sách, vì cái gì mà phải thi khoa cử?
Xem như hắn có thể kim bảng đề danh Trạng Nguyên cao trung, có thể làm quan cũng chỉ có thể làm hàn lâm biên tu, thất phẩm hay là quan bát phẩm, làm cả đời cũng chỉ có thể lên làm một thượng thư.
Người tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Cố Cẩm Thời có thể nhập trú Nội Các, trở thành thủ phụ đó là thiên phú dị bẩm có thể so được sao?
Từ phương diện nào đó mà nói, kỳ thật Tề Loan cũng được tính là thiên phú dị bẩm.
Hắn vừa mới cập nhược quán*, cũng đã là nhất phẩm võ tướng, thiên tư của hắn cũng không biết có bao nhiêu người ao ước hâm mộ.
(Nhược quán 弱冠: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” (lễ đội mũ) 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là ‘nhược quán”.)
Tại sao Ngũ công chúa cứ một hai bắt hắn phải đi thi khoa cử?
Nhà ngoại Tề Loan là dòng dõi thư hương, đại tộc trăm năm, ngoại tổ phụ của hắn là đại nho đệ nhất Đại Thần, nếu Tề Loan muốn làm quan văn chiêu số, đã sớm đi.
Hắn thật sự lười biếng đi làm mấy chuyện nhàm chán đó.
“Như thế nào, chàng giải thích không được có phải không?” Vân Nhược Dư nói lên lời này không rõ tại sao lại cảm thấy có chút ủy khuất, nàng nhớ tới mình hoàn toàn tín nhiệm với Tề Loan, kết quả lại đổi lấy rất nhiều lừa gạt: “Rốt cuộc từ khi nào chàng bắt đầu lừa gạt ta?”
“Nương tử……”
“Trả lời ta!” Vân Nhược Dư bỗng nhiên đề cao âm lượng, làm Tề Loan khiếp sợ.
Hắn thấy giấu giếm không được, liền thừa nhận từng cái, bản thân mình chưa bao giờ đi tới thư viện, cũng không tới thư viện báo danh.
“Ta chuẩn bị quà nhập học cho chàng, ngân lượng ta đưa cho cho chàng mua quà nhập học tặng cho phu tử ở đâu?” Tuy Vân Nhược Dư đã sớm có chuẩn bị nhưng nghe đến đây vẫn không thể tránh khỏi bắt đầu tức giận: “Chàng đều tiêu hết rồi đúng không? Chẳng lẽ lần trước ngân lượng mua những sợi tơ đó, đều là tiền quà nhập học?”
Tề Loan vốn định nói số tiền này còn ở trên người mình, kết quả lời nói còn chưa nói kịp, Vân Nhược Dư liền định tội luôn cho mình.
Lúc này nếu còn giải thích, phải giải thích thêm một lần tiền lúc trước là từ chỗ nào mà ra, hoặc là giải thích một lần vì sao tiền này vẫn còn trên người mình.
Túi tiền hắn còn không ít, không chỉ có lừa được 25 lượng, còn có lần trước hố bạc Tạ Minh Châu, nếu Vân Nhược Dư kiểm tra sẽ không giải thích được rõ ràng.
“Ngày ấy Khương công tử xuất hiện ở nhà của chúng ta, thông báo chuyện thư viện tạm thời được nghỉ, cũng là giả đúng hay không?”
Vân Nhược Dư biết rõ còn cố hỏi, thư viện cũng không đi báo danh, sao người có người tới thông báo chuyện này?
“Khương công tử căn bản không quen biết chàng, vì sao lại giúp chàng nói dối? Rốt cuộc chàng đã làm gì?” Ánh mắt Vân Nhược Dư sắc bén nhìn chằm chằm Tề Loan chất vấn.
Tề Loan biết sẽ có một ngày lời nói dối của mình sẽ bị chọc thủng, nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Lúc này thật sự suy nghĩ muốn chết hắn cũng có, dưới sự cưỡng ép của Vân Nhược Dư hắn chỉ có thể một năm một mười đem chuyện tiêu tiền thuê Khương Hiền thay hắn nói dối.
Vân Nhược Dư nghe xong, từ lúc bắt đầu còn khiếp sợ và tức giận dần chuyển biến thành bi ai, nàng nhìn Tề Loan, yên lặng bắt đầu rớt nước mắt.
Nàng muốn chỉ trích nam nhân trước mặt, hơi hé miệng lại không biết nên nói cái gì.
Vốn dĩ Vân Nhược Dư không muốn khóc, nhưng nước mắt nàng lại không cách nào ngăn lại được, nàng giơ tay lên lau đi, kết quả lại càng lau càng nhiều.
“Vì sao chàng phải làm như vậy?” Vân Nhược Dư ôm cánh tay yên lặng rơi lệ.
Tề Loan căn bản không thể chịu được dáng vẻ này của nàng, trong lòng khó chịu không chịu được, nhích lại gần về phía Vân Nhược Dư, muốn an ủi nàng.
Kết quả tay hắn vừa mới đặt lên bả vai Vân Nhược Dư, đã bị Vân Nhược Dư né tránh.
Trong lòng Tề Loan cực kỳ không dễ chịu, hắn thà rằng Vân Nhược Dư giống như lúc trước phát giận về phía hắn, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Nhược Dư.
“Nương tử, nàng nghe ta giải thích……”
Tề Loan bước nhanh đuổi theo Vân Nhược Dư, ý muốn nói rõ ràng mọi chuyện với nàng“…… Nương tử, kỳ thật ta có một việc vẫn luôn muốn nói cho nàng.”
Tề Loan cố gắng nói chuyện với Vân Nhược Dư: “Nương tử, ta thật sự không muốn đọc sách, có một số việc chúng ta có thể bỏ qua có được hay không?”
Vân Nhược Dư chậm rãi ngước mắt lên, nhìn hắn một cái,:“Đọc sách vốn vất vả, gian khổ học tập khổ đọc đều không phải là lời nói suông, phu quân đã kiên trì hồi lâu, vì sao tới bây giờ lại muốn từ bỏ?”
Tề Loan đương nhiên biết đọc sách vất vả, cho nên hắn mới không đi làm quan văn không phải sao?
Hắn không muốn nhìn thấy Vân Nhược Dư rớt nước mắt, chỉ muốn dỗ dành nàng cho thật tốt, chỉ cần Vân Nhược Dư đừng kêu hắn đi đọc sách hết thảy mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Huống hồ hắn cần đánh mất ý niệm muốn cho hắn tham gia khoa cử của Vân Nhược Dư.
Kỳ thi mùa thu tháng Tám sắp tới, chuyện này nếu không giải quyết cho thật tốt, chỉ biết càng ngày càng phiền toái.
“Nương tử, ngày gần đây ta dần cảm thấy bản thân mình đọc sách không vào, ngày ấy nàng cũng nhìn thấy, công phu của ta cũng không tệ lắm, không bằng ta đi khảo võ cử đi, thi đậu cũng có thể làm quan.”
Tề Loan hiểu lấy tình cảm chi phối lý trí, suy nghĩ được biện pháp tốt, nhưng dường như Vân Nhược Dư căn bản nghe không vào, chỉ là nhìn hắn một cái thật sâu: “Phu quân, làm việc không thể tam tâm nhị ý, người khác khảo võ cử, là tập võ từ nhỏ, người từ nhỏ đọc sách giống như chàng thay đổi giữa chừng sao có thể so được với người khác?”
Tề Loan: “……”
Tề Loan nghĩ đơn giản, võ cử so với khoa cử sẽ dễ dàng hơn chút.
Nhưng lại xem nhẹ suy nghĩ của Vân Nhược Dư: “Ta……”
“Phu quân thật sự không muốn tới thư viện học tập?”
Tề Loan theo bản năng nhìn Vân Nhược Dư, có chút không rõ lắm tâm tư Vân Nhược Dư, cho nên không giải thích.
Mà Vân Nhược Dư đã sớm đoán được đáp án: “Nếu chàng không nguyện ý, vì sao ngay từ đầu không nói rõ ràng cho ta biết, ngược lại phải làm nhiều chuyện như vậy lừa gạt ta?”
Không tới thư viện đọc sách, cầm quà nhập học tiêu xài lung tung, vì tránh cho lộ tẩy còn tiêu tiền mướn người khác nói dối?
Vân Nhược Dư bắt đầu tự hỏi hai người bọn họ, rốt cuộc là do sai lầm của ai nhiều hơn, có phải do nàng quá mức cường thế hay không, mới có thể khiến Tề Loan có hành động như vậy.
“Phu quân nếu cảm thấy sống cùng ta quá mức vất vả, hai người chúng ta cứ hòa ly đi à xong, cũng không cần chàng ép buộc làm theo, bồi ta gặp dịp thì chơi, càng không cần lấy cớ tới lừa gạt ta.”
Tề Loan nghe nàng nói càng ngày càng thái quá, thật sự rất muốn gõ đầu Vân Nhược Dư một cái, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì: “Nương tử, ta thật sự không ủy khuất, ta cũng không có muốn gặp dịp thì chơi, ta chỉ muốn thương lượng cùng nàng.”
“Không cần, chàng không cần giải thích gì cả, là do ta quá cưỡng cầu.” Vân Nhược Dư cự tuyệt giao lưu cùng Tề Loan, chậm rãi đi về phía chính viện, vô luận Tề Loan nói gì, nàng đều không muốn nghe: “Ta không nên cưỡng cầu chàng thi đậu công danh, đối với chàng tự cho là đúng, là ta sai.”
Vân Nhược Dư xoa xoa nước mắt, trịnh trọng nhìn Tề Loan: “Chàng không nguyện ý thi đậu công danh, ta cũng không muốn hùng hổ doạ người, khiến người phiền chán. Miễn cho kết quả tình cảm phu thê không còn lại gì, vẫn nên lưu lại cho nhau một chút thể diện.”
Tề Loan sững sờ đứng tại chỗ, mới biết Vân Nhược Dư thật sự không nói giỡn, mà là thật sự nghĩ như vậy, hắn mắt thấy Vân Nhược Dư vẫn luôn đắm chìm trong thương tâm, chậm rãi về phòng bắt đầu thu thập hành lý, cả người đều choáng váng.
Nàng thu thập muốn tới chỗ nào?
Nàng không có nơi nào để đi?
Tề Loan sẽ không để Vân Nhược Dư rời đi, chỉ là theo tình huống hiện giờ, nếu bọn họ không có quan hệ “Phu thê”, hắn sao có thể khuyên được Vân Nhược Dư?
Bây giờ ký ức của nàng trống không, có thể đi nơi nào?
“Nương tử nàng muốn di đâu?”
“Đương nhiên là phải về nhà mẹ đẻ.” Đáy mắt Vân Nhược Dư chứa đựng đầy đau thương, nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Tề Loan, cùng hắn từ biệt: “Phu quân sau này nhớ bảo trọng.”
Tề Loan nhìn thấy mọi chuyện ngày càng không xong, suy nghĩ trong đầu buột miệng thốt ra: “Nương tử ta đáp ứng nàng, ngày mai ta nhất định sẽ tới thư viện đọc sách, nhất định thi đậu tiến sĩ, để nàng làm nương tử tiến sĩ.”
Hắn vốn tưởng mình đưa ra thỏa hiệp, Vân Nhược Dư sẽ đánh mất ý niệm này.
Nhưng không ngờ Vân Nhược Dư vẫn không dao động như cũ, thậm chí còn hướng về phía hắn chậm rãi lắc đầu: “Ta bảo chàng đọc sách, cũng không phải bởi vì ta muốn thanh danh tiến sĩ nương tử. Ta chỉ hy vọng phu quân có thể kim bảng đề danh, quang diệu môn mi, chàng xuất thân nghèo khó nếu muốn thay đổi hiện trạng khoa cử là đường ra duy nhất, nhưng hết thảy không phải ta cứ ta cảm thấy tốt, chính là tốt. sách là chàng đến đọc, khoa cử cũng là chính chàng đi thi nếu chàng không có suy nghĩ này thì không cần phải miễn cưỡng, càng không cần vì ta mà miễn cưỡng chính mình.”
“Sau khi hòa ly với ta, sẽ không còn người bức ép chàng nữa, phu quân cũng không cần ủy khuất chính mình, chỉ là phu quân gian khổ học tập khổ đọc mười năm, nếu giờ phút này từ bỏ thật sự quá đáng tiếc.”
Nội tâm Tề Loan thầm nói hắn thật sự không gian khổ vất vả học tập mười năm, hắn cũng thật sự không phải tú tài.
“Không có miễn cưỡng, ta nói đều là lời nói thật tình, lúc trước chỉ là ta lo lắng.” Tề Loan vì ổn định Vân Nhược Dư, thật sự là bỏ hết vốn gốc, lo lắng thi không đậu cử nhân gì đó, lo lắng cho mình học vấn không đủ, sợ hãi chính mình lại một lần nữa thi rớt.
Lo lắng bị bạn cùng trường nhạo báng.
Cái gì có thể nói, đều nói hết ra.
Nói đến cuối cùng chính hắn cũng sắp tin tưởng lời mình nói là thật: “Nương tử, ta chỉ không muốn nàng thất vọng, cho nên mới…… Làm ra chuyện ngu xuẩn đó, ta lo lắng nàng thất vọng vì ta.”
Sau đó, hắn đưa ra hứa hẹn: “Nương tử nàng yên tâm, ta nhất định đọc sách cho thật tốt.”
Vân Nhược Dư nghe đến đây cuối cùng cũng đáp lại một chút với Tề Loan, ngẩng đầu nhìn hắn; “Thật sự?”
“Thật sự.” Tề Loan trong lòng tê rần, cảm thấy mình xong đời rồi, nhưng tiếp xúc với ánh mắt của Vân Nhược Dư, thật sự lời cự tuyệt gì đó không nói nên lời.
“Ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa.” Tề Loan nghiêm túc nói.
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, trong mắt hiện lên một tia không xác định, Tề Loan chỉ phải ra đòn sát thủ: “Ngày mai nàng cùng ta tới thư viện báo danh có được không? Chỉ là lúc trước ta không tự tin, lúc này mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn, nương tử nàng tin ta thêm một lần có được không?”
Vân Nhược Dư nghe đến đó, quyết định lại tín nhiệm Tề Loan một lần nữa: “Vậy chàng không thể lại gạt ta, nếu chàng còn dám gạt ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho chàng.”
Vân Nhược Dư khóc thở không ra hơi, Tề Loan nhìn thấy cực kỳ khó chịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, phí rất nhiều công phu dỗ được người,
Hắn nên tìm thời gian tiến cung một chuyến, tìm bệ hạ thương nghị.
Này, đi thư viện là chuyện dễ giải quyết, nhưng kỳ thi mùa thu phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ hắn cũng thuận tiện thi luôn?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");