Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Tề Loan ra cửa, tâm thần Vân Nhược Dư vẫn luôn không yên, tuy nàng nói sẽ tin tưởng Tề Loan, nhưng ở sâu trong lòng vẫn không kìm được cảm giác lo lắng.
Lo lắng Tề Loan có thể lại lừa nàng hay không, đáp ứng nàng tới thư viện cũng chỉ là kế hoãn binh.
Vân Nhược Dư nghĩ đến đây, có chút tự giễu nở nụ cười, bây giờ rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, như thế nào gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Mà bên kia, Nguyễn thị mang theo Trương ma ma, từ Trấn Bắc Hầu phủ hùng hổ đi tới tướng quân phủ, nhìn này tư thế rõ ràng là tới tìm Tề Loan hưng sư vấn tội.
Tề Loan chưa phân nhà cùng cha mẹ, vốn không có đạo lý mẫu thân tới cửa, vốn dĩ Nguyễn thị là có thể gọi Tề Loan về Trấn Bắc Hầu phủ chất vấn, chẳng qua có kinh nghiệm lần trước, Nguyễn thị cảm thấy Tề Loan sẽ lấy cớ lừa gạt.
Cho nên mới trực tiếp tìm tới cửa.
Tề Loan chân trước vừa rời đi, Nguyễn thị phía sau liền mang theo Trương ma ma tới..
Nhìn ngoài cửa có hai chữ Tề phủ, nội tâm Nguyễn thị bình tĩnh, ý bảo Trương ma ma kêu cửa.
Trước khi tới đây, Nguyễn thị cũng đã bảo Trương ma ma hỏi thăm rõ ràng, vì nông gia nữ kia, bây giờ trong phủ tướng quân đã không còn hạ nhân, chỉ có mấy người làm tạp dịch.
Trương ma ma theo lời Nguyễn thị tiến lên gõ cửa, chỉ trong chốc lát bên trong liền truyền tiếng của Vân Nhược Dư: “Tới tới, chờ một lát.”
Vân Nhược Dư vẫn luôn đợi Tề Loan trở về, lần này nghe được động tĩnh, lập tức chạy ra nàng còn tưởng rằng Tề Loan đã trở lại.
Mở cửa lại nhìn thấy một vị phụ nhân mặc y phục hoa mỹ đứng ở ngoài cửa, trực tiếp ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hỏi ra: “Xin hỏi ngài tìm ai?”
Không chỉ có Vân Nhược Dư nhìn thấy Nguyễn thị kinh ngạc, Nguyễn thị nhìn Vân Nhược Dư cũng vô cùng bất ngờ, mới đầu bà cũng không biết nữ tử cùng Tề Loan ở bên nhau trông như thế nào.
Nguyễn thị hao hết tâm tư tra xong không để lại một chút dấu vết, bà không muốn so đo với một nông phụ, chỉ là tò mò rốt cuộc người nào câu được hồn Tề Loan. Vốn dĩ bà còn cảm thấy đầu óc Tề Loan bị nước vào, bây giờ nhìn thấy Vân Nhược Dư, mới cảm thấy Tề Loan không phải đầu óc bị nước vào, mà là thấy sắc nảy lòng tham.
Nguyễn thị nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ta tới tìm nhi tử của ta.”
Vân Nhược Dư nghe không hiểu, tìm nhi tử? Tìm nhi tử vì sao lại không đi báo quan?
“Ngài muốn tìm nhi tử, không phải nên tới quân phủ sao? Vì sao lại tới nhà ta tìm?”
Nguyễn thị nghe thấy Vân Nhược Dư nói, còn tưởng rằng nàng cố ý nói như vậy, liền đề cao âm lượng, lạnh giọng nói với Vân Nhược Dư: “Nhi tử của ta chính là người mà ngươi gọi là phu quân.”
Vốn bà tưởng mình như vậy nói Vân Nhược Dư sẽ hiểu ngay, nhưng sau khi Vân Nhược Dư nghe xong biểu tình liền càng thêm nghi hoặc: “Phu nhân, ngài có phải tìm lầm người hay không?”
“Ngươi có ý gì? Ngươi không biết ta?” Nguyễn thị thấy biểu tình của Vân Nhược Dư không giống làm bộ, trong lòng cũng có không ít so đo, vốn dĩ bà đã suy đoán là Tề Loan lừa gạt Vân Nhược Dư, sau khi gặp được người chỉ cảm thấy suy đoán xác thực, Nguyễn thị nghĩ tới một loại khả năng, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ, hắn chưa bao giờ nhắc tới ta cho ngươi biết?”
Vân Nhược Dư theo bản năng gật đầu: “Ta… Ta chưa bao giờ nghe phu quân nhắc tới ngài……”
Nguyễn thị: “……”
Cái thằng bất hiếu.
“Phải không?” Nguyễn thị cười nhạt một tiếng, nhìn thoáng qua Vân Nhược Dư, bỗng nhiên nói: “Không mời ta vào ngồi sao?”
Bà còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ ràng, bên ngoài người đến người đi, thực sự không phải chỗ để nói chuyện.
Vân Nhược Dư nghe được lời này, nội tâm kỳ thật có hơi thấp thỏm, nàng chưa bao giờ gặp qua Nguyễn thị, cũng chưa bao giờ nghe phu quân nhắc tới người nhà của hắn, nàng còn tưởng rằng người nhà của phu quân đã……
Bây giờ bỗng nhiên có người xa lạ tìm tới cửa, nói mình là mẫu thân của phu quân, vốn còn không biết thật giả, lúc này còn muốn nghênh ngang vào nhà, Vân Nhược Dư có chút lo lắng.
Chỉ là nhìn qua khí chất quanh thân Nguyễn thị cùng y phục trên người bà, cảm thấy không đến mức là cố ý tới trêu chọc người: “Vị này phu nhân, mời đi vào trong.”
Ánh mắt Vân Nhược Dư cẩn thận đánh giá, Nguyễn thị cũng nhìn trong mắt, thần sắc có điểm phức tạp, nông gia nữ rốt cuộc là nông gia nữ, nhìn rốt cuộc có chút không phóng khoáng, bất quá cũng không phải không thể ở chung, sau đó Nguyễn thị mới phản ứng lại, rốt cuộc bà đang rối rắm cái gì?
Không phải bà tới đây hưng sư vấn tội sao?
Sao lại có một loại cảm giác như bà bà tới khảo sát con dâu thế này?
Nguyễn thị đen mặt loại bỏ ý tưởng trong đầu, đoan trang đứng ở đại sảnh, nhìn Vân Nhược Dư đứng ở cách đó không xa dò hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Vân Nhược Dư nhìn Nguyễn thị, chậm rãi đáp: “Ta kêu A Dư, phu nhân ngài ngồi trước đi, trong nhà không có người, ta đi pha trà cho ngài.”
Vân Nhược Dư nói xong xoay người đi vào phòng bếp, tiến đến phòng bếp liền vội vàng gọi Lộc Trúc và Ngân Điệp đến trước mặt: “Lộc Trúc, ngươi ra cửa một chuyến, nghĩ cách gọi phu quân trở về, bên ngoài có một vị phu nhân nói là mẫu thân chàng, nhưng phu quân chưa bao giờ nhắc tới người trong nhà với ta, ta sợ trong này có chuyện kỳ lạ, việc cấp bách vẫn nên gọi phu quân trở về càng quan trọng hơn. Về phần Ngân Điệp ngươi liền trốn trong chỗ tối, nếu có gì đó không thích hợp, liền đi báo quan.”
“Báo quan?” Lộc Trúc và Ngân Điệp có chút nghi hoặc, vì sao phải báo quan :“Phu nhân đang lo lắng gì sao?”
“Ta lo lắng, đó là kẻ lừa đảo.” Vân Nhược Dư lo lắng nói.
Hiện giờ kẻ lừa đảo, không chỉ riêng chuyện lừa bán hài đồng, còn sẽ lừa bán nữ tử.
“……Vậy nếu ngài nếu lo lắng, vì sao lại đưa người vào đây?”
“Vạn nhất, thật sự là mẫu thân của phu quân thì làm sao?” Vân Nhược Dư nhớ tới Tề Loan chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ mình, cũng không có xác nhận cho nàng biết cha mẹ mình ở đâu, chỉ là hai người đã thành thân lâu như vậy nàng cũng chưa gặp qua cha mẹ chồng, cho nên nàng mới nghĩ như vậy.
Sau khi Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe xong, nghiêm túc bắt đầu tự hỏi mẫu thân Tề tướng quân, còn không phải là Trấn Bắc Hầu phu nhân sao?
Hẳn là không có người dám giả mạo Trấn Bắc Hầu phu nhân chứ?
Còn kẻ lừa đảo gì đó, ý tưởng này của công chúa Trấn Bắc Hầu phu nhân không biết phải không?
Nhưng Lộc Trúc và Ngân Điệp biết đó là Trấn Bắc Hầu phu nhân, công chúa điện hạ lại không biết, các nàng chỉ có dựa theo ý tứ chủ tử đi làm.
Nguyễn thị thấy Vân Nhược Dư đi pha trà, liền thừa dịp này hỏi Trương ma ma cảm thấy Vân Nhược Dư như thế nào.
“Nhìn thấy quên hét mọi chuyện , tướng quân không tránh được sẽ động tâm.” Trương ma ma bình tĩnh đáp lại.
Sau khi Nguyễn thị nghe xong lại phát sầu:“Sợ là sợ Nhị Lang động tâm quá mức, hắn lại không thể nạp thiếp…”
Chủ tớ hai người nói một hồi, Vân Nhược Dư liền bưng một ly trà đi ra, mỉm cười đưa tới tay Nguyễn thị: “Phu nhân thỉnh dùng trà, hôm nay phu quân ra cửa còn chưa trở về, cũng không biết ngài bỗng nhiên tới đây, cho nên trong nhà cũng không chuẩn bị gì.”
Nguyễn thị không chạm vào trà kia, chỉ là khẽ gật đầu, trong lòng bà có rất nhiều nghi vấn, vốn định trực tiếp hỏi Tề Loan, nhưng hiện giờ Tề Loan không ở đây, bà chỉ có thể thử Vân Nhược Dư.
“Hai người các ngươi quen biết nhau như thế nào?” Nguyễn thị đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Vân Nhược Dư còn không biết thân phận Nguyễn thị, trong lòng có nghi ngờ đương nhiên sẽ không hỏi gì đáp nấy, nhưng nếu này thật là mẫu thân Tề Loan đó là bà bà của nàng, lúc này nàng cũng không thể đắc tội với bà được.
Liền chọn ít lời có thể nsoi: “Phu quân là ân nhân cứu mạng của ta, ngày xưa gặp nạn là phu quân đã cứu ta.”
Vân Nhược Dư chậm rãi trả lời.
Nguyễn thị nghe đến đây liền nghĩ nhiều, Tề Loan vẫn luôn đóng ở biên quan, có thể được Tề Loan cứu, chẳng lẽ do hắn từ biên quan mang về? Cho nên mới không tra được thân phận?
Nguyễn thị càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy.
Nhưng lại cảm thấy không đúng, nếu được cứu ở biên quan, cô nương này sao có thể không biết thân phận Tề Loan? Chẳng lẽ biết sao?
Nhưng nếu nàng biết, trước đó vài ngày cũng sẽ không bị động như vậy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn thị bắt đầu thử Vân Nhược Dư có biết thân phận của Tề Loan không.
Vân Nhược Dư càng nghe càng cảm thấy Nguyễn thị là tìm lầm người, liền hướng về phía bà nở nụ cười: “Ta phu quân họ Tề, danh Quân Đàn, bất quá chỉ là một tú tài bình thường ở Kim Lăng thành, hắn không có thân phận gì khác.”
Ban đầu Nguyễn thị dã cảm thấy cô nương trước mắt này có phải bị Tề Loan lừa hay không, nghe đến mấy cái này, càng cảm thấy vô cùng chính xác.
Quân Đàn không phải tự của nhi tử nhà bà sao? Nhi tử mình vì để lừa gạt tiểu cô nương, đến danh của mình cũng từ bỏ?
Còn bất quá chỉ là một tú tài bình thường ở Kim Lăng thành? Nhãi ranh Tề Loan kia thật đúng là dám nói, từ nhỏ đến lớn không phải vừa nhìn thấy sách liền ồn ào nói đau đầu sao.
Nguyễn thị cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, bà nhìn vẻ mặt chân thành của Vân Nhược Dư, chỉ cảm thấy Tề Loan thật không phải thứ gì tốt, cô nương đơn thuần như vậy, cư nhiên cũng dám xuống tay.
“Này… Ngươi…” Nguyễn thị nhìn Vân Nhược Dư, trong lúc nhất thời có chút nghèo từ, liền mở miệng hỏi Tề Loan đi đâu.
Sau khi biết được Tề Loan tới thư viện báo danh, trong lòng Nguyễn thị cảm thấy quỷ dị càng sâu, Tề Loan là một võ tướng, đi thư viện báo danh cái gì?
Đây không phải thỏa thỏa được âm mưu rồi sao?
Nghe nói cô nương Tây Nam phần lớn đều đơn thuần, bây giờ nhìn quả thực như thế.
Vân Nhược Dư thấy sắc mặt Nguyễn thị càng ngày càng không thích hợp, trong lòng chắc chắn Nguyễn thị tìm lầm nơi, tìm lầm người, vì vậy có chút đồng tình: “Phu nhân, phu quân của ta chỉ là một người bình thường, hẳn không phải là nhi tử của ngài.”
“Ta không có tìm lầm người.” Nguyễn thị đau đầu mở miệng.
Nhưng Vân Nhược Dư lại nghiêm trang giải thích với Nguyễn thị: “Nhìn ngài khí độ phi phàm mặc lăng la tơ lụa, đầu đội kim trâm bộ diêu, mà phu quân ta cùng lắm chỉ là một thư sinh nghèo, hắn sao có thể là nhi tử của ngài được?”
Nguyễn thị:???
Bà nghe được luận điệu kỳ quái của Vân Nhược Dư, còn tưởng rằng là mình nghe lầm.
Tề Loan rốt cuộc nói gì với tiểu cô nương này? Mới để cô nương này tin tưởng không nghi ngờ như vậy? Còn thư sinh nghèo? Bọn họ rõ ràng không phải ở tại tướng quân phủ sao? Thư sinh nghèo có thể ở lại phủ đệ tốt như vậy sao? Chẳng lẽ cô nương này không hoài nghi gì sao?
Là ánh mắt của bà không tốt, hay là nhận thức của cô nương này có vấn đề?
“Ta……” Nguyễn thị hơi hé miệng muốn giải thích gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói gì.
Vân Nhược Dư thấy sắc mặt bà không tốt, trong lòng cũng không rõ tư vị, nàng thở dài một hơi thật sâu: “Phu nhân nếu không tin chờ một lát phu quân ta trở về ngài vừa thấy liền biết.”
Nguyễn thị tùy ý gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói chuyện với Vân Nhược Dư, càng thử nghi vấn càng sâu, chi bằng thanh thản ổn định chờ Tề Loan về, ba ngồi im đưa mắt ra hiệu với Trương ma ma bên cạnh, đi ra ngoài nhìn xem Tề Loan đã trở lại hay chưa.
Trương ma ma vừa định lui ra bên ngoài..
Liền nhìn thấy Tề Loan vội vàng trở về, người còn chưa đi đến đại sảnh, Vân Nhược Dư đã nhanh chóng phản ứng lại: “Phu quân, chàng đã trở về?”
Tề Loan hướng về phía Vân Nhược Dư gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Nguyễn th: “Nương, sao ngài lại tới đây?”
Trong thanh âm Tề Loan mang theo tràn đầy kinh ngạc, thời điểm Lộc Trúc để thị vệ trong phủ đi tìm hắn, hắn còn không dám tin tưởng, không nghĩ tới lại là thật sự.
Tề Loan gọi một tiếng “nương”, đổi lấy Vân Nhược Dư trợn mắt há hốc mồm cùng Nguyễn thị một tiếng hừ lạnh.
“Ngươi còn biết ta là nương ngươi?” Nguyễn thị cười lạnh liên tục, nhẹ nhàng nâng cằm, ý bảo Tề Loan đem mọi chuyện trước mắt giải thích rõ.
Mà Tề Loan bởi vì không nghĩ ra cách giải thích với Vân Nhược Dư, liền muốn đem hai nữ nhân này tách ra, sau đó quay đầu nói với Vân Nhược Dư: “Nương tử, nương ta khó có cơ hội tới đây một chuyến, nàng đi phân phó phòng bếp một tiếng làm một vài món ăn nương thích tới đây.”
Vân Nhược Dư nghe được lời này hoàn toàn choáng váng, dù sao cũng chưa nghĩ đến sự tình có thể biến thành như vậy, rõ ràng lúc trước nàng còn son sắt thề tốt nói với phu nhân này bà nhận sai người, bây giờ ngược lại phu quân trở về trực tiếp nói cho nàng biết đây là bà bà của nàng.
Căn bản không nhận sai người, chuyện này thật sự khiến nàng xấu hổ tới mức nào chứ?
Vân Nhược Dư bất mãn nhìn thoáng qua Tề Loan, oán trách hắn làm mình bị động như vậy, lôi kéo góc áo Tề Loan nhỏ giọng hỏi: “Bà bà thích ăn gì? Chàng không nói cho ta biết ta, ta biết nên đi làm thế nào.”
“Nàng nói với đầu bếp, đầu bếp sẽ biết nương tử nàng nhanh đi đi.” Tề Loan thuận miệng đáp, không đem việc này để trong lòng.
Tề Loan không biết hiện giờ đồ ăn hắn ăn đều là Vân Nhược Dư một tay chuẩn bị, còn tưởng đầu bếp Trấn Bắc Hầu phủ đưa tới nên chắc hẳn đầu bếp kia phải biết khẩu vị Nguyễn thị, trong lòng Vân Nhược Dư khó xử, nhưng cũng không thể lôi lôi kéo kéo phu quân trước mặt bà bà được.
Trải qua chuyện hôm nay, bà bà nhất định có ấn tượng không tốt với nàng, nếu cơm trưa không chuẩn bị tốt, chẳng phải ấn tượng của bà bà đối với nàng càng kém sao?
Vân Nhược Dư vẻ mặt rối rắm đi về phía phòng bếp, Tề Loan nhìn thấy Vân Nhược Dư đã rời đi, thở dài một hơi thật dài vừa định giải thích ngọn nguồn mọi chuyện cùng mẫu thân.
Kết quả mới vừa quay người lại, liền nghe thanh âm Nguyễn thị quát lớn: “Quỳ xuống.”
Tề Loan bị hoảng sợ, suýt chút nữa không chịu được khống chế quỳ xuống, may khắc chế lại: “Nương, chuyện này ngài nghe ta giải thích.”
“Giải thích? Theo ta thấy ngươi lại muốn giảo biện đúng không.” Nguyễn thị cười lạnh liên tục, chỉ vào phương hướng Vân Nhược Dư rời đi, hỏi hắn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nói chưa từng kim ốc tàng kiều, vây cái này là cái gì?” Nguyễn thị nghĩ tới đó liền giận sôi máu: “Lúc trước ta đã nói với ngươi như thế nào? Ngươi nói với ta nhưng gì ngươi đáp ứng được được, xoay người liền quên hết!”
Tề Loan muốn giải thích với mẫu thân nhà mình, nhưng mẫu thân căn bản không cho hắn bất kì cơ hội nào để mở miệng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nghe giáo huấn.
“Ta mặc kệ ngươi cùng người tên A Dư này rốt cuộc như thế nào, đem người tiễn đi, đưa đi thật xa, còn phu quân nương tử, ngươi gọi thật ra rất thuận miệng, ngươi có biết một khi chuyện này bại lộ, xui xẻo nhưng không chỉ là một mình ngươi, ngươi còn sẽ liên lụy toàn bộ Trấn Bắc Hầu phủ!” Nguyễn thị sắc mặt xanh mét, căn bản là không cho Tề Loan cơ hội giải thích.
Tề Loan cứ như thế bị Nguyễn thị mắng suốt một khắc..
“Một lần cuối cùng ta nói cho ngươi biết, đem nữ nhân kia tiễn đi, ngươi có nghe hay không!”
“Nương, chuyện này thật sự không phải như ngài tưởng tượng, đó không phải người khác, đó là Ngũ ……”
“Ta mặc kệ đó là ai, ta cũng mặc kệ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thích nàng, cần phải tiễn đi!” Nguyễn thị cũng không phải người ác độc gì, nếu nội tâm bà tàn nhẫn hơn nữa, hẳn sẽ đem người lặng lẽ xử lý. Nhưng cô nương kia rốt cuộc cũng là người vô tội.
Chỉ là đối mặt với chuyện này, Nguyễn thị cũng không thể mềm lòng, chỉ cần vô ý, liên lụy chính là toàn bộ Trấn Bắc Hầu phủ: “Ngươi có nghe hay không!”
“Nương, nàng ấy là Ngũ……”
“Tướng quân, thuộc hạ nghe nói phu nhân đã tới, công chúa bên kia bị bại lộ sao?” La Sát người chưa tới, giọng đã tới trước, vẫn bộ dạng l.ỗ m.ãng như vậy.
Nhưng lần này đối mặt với chuyện La Sát l.ỗ m.ãng, Tề Loan lại cảm thấy tới đúng thời điểm, nếu không có La Sát gián đoạn, hắn còn không biết nương nhà mình muốn mắng tới khi nào.
La Sát từ xa chỉ nhìn thấy một mình Tề Loan, lúc này mới trực tiếp đã mở miệng, chờ đến gần nhìn lên, lại thấy thân ảnh Nguyễn thị, sợ tới mức La Sát lập tức hành lễ: “Mạt tướng La Sát, tham kiến phu nhân.”
Nguyễn thị thật ra không để ý tới chuyện La Sát thất lễ, chỉ là rất nghĩ hoặc: “Công chúa, cái gì công chúa?”
Tề Loan thấy nương hắn rốt cuộc có thể bình tĩnh lại nghe lời hắn nói, thở dài một hơi nhẹ nhõm, chuyện này hắn cũng không tính lừa gạt mẫu thân, hiện giờ có bậc thang đi xuống hắn chỉ về phía phòng bếp :“Đó là Ngũ công chúa.”
Toàn thân Nguyễn thị đều choáng váng, mặt đầy hoài nghi nhìn Tề Loan, chỉ cảm thấy nhi tử đang muốn nói giỡn với mình: “Ngươi nói ai? Ngũ công chúa?”
Tề Loan nghiêm túc gật gật đầu: “Lúc này công chúa cho rằng mình là một nông phụ, lát nữa nương đừng để bị lộ tẩy, bằng không ta giải thích sẽ thực phiền toái.”
Nguyễn thị: “……”
Nguyễn thị không hiểu sao, trong lòng bà có ngàn vạn nghi hoặc, hiện giờ lại không biết nên hỏi từ đâu.
Vì sao Ngũ công chúa lại ở tướng quân phủ?
Còn có, Ngũ công chúa vì sao sẽ cho rằng mình là nông phụ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, có cơ hội ta sẽ giải thích cho ngài nghe, chỉ cần lá nữa ngài đừng lộ tẩy là được.” Tề Loan không quá yên tâm giải thích.
Lúc sau Vân Nhược Dư bưng mâm ra tới, sau khi Tề Loan nhìn thấy tay mắt lanh lẹ phất tay hướng về phía La Sát, bước nhanh đi về phía Vân Nhược Dư.
La Sát cũng ngựa quen đường cũ ẩn nấp trốn đi.
Nguyễn thị nhìn bộ dáng bọn họ đâu vào đấy, trong lòng nghi hoặc càng sâu.
Ai tới nói cho bà biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?!
Tác giả có chuyện nói:
Bà bà kéo xuống nước, chúc mừng diễn viên quần chúng lại thêm một người~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");