Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Loan một mực chắc chắn mình chỉ tạm thời ứng phó, mà Nguyễn thị lại đối với mấy lời này của Tề Loan tỏ vẻ hoài nghi.
Chẳng qua lực chú ý hiện giờ của bà hoàn toàn không đặt ở chuyện này, so với chuyện này, bà càng muốn biết Tề Loan nói Vân Nhược Dư nhận thức xuất hiện vấn đề, là chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nói Ngũ công chúa bị thương? Là bị thương ở chỗ nào?” Nguyễn thị nhớ tới hành động hôm nay của Vân Nhược Dư, thực tế trong lòng đã sớm có suy đoán, chuyện này sợ là đã bị thương đầu óc.
Tề Loan tùy tiện chỉ vào đầu mình, trên mặt Nguyễn thị lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, Tề Loan nhìn thấy mày nhăn lại, theo bản năng bắt đầu giải thích: “Nương, nàng thật sự không phải ngốc tử.”
Có ngốc tử nào lại giống như Vân Nhược Dư, dưới bầu trời này ngốc tử chắc đều muốn được giống nàng, có thể tự hỏi có thể làm việc, có thể độc lập, những cha mẹ đó cũng không đến mức cảm thấy sinh hoạt vô vọng: “Chỉ là nhận thức của nàng xuất hiện vấn đề.”
Nguyễn thị nhìn thấy bộ dáng này của Tề Loan, trong lòng càng cảm thấy quái dị, bà cũng chưa nói Ngũ công chúa là ngốc tử phải không, sao chưa gì đã bắt đầu vội vàng giải thích?
“Nhận thức?” Nguyễn thị đối với mấy chữ này vẫn chưa lý giải hết được: “Ngươi nói lời này là có ý gì?”
“Hiện tại nàng nhận định mình là một nông phụ, mà ta là phu quân nàng, là một tú tài nghèo.” Tề Loan mặt không biểu tình mở miệng, nội tâm không hề gợn sóng.
Nguyễn thị nhìn thoáng qua Tề Loan, có bao nhiêu cảm xúc không tin được: “Ngươi, tú tài nghèo?”
Tề Loan nhịn đau gật đầu, có nhiều chi tiết hắn cũng không muốn nói.
Nếu như bị người khác biết được hắn canh bốn đã phải dậy đọc sách, vậy thật sự quá mất mặt.
“Tú tài nghèo lại ở tòa nhà tốt như vậy? Nàng không nghi ngờ sao?”
“A……” Tề Loan cười lạnh một tiếng, đem chuyện phủ đệ giải thích một hồi, Nguyễn thị càng nghe càng cảm thấy không thể tin được, mấu chốt vấn đề khó tin như thế, vì sao mọi người đều có thể như vậy bình tĩnh tiếp nhận được?
Tề Loan có thể tiếp thu cũng thôi đi, Nam Cương nhiều vu thuật cổ thuật có rất nhiều chuyện hiếm lạ kỳ quái, hắn hàng năm đóng quân ở Nam Cương, năng lực tiếp thu hẳn lớn hơn so với người bình thường.
Bệ hạ cùng nương nương còn có Thái Tử điện hạ bọn họ, làm sao có thể tiếp thu đây? Còn để Ngũ công chúa ở lại tướng quân phủ?
“Ngươi và Ngũ công chúa tuy có hôn ước, nhưng hai người các ngươi dù sao vẫn chưa thành thân, có phải không ổn hay không?”
“Sau khi Ngũ công chúa bị thương tỉnh lại không nhận ra mọi người xung quanh, chỉ nhận được ta, bệ hạ bất đắc dĩ mới đưa người giao cho ta chiếu cố.” Tề Loan có chút bất đắc dĩ mở miệng, nếu không phải tình thế bắt buộc hắn cũng không dám làm chuyện đó.
“Ngũ công chúa trước nay luôn ở trong phòng, cung yến cũng không nhìn thấy người, đang êm đẹp sao lại bị thương?” Nguyễn thị không phải người dễ lừa gạt.
Chuyện này nghe ra chỗ nào cũng không thích hợp, đặc biệt là chuyện bị thương.
Trong hoàng cung thị vệ cung nữ đông đảo, chẳng lẽ có thể dễ dàng để Ngũ công chúa bị thương?
Huống hồ Ngũ công chúa là ấu nữ đế hậu, từ khi ra đời đã nhận được muôn vàn sủng ái, sinh bệnh bị thương, có rất nhiều người chiếu cố, dù thế nào cũng không đến lượt Tề Loan tới chiếu cố.
Tề Loan có chút xấu hổ sờ mũi, chẳng lẽ phải nói cho mẫu thân biết Vân Nhược Dư bị thương là bởi vì hắn muốn từ hôn?
Chuyện hắn muốn từ hôn, cũng chỉ có bệ hạ và Thái Tử điện hạ còn có Thất hoàng tử rõ ràng, Tề Loan vẫn chưa nói cho mẫu thân.
Bệ hạ cũng không đồng ý từ hôn, cho nên hiện tại Vân Nhược Dư vẫn là vị hôn thê của hắn.
Nếu chuyện này không bại lộ, Tề Loan cũng không muốn nói cho mẫu thân biết, miễn phải đối mặt với cơn măng của bà: “Có lẽ thời điểm đi ra ngoài hành cung du ngoạn trong lúc nhất thời vô ý bị thương.”
“Vậy vì sao nàng không nhận ra ai, chỉ nhận ra ngươi, ta nhớ rõ hai ngươi cũng chưa từng gặp mặt qua.” Trong lòng Nguyễn thị vẫn còn cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng điểm này, ngay cả bản thân Tề Loan cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết sau khi Vân Nhược Dư bị thương liền được bệ hạ gọi tiến cung, Vân Nhược Dư hôn mê ba ngày, hắn cũng ở ngoài cung điện suốt thủ ba ngày.
Một ngày kia Vân Nhược Dư tỉnh lại, chỉ có thể dùng thừ gà bay chó sủa cùng binh hoang mã loạn để hình dung.
Cái gì nàng cũng không nhớ rõ, ai cũng không quen biết, ở trong cung điện lộ ra ánh mắt biểu tình mơ hồ, khóc nháo đòi phải rời đi, bệ hạ và nương nương vẫn luôn canh giữ ở bên người nàng, thấy nàng như thế vô cùng lo lắng.
Thái y như tổ ong vây tới, Vân Nhược Dư càng thêm sợ hãi từ trên giường nhảy xuống muốn chạy ra bên ngoài, tất cả mọi người ngăn không được nàng chạy ra bên ngoài cung điện nhìn thấy Tề Loan mới bình tĩnh lại.
Sau đó Vân Nhược Dư liền vui sướng chạy tới chỗ Tề Loan, vẫn luôn trốn sau lưng hắn, nhỏ giọng gọi hắn là phu quân, trong mắt tràn đầy cảm giác may mắn cùng vui sướng.
Tề Loan bây giờ nghe mẫu thân hỏi câu này, nhớ lại chuyện trước đó, nhưng lại nhận ra một số chỗ không giống nhau, chỉ là ngày đó ở trong cung, hắn căn bản không rảnh bận tâm tới.
Vân Nhược Dư gọi một câu phu quân, động tác của tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía hắn, dường như đang hỏi hắn là chuyện thế nào.
Nhưng Tề Loan làm sao biết được có chuyện gì xảy ra?
Hắn vẫn luôn thủ bên ngoài, ngay cả Vân Nhược Dư tỉnh lại khi nào cũng không biết.
Tề Loan không hiểu sao, Vân Nhược Dư tránh ở phía sau hắn không chịu gặp người, thái y muốn tới gần không có kết quả, ngay cả Thuận Đế và Hoàng Hậu nương nương muốn tới gần, cũng bị cự tuyệt.
Tề Loan lùi về phía sau một chút, Vân Nhược Dư liền nhắm mắt theo đuôi, gắt gao túm cánh tay chặt hắn không chịu buông ra, nước mắt lưng tròng hỏi Tề Loan vừa rồi vì sao không ở đó, vì sao lại để nàng lại một mình.
Ánh mắt mọi người nhìn Tề Loan bắt đầu không tốt, Tề Loan giải thích hồi lâu, mới khiến đế hậu tin tưởng, hắn thật sự cái gì cũng không biết.
Lúc ấy Vân Nhược Dư vừa mới tỉnh lại, thái y giải thích nàng không thể chịu k.ích th.ích, tùy ý ép buộc nàng chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng, nhưng Vân Nhược Dư cự tuyệt bất kỳ ai tới gần, trọng trách trấn an Vân Nhược Dư liền rơi xuống trên đầu Tề Loan.
Tề Loan dưới sự áp lực của mọi người, phải lo lắng trấn an Vân Nhược Dư giống như kim chích sau lưng suýt chút nữa đã giải thích luôn trong cung.
Cuối cùng hắn căng da đầu dỗ Vân Nhược Dư, mới để thái y thuận lợi châm cứu cho nàng, để nàng tạm thời ngất đi.
Vốn tưởng rằng Vân Nhược Dư tỉnh lại sẽ tốt, nhưng không ai nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như vậy, thái y chẩn bệnh nói không thể để Vân Nhược Dư chịu k.ích th.ích. Đối mặt với tình huống đó, tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, đế hậu và Thái Tử điện hạ thương nghị hồi lâu, mới nói để Tề Loan mang Vân Nhược Dư về phủ chiếu cố.
Ngọn nguồn quá lòng vòng, Tề Loan cũng không biết nên giải thích với mẫu thân như thế nào mới tốt.
Về phần vì sao chỉ nhận ra hắn, Tề Loan thật sự không rõ ràng, bắt đầu tìm cớ lung tung: “Có lẽ công chúa điện hạ cảm thấy hài nhi lớn lên quen thuộc, rất giống phu quân nàng.”
Tề Loan thuận miệng bịa chuyện, Nguyễn thị thực sự lười nghe hắn nói lời này: “Nhị Lang, tuy ngươi không phải nữ tử, nhưng nói chuyện làm việc cũng đừng không biết xấu hổ như vậy, nên biết chú ý đến tố xấu.”
Những lời này nói ra, cũng không sợ người khác nghe được chê cười sao.
Tề Loan không nói nữa, Nguyễn thị thấy thế cũng không nhắc lại, liền hỏi tới chuyện khác: “Ngũ công chúa bị thương có phải rất nghiêm trọng hay không? Thái y có nói khi nào sẽ tốt không?”
Tề Loan nghe đến đây, nháy mắt trầm mặc lại, Vân Nhược Dư bị thương ở đầu tình huống rất nghiêm trọng, thái y cũng chỉ nói tạp chứng, bây giờ thoạt nhìn nàng không khác gì người bình thường, chỉ là ký ức lúc trước đều biến mất tất cả.
Hành vi cử chỉ cũng chịu ảnh hưởng, nói đến cùng vẫn là một người bệnh.
Không ai dám nói khi nào sẽ khôi phục.
“Thái y nói chỉ cần không chịu k.ích th.ích sẽ không có việc gì.” Tề Loan tránh nặng tìm nhẹ, ở trước mặt mẫu thân đem chuyện này lừa gạt qua.
Hắn cũng không muốn toàn bộ lực chú ý của mẫu thân đem đặt trên chuyện này.
“Khi ngươi còn chưa hồi kinh, Hoàng Hậu từng tuyên vì nương tiến cung, thương nghị chuyện hôn sự của ngươi cùng Ngũ công chúa, vốn muốn định cho hai người các ngươi vào sang năm, hiện giờ như vậy, vậy hôn ước ngươi cùng Ngũ công chúa ……”
Nguyễn thị muốn hỏi, bây giờ tình huống này cần phải làm sao bây giờ.
Tề Loan thật sự không nghĩ nhiều như vậy: “Chuyện này lại nói sau đi.”
Sau khi Vân Nhược Dư xảy ra chuyện, Tề Loan không còn nhắc tới chuyện từ hôn, lúc trước hắn muốn từ hôn là bởi vì không muốn chậm trễ Vân Nhược Dư, bây giờ nàng bởi vì chuyện này mà bị thương, Tề Loan chỉ cảm thấy bản thân không thể trốn tránh trách nhiệm.
Hai người bọn họ chưa thành thân, bay giờ Vân Nhược Dư ở tướng quân phủ, tuy nói hiện tại nàng đang bị bệnh cái gì cũng không biết, nhưng rốt cuộc sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nàng.
Nếu Vân Nhược Dư hết bệnh rồi, hắn đương nhiên muốn cưới nàng.
Nếu nàng vẫn không tốt lên, hắn cũng sẽ gánh vác trách nhiệm chiếu cố nàng, chẳng qua……
Tề Loan nhớ tới thương thế của mình liền đau đầu một trận, thương thế của hắn đến hiện tại vẫn chưa lành mới được ân chuẩn ở Kim Lăng dưỡng thương, nếu thương thế khỏi hẳn hắn tất phải về biên quan.
Đến lúc đó Vân Nhược Dư phải làm sao đây?
Cho nên đối mặt với dò hỏi của mẫu thân, Tề Loan cũng chỉ qua loa lấy lệ, đi một bước, nhìn một bước.
Nguyễn thị biết Tề Loan không nghĩ đến chuyện này, hỏi khởi một ít chuyện khác, Tề Loan đều thập phần kiên nhẫn đáp lại.
Nhưng Nguyễn thị vẫn có hơi phát ngốc, vẫn có chút khó mà tin được, Tề Loan cũng không khuyên nhiều, bởi vì hắn cũng phải qua một thời gian dài, mới để bản thân tiếp thu được những chuyện này.
“Nếu đó là Ngũ công chúa, vì sao ngay từ lúc đầu ngươi không nói cho ta biết? Để ta lo lắng.” Nguyễn thị liếc mắt nhìn Tề Loan một cái, chỉ cảm thấy ý tưởng lúc trước của mình buồn cười đến cực điểm.
Tề Loan oan uổng không chịu được: “Chuyện này không phải ta không nói cho ngài biết, chỉ là ta nói ra ngài sẽ tin tưởng sao?”
Nguyễn thị một trận nghẹn lời, đúng là, chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà không thể đủ tin tưởng.
“Vậy căn nhà ở nông thôn kia rốt cuộc là sao?”
“Công chúa một lòng cảm thấy nhà tranh mới là nhà của nàng, dỗ nàng chơi nên tùy tiện mua.” Tề Loan thuận miệng trả lời.
Nguyễn thị nhớ tới kết quả mình điều tra, mặt đầy hoài nghi nhìn Tề Loan, tòa nhà sửa sang vô cùng tinh xảo, rốt cuộc Tề Loan trái lương tâm đến mức nào mà nói nó thành là nhà tranh?
“Nương nghe nói ngươi mua lại nhà người khác sửa lại? Kỳ thật cũng không cần phiền toái như vậy, nhà chúng ta ở ngoài kinh không phải cũng có một tòa biệt viện sao?”
“Nhưng phạm vi mấy chục dặm không phải chỉ có một tòa nhà của chúng ta, vạn nhất nàng tâm huyết dâng trào muốn tới nông thôn nhìn xem, hỏi ta vì sao không có hàng xóm, chẳng phải là sẽ lộ tẩy sao.” Tề Loan trả lời vô cùng hợp tình hợp lý.
Nguyễn thị lại cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Bà nghe qua thì đã hiểu, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy không quá hiểu được.
Cũng không biết là do vấn đề của Tề Loan hay là vấn đề do bà.
Tề Loan đưa Nguyễn thị trở lại Trấn Bắc Hầu phủ, mới phát hiện bài trí trong phủ thay đổi, đồ đựng gia cụ, hoa cỏ trong phủ, còn có rào chắn nhà thuỷ tạ đều đã đổi mới, Tề Loan chỉ cảm thấy nghi hoặc: “Đây cùng lắm chỉ là tết Đoan Ngọ, sao nương phải làm một trận lớn như vậy?”
Nguyễn thị nhìn thấy bài trí trong viện, bất đắc dĩ thở dài một hơi, mấy ngày nay vội vàng bà cũng chưa kịp nói tin này cho Tề Loan, “Không phải bởi vì Đoan Ngọ, là trưởng tỷ và tỷ phu ngươi muốn mang theo hài tử trở về Kim Lăng thăm người thân. Tính toán kỹ, đại khái hai ngày nữa sẽ tới.”
Tề Loan nghe đến đây sửng sốt một hồi lâu: “Sao ngài lại không nói cho ta biết?”
“Là ta không muốn nói cho ngươi biết sao? Ta có cơ hội nói cho ngươi sao?” Nguyễn thị tức giận trừng mắt nhìn Tề Loan, Tề Loan tự biết đuối lý, không nói gì nữa.
Nguyễn thị vốn muốn tìm tới cửa hưng sư vấn tội đi, hiện giờ hưng sư vấn tội không thành, trong lòng còn phải mang theo bí mật, đương nhiên có rất nhiều khó chịu.
Nhưng Tề Loan không tim không phổi, hoàn toàn không lo đây là chuyện, không chỉ đi tới võ trường nhìn thuộc hạ của tổ phụ hắn dạy dỗ các tướng sĩ, còn châm ngòi thổi gió để cho bọn họ tỷ thí một hồi.
Nếu nói lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng không ai khác chính là mấy người bọn họ, mỗi ngày trời chưa sáng đã bị lão tướng quân đánh thức, luyện từ sớm đến tối muộn, bọn họ vốn còn cho rằng đại tướng quân đã đủ đáng sợ, không nghĩ tới tổ phụ của đại tướng quân càng thêm đáng sợ hơn.
Này hai người hợp lại một chỗ, nhận hết tra tấn chỉ có bọn họ.
Chờ đến khi kết thúc tỷ thí, các tướng sĩ dần tan đi, Tề Loan mới chậm rãi đi đến trước mặt lão tướng quân: “Tổ phụ.”
“Hôm nay nghĩ gì lại trở về?” Tề lão tướng quân vẻ mặt ôn hoà, chính là cái gọi cách bối thân, bất kể dùng trên người nào trên người đều thích hợp, Tề lão tướng quân thấy thân nhi tử nói không chừng sẽ trực tiếp động thủ, nhưng nhìn thấy Tề Loan liền sẽ kiên nhẫn rất nhiều: “Thương thế trên người thế nào?”
“Khá hơn nhiều.”
“Để lão phu xem, thật là khá hơn nhiều, còn có thể ngay trên đường động thủ bị đưa vào ngục giam Kinh Triệu Phủ, có thể không tốt sao?”
Tề Loan: “……”
Chuyện này sao mà vẫn chưa qua hết vậy?
Hắn rõ ràng không bại lộ thân phận, nhưng vì sao tất cả mọi người đều biết chuyện này? Tề Loan chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.
“Nương ngươi sáng sớm ra cửa, chính là bởi vì chuyện này?”
Tề Loan cúi đầu, không biết nên đáp lời như thế nào.
Tề lão tướng quân cũng không hỏi gần đây là chuyện như thế nào.
Tề Loan căng hết cả đầu, sớm biết như vậy đã không trở về: “Chuyện này nói ra thì rất dài, nương biết ngọn nguồn mọi chuyện, không bằng để nương tới nói cho ngài nghe, tôn nhi còn có việc liền đi trước.”
Tề Loan bởi vì không biết nên giải thích như thế nào, muốn nhanh chóng cao chạy xa bay.
Tề lão tướng quân lại không phải người dễ lừa gạt, tự mình động thủ tóm được Tề Loan: “Đem mọi chuyện nói rõ ràng.”
Tề Loan tránh thoát không có kết quả, chỉ có thể đem những chuyện đã nói với mẫu thân, nói thêm một lần nữa với tổ phụ, không có chút dáng vẻ ngoài ý muốn nghênh đón ánh mắt hoài nghi của tổ phụ: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật, bằng không bệ hạ có thể buông tha sao?” Tề Loan chỉ cảm thấy tổ phụ và mẫu thân nghĩ thật nhiều, trong thành Kim Lăng dưới chân thiên tử, một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ nháo cho mọi người đều biết.
Bọn họ chẳng lẽ cảm thấy hắn làm việc sẽ không cố kỵ việc gì sao?
Tề lão tướng quân có hơi không thể tin được, cũng không lo tới Tề Loan, vội vàng đi tới sảnh ngoài, muốn đi tìm con dâu hỏi rõ.
Hai người ngồi chung một chỗ, ngươi một lời ta một câu cùng nhau thảo luận.
Tề Loan còn lại làm lão thần ngồi một bên ăn bánh uống trà, nhưng ăn hai khối liền cảm thấy hương vị không tốt, liền đánh chủ ý lên hộp điểm tâm Vân Nhược Dư chuẩn bị cho Nguyễn thị.
Nguyễn thị nhìn hộp điểm tâm, lại nghĩ tới lời nói của Vân Nhược Dư, không thể tin được hỏi: “Nhị Lang, đồ ăn hôm nay thật sự là Ngũ công chúa làm?”
“Sao có thể.” Tề Loan không chút suy nghĩ phản bác nói: “Nàng là công chúa kim chi ngọc diệp, sao có thể nấu cơm?”
Nguyễn thị nghĩ cũng cảm thấy như vậy: “Nhưng là hương vị đồ ăn kia, cũng không phải từ đầu bếp trong phủ chúng ta ta.”
Tề Loan vốn còn tưởng đầu bếp trong phủ trình độ đề cao, bây giờ nghe mẫu thân nói như vậy, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: “Đại khái là hai thị nữ của nàng làm.”
Dù sao nói đi nói lại, Tề Loan đúng là không tin những đồ ăn đó là Vân Nhược Dư tự mình làm cũng để tâm tư của Nguyễn thị được thả lỏng, ý tưởng hai mẹ con đều giống nhau, nàng là công chúa kim chi ngọc diệp, sao lại có thể làm đồ ăn?
Chính Nguyễn thị có đôi khi cũng chỉ phân phó phòng bếp muốn chuẩn bị đồ ăn như thế nào.
Nguyễn thị suy bụng ta ra bụng người, chỉ nghĩ Vân Nhược Dư cũng như vậy.
Ba người ngồi ngồi một chỗ hàn huyên một hồi, Trương ma ma tiến lên nói phòng bếp tới hỏi muốn chuẩn bị cơm cho bao nhiêu.
Nguyễn thị nhìn về phía Tề Loan, hỏi hắn có muốn dùng cơm trong phủ không.
Tề Loan cầm mấy miếng điểm tâm trong tay nhét hết vào trong miệng, không chút do dự đi ra ngoài: “Không được, công chúa còn ở trong phủ chờ ta trở về.”
Tề lão tướng quân và Nguyễn thị nhìn bóng dáng Tề Loan vội vã rời đi, hai người nhìn nhau, Nguyễn thị tuy nghe thấy trong lời nói của Tề Loan gọi “Nương tử”, nhưng bà vẫn cảm thấy hắn đã gọi tới nghiện rồi.
Chỉ là chính hắn còn chưa phát hiện ra thôi.
Tề lão tướng quân nhìn con dâu, nghi hoặc hỏi: “Nhìn ngươi tâm sự nặng nề, có chuyện gì không thích hợp sao?”
Nguyễn thị thu hồi ánh mắt, nói đến việc hôn nhân của Tề Loan và Vân Nhược Dư.
Tề lão tướng quân dù sao cũng là người trải gần hết cuộc đời, đối với những việc này xem như tương đối bình tĩnh: “Hôn ước của hai người không phải rất tốt sao? Chọn ngày lành tháng tốt thành thân không phải là?”
“Nhưng Ngũ công chúa hiện giờ như vậy……”
“Không phải là bị bệnh thôi sao, có thái y nhất định có thể trị tốt.” Tề lão tướng quân hồn nhiên không thèm để ý chuyện này: “Dù cho có trị không hết, vậy cũng có sao? Ngươi cũng nói nàng không khác gì người bình thường, chỉ là nhận thức xuất hiện vấn đề nhỏ, đối với ngươi cung kính có lễ xem như bà bà mà đối đãi.”
“Trước đó không phải ngươi còn lo lắng Nhị Lang và Ngũ công chúa ở chung không tốt ư ? Bây giờ bọn hắn ở chung hòa hợp như vậy, ngươi còn lo lắng cái gi?”
Tề lão tướng quân đúng lúc mở miệng ngắt lời, bảo con dâu không cần quá mức nhọc lòng, trong đầu Tề Loan vốn dĩ chỉ có hành quân đánh giặc, hiện tại ở trong nhà dưỡng thương, trong lòng có nhiều vướng bận kỳ thật cũng là chuyện tốt.
Hắn thiên tư hơn người, niên thiếu thành danh, trên chiến trường oai hùng hơn người.
Tướng lãnh cái gì cũng không sợ mới có thể bách chiến bách thắng, nhưng không sợ quá mức, sẽ xem nhẹ chuyện sinh tử.
Chuyện này với xã tắc mà nói là chuyện tốt, nhưng với người nhà lại không hẳn.
Về phần tình trạng của Ngũ công chúa, Tề lão tướng quân vừa nghe xong cũng không cảm thấy là đại sự gì.
“Ngài nói chí phải.” Nguyễn thị nhẹ nhàng cười, không tiếp tục rối rắm nữa.
“Con cháu đều có phúc của con cháu, không cần phải xen vào quá nhiều.” Tề lão tướng quân gạt gạt nắp trà, lại hỏi tới chuyện tôn nữ và sanh tế (cháu rể): “Bọn chúng đã đi đến chỗ nào rồi?”
Nguyễn thị thấy công công không muốn nói thêm chuyện của Tề Loan, cũng không có nói thêm gì nữa, cùng công công nói đến chuyện của nữ nhi cùng con rể tới.
“Tính toán hành trình, ngày mai sẽ tới rồi. Huyên nương nói lần này trở về Kim Lăn sẽ ở lại một thời gian.” Nguyễn thị nhắc tới nữ nhi, trong lòng tràn đầy ôn nhu, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ tới Vân Nhược Dư.
“Chỉ là công công, hiện giờ con dâu biết được chuyện của Ngũ công chúa, sau này phải đối mặt với nàng thế nào?”
Tề lão tướng quân dù sao cũng lớn tuổi hơn, nghe được bất quá nói đôi câu vài lời, tình huống Vân Nhược Dư rốt cuộc như thế nào, chỉ có Tề Loan mới rõ ràng nhất, chuyện này nhỏ chỉ cần ứng phó qua là được.
“Coi như không biết việc này, nếu có việc tìm Nhị Lang liền gọi người trở về, miễn cho ngươi và Ngũ công chúa đều xấu hổ.”
Tề lão tướng quân nói thật sự là cách sáng suốt nhất.
Chẳng qua, ông tức (cha chồng và con dâu) hai cũng không biết, cũng là bởi vì chuyện này , Nguyễn thị ở trong lòng Vân Nhược Dư hoàn toàn chứng thực mình là“Ác bà bà”.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");